Dấu Răng

Chương 21: Cận thủy lâu đài



Edit: Hâm Còi

Bác Diên như vậy cô không có cách nào phản bác được. Cô biết da mặt anh dày, mà không ngờ đến mức này.

Bác Diên thu hồi tầm mắt, thấp giọng hỏi: “Không đi à?”

“Đi.” Trì Lục xoay người, tiếp tục đi vào trong trung tâm thương mại.

Vẫn còn giờ làm việc nên bên trong không đông đúc lắm, cửa hàng trà sữa cũng vắng khách.

Trang trí bên trong trung tâm thương mại rất cao cấp và hoành tráng, cấu trúc tuyệt vời.

Thật ra Trì Lục không thể uống trà sữa quá nhiều vì sẽ tăng cân nặng, cô chỉ có thể dùng trà chanh thay thế.

Hai người một trước một sau đi vào, làm cho người khác phải chú ý. Đến cửa tiệm, Trì Lục hỏi người đàn ông bên cạnh mình: “Anh muốn uống gì?”

Bác Diên thuận miệng nói: “Giống em.”

“…”

Trì Lục order hai ly trà chanh rồi ngồi đợi ở khu vực chờ. Bác Diên cười, nối gót theo cô. Không gian yên tĩnh, Bác Diên thấp giọng hỏi: “Công ty mấy hôm nay có chút việc nên tương đối bận.”

Trì lục sửng sốt, tay đang bấm điện thoại cũng ngừng lại, nâng mắt nhìn anh: “Cái gì?”

Hai người nhìn nhau, cô thấy được trong đôi mắt anh đang phản chiếu hình bóng chính mình.

Bác Diên chỉ khẽ cười: “Gần đây anh hơi bận.”

Trì Lục khẽ nhúc nhích ngón tay, rũ mắt: “Anh nói em làm gì?”

Bác Diên thấy cô phản ứng như thế thì cúi đầu mỉm cười: “Không có gì, chỉ là muốn nói cho em vậy thôi.”

Trì Lục: “…”

Một lúc sau cô mới nói: “Bận rộn gì thì cũng phải cố gắng nghỉ ngơi.”

Bác Diên: “Được.”

Cầm ly trà chanh mới mua, Trì Lục nhìn đồng hồ: “Không phải anh vẫn còn đang làm việc sao?”

“Ừ.” Bác Diên nhìn cô: “Có muốn ghé công ty xem một bộ phim điện ảnh không?”

Trì Lục đứng bất động.

Bác Diên nói nhỏ: “Gần đây có một bộ phim mới được công chiếu cũng không tệ lắm đâu.”

Vốn dĩ anh còn muốn dẫn cô đến buổi liên hoan công chiếu phim, nhưng lúc ấy có chút chuyện nên không nói cho cô biết.

Trì Lục ngước mắt nhìn anh: “Thầy Bác.”

“Sao hả?”

Bác Diên cũng nhìn lại cô.

Trì Lục hừ nhẹ, nói thẳng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu của anh ai ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng phải không?”

“Rõ ràng lắm sao?”

Trì Lục gật đầu.

Bác Diên cong môi: “Rõ ràng là tốt rồi.”

Trì Lục: “…”

Anh nói không nhanh không chậm: “Không rõ ràng anh lại sợ em không nhận ra.”

Trong nháy mắt cô không muốn nói chuyện với anh. Hồi đấy Bác Diên theo đuổi cô cũng không có mặt dày không biết xấu hổ như thế này.

Trì Lục hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh hồi lâu: “Bỏ đi, xem chút cũng được. Em cũng không muốn vào rạp phim.”

Bác Diên cong khóe môi: “Được.”

Trì Lục nói thêm: “Nhưng nói trước là nếu phim không hay em sẽ bỏ về giữa chừng đó.”

Bây giờ thì cô nói gì Bác Diên cũng chấp nhận hết.

“Được.”



Từ Minh Trạch trông thấy có người đi một về hai ở công ty, nhanh chóng đứng lên: “Bác tổng.”

Rồi quay sang Trì Lục, cười nói: “Cô Trì, đã lâu không gặp.”

Trì Lục cười: “Trợ lý Từ.”

Nhận ra ám hiệu của Bác Diên, Từ Minh Trạch hỏi: “Cô Trì muốn dùng gì ạ?”

Trì Lục giơ ly trà chanh lên, từ chối: “Tôi có rồi, cám ơn.”

Bác Diên chen vô: “Đem vào chút đồ ăn nhẹ.”

Trì Lục nhướn mày, không từ chối nữa. Sau khi bước vô văn phòng, Bác Diên nom trở nên nghiêm túc hẳn.

Anh nhìn Trì Lục: “Chiếu phim luôn sao?”

“Vâng.”

Bác Diên gật đầu: “Vậy em xem nhé, anh còn chút việc phải làm.”

Trì Lục gật đầu: “Anh cứ bận việc đi, không cần quản em đâu.”

“Ừ”. Bác Diên nói thêm: “Em cứ thoải mái, muốn xem muốn ngủ đều được cả.”

“Em biết rồi.”

Bác Diên dặn dò xong thì để cô tự do không nói thêm gì nữa. Trì Lục mở phim rồi cầm điều khiển mở âm thanh ở mức thấp nhất.

Từ Minh Trạch có vô phòng mấy lần, mang cho cô đồ ăn đồ uống đầy đủ chu đáo.

Phim cô xem là phim mới phát hành không lâu, là thể loại cô thích. Nhưng xem một hồi thì cô cảm thấy có chút vô vị, có thể vì một người nào đó, hoặc là vì nguyên nhân nào khác nữa.

Trì Lục thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Bác Diên đang ngồi trước màn hình laptop. Gò má mạnh mẽ, đường quai hàm lưu loát, đôi mắt rủ xuống nhìn giấy tờ, bộ dạng trầm ổn hơn nhiều.

Vô tình, Trì Lục dành hết mọi sự chú ý lên người anh. Cô thậm chí còn nảy ra suy nghĩ, bộ phim điện ảnh kia còn không thu hút cô bằng Bác Diên. Anh so với một bộ phim vô vị… thì đẹp hơn gấp ngàn lần.

Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Bác Diên ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau chung một điểm. Không gian trong phòng làm việc rộng rãi làm Trì Lục cảm nhận được sức ép vô hình.

Con ngươi của người đàn ông ấy sâu thẳm, đôi mắt hoa đào nhìn cô không hề chớp, tựa như một thanh nam châm đang cố gắng hút cô vào.

Đột nhiên Trì Lục thấy hoảng hốt.

Cô không tìm ra nguyên nhân, chỉ biết là đang căng thẳng, nhưng loại căng thẳng này không giống như cảm giác trước kia.

Yên tĩnh một lúc, Bác Diên lên tiếng phá vỡ không gian: “Muốn nói gì sao?”

Trì Lục giật mình, hàm hồ nói: “Bộ phim này xem không hay lắm.”

Bác Diên: “…”

Anh cười, thấp giọng hỏi: “Thật sao?”

“Vâng.”

Mặc dù tâm đang không đặt ở bộ phim nhưng Trì Lục cũng đoán được kha khá nội dung, có thể đoán được tình tiết tiếp theo.

Cô theo bản năng nói: “Manh mối quá rõ ràng, không có bao nhiêu hồi hộp. Tình cảm nam nữ chính cũng có nhiều chỗ lúng túng, không có cảm giác đang yêu đương.”

Bác Diên nhìn cô chăm chú, không cắt ngang lời cô nói.

Trì Lục nói một lúc rồi kết luận: “Dù sao nội dung không mới mẻ, có thể thấy doanh thu phòng vé không cao lắm.”

Bác Diên nhướng mày, cười: “Ừ.”

Phim này doanh thu đúng thật là không được xem là đạt, phim chiếu một tuần mà chưa đạt 3 tỷ.

Đối với một bộ phim điện ảnh mà nói thì doanh thu 3 tỷ là số liệu không tệ, nhưng với bộ phim này thì khác, con số ước tính của cư dân mạng và nhà đầu tư trước kia không phải ở mức này. Quan trọng hơn nữa là phim ra rạp được một tuần, lượng truyền miệng ngày càng giảm, doanh thu phòng vé mỗi ngày cũng sụt giảm nghiêm trọng.

Mặc dù Trì Lục không trực tiếp chắp bút, nhưng cô có mắt nhìn khá tốt. Cảm giác đánh giá ở phương diện biên kịch của Trì Lục tương đối chính xác, rất phù hợp với đại đa số yêu cầu đại chúng hiện nay. Chỉ cần cô thích thì cơ bản phim đó sẽ nổi tiếng.

Cũng giống như cuốn sách đầu tiên của Bác Diên cách đây nhiều năm. Lúc đó nó như được mang thêm một lớp filter, nhưng sau khi gỡ bỏ lớp filter ra thì cô vẫn thích cuốn sách đó như cũ. Thời gian sau cuốn sách ấy – cũng giống như tất cả những gì cô yêu thích – đều trở nên nổi tiếng nhanh chóng. Cho đến nay, cuốn sách đầu tiên ấy vẫn là một trong những kiệt tác của Bác Diên.

Trì Lục nhìn nụ cười trên mặt anh, có chút không hiểu thấu: “Anh cười cái gì?”

Bác Diên: “?”

Anh nâng mắt nhìn cô, cảm thấy buồn cười: “Lại không nói lý lẽ rồi.”

“…”

Trì Lục hừ nhẹ, liếc nhìn đồng hồ: “Mấy giờ anh hết giờ làm?”

“Em muốn về à?”

“Không.” Trì Lục không để ý nói: “Chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”

Bác Diên ừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Đi thôi.”

Trì Lục ngẩn ra: “Đi đâu?”

“Tan làm.” Anh đóng laptop lại, vừa nói: “Không phải em muốn anh tan làm sao?”

“…”

“Em không có ý đó.”

Trì Lục cũng không hấp tấp, nói không nhanh không chậm: “Anh còn việc thì cứ làm tiếp đi, em xem phim được rồi.”

Bác Diên cười, lắc đầu: “Không sao, anh đưa em về trước.”

Trên đường về, hai người đi ăn cơm, Trì Lục không muốn từ chối sự tiếp cận của anh, bây giờ đã quyết định rồi, mọi chuyện cứ để tự nhiên thì đúng hơn.



Sau đêm hôm ấy, Trì Lục đều có thể thấy Bác Diên mỗi ngày. Có khi là sáng sớm, cũng có khi đêm muộn. Sau khi tan làm anh đều qua đây ăn cơm với cô.

Quý Thanh Ảnh biết hai người tiến triển khá nhanh, không nhịn được bật cười: “Thầy Bác đang dùng chiêu nước ấm nấu ếch sao?”

Trì Lục: “Ai là ếch?”

“Cậu chứ ai.” Quý Thanh Ảnh cười: “Hai người đang chơi trò nấu nước luộc ếch đó, định chơi đến khi nào đây?”

Trì Lục nhấp ngụm trà rồi nhàn nhạt nói: “Nói sau đi.”

Cô bồi thêm: “Giờ còn sớm.”

Quý Thanh Ảnh bật cười lắc đầu.

Trì Lục nghĩ ngợi rồi hỏi: “Mấy giờ Tân Ngữ mới đến?”

“Tan tầm kẹt xe” Quý Thanh Ảnh nói: “Không chừng là tối nay.”

Trì Lục gật đầu cười một tiếng: “Không chừng ngày mai tới bắt đầu công việc.”

“Tiếp tục công việc à?”

“Ừ.” Công việc Trì Lục đã sớm được sắp xếp xong hết, nghỉ ngơi gần một tháng nay cũng đã đủ.

Quý Thanh Ảnh vuốt cằm, cụng ly trà với cô, cười nói: “Chúc công việc thuận lợi.”

Hai người làm tổ trên ghế sofa, nhận được tin nhắn Trần Tân Ngữ nói 20p sau sẽ tới.

Trì Lục đứng dậy đi về phòng bếp: “Vậy giờ nấu cơm nhé? Đợi cậu ấy tới thì ăn luôn.”

Lần này ba người quyết định liên hoan ở phòng Trì Lục, tin tức cô về nước được truyền ra, cũng hai ba lần lên hot search, Trì Lục không muốn vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị vây xem.

“Ừ bắt đầu nấu thôi.”

Quý Thanh Ảnh đi theo vào phòng bếp, nhìn động tác thuần thục của Trì Lục thì không nhịn được: “Không thể ngờ có ngày có thể nhìn thấy cậu xuống bếp, động tác còn rất điêu luyện.”

Trì Lục mỉm cười.

Quý Thanh Ảnh đứng rửa rau ở bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lúc học nấu ăn có phải khó khăn lắm không?”

Tay Trì Lục cầm dao ngưng lại: “Ừ, cũng có chút.”

Cô hít một hơi sâu, mơ hồ nói: “Lúc vừa bắt đầu nấu cơm, vừa làm vừa khóc.”

Trước kia được cưng chiều như đại tiểu thư không nhiễm khói bụi, cơm bưng nước rót đến tận răng. Ở nhà bố mẹ không cho cô làm bất cứ chuyện gì, khi yêu đương với Bác Diên lại càng được anh nâng niu, không đụng tay vào bất cứ điều gì.

Thỉnh thoảng anh còn đùa giỡn nói: Trì Lục ở nhà là tiểu tiên nữ trên thiên đình, giờ yêu đương với anh mà phải xuống phàm trần thế tục thì anh sẽ có cảm giác rất thất bại, ngay cả chăm sóc cho tiểu tiên nữ mà cũng không làm được.

Trì Lục cảm thấy anh thật nhàm chán, cô cũng có để bụng chuyện đó đâu. Nhưng Bác Diên là người để ý tới từng tiểu tiết, chuyện của Trì Lục lại càng quan tâm hơn bất kỳ ai, dần dần cô bị biến thành một người ‘tàn phế’

Nhưng mà. Trì Lục khá hưởng thụ.

Bác Diên chiều cô như thế, có mặt tốt mặt xấu.

Chỗ tồi tệ là khi cô rời xa anh, không biết làm một điều gì cả, mọi thứ đều phải học lại từ đầu. Cô chẳng khác gì học sinh tiểu học, vừa tra baidu lại lên mạng tìm video học theo.

Lần đầu nấu ăn, khói mịt mù như cháy làm báo động cả cảnh sát. Khi ấy ngôn ngữ giao tiếp của cô không được thông thạo như bây giờ, dùng hết vốn từ cố gắng giải thích với cảnh sát. Cô còn nhớ rất rõ lúc ấy, ánh mắt của cảnh sát và chủ nhà cho thuê nhìn cô mang theo sự khinh bỉ.

Một thân một mình nơi đất khách quê người bao nhiêu khó khăn hơn trong tưởng tượng, càng làm cho người ta khó nhọc và tủi thân. Chung quanh không một người bạn, gặp phải chuyện gì cũng chẳng ai giúp được, tứ cố vô thân.

Rất nhiều lần cô muốn từ bỏ cho rồi, nhưng chung quy lại không thể xuống tay với bản thân.

Quý Thanh Ảnh nhìn cô, có chút đau lòng. Cô đưa tay ôm Tri Lục, thấp giọng nói: “Qua hết rồi, giờ chúng tớ đều ở đây.”

Trì Lục cười: “Cảm ơn cậu.”

Quý Thanh Ảnh rũ mắt: “Lại khách sáo à, tớ với Tân Ngữ có phải …”

Lời còn chưa nói hết, tiếng chuông cửa vang lên.

Quý Thanh Ảnh đi mở cửa, Trần Tân Ngữ xuất hiện, la to hốt hoảng: “Trì Tiểu Lục! Cậu có biết tớ mới gặp ai ở thang máy không hả?”

Trì Lục đần mặt: “Ai?”

“Thầy Bác.” Trần Tân Ngữ nói to: “Nhà của thầy Bác ngay ở tầng dưới này nè.Từ lúc nào hai người đã bắt đầu tư thông với nhau rồi?”

Trì Lục: “…”

Cô sửng sốt hồi lâu, kinh ngạc chỉ chỉ xuống chân mình: “Bác Diên chuyển nhà ở tầng dưới á?”

“Đúng.”

Trần Tân Ngữ nhìn cô: “Cậu không biết hả?”

“Không biết.”

Trì Lục đột nhiên nghĩ tới lần trước Lâm Tĩnh Nghi có nhắc đến chuyện có ai đó mới dọn đến căn hộ phía tầng dưới. Mi tâm cô nhíu lại, nghĩ tới chuyện mấy hôm nay Bác Diên hay xuất hiện trước cửa nhà mình.

Quý Thanh Ảnh nhìn sắc mặt Trì Lục hồi lâu, bỗng dưng cười: “Thầy Bác.. có vẻ rất hiểu đạo lý cận thủy lâu đài này nha.”

Trần Tân Ngữ: “Ban đầu cậu theo đuổi bác sĩ Phó cũng như vậy chứ gì nữa.”

Quý Thanh Ảnh: “Tớ là do trời xui khiến, còn thầy Bác là cố ý.”

Tiếng họ vừa dứt, cửa thang máy bên kia cũng mở ra, mang theo một người đàn ông vừa xuất hiện trong các câu chuyện của bọn cô.