Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 66: Ngoại truyện 19. Thời ngây ngô (Cuối)



Sau khi Thẩm Ôn Đình đi, mọi thứ dường như chẳng thay đổi gì, lại giống như đã thay đổi rất nhiều. Anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại giám sát cô học, ban đầu Văn Ý còn có chút phụ thuộc vào đó.

Cho đến sau này, cô mới dần dần nhận ra khoảng cách giữa bọn họ. Chút rung động trong trái tim của cô thiếu nữ trước kia, cũng dần dần biến mất.

Chuyện vụn vặt của nhà họ Văn nhiều như vậy, mặc dù có ông nội Thẩm che chở, nhưng lại không còn cậu thiếu niên cõng Văn Ý về nhà.

Việc học càng ngày càng trở nên căng thẳng, Văn Ý cũng bắt đầu biết cố gắng. Thành tích đối với cô mà nói cũng không quan trọng đến vậy. Nhưng mà Văn Ý cần phải đủ điểm vào đại học, rời khỏi nhà họ Văn.

Lúc thi vào đại học, Thẩm Ôn Đình trở về.

Trong tiết tự học cuối cùng, Văn Ý gục xuống bàn, cô buồn ngủ híp mắt lại. Ngải Tư Ngôn ở bên cạnh chọc chọc lên tay cô, Văn Ý lập tức tỉnh dậy, cô cúi đầu giả vờ viết.

Cai miệng nhỏ giật giật, "Lão Trương đến à?"

"Lão Trương gì chứ, Thẩm Ôn Đình đến kìa." Ngải Tư Ngôn bảo cô nhìn sang cửa sổ.

Văn Ý ngẩn người, cô nghiêng đầu nhìn qua, Thẩm Ôn Đình đứng ở bên cạnh cửa sổ. Nắng ấm cuối tháng năm vừa lên, phác họa bóng người đàn ông. Anh đứng ngược sáng, cách một lớp kính, anh nhìn cô.

Đầu óc cô ong cả lên, Văn Ý cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Ngải Tư Ngôn thấy cô ngây người, vội vàng nói nhỏ, "Không ra à? Dù sao cũng là tiết tự học, cậu về sớm cũng được."

"Ồ." Văn Ý đóng quyển sách lại, cô cầm điện thoại của mình rồi nhét vào bên trong túi, "Nếu như Lão Trương đến, cậu nói với thầy ấy là tớ đi vệ sinh."

"Được." Ngải Tư Ngôn gật đầu.

Lúc này vẫn chưa tan học, bên trong trường học im lặng, chỉ có học sinh học thể dục đang chơi bóng rổ ở sân bóng rổ bên kia.

Ánh mặt trời kéo dài chiếc bóng của bọn họ, lúc thì thẳng, lúc thì nghiêng.

Văn Ý đá cục đá dưới chân, cô nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, "Sao anh đột nhiên về vậy?"

Trước đây đến kỳ nghỉ hè, đến giữa tháng tám Thẩm Ôn Đình mới về, sau đó lại vội vàng rời đi. Lần này, còn chưa đến tháng sáu.

"Có chút chuyện phải giải quyết." Văn Ý thi vào đại học, Thẩm Ôn Đình không yên tâm, vì thế anh mới xin trường nghỉ học để về.

"Ồ." Văn Ý lại cúi đầu, cô không biết nên nói gì nữa.

Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý ở bên cạnh, lần đầu tiên anh cảm thấy, khoảng cách giữa anh và Văn Ý đã bị kéo ra rất xa. Khoảng cách rất xa, làm thế nào cũng không thể vượt qua được, "Em muốn ăn gì?"

"Đều được." Văn Ý nghĩ một chút rồi nói, "Ăn chút đồ thanh đạm đi, mấy ngày nữa em thi đại học rồi, sợ bị đau bụng."

Cô trưởng thành, biết suy nghĩ trước sau.

Tâm trạng của Thẩm Ôn Đình có chút phức tạp.

Tìm một nhà hàng, những món mà Văn Ý gọi đều là những món ăn thanh đạm. Gọi thức ăn xong, Văn Ý nhìn hạt dưa trước mặt mình, cô nhàm chán đếm.

"Thẩm Ôn Đình, lần này anh về bao lâu?" Văn Ý hỏi anh.

"Khoảng một tuần." Đến khi kỳ thi vào đại học của Văn Ý kết thúc, anh sẽ lại đi.

Văn Ý gật đầu, cô ngẩng đầu lên quan sát Thẩm Ôn Đình trước mặt mình. Anh đã trưởng thành hơn trước kia một chút, ánh mắt đẹp, càng thêm thâm trầm, khó đoán.

Tính tình anh vốn dĩ đã điềm đạm, lúc này trên mặt anh lại vô cảm, người khác không đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Vốn dĩ Văn Ý muốn giả vờ tỏ ra thâm trầm một chút, nhưng cô làm gì quản được cái miệng của mình, lại bắt đầu lảm nhảm tám chuyện với anh, "Em thi qua môn mỹ thuật rồi, chỉ cần thành tích không quá kém, cũng có thể ra khỏi tỉnh."

"Em đã nói chuyện với đàn anh Từ xong rồi, đến tỉnh kế bên, đến lúc đó anh ấy sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em."

Những chuyện mà cô nói, không có cái nào liên quan đến Thẩm Ôn Đình.

Anh im lặng đợi cô nói xong, Thẩm Ôn Đình mới hỏi, "Đàn anh Từ là ai?"

"Chính là người đẹp trai chơi bóng rổ mặc áo số 9 đó." Văn Ý cắn hạt dưa, cười nói, "Bây giờ anh ấy đã học năm nhất rồi, trước bây bọn em cũng đã nói xong đợi em thi xong sẽ đến trường của bọn họ."

Thẩm Ôn Đình không có ấn tượng gì với người này, nghe thấy giọng nói hưng phấn của Văn Ý, anh hỏi, "Em thích cậu ta?"

"Sao có thể chứ." Văn Ý xua tay, cô chống cái đầu nhỏ, híp mắt nói, "Nhưng mà anh ấy rất đẹp trai. Cũng xem như là ngắm cảnh đẹp ý vui. Nếu như thật sự qua lại với nhau, em cũng không cảm thấy thua thiệt."

Ngón tay Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, vốn dĩ có một số chuyện anh không nên nóng vội. Nhưng mà bây giờ xem ra, có một số chuyện phải đưa vào kế hoạch rồi.

Buổi tối trước ngày thi đại học, Văn Ý bị mất ngủ. Cô nằm trằn trọc ở trên giường không ngủ được, chỉ có thể đi xuống lầu, ra sân ngồi, tiếp tục nghịch hoa cỏ trong sân.

"Mấy cái này ông nội nuôi rất lâu đấy." Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Văn Ý quay đầu nhìn lại, "Sao anh vẫn chưa ngủ."

Một cục nhỏ nhắn, cứ như vậy mà đứng trước mặt Thẩm Ôn Đình. Tóc cũng không chải, mái tóc rối xõa xuống vai.

"Không ngủ được." Anh nhìn thấy cô từ cửa sổ, Thẩm Ôn Đình đi xuống.

Văn Ý ghét bỏ nói, "Em vì căng thẳng nên không ngủ được, anh cũng căng thẳng à?"

"Ừ." Văn Ý thi, anh căng thẳng hơn bất kỳ ai.

Văn Ý: "Anh thì căng thẳng cái gì chứ?"

"Sợ em thi không tốt, về lại khóc nhè." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, anh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, đưa tay về phía Văn Ý, "Đừng ngồi, bẩn đồ ngủ."

"Còn lâu em mới khóc nhè!" Văn Ý bất mãn phản bác lại, cô đứng dậy, chân hơi tê. Cô đứng một chỗ một lúc lâu, nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt mình, "Nếu như em thi không tốt thì thế nào?"

"Đưa ra giả định sai lầm như vậy không có ý nghĩa gì." Thẩm Ôn Đình nói.

Ông già cổ hủ!

Văn Ý lại nhìn, cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ôn Đình, "Mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ."

Văn Ý đã bò lên giường từ chín giờ, bây giờ đã mười một giờ, vẫn là không ngủ được.

Hít một hơi thật sâu, Văn Ý ngắm trăng cùng Thẩm Ôn Đình, "Em không ngủ được thì làm thế nào?"

"Cố gắng ngủ."

Văn Ý: "..." Cô cố gắng cũng không ngủ được mà.

Trên người Thẩm Ôn Đình, có mùi trà thoang thoảng, Văn Ý vẫn luôn không thích, nhưng mà cô cũng dần quen rồi, thậm chí còn cảm thấy rất yên tâm,

Ánh trăng trên trời rất tối, thỉnh thoảng mây đen kéo đến, che đi ánh sáng duy nhất.

Thẩm Ôn Đình lẳng lặng đợi, cho đến khi trên vai anh có thêm một cái đầu nhỏ, anh mới nghiêng đầu nhìn sang.

Văn Ý đã ngủ rồi, cái miệng nhỏ đỏ thắm hơi chu ra, vì trời nóng mà trên mũi đổ một chút mồ hôi. Khuôn mặt cô lúc ngủ rất điềm tĩnh, cũng rất yên tĩnh.

Thẩm Ôn Đình bế ngang người cô lên.

Hai năm không gặp, cô đã lớn hơn một chút, nhưng cũng không nặng thêm bao nhiêu.

Anh đặt người lên trên giường, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang ngủ say, ánh mắt anh tối đi một chút. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi của Văn Ý, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng anh không làm gì.

-

Kỳ thi vào đại học nhanh chóng kết thúc, Văn Ý cũng biết mình thi rớt rồi.

Lúc thi môn toán, cô hơi chóng mặt, mấy câu hỏi lớn phía sau không biết cô đã làm thế nào.

Dường như có những lúc cố gắng là một chuyện rất hoang đường, cô cố gắng lâu như vậy, kết quả vẫn không được như ý muốn.

Cô sờ lên cái trán nóng ran của mình, Văn Ý vừa về đến nhà đã ngủ thiếp đi.

Mộ Thanh Mỹ và Văn Kỷ Niên đã ra khỏi nhà, Văn Viễn đi học đại học không có ở nhà. Căn nhà lớn như vậy, chỉ có một mình Văn Ý.

Đến khuya, trán cô càng ngày càng nóng, hơi thở phả ra cũng rất nóng. Văn Ý đo nhiệt độ cho mình. Nhiệt độ cơ thể, ba mươi chín phẩy tám độ.

Cô ngồi dậy mặc áo khoác, trên WeChat có nhiều tin nhắn vẫn chưa đọc, cuộc gọi nhỡ cũng rất nhiều. Cô không có thời gian xem kỹ từng cái một, Văn Ý cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Thẩm Ôn Đình đã đứng ở ngoài cửa. Anh mặc quần áo sẫm màu, nếu như anh không lên tiếng, Văn Ý cũng không phát hiện ra bên cạnh mình có một người.

"Thẩm Ôn Đình, em sốt rồi, khó chịu quá." Văn Ý ngẩng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình đỡ lấy Văn Ý để cô không ngã, ngón tay đặt lên trán Văn Ý.

Hôm nay lúc đưa cô về anh đã cảm thấy trạng thái của cô có gì đó không đúng, sau đó gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thoại không nghe, Thẩm Ôn Đình đã đến ngay.

"Anh đưa em đến bệnh viện."

"Không đi." Văn Ý lắc đầu, "Ở nhà không có thuốc, em uống ít thuốc là khỏe thôi."

Đã sốt như vậy rồi sao có thể không đến bệnh viện được chứ?

Thẩm Ôn Đình lạnh mặt, nhưng mà Văn Ý lại rất cố chấp, cô ôm cái cột ở bên cạnh, có nói thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng vẫn là Thẩm Ôn Đình thỏa hiệp, "Đưa em về nhà, không đến bệnh viện."

"Được..." Văn Ý cười hì hì nói, chui vào trong lòng anh, "Em thi hỏng rồi, Thẩm Ôn Đình. Hôm trước ông nội ngày còn rất có lòng tin với em..."

Thanh âm của cô dần dần nhỏ đi, mềm mại, còn có chút tủi thân, "Dường như em mãi mãi không thể nào đạt được kỳ vọng của mọi người, em đã rất cố gắng rồi."

Cả năm lớp mười hai, Văn Ý dường như đã tách biệt hoàn toàn với các hoạt động giải trí, chỉ là cô muốn học tập cho thật giỏi. Nhưng mà cuối cùng thành tích vẫn không như mong đợi.

Anh giữ lấy vòng eo thon của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nghe ra vẻ tủi thân của cô, "Đừng nghĩ lung tung, vẫn chưa có kết quả mà."

"Môn toán em không làm câu hỏi lớn." Văn Ý ngẩng đầu nhìn anh, "Thầy Thẩm, em sai rồi."

"Thi không tốt thì thi không tốt thôi." Thẩm Ôn Đình an ủi Văn Ý, "Đường nào cũng đến La Mã."

Vốn dĩ Thẩm Ôn Đình cũng không mong đợi Văn Ý sẽ thi tốt thế nào, chỉ cần có bằng cấp, sau này vui vẻ là một chú cá muối là được rồi.

"La Mã?" Văn Ý chuyển sự chú ý đi, vì sốt cao nên đầu óc cô hơi choáng, "Anh phải đi La Mã à?"

"Không đi." Thẩm Ôn Đình bế người vào phòng, lấy thuốc hạ sốt cho cô uống.

Văn Ý ngoan ngoãn uống thuốc, cô chui vào trong chăn nhìn Thẩm Ôn Đình, "Buồn ngủ."

Vốn dĩ rất khó chịu, bây giờ uống thuốc hạ sốt, càng thêm choáng váng, cô lầm bầm nói, "Em đã bàn xong hết với đàn anh Từ rồi, không đúng em còn có thể yêu đương với anh ấy, hôn môi, kabedon..."

Sắc mặt Thẩm Ôn Đình tối sầm lại, anh giữ lấy cằm Văn Ý, giọng nói có vẻ nguy hiểm, "Chẳng phải em không cậu ta sao?"

Văn Ý bị anh giữ cằm, "Ai nói cho anh chỉ có những người thích nhau mới yêu đương với nhau."

Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, anh nhéo khuôn mặt Văn Ý, cảnh cáo một câu, "Nhớ câu này của em đấy."

"Ờ..." Môi cô bỗng nhiên bị chặn lại, có thứ gì đó ấm áp đi vào, quấn lấy đầu lưỡi cô, quét qua vòm họng cô.

Mềm mại, anh lại còn rất dịu dàng quấn lấy môi cô. Văn Ý hơi ghiền, cô chủ động ôm lấy Thẩm Ôn Đình, tiến về phía trước.

Thẩm Ôn Đình vốn dĩ có chút không nhịn được, Văn Ý lại chủ động, sự nhẫn nại của anh bị phá vỡ hoàn toàn, anh giữa lấy cái eo thon của cô, hôm sâu hơn.

Đến cuối cùng, Văn Ý mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau cô tỉnh lại ở nhà họ Thẩm, ký ức đêm hôm qua ùa lại trong đầu Văn Ý. Cô có chút suy sụp, không phải vừa mới sốt thôi sao, sao hai người lại tiến triển như vậy được?

Cô sờ lên cái trán đã hạ sốt của mình, mang giày vào rồi chạy ra ngoài. Trong phòng khách, ông nội Thẩm và Thẩm Ôn Đình đang ăn bữa sáng.

Ông nội Thẩm nhìn thấy Văn Ý, vội vàng nói, "Hạ sốt chưa con? Sao không ngủ thêm một lúc nữa?"

"Ông nội, con ngủ cả đêm rồi, đói bụng lắm." Văn Ý cười hì hì nói, cô cầm một miếng bánh mình, nhúng vào nước xốt salad, ánh mắt cô không ngừng quan sát Thẩm Ôn Đình.

Giống như tối hôm qua không hề xảy ra chuyện gì vậy, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh ăn cháo. Anh chú ý đến ánh mắt của cô, Thẩm Ôn Đình bỏ muỗng xuống, hỏi một câu, "Sao vậy?"

"Tối hôm qua có phải anh chăm sóc cho em không?" Văn Ý hỏi nhỏ anh.

"Ừ." Thẩm Ôn Đình gật đầu, "Em ngủ rất say."

Văn Ý: "..." Vậy nên nụ hôn đó là cô nằm mơ à?

Văn Ý rất đau đầu, tuổi này của cô đã bắt đầu mộng xuân rồi ad? Hơn nữa đối tượng còn là Thẩm Ôn Đình?

-

Lúc Văn Ý biết mình sắp đính hôn với Thẩm Ôn Đình, cô hoàn toàn chết lặng. Mặc dù trong mắt người khác thì cô và Thẩm Ôn Đình cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, nhưng mà giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì.

Hơn nữa cô mới mười tám tuổi, là lúc để chơi bời, không lý nào lại bị trói buộc cả đời như vậy.

"Ông nội, chuyện này có phải quá đột ngột rồi không?" Văn Ý ôm lấy cánh tay của ông nội Thẩm làm nũng, "Con mới mười tám tuổi."

"Mười tám tuổi vừa đúng lúc, chúng ta đính hôn trước, đợi con tốt nghiệp đại học thì kết hôn." Ông nội Thẩm cười híp mắt, "Trước đây khi còn nhỏ chẳng phải con làm loạn lên đòi gả cho Thẩm Ôn Đình sao?"

Đó là lúc Văn Ý mới tám chín tuổi, còn nhỏ không hiểu chuyện. Nhìn thấy một anh trai đẹp trai như vậy, cái miệng không ngăn lại được.

"Nhưng mà..." Văn Ý vẫn có chút do dự.

Ông nội Thẩm thở dài một tiếng, "Ông biết con không thích Ôn Đình. Nhưng mà con đã trưởng thành rồi, Văn Viễn nhất định sẽ đề phòng con. Chỉ khi con kết hôn với Thẩm Ôn Đình rồi, bọn họ mới nể mặt nhà họ Thẩm chúng ta."

Nếu xét về người thừa kế của nhà họ Văn, Văn Ý mới là người danh chính ngôn thuận. Cho dù Văn Viễn là con trai, nhưng cũng chỉ là con riêng, đây là những chuyện mà những người cùng tầng lớp đều hiểu. Chỉ cần một ngày Văn Ý còn là người của nhà họ Văn, cô sẽ có tư cách thừa kế Văn thị. Nếu như cô là vợ sắp cưới của Thẩm Ôn Đình, vậy thì mọi chuyện sẽ không giống vậy nữa.

"Tiểu Ý, ông nội già rồi, có rất nhiều chuyện ông cũng không làm chủ được. Chỉ là đính hôn thôi, nếu như con không thích, sau này con tìm được người đàn ông mà mình yêu thì có thể tùy tiện hủy bỏ." Ông nội Thẩm thở dài, vỗ lên tay Văn Ý.

"Dạ..."

Lễ đính hôn rất phiền phức, nhất là khi nhà họ Thẩm còn là danh gia vọng tộc, rất hoành tráng, đồng thời cũng thông báo ra bên ngoài. Sau này, Văn Ý chính là người của nhà họ Thẩm rồi.

Những người đến dự toàn là những kẻ nịnh hót, Văn Ý khoác lên cánh tay Thẩm Ôn Đình, đi gặp đủ kiểu người, mặt cô cười đến nỗi sắp cứng luôn rồi.

"Mệt à?" Thẩm Ôn Đình dường như đã quen với những tình huống thế này, vẻ mặt anh vẫn như thường, thậm chí xử lý rất tốt.

"Vẫn ổn." Văn Ý cúi xuống ngáp một cái, cô chỉ nói, "Anh không uống được rượu, đừng uống nhiều như vậy."

"Quan tâm anh à?"

Văn Ý mỉm cười: "Anh là chồng sắp cưới của em."

Trước đây khi còn nhỏ, luôn là Thẩm Ôn Đình bảo vệ cô. Bây giờ cô cũng đã trưởng thành rồi, qua ngày hôm nay cô chính là vợ chưa cưới của Thẩm Ôn Đình, cũng nên quan tâm anh một chút.

Thẩm Ôn Đình im lặng không nói gì.

Xử lý xong hết rồi, Thẩm Ôn Đình đưa cô đến một góc vườn khá yên tĩnh. Uống hết hai ly rượu, Thẩm Ôn Đình cũng hơi say.

Anh nhìn Văn Ý ngoan ngoãn trước mặt mình, bỗng lên tiếng, "Quên mất một chuyện."

"Gì chứ..."

Môi cô bị người đàn ông hôn lên, mùi rượu nồng nặc phả lên người cô.

Tim cô đập như trống, nhất thời cô quên luôn cả phản kháng.

Nụ hôn này, sao lại giống với trong mơ vậy? Mềm mại, không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại cô còn rất thích.

"Anh đã từng nói, sẽ có người dạy em." Giọng nói trầm trầm của Thẩm Ôn Đình vang lên bên tai cô.

- --

Bốn năm đại học, Văn Ý rất ít khi nhìn thấy Thẩm Ôn Đình. Mỗi lần anh về, anh bận đi gặp người lớn ở trong nước.

Văn Ý bị kẹt ở giữa, cô đi gặp mặt, nhận bao lì xì, cũng không giao tiếp gì nhiều.

Cho đến khi Ngải Tư Ngôn thất tình, Văn Ý bay qua mấy nước để tìm người, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại vào đồn cảnh sát, cuối cùng cô đành phải nhờ Thẩm Ôn Đình giúp đỡ.

Cô an ủi Ngải Tư Ngôn xong, Văn Ý mở cửa phòng, Thẩm Ôn Đình đứng ở bên ngoài nhìn cô, "Ngủ rồi?"

"Ừ." Văn Ý trả lời một câu, cô không biết nên nói gì.

Cũng đã lâu không gặp rồi, vừa gặp nhau đã để cho Thẩm Ôn Đình thấy dáng vẻ khốn khổ của mình như vậy. Văn Ý chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đã vứt xuống Thái bình dương rồi.

"Đói không?" Thẩm Ôn Đình dường như không nhìn thấy sự lúng túng trong mắt cô, anh bình tĩnh hỏi một câu.

Văn Ý gật đầu. Đồ ăn trên máy bay khó ăn chết đi được, cô vừa xuống máy bay thì đi tìm người, xong lại vào đồn. Cũng đã gần một ngày cô không ăn gì rồi.

"Em muốn ăn mì, thêm hai quả trứng." Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình rồi mỉm cười, "Vậy thì làm phiền anh rồi."

Bây giờ bọn họ đang ở trong căn hộ riêng của Thẩm Ôn Đình. Trường đại học ở nước ngoài không thể so với trong nước, không có nhà ăn cũng không có ký túc xá, sinh viên đều phải tự lo chuyện ăn uống.

Căn hộ này của Thẩm Ôn Đình diện tích không lớn, tầng một là phòng khách, tầng hai chỉ có hai phòng. Thiết kế rất đơn giản, nhìn cũng rất thích mắt.

Cô quan sát phòng khách, rất sạch sẽ. Trong lòng Văn Ý nghĩ nghĩ, cẩn thận liếc nhìn khoảng trống trên ghế sofa.

Không có tóc dài của con gái, cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi nước hoa nào.

Nhà bếp là kiểu quầy bar, Thẩm Ôn Đình nấu mì, nhưng anh lại nhìn thấy hết những hành động nhỏ của Văn Ý, "Không có người phụ nữ khác."

Văn Ý ngượng ngùng mỉm cười, cô lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến rót một ly nước, "Mặc dù chúng ta đã đính hôn, nhưng mà em cũng không ép anh vì em mà thủ thân như ngọc. Nếu như anh gặp được người thích hợp, anh cũng có thể làm quen một chút."

Động tác đánh trứng của Thẩm Ôn Đình dừng lại một lát, có vỏ trứng rơi vào. Anh cầm đũa gắp vỏ trứng ra, lúc này mới trả lời cô, "Không có thời gian."

Văn Ý nghe hiểu rồi gật đầu, anh mới bắt đầu làm việc nên rất mệt mỏi. Nhất là một công ty giống như Thẩm thị vậy. Hơn nữa Thẩm Ôn Đình rất xuất sắc, anh cũng là người bình thường, không thể nào vừa làm đã thành công ngay được.

"Công việc của anh vẫn thuận lợi à?"

Thẩm Ôn Đình nấu rất nhiều, anh tìm một cái tô, đổ hết mì ở trong nồi ra, "Vẫn ổn."

Thật ra thì Thẩm Ôn Đình vừa mới phá hỏng một dự án hợp tác, vì anh vẫn còn trẻ, cũng vì anh chưa có kinh nghiệm.

"Để em để em." Văn Ý bê mì, cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống, "Lần này làm phiền anh rồi, xin lỗi nhé."

Lúc đó cô rất lo lắng, nhưng mà trong đầu cô, cũng chỉ nghĩ đến Thẩm Ôn Đình.

"Không sao." Vẻ mặt Thẩm Ôn Đình bình tĩnh.

Nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh, Thẩm Ôn Đình mở TV. Bên trong phát ra giọng nói tiếng Anh trôi chảy, lúc này mới không để cho bầu không khí bên trong phòng trở nên lúng túng như vậy nữa.

Văn Ý rất đói, nhưng mà động tác ăn mì của cô vẫn không tính là giống với ăn như hổ đói, vẫn còn giữ lại tư thế của một cô tiểu thư khuê các.

Chân mày của cô rất mảnh, hôm nay vội vàng đến, cũng chưa trang điểm. Ăn mì, trên mũi cô toát ra mồ hôi hột.

Thẩm Ôn Đình lẳng lặng nhìn cô, một lúc sau anh mới nhìn đi chỗ khác.

Cô còn chói mắt hơn cả trước đây.

-

Năm Văn Ý tốt nghiệp, nguy cơ phá sản của nhà họ Văn đã rất lớn rồi. Văn Kỷ Niên mỗi ngày đều bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán, thỉnh thoảng Văn Ý về nhà, nhìn thấy Văn Kỷ Niên vẫn đang hút thuốc.

Không chỉ như vậy, tính tình của Văn Kỷ Niên càng trở nên nóng nảy. Nếu không phải Văn Ý bảo vệ, có lẽ Văn Kỷ Niên cũng định đem đống đồ cưới của mẹ Văn Ý mẹ bán đi rồi, để bù vào chỗ thiếu lần này.

Cho đến tháng năm, Thẩm Ôn Đình đột nhiên về nước.

"Đột nhiên như vậy sao?" Văn Ý cảm thấy mình vẫn còn trẻ, cho dù năm ấy kết hôn, cô vẫn cảm thấy hai chữ "kết hôn" vẫn còn xa vời lắm.

"Anh có thể giúp nhà họ Văn, em có thể giúp anh." Thẩm Ôn Đình chắp hai bàn tay lại, ánh mắt sáng rực nhìn Văn Ý.

Văn Ý trợn tròn mắt, "Em có thể giúp anh cái gì chứ?"

"Anh không muốn liên hôn với người con gái khác." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, mặc dù chuyện lần này là do anh cố ý mà thôi. Nhưng mà cũng có lý do của Thẩm Vạn Quân ở trong đó, ở nước ngoài, Thẩm Vạn Quân đã giới thiệu rất nhiều cô gái cho anh.

Văn Ý chới mắt nhìn, "Nhưng với em thì không phải à?"

"Em không giống với bọn họ." Những cô gái kia, Thẩm Ôn Đình không có chút cảm giác nào. Còn Văn Ý ở trước mặt, là cô gái mà anh thích.

Văn Ý hừ một tiếng, "Không được, anh phải để em suy nghĩ một chút. Một cô tiên nhỏ như em, hoạt bát đáng yêu. Còn anh, cả ngày xụ mặt xuống, không chịu dỗ cho em vui gì cả."

Chính là vì như vậy, Thẩm Ôn Đình mới có thể gấp gáp như vậy mà rước người về nhà. Bốn năm đại học, anh đã để cô chơi bời rất lâu rồi, cũng đến lúc nên dừng lại rồi.

Thẩm Ôn Đình cũng không vội, lưới đã giăng rồi, con cá nhỏ này cũng không chạy thoát được, "Được."

Không quá hai ngày, Văn Ý bị đau bụng. Bà dì cả ác động, luôn đợi đến lúc cô vui chơi hết mình mà đến trong im lặng, hành hạ cô.

Lúc Thẩm Ôn Đình đến, chú cá mặn Văn Ý vẫn đang nằm trên bãi cỏ suy nghĩ chuyện đời người.

Trời xanh mây trắng trước mặt bỗng nhiên lại đổi thành Thẩm Ôn Đình trước mặt. Người đàn ông đứng ngược sáng nhưng trên gò má anh lại có ánh sáng mờ nhạt. Sống mũi rất cao, con ngươi sâu thẳm không nhìn thấy đáy. Lấy một người đàn ông như vậy về nhà, cho dù không làm gì, cũng là một kiểu hưởng thụ.

Nghĩ đến những lời mà Thẩm Ôn Đình đã nói, Văn Ý dường như cảm thấy, trong lòng cô đã có đáp án rồi.

Văn Ý chớp mắt nhìn, cô đưa tay về phía Thẩm Ôn Đình, "Em đau."

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Hôm qua em ăn gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là ăn một chút Haagen-Dazs." Ngày hôm qua Ngải Tư Ngôn mời khách, Văn Ý đương nhiên phải ăn thêm một chút.

Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đứng im không động đậy, Văn Ý lầm bầm một câu, "Em đau thật đấy."

Bụng cô cứ đau mãi. Mặc dù nhìn dáng vẻ Văn Ý bình tĩnh, nhưng cô rất đau.

Thẩm Ôn Đình kéo cô dậy, cô lại trèo lên người anh, "Anh cõng em."

Thẩm Ôn Đình: "Em không sợ tràn ra à?"

Văn Ý: "...??" Một tổng giám đốc bá đạo như anh sao có thể nói lời như vậy với một cô gái được chứ?

Cắn răng, Văn Ý ôm bụng, "Không sợ, em dùng loại ban đêm siêu dài."

Nếu nói đến chuyện không biết xấu hổ, Thẩm Ôn Đình quả thật không bằng Văn Ý. Vành tai Thẩm Ôn Đình dần trở nên đỏ ửng, anh ngồi xổm sau lưng Văn Ý, "Lên đi."

"Ồ." Tâm trạng của Văn Ý rất tốt, cô leo lên, ánh mắt cô dừng lại trên vành tai đỏ ửng của Thẩm Ôn Đình, cô lớn gan lớn mật mà chọc vào, có ý tốt nhắc nhở anh, "Thẩm Ôn Đình, tai anh đỏ lên rồi."

"Ừ, trời nóng."

Thời tiết cuối tháng năm, quả thật có hơi nóng.

Cơn đau lại nổi lên, Văn Ý im lặng nằm ở trên lưng Thẩm Ôn Đình, cô nhẹ nhàng nói, "Thẩm Ôn Đình, anh thật sự muốn kết hôn với em à?"

"Ừ." Từ rất lâu trước đây đã có ý định này rồi.

"Nhưng em cái gì cũng không biết, không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, tính tình cũng không tốt..." Văn Ý nói một tràng, nhưng lại phát hiện có chỗ không đúng, vì vậy cô lại đổi chủ đề, "Vừa rồi, chỉ là một vài khuyết điểm nhỏ thôi. Thật ra thì ưu điểm của em rất nhiều, chẳng qua là da mặt em mỏng, ngại nói ra thôi."

Thẩm Ôn Đình: "..."

Thấy Thẩm Ôn Đình không trả lời lại, trong lòng Văn Ý không hiểu nổi, cô nhỏ giọng gọi tên anh, "Thẩm Ôn Đình?"

"Em chỉ cần làm một bình hoa biết tiêu tiền là được rồi." Vốn dĩ anh cũng không trông mong gì vào cô nhóc vô lại này kiếm tiền nuôi gia đình.

Văn Ý hài lòng nói, "Được."

Văn Ý của khi đó, cô chưa từng nghĩ rằng tình yêu sẽ đến.

Chẳng qua là cô cảm thấy, nhìn xem, thế giới này đối xử với cô như vậy. Cuối cùng cũng có một người đàn ông, sẵn lòng cúi đầu trước mặt cô, sẵn lòng bỏ ra mọi thứ vì cô.

Những thứ khác, dường như cũng không quan trọng.