Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 69: Hình thức dọa người có hơi nhạy cảm



Sau tiếng hét hoảng loạn của Thích Vy, cả chiếc giường vẫn rung không ngừng. Rất nhanh cô ta hồi phục lại được tâm trí, vội vã phóng ào xuống giường tìm chỗ trú thân.

Đến khi chân chạm mặt sàn chạy được vài bước, Thích Vy mới bừng tỉnh khựng lại, cảm giác kinh hãi trong lòng chỉ tăng không giảm. Nghe âm thanh kọt kẹt của khung sắt giường đang rung chuyển, Thích Vy rơi vào bất động vô tình cảm nhận được mặt đất vẫn hoàn toàn đứng yên.1

Từ từ bình tĩnh lại, lọt vào tai Thích Vy không còn là tiếng chuyển động ma sát của các thanh sắt, mà xen lẫn vào đó là âm thanh đỏ mặt tía tai. Sắc mặt cô ta dần tái mét, cứng nhắc xoay đầu nhìn chiếc giường tầng đang rung động chưa hề có dấu hiệu dừng lại kia.

Bên trong giường, bầu không khí nóng dần pha thêm mùi vị ám muội, Mộc Tịnh Kỳ dồn sức ở hai bàn tay tự bịt chặt miệng mình ngăn những cảm xúc cuộn trào sắp thoát ra khỏi cổ họng.

Dưới ánh đèn ngủ mờ ở đầu giường hắt vào, ánh mắt Khưu Dĩnh Ninh trở nên sâu hút, trên gương mặt mang theo nụ cười nhàn hạ kỳ quái. Một tay anh cố gỡ hai tay đang che miệng của Mộc Tịnh Kỳ, tay còn lại nắm eo cô nâng lên, bên dưới tấn công dồn dập.

Năm phút đầu Mộc Tịnh Kỳ còn có thể dùng sức chống đối Khưu Dĩnh Ninh, năm phút sau đó cảm xúc tê liệt truyền đến khiến toàn thân cô run rẩy, không còn vương lại chút sức lực trong cơ thể, hoàn toàn bị anh khống chế.

Cũng chính từ giây phút Mộc Tịnh Kỳ không cự lại Khưu Dĩnh Ninh được nữa thì những âm thanh mờ ám rõ rệt liên tục truyền vào tai Thích Vy không sót lại chút nào.

Cô ta hoàn toàn chết điếng, sốc đến nỗi cả người run lên cầm cập, muốn bỏ chạy ra khỏi phòng nhưng hai chân lại bỗng trở nên tê cứng nặng nề không nhấc lên nổi.1

Không chỉ đối với Thích Vy, đêm nay đối với Mộc Tịnh Kỳ cũng trở nên vô cùng dài.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Khưu thấy mặt mũi hốc hác cùng đôi mắt thâm quầng của Thích Vy, cộng thêm tiếng hét “Động đất” của cô ta đêm qua cũng đủ để dự đoán được chuyện gì xảy ra.

Dù trong bụng hả hê nhưng ngoài mặt mẹ Khưu vẫn tỏ ra lo lắng hỏi han: “Tối qua lạ chỗ ngủ không ngon giấc phải không?”

Thích Vy đờ đẫn ngơ mặt ra, lắc không ra lắc, gật không ra gật, giọng nói nghẹn hẳn đi: “Dạ...”

Chẳng bao lâu sau Khưu Dĩnh Ninh cùng cha Khưu đi tập thể dục về, Thích Vy từ xa vừa nhìn thấy mặt anh thì trong đầu lại hiện lên chuyện tối qua. Cô ta bị cảm giác kinh sợ vây quanh, đột nhiên nảy sinh phản ứng tránh né không dám đến gần anh như trước.

Mọi người cùng ngồi vào bàn dùng bữa sáng, cha Khưu để ý thấy Khưu Dĩnh Ninh không vào gọi Mộc Tịnh Kỳ dậy liền hỏi: “Không gọi Tịnh Kỳ à?”

Khưu Dĩnh Ninh thản nhiên lắc đầu, ánh mắt tập trung đọc báo đang cầm trên tay, đáp: “Tối qua cô ấy mất ngủ, con để cô ấy ngủ thêm.”

Nghe đến việc Mộc Tịnh Kỳ mất ngủ, mẹ Khưu bất an hỏi: “Sao lại mất ngủ?”

Khưu Dĩnh Ninh chậm rãi hướng mắt nhìn qua mẹ Khưu đang chờ đợi, cười gian trả lời: “Con làm cô ấy mất ngủ.”

Cha mẹ Khưu xem như đã hiểu, ông bà đồng loạt bày ra vẻ mặt khinh bỉ vờ như không nghe thấy.

Riêng Thích Vy ngồi thu mình một góc, hai bàn tay liên tục run lên vì sợ hãi. Cô ta không phải thuần khiết đến mức không hiểu về vấn đề kia nhưng khi chuyện đó xảy ra gần sát bên, ý thức phản vệ của cô ta lại sinh ra bài xích.

Dùng bữa được không lâu, mẹ Khưu bỗng quay qua Thích Vy mở lời đề nghị: “Lát nữa để cô dẫn con đi dạo một vòng thành phố nhé.”

“Không cần đâu ạ!” Thích Vy điên cuồng lắc đầu, vội vã từ chối, bộ dạng gấp gáp thiếu nước đứng bật dậy bỏ chạy: “Sáng nay cha con có bay qua đón con rồi, nhà con còn có việc phải về trước...”

“Tiếc thật.” Mẹ Khưu thốt lên, tỏ ra tiếc nuối, vừa xoay mặt chỗ khác đã nhướng mày đắc ý.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, Mộc Tịnh Kỳ ngủ say không hay biết chuyện gì diễn ra, mãi cho tới khi được Khưu Dĩnh Ninh đánh thức thì đã qua hai giờ chiều.

Mộc Tịnh Kỳ mệt mỏi trở người, toàn thân ê ẩm nhức mỏi như thể bị tách rời. Cô vùi mình trong chăn, mở mắt được vài giây lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Khưu Dĩnh Ninh nằm chống thái dương bên cạnh nhìn cô, nhếch môi cười kiêu ngạo, hãnh diện nói: “Anh đã làm đúng lời hứa với em, sáng nay cô ta không dám nán lại, vội vã ôm đồ chạy về với cha cô ta rồi.”

Nghe tới việc Thích Vy tự động rút lui, lý trí Mộc Tịnh Kỳ lập tức tỉnh táo lên vài phần. Cô mở to mắt nhìn Khưu Dĩnh Ninh, không hiểu vì sao lại có cảm giác người có lời nhất trong chuyện lần này là anh.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thích Vy kiên trì hết đêm qua xem như cô ta đã sở hữu được tinh thần thép.

Thật ra, Mộc Tịnh Kỳ không có ý định cùng Khưu Dĩnh Ninh dùng hình thức dọa người có phần nhạy cảm để cho Thích Vy sợ đến bỏ chạy, từ đầu đến cuối đều là anh bày trò gài bẫy, cô cũng chỉ là quân cờ bất đắc dĩ cho anh thực chiến.

Từ Cát An đến Thích Vy, kết cục tương đương nhau một chín một mười, người ra tay lại chính là Khưu Dĩnh Ninh mà bọn họ đem lòng yêu thích theo đuổi cuồng nhiệt.

Đến tận lúc này, Mộc Tịnh Kỳ mới nhận ra cố chấp không phải là sai, sai ở chỗ không đúng người. Giống như, nếu Khưu Dĩnh Ninh không cố chấp ở bên Mộc Tịnh Kỳ thì giờ đây đã không có cả hai của hiện tại.

Nhìn khóe môi hơi cong lên cùng biểu cảm trầm ngâm của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh khẽ đặt lên tóc cô một nụ hôn, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ: “Anh xin lỗi vì đêm qua làm em đau, nhưng anh thích lắm.”1

Mộc Tịnh Kỳ: “...”