Dấu Răng

Chương 20: Có thể tìm đối tượng



Edit: Hâm Còi

Không khí trong quán bar náo nhiệt, đủ loại tạp âm từ tiếng hét đến tiếng hát và tiếng nhạc chói tai bên sàn nhảy phía xa khiến lỗ tai người ngồi gần đó muốn thủng luôn màng nhĩ.

Âm thanh không ngừng truyền đến nhưng Trì Lục lại nghe giọng anh nói một cách thật rõ ràng, cùng với câu hỏi của anh.

Trì Lục chớp mắt.

Bác Diên cố ý, chắc chắn anh cố ý ngồi gần cô và hỏi câu đó đúng không!

Trì Lục ngẩng đầu nhìn anh, mím môi: “Anh làm gì thế?”

Cô muốn nhích mông mình ra chút nhưng làm vậy lại cảm thấy mình yếu thế, giống như đang sợ hãi anh vậy. Trì Lục nghĩ ngợi một lát rồi ngồi ngay ngắn không nhúc nhích.

Bác Diên nhìn cô đang căng thẳng, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều: “Em nói gì?”

Không gian ồn ào khiến anh không nghe rõ, vô thức xích lại gần cô một chút.

Toàn bộ hơi thở nóng rực của anh rơi xuống cô, mùi hương độc nhất của anh cũng tràn ngập. Có chút mùi của giấy mực, lại như thoang thoảng … mùi nước hoa của cô.

Bất chợt nhận ra khiến cô trợn mắt nhìn anh: “Trên người anh vẫn còn mùi.”

Bác Diên chỉ ừ nhẹ, hỏi lại: “Thì sao?”

“Anh về công ty cũng không thay quần áo sao?”

Bác Diên nghe cô hỏi thì phù cười: “Tại sao anh phải thay?”

Trì Lục gãi mũi, khẽ liếc anh: “Anh không sợ cấp dưới suy đoán lung tung à?”

Trên người sếp toàn là mùi nước hoa phụ nữ, người ta không nghĩ đông nghĩ tây à?

Bác Diên cong môi, hiểu ý tứ trong lời cô nói. Anh nhướn mi rồi hỏi: “Sợ gì chứ”

Giọng nói mang chút sự vui vẻ: “Anh lại không làm gì sai.”

“…” Trì Lục chỉ biết im lặng, một lúc sau mới lên tiếng phê bình: “Anh dùng nước hoa phụ nữ, cấp dưới không thấy anh...ờ …quái dị à?”

“Quái dị chỗ nào?”

Bác Diên nhẹ nhàng nói: “Cho bọn họ làm quen trước, mai mốt đỡ bỡ ngỡ.”

Trì Lục: “…”

Cô bị Bác Diên ‘mặt dày’ làm cho á khẩu: “Anh…”

“Cái gì?”

Bác Diên chỉ cười, rũ mắt nhìn cô.

Trong đôi mắt của Trì Lục, cặp mắt hoa đào kia ánh lên nét cười, dịu dàng lại câu người, sẽ khiến cô tự nhiên nhớ đến một số chuyện lúc hai người vẫn bên nhau.

Dĩ nhiên, phần lớn là trên giường.

Thời điểm đó ánh mắt Bác Diên mới câu người nhất, chẳng khác gì yêu nghiệt đang cố ý dẫn dắt cô phạm tội.

Bác Diên nhận ra nét mặt cô đang thay đổi, hỏi: “Sao vậy?”

Trì Lục: “…”

Cô nhắm mắt, quyết định không thèm nói chuyện với anh nữa. Càng nói càng mất mặt hà!

“Không có gì.”

Trì Lục ám chỉ: “Chỉ là cảm thấy… Anh tự tin như thế cũng không hẳn là chuyện tốt.”

Nghe cô nói thế Bác Diên cũng không tức giận: “Được rồi, sau này anh sẽ kiềm chế lại.”

“…”

Trì Lục không nhịn được nữa: “Thầy Bác! Từ bao giờ anh trở nên không biết xấu hổ như thế hả?”

Bác Diên nhướn mi: “Bọn lão Phó dạy.”

“A?”

Không kịp đề phòng, Trì Lục hỏi lại: “Cái gì mà bọn lão Phó dạy?”

“Không biết xấu hổ.” Bác Diên nghiêm túc nói: “Bọn họ nói phương pháp này hiệu quả.”

Về phần tại sao hiệu quả, hiệu quả cái gì, trong lòng hai người đều tỏ.

Trì Lục: “…”

Cô mím môi nhìn anh: “Anh nói xấu bác sĩ Phó như thế Thanh Ảnh biết không?”

Bác Diên cười cười, có chút trầm mặc.

Anh không trêu Trì Lục nữa, hai người yên tĩnh ngồi đó.

Trì Lục nhìn bóng dáng em trai DJ phía xa, lại chuyển ánh mắt qua sàn nhảy, cô cũng chẳng có mục đích, chỉ đơn giản là nhìn ngắm chung quanh.

Bác Diên nhìn theo ánh mắt cô mấy lần rồi nhìn lại ly rượu cô trên bàn, thấp giọng hỏi: “Trì Lục.”

“Hở.”

Âm thanh chung quanh quá hỗn loạn khiến cô không nghe rõ.

Bác Diên sát gần lại, nói rõ ràng từng chữ: “Em có muốn thử rượu ngoài công thức không?”

Trì Lục thoáng ngẩn người, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, lông mi cũng run rẩy theo: “Có.”

“Ở đây chờ anh.”

Trì Lục gật đầu không lên tiếng. Người vừa đi cô liền cầm điện thoại ra ngoài.

Cô vào nhóm chat ba người, gõ từng chữ chất vấn: [Hai người sao vẫn chưa trở lại?]

Quý Thanh Ảnh: [Lão Phó đến rồi, tớ ở phòng bao với bạn trai đây, cậu có muốn lên đây không?]

Trì Lục: [ Tớ không thèm làm kỳ đà.]

Trì Lục: [Tân Ngữ đâu?]

Trần Tân Ngữ: [Thầy Bác đang bên đó, tớ cũng không làm kỳ đà cản mũi đâu.]

Trì Lục: […]

Nói thêm vài câu nữa cô cũng không ép buộc hai người họ trở lại. Trì Lục cảm thấy hơi chán, tiếp tục đưa mắt ngắm nhìn em trai Dj đằng xa. Đại khái chắc là ánh mắt cô nóng quá nên em trai DJ đáng yêu cũng nhìn về bên này.

Trì Lục cười với cậu ta.

Lúc Bác Diên trở về vừa vặn chứng kiến khuôn mặt tươi cười của cô. Bước chân thả chậm, dưới ánh đèn mù mờ của bar khó nhận ra sắc mặt anh tương đối phức tạp.

Trì Lục nhìn em trai trắng trẻo xong mới phát hiện Bác Diên đã quay lại, cô thu tầm mắt, không cảm thấy chột dạ, còn bình tĩnh nhìn xuống đồ uống trên tay anh lúc này.

“Cái này mới được pha chế ra?”

“Ừ.” Bác Diên cầm khay trong tay, đặt ly rượu xuống bàn: “Hai ly bên trái có độ cồn cao, tác dụng tương đối chậm, còn hai ly bên phải thì độ cồn thấp”

Trì Lục gật đầu nhìn bốn ly rượu trước mặt, cô trầm mặc quay đầu nhìn Bác Diên: “Anh không có đề cử gì sao?”

“Đề cử cái gì?” Bác Diên lười biếng tựa lưng vào thành ghế, vẻ mặt có chút thờ ơ vô tình: “Mùi vị cũng không khác nhau lắm”

“…”

Trì Lục tò mò hỏi: “Hình như anh và chủ quán bar rất thân với nhau nhỉ?”

Bác Diên chỉ nhìn cô, không trả lời xem như là đồng ý.

Trì Lục nhìn là biết anh đang nghĩ gì liền: “Người ta có biết anh bán rượu cho khách như thế này không?”

Gì mà mùi vị không khác gì nhau, như vầy còn đòi lấy tiền từ túi khách hàng được sao?

Bác Diên quét qua ánh mắt cô: “Không biết.”

Trì Lục không nói gì nữa, cúi đầu cầm ly rượu có độ cồn thấp một lúc. vừa định bắt chuyện thì nghe giọng Bác Diên: “Trước giờ chưa từng làm cho ai hết.”

Trì Lục nghệch mặt ra, một lúc lâu vẫn chưa tìm được tiếng nói, miệng hớp một ngụm rượu lớn.

Ly rượu này Bác Diên làm là rượu trái cây, độ cồn thấp, mùi vị cũng tạm. Trì Lục uống hai ngụm cảm thấy khá ổn. Chờ cô nhâm nhi cả hai loại rồi mới ậm ừ nói: “Uống rất ngon.”

Anh cười, không tiếp tục chủ đề này nữa. Ý tứ anh như thế cô đã hiểu rõ, không cần nói quá nhiều.



Hai người ngồi ở góc sofa phía trong, vừa hay có thể nhìn sàn nhảy cách đó không xa. Tuy Trì Lục là nhân vật của công chúng nhưng không sợ bị phát hiện. Lần trước cô cũng biết quán bar này có độ bảo mật khá cao, những người tới đây sẽ không lén lút quay video người nổi tiếng rồi tung lên mạng đâu.

Hai người ngồi bên nhau chẳng nói một câu nào, Bác Diên nhìn dáng vẻ quan sát chung quanh của cô thì có chút buồn cười:

“Chán hả?”

“Không hẳn.” Trì Lục nhìn Bác Diên: “Anh từ công ty đến thẳng đây?”

Bác Diên: “Ừ.”

Lại hết chủ đề.

Bác Diên nhìn sắc mặt không được tự nhiên của cô, bèn hỏi: “Em muốn hỏi gì?”

“Không có gì.”

Trì Lục im lặng chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Anh thường đến viếng họ sao?”

Bác Diên ừ nhẹ rồi nói tiếp: “Không tính là thường xuyên.”

Nhưng ngày sinh nhật hay ngày giỗ, hoặc tiết thanh minh, Bác Diên đều ghé qua đó đặt hai bó hoa. Trừ những dịp đó thì chỉ khi muốn nói về tình hình của Trì Lục lúc ấy, hoặc muốn tâm sự về Trì Lục, hoặc là kể cho họ nghe về Trì Lục.

Trì Lục cúi đầu nhìn ly rượu trong tay: “Anh không cần phải làm thế.”

Bác Diên chau mày: “Không cần cái gì?”

Trì Lục mím môi nhìn anh mà không đáp.

Bác Diên cũng nhìn cô, đáy mắt kiềm chế những suy nghĩ trong đầu: “Không có ý gì khác đâu, chỉ chỉ muốn ghé thăm họ một chút thôi.”

Anh cười rồi nói thêm: “Chú dì trước khi còn muốn nhận anh làm con nuôi mà, không nhớ hả?”

“…”

Trì Lục buồn rầu đáp: “Nhớ.”

Bác Diên cười yếu ớt: “Họ xem anh như con, anh đến viếng thường xuyên mới là phải phép.”

Nói đến đây Trì Lục cũng không tiện nhắc anh đừng nói linh tinh nữa, cô biết tại sao anh hay đến đó mà, chỉ bởi vì một người.

Còn về phần con nuôi, hoàn toàn là một chuyện đùa hơn mười mấy năm trước.

Lúc Bác Diên mới làm thầy dạy kèm Trì Lục tại nhà, cha mẹ Trì cảm thấy rất bất ngờ. người họ mời tới dạy con gái họ ban đầu không phải là Bác Diên.

Sau này Trì Lục mới biết là do anh đến dạy thay bạn mình, bên người bạn nọ có chút chuyện xảy ra nên đồng ý cho Bác Diên kèm Trì Lục học.

Thời gian học ban đầu chỉ kéo dài một tháng nhưng không ngờ Bác Diên dạy khá tốt, cha mẹ Trì cũng thích anh, thậm chí biết cậu thiếu niên này là con cái nhà ai, dần dần hai gia đình cũng hay lui tới, Trì Lục và Bác Diên cũng ngày càng thân quen đến mức vượt qua sự thân thiết của cô với Bác Doanh luôn.

Cô thích Bác Diên, cũng thích anh trở thành thầy dạy kèm tại nhà cho mình. Có lần cô phạm lỗi ở trường, cha mẹ Trì lại đi công tác không lập tức bay về nước được, nên để cho Bác Diên ra tay giúp đỡ một chút.

Cũng có một đợt hình như là sinh nhật Bác Doanh, hai nhà còn tụ tập lại ăn uống một bữa. Mẹ Trì nhìn Bác Diên và Bác Doanh bùi ngùi: “Thật tốt khi trong nhà có hai đứa trẻ, lúc bé bầu bạn, trưởng thành thì anh chị em trong nhà có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Trì Lục bên cạnh không nói tiếng nào.

Bác Doanh phản bác: “Dì Trì ơi, nhìn vậy chứ không hẳn vậy đâu, cháu thì hâm mộ Trì Lục lắm đấy.”

Anh của cô nàng như máy ép nước cam, ép khô cô nàng, có tí nào tốt đâu.

Mẹ Trì nghe vậy thì cười: “Cháu không thích A Diên hả?”

“Không thích ạ.”

Bác Doanh và Bác Diên rất hay nói giỡn nên thành thói quen, cô cười khanh khách: “Nếu không thì chú dì trao đổi đi ạ, đổi anh cháu lấy Trì Lục được không? Cháu muốn có em gái.”

Trì Lục: “…”

Bác Diên: “…”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đọc ra được hai chữ ‘câm nín’ viết trong đáy mắt.

Mẹ Trì nghe vậy thì cười dịu dàng: “Vậy không được. Nhà chúng ta có một Tiểu Lục độc nhất, bao nhiêu anh trai cũng không đổi.”

Cô nhìn Bác Diên, cười hỏi: “Nếu không thì A Diên tới nhà chúng ta luôn đi, dì Trì rất muốn cho Tiểu Trì một người anh trai.”

Bác Diên định mở miệng thì Trì Lục bên cạnh giật mình kêu thảng thốt: “Không được!”

Mọi người đồng loạt nhìn cô.

“Tại sao không được?” Mẹ Trì dở khóc dở cười nhìn cô: “Không phải con thích thầy Bác lắm sao?”

“Không được là không được.”

Lúc đó Trì Lục chưa hiểu rõ nguyên nhân, dù sao cô nói không được là không được. Cô nhìn về phía Bác Diên, nhìn cặp mắt hoa đào kia thì hơi chột dạ: “Con không muốn có anh trai, nhà chúng ta có một đứa trẻ là được rồi.”

“…”

Sau này Bác Diên dựa vào chuyện nào mà cười cợt Trì Lục, anh còn khen cô đoán trước tương lai nên không để cho anh làm anh trai cô.

Anh không muốn trở thành anh trai Trì Lục, chỉ muốn làm thầy Bác của cô thôi.

Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh xa lạ khiến Trì Lục hoàn hồn, nói bừa: “Này thì tùy anh.”

Bác Diên an ủi: “Đừng đặt nặng quá, việc anh nên làm thôi.”

“Vâng.”

Trì Lục không hề do dự kết thúc chủ đề này.



Ở quán bar thêm vài tiếng thì họ rời đi. Quý Thanh Ảnh yên lòng giao Trì Lục cho Bác Diên, Trì Lục cũng không nhăn nhó hay từ chối. Nhưng cả cô và Bác Diên đều uống rượu, bây giờ không thể lái xe.

Đứng ở ven đường, Trì Lục nhìn anh: “Gọi xe?”

Bác Diên cười: “Đứng đợi ở đây 2 phút, có người đến đón.”

Trì Lục gật đầu.

Bác Diên nói 2 phút, thực sự là 2 phút xe đến thật. Một chiếc bentley dừng trước mặt hai người, mắt Trì Lục sáng rực lên. Cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: “Không phải chiếc này chứ?”

“Lên nào.”

Trì Lục hỏi lại: “Xe anh thật sao?”

Hỏi xong cô mới nhận ra mình ngu người rồi, tài xế Bác Diên kia thì không phải xe anh chứ còn xe ai.

Không đợi Bác Diên trả lời, cô vừa mở cửa xe vừa làu bàu: “Tâm cơ.”

Bác Diên nghe cô lẩm bẩm cũng cười theo: “Ừ.”

Anh không hề chột dạ, thậm chí còn thảm nhiên thừa nhận anh chính là đang mưu mô như thế.

Còn vì sao ư?

Bởi vì bentley là dòng xe Trì Lục thích nhất, trước kia khi ở chung với Bác Diên cô luôn tâm niệm muốn mua xe hiệu này. Nhưng thời gian đó không có tiền, cũng mạnh miệng không xin tiền gia đình, chỉ muốn chờ sau khi tốt nghiệp đi làm kiếm tiền để mua xe. Nếu vẫn không đủ thì sẽ cầu cứu đến Bác Diên giúp đỡ chút xíu.

Bác Diên khi ấy cười to, nói không thành vấn đề, muốn anh tài trợ bao nhiêu cũng được.

Cuộc nói chuyện ấy thực sự rất tốt.



Trì Lục quan sát nội thất bên trong xe. Về khoản trang trí của Bác Diên vừa hay là những gì cô thích, màu sắc và cả nội thất.

“Anh cho thay đổi nội thất bên trong xe à?”

“Ừ. Có thay đổi chút”. Bác Diên gật đầu: “Thích không?”

Trì Lục: “…”

Cô thật hết nói nổi, không muốn để anh thấy vẻ mặt như chưa trải sự đời này của cô tí nào

“Tạm được.” Trì Lục trái lương tâm: “Giống nhau cả thôi.”

Bác Diên nghe vậy thì nén cười nhìn cô: “Thật vậy sao?”

“Đúng mà.” Trì Lục không đổi sắc mặt: “Vốn dĩ xe chỉ là phương tiện giao thông thôi mà. Chỉ có đàn ông các anh mới xem nó là một món đồ vật có giá trị riêng thôi.”

Bác Diên dở khóc dở cười: “Em đang kì thị giới tính à?”

“Em không có.”

Trì Lục già mồm át luôn lẽ phải: “Anh thì có.”

Tài xế như đang chứng kiến hai đứa học sinh tiểu học đấu võ mồm, lén nhìn Bác Diên. Nụ cười trên mặt Bác Diên trước giờ ông chưa từng thấy qua. Tài xế nhìn gương chiếu hậu, lén nhìn Trì Lục âm thầm ghi nhớ khuôn mặt cô một lúc lâu rồi mới thu hồi tầm mắt.

Đến dưới tiểu khu, Trì Lục nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh có muốn vào không?”

Bác Diên vui vẻ: “Đưa em về đến cửa nhà.”

Trì Lục nhìn thần sắc không được tự nhiên của anh: “Anh không say đó chứ?”

Bác Diên đột nhiên cười lớn: “Không có, yên tâm.”

Trì Lục: “Em không có lo lắng.”

Cô bước chân về trước, nói thầm: “Em chỉ lo anh uống say rồi đưa em về nhà, em gặp nguy hiểm.”

Bác Diên: “…”

Anh khẽ cười trong cổ họng, kéo dài giọng điệu: “Cái gì nguy hiểm? Ví dụ cụ thể xem?”

“Ví dụ cái gì?”

Trì Lục đi vào thang máy: “Anh đang bổ túc môn Ngữ văn cho em hay sao?”

Bác Diên bị cô chọc cười, nhưng chẳng làm gì được cô.

Hai người đi lên tầng trên, không nói chuyện. Về đến cửa nhà, Trì Lục cúi đầu bấm mật mã, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng ở hành lang.

Đèn hành lang sáng lên, màu trắng của ánh điện hắt lên khuôn mặt tinh xảo. Da anh hơi trắng, làm cho cô có cảm giác như một loại ngọc trong trẻo lạnh lùng.

Rõ ràng đây mới chính là yêu nghiệt ăn thịt người.

Trì Lục hít một hơi, đầu có chút choáng váng. Cô mở cửa rồi nhìn Bác Diên.

Anh hiểu rõ, thẳng người lên nói: “Vào đi, anh về đây.”

“Vâng.”

Trì Lục không giữ anh ở lại, chỉ gật đầu: “Về sớm nghỉ ngơi một chút.”

Bác Diên gật đầu.

Trì Lục vào nhà rồi đóng cửa.

Bác Diên đứng ở hành lang mấy phút rồi mới bấm thang máy rời khỏi.

Nghe được âm thanh thang máy, Trì Lục ở phía sau cửa mới hoàn hồn, đi về hướng ban công bên kia.



Mấy ngày tiếp theo cô cũng không gặp Bác Diên, thậm chí không liên lạc. Cô nghỉ ngơi vài ngày rồi bắt đầu sắp xếp công việc.

Lâm Tĩnh Nghi lần đầu tiên tới nơi này, ở trong căn hộ quan sát một lượt rồi nhận xét: “Phòng ốc không tệ nha.”

“Vâng.”

Trì Lục cười: “Ở nơi này thoải mái lắm.”

Lâm Tĩnh Nghi gật đầu: “Đúng vậy thật.”

Cô nói thêm: “Nhưng mà tầng dưới người mới dọn vào ở, em không bị làm ồn đó chứ?”

“A?”

Trì Lục sửng sốt: “Em không nghe gì hết, tầng dưới có người dọn nhà ạ?”

Lâm Tĩnh Nghi gật đầu: “Chị ở trong thang máy cho thấy nhân viên công ty vận chuyển nhà, tới tầng bảy thì dừng lại, đoán là tầng dưới của em.”

Trì Lục gật đầu không nói gì: “Vẫn tốt, không bị làm ồn chút nào.”

Cô đoán: “Phòng ốc cách âm không tệ, trừ khi nào là tiếng đập cửa thì mới nghe, còn khi đóng cửa thì không có tiếng động nào nữa.”

“Vậy là được.”

Hai người nói chuyện thường ngày một chút rồi mới chính thức đề cập đến công việc.

Lần này Trì Lục trở về nước không ký hợp đồng với bất cứ công ty nào khác, chỉ có đoàn đội của Lâm Tĩnh Nghi. Cô ấy vừa có ý định rời công ty làm việc độc lập, vừa hay gặp Trì Lục cũng chung ý tưởng đó.

Hai người nhất trí bắt tay hợp tác.

Tên tuổi Trì Lục ở sàn diễn quốc tế, bây giờ về nước được ném cành ô liu cũng rất nhiều, nhưng cô không thích hình thức của công ty, cũng không muốn cạnh tranh hay đấu đá cùng người khác.

Hợp tác với Lâm Tĩnh Nghi là lựa chọn tốt nhất.

Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô: “Mấy hôm nay ở nhà làm gì?”

“Ngủ.”

Lâm Tĩnh Nghi: “…”

Cô bật cười: “Có muốn đi xem văn phòng chút không?”

Trì Lục suy nghĩ: “Tạm thời không đi đâu, chuẩn bị xong hết rồi ạ?”

“Gần xong.”

Lâm Tĩnh Nghi nói thêm: “Gần đây chị nhận được rất nhiều cuộc điện thoại”

“Cái gì?”

Lâm Tĩnh Nghi buồn cười nhìn cô: “Cái gì mà cái gì, chị hỏi em khi nào thì làm việc, bên này chị nhận được rất nhiều thư mời, nào là tham dự sự kiện, trình diễn thời trang, cái nào cũng có.”

Trì Lục ậm ừ, cầm gối ôm trên sofa, lười biếng nói: “Để cho em nghỉ ngơi thêm nửa tháng nữa đi.”

Cô ngáp một cái nói nghiêm túc: “Lâu lắm rồi em không nghỉ ngơi.”

Lâm Tĩnh Nghi cũng không thúc giục, chỉ gật đầu một cái: “Ừ muốn nghỉ thì nghỉ, chúng ta cũng không gấp.”

Trì Lục cười.

Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô, thần sắc tốt lên nhiều rồi. Cô thấp giọng nói: “Dĩ nhiên, nghỉ ngơi cũng không hẳn là không thể làm việc đúng không.”

Cô lấy tài liệu đưa cho Trì Lục: “Có hai thương hiệu cần tìm người phát ngôn, em xem xét một chút nếu có hứng thú thì nói chị liên hệ bên đó, chính thức làm việc vào tháng sau, em cũng vừa hay trở lại làm vào thời điểm đó.”

Trì Lục gật đầu.

Hai người bàn thêm chút công việc, sắp xếp lịch trình nửa năm tới, kế hoạch cơ bản cũng sơ lược nói qua một lần. Sau đó Trì Lục giữ Lâm Tĩnh Nghi ở nhà ăn cơm.

Lần này Lâm Tĩnh Nghi không trả lời.

“Mỗi ngày em đều gọi thức ăn bên ngoài à?”

Trì Lục: “Chị không thích ăn ngoài?”

“Không tốt”. Lâm Tĩnh Nghi quan sát cô một lúc rồi chỉ chỉ: “Ăn ít thôi, không thể để thời gian nghỉ ngơi tăng thêm mấy cân.”

“Không đâu ạ.”

Trì Lục nói nhạt: “Một ngày em ăn có một bữa.”

Lâm Tĩnh Nghi: “…”

Đối với người mẫu dường như bị ám ảnh về vóc dáng của bản thân. Trì Lục cũng không ngoại lệ. Cũng may cô là kiểu người không dễ mập, thỉnh thoảng ăn nhiều hơn cũng không thay đổi nhiều. Nhưng Trì Lục vẫn giữ chế độ ăn như cũ, cho nên hôm nay đặt thức ăn bên ngoài cũng không hoàn toàn là do Lâm Tĩnh Nghi. Nếu cô ấy không có ở đây Trì Lục sẽ ăn một quả táo, uống chút sữa yến mạch là xong bữa cơm.

Cũng không thể đến mức không khỏe được.

Lâm Tĩnh Nghi trầm mặc một chút, bất đắc dĩ nói: “Một ngày một bữa cũng không được, làm sao cơ thể chịu được?”

Cô ấy suy nghĩ rồi hỏi thêm: “Chị muốn tìm cho em thêm một người trợ lý được không?”

“Không cần đâu, em có Viên Viên rồi.”

“Không phải.” Lâm Tĩnh Nghi nói: “Viên Viên là trợ lý công việc, còn tìm cho em một trợ lý về cuộc sống, có thể giúp em cân bằng giá trị dinh dưỡng.”

Trì Lục vẫn kiên quyết từ chối.

Cô không thích có một người kè kè theo sau cô, hồi trước Viên Viên làm trợ lý cô cũng cần một khoảng thời gian mới thích ứng được, huống chi bây giờ là trợ lý đời sống của cô.

Lâm Tĩnh Nghi nhìn cô như vậy thì buồn bực nói: “Vậy tìm bạn trai để chăm sóc em đi.”

Trì Lục: “…”

Cô bật cười, căn cắn môi dưới: “Sao trông chị tức giận thế?”

“Không có giận em.”

Lâm Tĩnh Nghi than thở: “Chị chỉ cảm thấy là con người không nên bạc đãi bản thân như thế, khi về già sẽ có bệnh.”

Trì Lục cười: “Không đâu ạ. em sẽ chú ý.”

“Ừ”. Lâm Tĩnh Nghi có chút đùa giỡn: “Bây giờ em muốn yêu đương tìm đối tượng gì cũng được hết, em là người mẫu không cần e dè chuyện cá nhân.”

Trì Lục: “…”

Lâm Tĩnh Nghi không ở lại lâu, sắp xếp chuyện bữa ăn một chút liền rời đi.

Sau khi tiễn cô ấy về, Trì Lục nhìn phòng khách trống rỗng, cảm thấy tịch mịch. Cô nhìn quanh quất một chút rồi quyết định đi dạo.

Trần Tân Ngữ và Quý Thanh Ảnh đều bận, cô cũng không thể tìm họ được, bèn tự mình đi thang lang.

Chung quanh đều là những tiếng nói quen thuộc nhưng Trì Lục chợt dâng lên một cảm giác xa lạ. Có lẽ quá lâu không về nước, hay vì nguyên nhân nào khác?

Cô đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ chờ, bên tai vang vọng những tiếng cười nói xe cộ, đột nhiên muốn gặp Bác Diên. Đã gần một tuần nay hai người không liên lạc với nhau. Cô không chủ động tìm anh, Bác Diên cũng không hề trực tiếp nhắn tin hay gọi điện thoại. Cô đoán chắc anh bận lắm.

Đang thất thần suy nghĩ, ngay cả đèn đổi màu cũng không nhận ra. Chờ đến khi phát hiện thì đèn xanh chỉ còn lại 10 giây, cô cúi đầu nhìn vạch kẻ đường, băn khoăn có nên quay trở lại không?

Cô vừa thu hồi tầm mắt, khóe mắt chợt nhìn thấy một điều gì không đúng. Theo bản năng, Trì Lục ngẩng đầu nhìn.

Người đàn ông đi rất nhanh, bây giờ đang đứng trước mặt cô, giống như cơn gió thổi qua mặt đường. Vài sợi tóc theo đó mà bay vào mặt Trì Lục, dừng lại trên đôi mắt một cách khó chịu.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đó.

Bác Diên đi quá nhanh, bây giờ vẫn còn thở nhanh, tiếng hơi thở như có như không chui vào tai Trì Lục, khiến cô giật mình.

“Sao anh lại ở đây?”

Bác Diên cúi đầu nhìn cô: “Ừ.”

Trì Lục: “…” Cô sửng sốt, nhíu mày: “Anh ừ cái gì?”

Bác Diên buồn cười, chỉ về phía đối diện: “Đó là Bác Hối, em quên rồi à?”

“…”

Trì Lục im lặng mất mấy giây, rồi chậm rãi ừ nhẹ, mặt không đổi sắc nói: “À vậy sao.”

Thật ra cô quên mất, nãy giờ lang thang không mục đích, không ngờ…

Bác Diên nhìn cô là hiểu chuyện gì xảy ra liền. Anh khẽ cười, thấp giọng hỏi: “Đến đây có chuyện gì sao?”

Trì Lục lườm anh một cái.

Bác Diên khá vui vẻ: “Không có chuyện gì vậy đi ăn với anh chút nào?”

“…” Trì Lục suy nghĩ ba giây, nhìn thời gian: “Em ăn rồi.”

“Ừ.”

Thanh âm của Bác Diên chứa đựng ý cười, chẳng thèm để ý: “Vậy theo anh mua trà sữa?”

Trì Lục câm nín: “Đường đường là tổng giám đốc mà uống trà sữa, anh không sợ mất thể diện à?”

“Không.”