Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 67: Ngoại truyện 20. Kết



Lần mà Văn Ý lén đi quán bar đó, là Thẩm Dịch Chi trợ giúp cô.

Lúc Bạch Tiêu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một đứa trẻ giống hệt như sếp Thẩm nhà mình đang ngồi trên sofa, nghiêm túc đọc sách. Ngoài ra, phiên bản lớn đang xem tài liệu.

Một lớn một nhỏ, bầu không khí rất ấm áp.

Bạch Tiêu: "Sếp Thẩm, đến giờ họp rồi."

Thẩm Ôn Đình đóng tài liệu lại, anh nhìn Thẩm Dịch Chi, "Ba đi họp, con đừng chạy lung tung."

"Dạ." Thẩm Dịch Chi trả lời.

Đợi đến sau khi Thẩm Ôn Đình đi, cậu nhóc mới lén lấy điện thoại di động ra báo tin cho mẹ, "Mẹ yên tâm đi, ba đi họp rồi, vẫn chưa về nhà."

"Ừ ừ, mẹ biết rồi. Chờ ba tan làm mẹ rủ ba đi ăn lẩu."

Điện thoại vừa cúp, cửa đã bị Thẩm Ôn Đình đẩy từ bên ngoài vào.

Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ôn Đình hơi trầm xuống, Thẩm Dịch Chi rụt đầu lại, cậu hơi sợ.

Thẩm Dịch Chi không học được bất kỳ ưu điểm nào của Văn Ý, duy chỉ có một điểm là rất giống Văn Ý. Đó là khi Thẩm Ôn Đình xụ mặt xuống, cậu nhóc sẽ bắt đầu sợ hãi.

"Ba." Thẩm Dịch Chi mỉm cười nhìn Thẩm Ôn Đình.

"Mẹ con đi đâu?" Thẩm Ôn Đình không để ý đến nụ cười xán lạn của Thẩm Dịch Chi, anh lạnh lùng hỏi.

Thẩm Dịch Chi vô tội lắc đầu, "Mẹ chắc là đang ở studio. Ba, chẳng phải ba đi họp sao?"

"Hoãn lại rồi." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh đi đến bên cạnh Thẩm Dịch Chi, "Đồng phạm với chủ mưu cùng nhau bị xử tội."

Thẩm Dịch Chi: "..." Hu hu hu, mẹ, ba đáng sợ quá.

Buổi tối ở khu Thanh Hà, Văn Ý và Thẩm Dịch Chi ngoan ngoãn ngồi trước mặt Thẩm Ôn Đình, thái độ nhận lỗi rất tốt.

Trước khi Thẩm Ôn Đình lên tiếng, Văn Ý ngay lập tức nhận sai, "Em sai rồi, em không nên ở sau lưng anh đi tìm những chàng trai trẻ đẹp."

Động tác uống trà của Thẩm Ôn Đình dừng lại, Thẩm Dịch Chi ở bên cạnh ngay lập tức bước lên trước, rót đầy trà.

"Em đến quán bar?"

Văn Ý không đánh mà khai: "..."

"Còn tìm chàng trai trẻ đẹp?" Giọng nói càng ngày càng lạnh, Thẩm Ôn Đình cũng không còn tâm trạng uống trà nữa.

Văn Ý bĩu môi, cô nhỏ giọng giải thích, "Thật ra thì thì studio của em gần đây muốn tìm một người mẫu nam cho học sinh luyện tập. Vợ của Phó Thừa Ảnh đang mang thai, cậu ấy đang bận."

Hai giáo viên còn lại là nữ, cũng không thể để bọn họ đi tìm được.

Sắc mặt Thẩm Ôn Đình dịu đi, anh nhìn Thẩm Dịch Chi đang im lặng ở bên cạnh, "Con cùng với mẹ lừa ba?"

Thẩm Dịch Chi: "Ba con sai rồi!"

Thẩm Ôn Đình rất đau đầu, một lớn một nhỏ ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh nhận sai, hai đôi mắt giống nhau đang ấm ức nhìn anh.

"Chồng." Văn Ý lặng lẽ tiến lên, ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Dịch Chi thấy vậy, cũng vội vàng ôm lấy tay còn lại của Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình thở dài một tiếng, hai tên quỷ nhỏ gây chuyện.

"Em đói rồi." Văn Ý nhìn sắc mặt anh, cô nói nhỏ.

Thẩm Ôn Đình: "Đưa thẻ ngân hàng cho anh, vô hiệu hóa thanh toán trực tuyến."

Văn Ý: "Tại sao!"

Thẩm Ôn Đình: "Quả nhiên phụ nữ có tiền thì sẽ hư hỏng, em không nhìn em xem, còn đi làm loạn."

Văn Ý: "..."

- -

Thẩm Dịch Chi vẫn cảm thấy ba mình là kiểu vô cùng nghiêm túc, cho dù đang vui vẻ, cũng chỉ hơi cong môi mà thôi.

Ba rất chiều chuộng mẹ, nhưng ba cũng có nguyên tắc của mình.

Cho đến một ngày nào đó, Thẩm Dịch Chi chạy đến cửa phòng làm việc, còn chưa đi vào, đã nghe thấy âm thanh ở bên trong vang lên.

"Văn Ý, em không thể thiên vị được."

Giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng là Thẩm Dịch Chi vẫn nghe ra một chút tủi thân.

Tủi thân?

Ba cậu biết tuổi thân?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Thẩm Dịch Chi mạnh dạn bác bỏ. Hít một hơi thật sâu, Thẩm Dịch Chi đẩy cửa ra, cậu đã nhìn thấy mẹ tiên nữ đang được ba ôm vào lòng, tay của ba còn đang giữ mặt mẹ.

Nhìn thấy Thẩm Dịch Chi, Thẩm Ôn Đình bình tĩnh buông tay ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Dịch Chi đang ở cửa, "Sao vậy?"

"Con làm xong bài tập rồi." Thẩm Dịch Chi đưa bài tập đưa cho Thẩm Ôn Đình.

Văn Ý đẩy bàn tay đang ôm eo mình ra, cô hôn Thẩm Ôn Đình một cái, "Vậy anh kiếm tra bài tập cho Tiểu Thập đi, bọn em đi chơi trước."

Gần đây Văn Ý bắt đầu mê chơi trò chơi điện tử, nhưng Thẩm Ôn Đình lại không thích chơi trò chơi, vì thế Văn Ý kéo Thẩm Dịch Chi chơi cùng, cũng xem như là thời gian của hai mẹ con.

"Ừ."

Thẩm Dịch Chi không nhịn được mà nhìn ba mình.

Sao cậu cảm thấy ánh mắt ba mình có hơi ai oán nhỉ.

Đó là một ngày cuối tuần, Thẩm Ôn Đình uống một chút rượu xã giao, anh không uống quá nhiều, nhưng mà cũng ngà ngà say.

Thẩm Dịch Chi vẫn còn đang xem phim với Văn Ý, ngoài cửa có tiếng động, hai cái đầu nhỏ cùng lúc nhìn sang.

Văn Ý: "Uống rượu à? Mau đi tắm đi."

Thẩm Dịch Chi cũng gật đầu theo, cậu cầm đồ ăn vặt lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hơn một chút. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy ba mình đang ôm mẹ từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên mặt mẹ, "Sao không đi cùng anh?"

Văn Ý vuốt tóc Thẩm Ôn Đình, nhẹ nhàng dỗ dành anh, "Nếu như em đi với anh, Tiểu Thập phải ở nhà một mình rồi."

Hơn nữa, so với việc đi gặp mặt một đống người không quen biết, Văn Ý càng thích ở nhà xem phim với cục cưng của mình hơn.

Thẩm Ôn Đình im lặng.

Thẩm Dịch Chi thậm chí còn không chớp mắt, ngay khi cậu cho rằng Thẩm Ôn Đình đã khôi phục lại tráng thái bình thường, nhưng lại nghe được giọng nói tủi thân của ba, "Tiểu Thập lớn rồi, không cần em ở cùng nữa."

Thẩm Dịch Chi: "..." Ba đang làm nũng!

Không đúng, cậu còn nhỏ, vẫn cần mẹ ở cùng.

Văn Ý không nói gì, chuyện người này ghen cũng không phải một ngày hai. Nhưng mà những lúc bình thường anh vô cùng đứng đắn. Một khi anh uống say, hoặc là khi anh bị bệnh, anh sẽ tủi thân.

"Anh lớn hơn Tiểu Thập."

Bàn tay của Thẩm Ôn Đình dừng lại, vẻ mặt anh hơi căng thẳng, sau đó bình tĩnh thu tay về, đi về phòng.

Thẩm Dịch Chi ngây người một lúc, cậu xích tới bên cạnh Văn Ý, nhẹ nhàng nói, "Ba giận hả mẹ?"

"Không phải, chỉ làm mình làm mẩy thôi." Văn Ý vừa mở miệng, Thẩm Dịch Chi ngay lập tức đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Văn Ý.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ, Thẩm Dịch Chi nghĩ đến ba đang lẻ loi ở trong phòng, "Mẹ, mẹ không đi dỗ ba thật à?"

Văn Ý không muốn để ý đến, "Không dỗ."

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Dịch Chi nghiêm túc suy nghĩ, "Nhưng mà thẻ ngân hàng của chúng ta vẫn nằm trong tay ba."

Văn Ý: "..."

Có vài người đàn ông có vẻ rất cao thượng, nhưng trong một vài chuyện họ lại rất so đo. Ví dụ, trong trường hợp này, Thẩm Ôn Đình nắm giữ mạch kinh tế của cô hơn một tháng, vẫn không chịu trả lại cho cô.

Văn Ý cứng đầu cứng cổ, cô nói, "Mẹ là kiểu người vì năm đấu gạo mà khom lưng à!"

Thẩm Dịch Chi phản bác, "Đó cũng không phải là năm đấu, đó là thẻ ngân hàng không có hạn mức."

Văn Ý: "..." Chết rồi, cô bắt đầu động lòng rồi.

Thẩm Dịch Chi tiếp tục dụ dỗ, "Ở đường Bắc Dương vừa mới mở một quán lẩu, còn có tiệm đồ ngọt."

Văn Ý: "..." Cô không ăn, cô có thể nhịn được, cô muốn giảm cân!

Thẩm Dịch Chi nói nhiều đến nỗi cậu cũng thèm ăn rồi, cậu kéo tay Văn Ý làm nũng, "Mẹ, mặt mũi thật ra cũng không đáng tiền đâu. Còn có bức tranh mà trước đây mẹ nhìn trúng, hình như bắt đầu đấu giá rồi."

Văn Ý thành thật nói, "Mẹ biết. Vì tình yêu và hòa mình, mẹ có thể hy sinh một chút."

Thẩm Dịch Chi: "Mẹ cố lên."

Nhìn Văn Ý đi vào phòng, Thẩm Dịch Chi thoải mái nằm trên sofa thấy điện thoại ra, cậu vui vẻ nhận bao lì xì.

Lần trước giúp mẹ, lần này giúp ba, cậu không thiên vị ai cả.

Cậu nhanh trí thật.

Thẩm Ôn Đình cũng không say lắm, sau khi tắm xong, anh ở trên giường đọc sách.

Thấy Văn Ý đi vào, anh lặng lẽ xoay người lại, đưa lưng về phía Văn Ý.

Văn Ý: "..." Anh là trẻ con đấy à! Chiêu trò cấp thấp như vậy mà cũng dùng được.

Cô cởi dép leo lên giường, Văn Ý ở phía sau chọc chọc lên lưng Thẩm Ôn Đình, "Thẩm Ôn Đình, anh lớn vậy rồi, còn ghen với con trai à?"

Giọng của Thẩm Ôn Đình rất nhạt, "Không có."

"Không ghen thì anh xoay lại đi." Văn Ý nói, "Em lạnh, anh xoay lại ôm em đi."

Nghe thấy Văn Ý nói lạnh, Thẩm Ôn Đình đặt quyển sách trong tay xuống, anh xoay lại về phía cô, ôm cô vào lòng.

Văn Ý hài lòng, cô hơi ngẩng đầu lên, hôn lên cằm người đàn ông

Một lúc lâu, lúc Văn Ý sắp ngủ rồi, nghe thấy Thẩm Ôn Đình nói, "Văn Ý, có phải em cảm thấy anh già rồi không?"

Đúng là anh không còn trẻ nữa, còn Văn Ý được chăm sóc rất tốt, nói cô vừa mới tốt nghiệp đại học cũng có người tin nữa.

Văn Ý đang buồn ngủ, hai tay cô nâng mặt Thẩm Ôn Đình lên, cẩn thận xem xét.

Đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời. Mặc dù cô không có ở trong công ty, nhưng mà cô biết, mấy cô gái nhỏ ở trong công ty mến mộ Thẩm Ôn Đình cũng không ít.

Một người đàn ông xuất sắc như vậy, lại không tự tin ở trước mặt cô.

"Không già, đẹp trai lắm." Văn Ý cười hì hì rồi hôn một cái, giọng nói rất dịu dàng, "Chồng em đẹp trai nhất rồi."

Ánh mắt Thẩm Ôn Đình có vài phần vui vẻ, chỉ là được một lúc rồi lại bị đè xuống, "Vậy sao em còn ra ngoài tìm mấy anh chàng trẻ đẹp?"

Văn Ý: "..." Chuyện này anh nhất quyết không tha phải không?

"Thể lực của bọn họ tốt hơn anh?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý đỏ lên, cô tức giận trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Có một câu nói thế nào nhỉ, tuổi tác càng lớn, da mặt càng dày.

Cô rất sợ Thẩm Ôn Đình chứng minh rằng thể lực của anh không tệ, Văn Ý vội vàng chuyển sang đề tài khác, "Đi ngủ đi ngủ thôi, không còn sớm nữa, lớn tuổi rồi phải chú ý dưỡng sinh."

Thẩm Ôn Đình không định bỏ qua cho Văn Ý, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh nói, "Không gấp, em vẫn còn trẻ."

Cuối cùng, Thẩm Ôn Đình vẫn là dùng thực lực để chứng minh bản thân. Đàn ông hơn ba mươi tuổi, so với những người hơn hai mươi tuổi mà nói, nhiều kỹ năng hơn. Hành hạ Văn Ý một trận, cuối cùng cô chỉ có thể ở dưới người anh cầu xin tha thứ.

- -

Năm đó, là năm đáng sợ nhất trong ký ức của Thẩm Dịch Chi.

Cậu nhìn thấy ba mình, người luôn bảo vệ gia đình, cũng sẽ có biểu cảm không biết phải làm thế nào, thậm chí cánh tay ôm mẹ cũng run lên.

"Đừng sợ, chỉ là sốt nhẹ thôi, không nhất định sẽ nhiễm bệnh." Văn Ý chọc chọc lên cánh tay của Thẩm Ôn Đình, cô đẩy Thẩm Ôn Đình ra, "Cách xa em một chút."

Nếu như cô thật sự nhiễm bệnh, Văn Ý cũng không hy vọng Thẩm Ôn Đình sẽ bị lây.

Thẩm Dịch Chi đeo khẩu trang, bị bỏ lại ở nhà. Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết thế nào là sống chết.

"Mẹ." Thẩm Dịch Chi đứng ở trong phòng khách, nhìn mẹ được ba ôm vào lòng, "Con muốn ăn cháo bí đỏ mẹ nấu."

Văn Ý đẩy Thẩm Ôn Đình ra, cô bật cười, "Được, chờ mẹ về sẽ làm cho con."

Thẩm Dịch Chi nặng nề gật đầu.

Cậu sẽ chờ, cho nên mẹ phải về nhé.

Chiếc xe từ từ chạy ra ngoài, con đường vắng vẻ như chưa từng có. Người đi đường đều đeo khẩu trang, vội vàng qua lại.

Trời mưa mấy ngày liên tiếp, tiếng mưa đập lên cửa thủy tinh, tí tách.

Văn Ý ngồi vào ghế phó lái, trong lòng cô rất hoảng. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn thấy cánh tay anh hơi run lên.

Văn Ý ép mình nhìn đi chỗ khác, cô nhìn những tòa nhà bên ngoài không ngừng chạy ngược về sau, "Thẩm Ôn Đình, anh đừng sợ."

Thẩm Ôn Đình im lặng, anh dừng xe ở đúng nơi quy định, anh cởi dây an toàn, hơi cúi người về phía Văn Ý, anh nhìn Văn Ý, "Hôn anh."

Văn Ý đeo khẩu trang, cô tức giận liếc nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh đừng có đùa giỡn lưu manh, lái xe nhanh lên."

Thẩm Ôn Đình chỉ tháo khẩu trang ra, "Không muốn anh sợ, vậy em hôn anh đi."

Vẻ mặt anh vừa nghiêm túc vừa cố chấp, Văn Ý biết, nếu như cô không làm theo, hôm nay không xong đâu.

Văn Ý do dự vài giây, cách một lớp khẩu trang, cô hôn lên khuôn mặt anh, "Được chưa..."

Trên mặt bỗng nhiên lành lạnh, khẩu trang của cô bị anh kéo xuống. Văn Ý còn chưa kịp kêu lên, đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình đã tấn công tới.

Lúc cô đang ngây người, đầu lưỡi anh cạy hàm răng của cô ra, tùy tiện liếm. Như muốn lấy đi hết hơi thở của Văn Ý, nụ hôn không có trật tự tí nào.

"Anh điên rồi?!" Văn Ý tức giận đẩy Thẩm Ôn Đình ra, cô rút khăn giấy ở bên cạnh ra giúp anh lau miệng, "Lỡ như em bị bệnh thì làm sao đây!"

"Vậy anh sẽ đi theo em." Thẩm Ôn Đình ôm chặt Văn Ý vào trong lòng, "Một mình em nhất định sẽ rất sợ."

Mũi Văn Ý cay cay.

Cô sợ, sống chết ở trước mặt, chẳng có mấy người là không sợ. Nhưng cô cũng sợ Thẩm Ôn Đình lo lắng, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.

"Vậy Tiểu Thập phải làm sao?" Văn Ý cọ cọ lên vai Thẩm Ôn Đình, giọng nói rất nhẹ.

Thẩm Ôn Đình véo mặt cô, "Cũng không phải là không trị được."

Văn Ý trừng mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, "Đừng đến gần em, mau lái xe đi."

"Ừ."

Tình huống ở bệnh viện còn nghiêm trọng hơn những gì mà Văn Ý tưởng tượng, có rất nhiều người ở đây. Thẩm Ôn Đình bảo vệ cô ở trong lòng mình, cố gắng giảm bớt tiếp xúc giữa cô với người khác.

Quá trình xếp hàng rất cực hình, họ đến từ sáng nhưng đến tận chiều tối mới kiểm tra xong.

Cũng may mọi thứ đều ổn.

Sau khi lấy được thông báo, Thẩm Ôn Đình nhanh chóng kéo Văn Ý vào trong xe, anh đè cô lên cửa xe rồi mạnh mẽ hôn xuống.

"Đừng sợ đừng sợ." Văn Ý nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thẩm Ôn Đình, "Em đang bị cảm đấy, đừng hôn."

Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đôi môi mỏng vẫn còn hôn lên khuôn mặt Văn Ý, "Xem ra tiền tiêu vặt vẫn phải có hạn mức, để em khỏi ra ngoài chạy lung tung."

Văn Ý: "??"

Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, ngồi trên ghế sofa nhà mình, Văn Ý ôm Thẩm Dịch Chi ở bên cạnh, "Con trai, dọa chết mẹ rồi."

Thẩm Dịch Chi ngửi mùi nước khử trùng trên người Văn Ý, cậu nói, "Ba còn sợ hơn cả mẹ."

Từ trước đến giờ ba luôn tỉnh táo, lần đầu tiên nhìn thấy ba hoảng sợ cuống cuống như vậy.

Thẩm Dịch Chi dường như đã hiểu ra, tại sao dì Ngải lại nói ba yêu mẹ đến tận xương tủy rồi.

Cho dù sống hay chết, ba đều ở bên mẹ.

(*) Ngoại truyện này tác giả viết vào đầu năm 2020, nên mình đoán là tác giả đang nhắc đến dịch COVID.

- -

Đầu tháng hai, là sinh nhật âm lịch của bạn nhỏ Thẩm Dịch Chi.

Không dám đặt bánh kem, Văn Ý đeo khẩu trang lên chuẩn bị ra ngoài mua vài món đồ, nhưng cô lại nhìn thấy Thẩm Ôn Đình lấy trong ngăn kéo ra một chiếc áo mưa khoác lên người Văn Ý. Vành nón kéo xuống rất thấp, đeo khẩu trang lên, trên tay còn đeo bao tay dùng một lần.

Văn Ý im lặng một lúc lâu, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, "Nếu không anh mua cho em một bộ đồ riêng của phi hành gia luôn đi."

Thẩm Ôn Đình hơi suy nghĩ, "Được."

Văn Ý: "..." Cô chỉ tùy tiện nói thôi mà

Thẩm Ôn Đình nghiêm túc nhìn Văn Ý, "Không thể khinh thường được."

"Được." Văn Ý gật đầu, cô hôn lên mặt Thẩm Ôn Đình, "Vậy anh cũng mặc giống em."

Thẩm Ôn Đình ghét bỏ nhìn cái áo mưa trên người Văn Ý, anh im lặng một lúc lâu, vẫn là khoác lên.

Dạy trẻ phải lấy mình làm mẫu.

Chiếc bánh kem đơn giản, Văn Ý mày mò làm cả một buổi chiều.

Năm nay vô cùng vắng vẻ, mặc dù Thẩm Dịch Chi còn nhỏ, nhưng cậu cũng biết được tình hình nghiêm trọng.

Thẩm Dịch Chi nhớ lại buổi sáng hôm đó, ngón tay của ba run lên, còn có khuôn mặt nóng bừng của mẹ. Khoảnh khắc đó, giống như là trời sắp sập xuống vậy.

"Con hy vọng thế giới hòa bình." Cậu nói.

Văn Ý mỉm cười, cô lấy một ít bánh ngọt quét lên mặt Thẩm Dịch Chi, "Nguyện vọng lớn quá không dễ thực hiện."

Thẩm Dịch Chi suy nghĩ một chút, "Vậy con hy vọng ba mẹ bình an."

Mỗi năm gặp nhiều niềm vui, năm nào cũng được bình an.

Mong mọi sự đau khổ đều sẽ qua đi.