Đầu Đào

Chương 82



Edit: Hy



________________________

Tạ Định Lan đợi mãi không thấy Cận Hành đến, bên đối tác cũng sốt ruột thúc hỏi hợp đồng hôm nay còn kí nữa hay không.

Hắn tưởng rằng Cận Hành lâm thời đổi ý, đang định gọi điện qua hỏi, di động lại đổ chuông.

"Tạm dừng hợp đồng đã." Cận Hành nói trong điện thoại.

Tạ Định Lan nghe ra ngữ khí của hắn không thích hợp, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Sơ Vân bị Lai Dương bắt rồi."

Tạ Định Lan đứng bật dậy, còn không cẩn thận hất đổ ly nước trong tay: "Tôi tới ngay đây."

"Cậu hủy hợp đồng thu mua đi." Cận Hành cố sức nói: "Trước hết cứ làm theo yêu cầu của bọn chúng."

Nước đổ lên bàn trà, luật sư bên đối phương tay lanh mắt lẹ kịp thời cứu lấy bản hợp đồng, lại nghe Tạ tổng vội vàng ném lại một câu: "Không ký." rồi nhanh chóng biến mất khỏi phòng họp, để lại một đám nhân viên đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tạ Định Lan phóng như bay đến Cận gia, vừa xuống xe liền thấy Trần Đại Xuân và các anh em khác đứng ngoài sân, sắc mặt ngưng trọng. Đám huynh đệ này của bọn họ đã rửa tay gác kiếm, bình thường sống an an ổn ổn, nếu không phải tình huống khẩn cấp sẽ không tập trung lại với nhau.

Hắn đi qua, hỏi Trần Đại Xuân sao mọi người lại không vào nhà.

Đại Xuân: "Bên trong cảnh sát nhiều, mấy anh em hơi ngại nên đứng ngoài này chờ, nếu đại ca có việc sẽ gọi bọn em sau."

Tạ Định Lan đẩy cửa vào nhà, quả thật trong phòng khác có mười mấy cảnh sát đang đứng.

Cận Hành đứng ngồi không yên, đi đi lại lại quanh bàn trà.

Tạ Định Lan hiểu rõ, Cận Hành vì chuyện mấy năm trước mà trở nên tàn nhẫn hơn, cũng quyết đoán hơn trước, gặp chuyện gì cũng đều tự mình giải quyết. Nếu ai chọc đến hắn, hắn cũng chẳng thèm nói lý với kẻ đó, trực tiếp dùng thủ đoạn của mình để trả thù, lười dây dưa lằng nhằng với cảnh sát.

Bây giờ bắt buộc phải gọi cảnh sát đến. Liên quan trực tiếp đến an nguy của Sơ Vân, hắn không dám khinh suất.

Tạ Định Lan giữ hắn lại: "Chuyện là thế nào? Sao Sơ Vân bị bắt mất rồi?!!"

Cận Hành nói cũng không còn rõ ràng: "Trường Sơ Vân hai hôm nay tổ chức đại hội thể thao, bảo vệ nới lỏng, ai cũng có thể ra vào. Lai Dương trà trộn theo đám phóng viên vào trường bắt Sơ Vân đi. Gã đã gọi đến một lần, yêu cầu tôi hủy bỏ hợp đồng thu mua cửa hàng đồ cổ của Lai thị, tôi đồng ý rồi, bây giờ đang đợi yêu cầu tiếp theo của hắn."

Tạ Định Lan nhíu mày: "Bây giờ mà cậu còn chờ?! Thủ đoạn của Lai Dương tàn độc cỡ nào, chẳng lẽ cậu còn không rõ hay sao?!"

"Tôi biết làm gì bây giờ! Con trai tôi ở trong tay gã! Không theo ý gã, lỡ gã làm gì đó với Sơ Vân thì chúng tôi biết phải làm sao!!?" Hắn giằng ra tay khỏi Tạ Định Lan, thấp giọng chửi tục vài câu, cũng không biết là đang chửi ai, sau đó nóng nảy quay đầu hỏi hai kỹ thuật viên cảnh sát: "Năm phút rồi, còn chưa tra được địa chỉ của dãy số kia??!!"

"Vị trí trên bản đồ mất dấu ở vùng biển, có khả năng đối tượng sau khi gọi điện xong đã ném điện thoại xuống biển thủ tiêu. Hiện chúng tôi đang cho người dò xét khu vực lân cận, xác định được phương tiện khả nghi mới có thể tiến hành theo dõi, thu hoạch manh mối."

Người phụ trách lần này là người quen của bọn họ, Lý Diệp. Y tiến đến vỗ vai an ủi Cận Hành, để hắn bình ổn cảm xúc. Bọn bắt cóc tùy thời có thể gọi đến cuộc gọi thứ hai, đến lúc đó vẫn cần hắn bình tĩnh ứng đối.

"Dịch Khanh đâu?" Tạ Định Lan cũng bình tâm lại, nhìn quanh phòng khách một vòng cũng không thấy bóng dáng Lục Dịch Khanh, liền lo lắng hỏi.

"Ở trên lầu." Cận Hành xoa mi tâm, mắt hướng lên lầu: "Em ấy lo đến nỗi ngất đi, tôi ôm em ấy về phòng nghỉ ngơi."

"Sơ Vân là cả tính mạng của cậu ấy." Tạ Định Lan nói: "Dù thế nào cũng không thể để nó xảy ra chuyện gì được."

Lúc này di động trong tay cảnh sát vang lên, Cận Hành nhận lấy, bắt máy.

Thanh âm của Lai Dương chậm rì rì truyền đến từ loa: "Người của em nói anh đã hủy hợp đồng rồi, thật tốt quá."

"Điều kiện mày đưa ra tao đã thực hiện rồi, thả con trai tao ra!"

"Hành, anh dữ như vậy làm gì?! Chúng ta đã lâu không nói chuyện với nhau rồi, anh không nhớ tình cảm trước kia của đôi mình sao?"

"Cảm con m* mày!"

"Em khuyên anh, thái độ tử tế chút, con trai anh vẫn đang trong tay em này. Lại nói, nhãi con này vừa nhìn mặt đã làm người ta thấy ghét, em cũng chẳng thấy nó giống anh chỗ nào cả. Hành à anh nói xem, có khi nào trong mấy năm anh ở tù đó, Lục Dịch Khanh đã cắm sừng anh rồi không? Anh còn ngây thơ mà nuôi con của người khác mấy năm nay, thật là đáng thương mà, ha ha ha."

"Lai Dương, khôn hồn thì đừng tiếp tục trêu chọc tao."

"Hmmm, chắc bây giờ anh đang tức lắm nhỉ, muốn bắt em lại không có biện pháp. Em đoán anh cũng báo cớm rồi, cuộc điện thoại này đang bị nghe lén rồi đúng không? Ha ha ha nói cho đám cớm đó biết, đừng phí sức nữa, chẳng phải chỉ muốn biết em ném thằng con hoang kia đến đâu rồi hay sao? Để em nói anh nghe, chỉ nói một lần thôi đấy, anh nghe cho kĩ nha..."

"Xưởng mộc bỏ hoang ở ngoại thành."

Cảnh sát lập tức hành động, mặc kệ địa chỉ này là thật hay giả, họ chỉ có một cơ hội này mà thôi.

"Biết tại sao em lại tốt tính như vậy không? Bởi vì thằng con hoang đó hết giá trị rồi. Gần đây trời hanh vật khô, rất thích hợp phóng hỏa. Các người đi cứu đi, để xem là lửa của tôi cháy nhanh hơn, hay là nó chạy được nhanh hơn."

"Ba tôi ấy à, già rồi, gan cũng nhỏ, bị cảnh sát dọa một hồi cái gì cũng phun ra. Nhưng tôi không giống lão, đám cớm trong nước chẳng làm gì được tôi, còn tôi, cái gì cũng dám cả."

Di động trong tay Cận Hành bị bóp đến sắp gãy, tín hiệu vừa dứt, di động không tránh khỏi trở thành vật phát tiết của chủ nhân, bị đập xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Lý Diệp nhanh chóng điều động người, toàn bộ thành viên trong đội ngay lập tức xuất phát đến nhà xưởng ở ngoại ô, còn khẩn trương liên hệ với đội phòng cháy chữa cháy ở gần nhất.

Nếu những lời Lai Dương nói là thật, như vậy bây giờ một đứa nhỏ mới chỉ mười ba tuổi có nguy cơ bị biển lửa vây hãm, chỉ cần trễ một bước, hậu quả không cách nào tưởng tượng được.

Tất cả bọn họ đều nỗ lực chạy đua với thời gian.

Cận Hành đập di động xong cũng muốn đi, hắn vốn định dặn Tạ Định Lan ở lại hỗ trợ chăm sóc Dịch Khanh, kết quả vừa xoay người đã thấy Omega đang đứng trên cầu thang, không biết đã tỉnh được bao lâu, cũng không biết anh đã nghe được nhứng gì.

Cận Hành ba bước thành hai bước đến đỡ anh, Lục Dịch Khanh giành trước kéo tay hắn hỏi: "Có manh mối rồi? Cảnh sát đi cứu Sơ Vân phải không?? Em cũng muốn đi."

Cận Hành nhìn sắc mặt anh quả thật không tốt lắm, bờ môi tái nhợt, không yên tâm. Vừa rồi trong đầu hắn chỉ có Sơ Vân, gấp đến váng đầu, Dịch Khanh té xỉu cũng không nhớ phải gọi bác sĩ đến khám cho anh. Hiện tại nhìn sắc mặt vợ mình mang nét bệnh tật, trong lòng vừa xót vừa hối hận, nhẹ giọng nói: "Để anh gọi bác sĩ đến, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Anh đi đón con trai chúng ta về, đảm bảo bình an vô sự."

Lục Dịch Khanh như không nghe thấy lời hắn nói, đẩy tay Cận Hành ra, tự mình đỡ lan can đi xuống. Cận Hành đuổi theo, lúc quay lại nhìn hắn hai mắt anh đã đỏ quạch, kiên định nói: "Sơ Vân gọi em, gọi em đến cứu nó. Con đang chờ em, anh không thể không cho em đi. Ít nhất cũng phải để em thấy con bình an quay về."

Cận Hành hết cách, đành phải đáp ứng. Hắn khom lưng chặn ngang bế người Lục Dịch Khanh lên, ra cửa liền gọi Đại Xuân đang đứng một bên đến, dặn dò đôi câu, đối phương lập tức gật đầu, dẫn các anh em khác đi lấy xe. Tạ Định Lan lấy một tấm thảm lông trên sô pha đuổi theo, Cận Hành ôm người ngồi vào xe, nhận lấy thảm mở ra bọc kín Lục Dịch Khanh. Tạ Định Lan nhanh chóng leo lên ghế lái khởi động xe, dùng tốc độ cao nhất nhanh chóng đuổi theo xe cảnh sát đi trước, mà đám người Trần Đại Xuân cũng chia ra ngồi hai chiếc xe Jeep, bám sát theo sau.

Xưởng gỗ ở ngoại thành ban đầu thuộc về một công ty chuyên mua bán đồ gỗ, sau đó công ty đóng cửa, nhà xưởng cũng thành bỏ hoang, vẫn còn chứa rất nhiều gỗ chưa gia công. Bây giờ trời nắng gay gắt, thái dương treo cao, chỉ cần một tàn lửa nhỏ cũng có thể bốc cháy ngùn ngụt.

Một đám người cầm theo thùng xăng tưới xung quanh xưởng gỗ, trước khi rời đi liền quẹt lửa ném vào trong vũng xăng. Một đốm lửa nhỏ, chạm xăng lập tức bùng lên thành ngọn lửa lớn, men theo vật liệu chất quanh tường nhanh chóng vút cao.

Có kẻ nhỉn không đành lòng, trước lúc lên xe vẫn nhíu mày nhìn về phía nhà xưởng ba tầng, nói: "Nó vẫn còn nhỏ lắm mà."

"Đi đi, lúc nào rồi mà còn thiện lương làm gì, không nhanh chân cớm tóm cả lũ!!!"

Đồng bọn túm hắn kéo vào xe, nhanh chóng nổ máy, nghênh ngang vút đi.

Không lâu sau, nhà xưởng cũ nát tỏa ra khói đen dày đặc, tầng dưới cùng phát ra tiếng vụn gỗ bị thiêu đốt, lách tách lách tách, giống như tiếng pháo. Phải cẩn thận lắng tai nghe, mới có thể nghe được từ trong tiếng tạp âm, có lẫn tiếng kêu khóc yếu ớt của một đứa nhỏ.