Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 1: Quyển 1: Năm bắt đầu ấy



Năm ấy lượng mưa ở Bắc Kinh nhiều hơn trước đây, thậm chí còn nhiều hơn miền Nam, nơi mà Thượng Chi Đào vừa rời khỏi. Hạt mưa rơi tí tách, trên tầng mây loáng thoáng khói mây, không thể nói rõ khung cảnh này dễ chịu hay lạnh lẽo.

Thượng Chi Đào đang vật lộn với hai chiếc vali to tướng của cô, một chiếc đựng đầy sách vở, một chiếc đựng đầy quần áo và giày dép, ngoài ra không còn đồ đạc gì khác. Từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, cô của năm hai mươi hai tuổi đã hoàn thành cột mốc vĩ đại đầu tiên của cuộc đời, đó là một mình chuyển đến nơi khác.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, trên má cô, mặt đỏ bừng lên vì nóng, Thượng Chi Đào cảm thấy mình sắp tan chảy đến nơi rồi. Ngày mai nhất định phải đi mua một cây quạt, cô thầm nghĩ.

Gian phòng được ngăn đôi nhỏ xíu trở nên chật chội hơn vì hai chiếc vali này, cô nghe thấy cô gái ở phòng kế bên đang nói chuyện điện thoại: “Cuối tuần em đến chỗ anh nhé? Mới có người chuyển vào phòng bên cạnh em, cách âm không tốt.”

Thượng Chi Đào nghĩ một hồi mới hiểu ra cô gái kia đang nói cái gì. Cô đeo tai nghe rồi bật nhạc, sau đó tiếp tục sắp xếp đồ đạc, có điều lúc này động tác của cô đã nhẹ nhàng hơn một chút. Trước khi cô lên đường, đàn chị Diêu Bội đã nói với cô rằng: Sống ở thành phố này, phải cảm thông hơn một chút, vì đâu đâu cũng là những người đang chịu khổ. Thượng Chi Đào mang máng hiểu được “chịu khổ” mà đàn chị nói là gì.

Lẽ ra cô định ở lại miền Nam sau khi tốt nghiệp, nhưng như thế lại ở quá xa bố mẹ. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô nộp toàn bộ hồ sơ vào các công ty ở Bắc Kinh. Là một sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học không mấy nổi tiếng, cô có thể nhận được lời mời đặc biệt từ công ty kia quả thực khiến người ta phấn khích. Thậm chí Thượng Chi Đào còn cảm thấy mình cực kỳ may mắn.

Đợi đến khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng, nhìn lại gian phòng nhỏ xíu này, cô mới nhận ra gian phòng này sơ sài biết bao. Ban đầu khi xem phòng ở trên mạng, người môi giới chụp mấy bức ảnh rồi gửi vào email cho cô, cô xem ảnh cảm thấy khá ổn. Đến bây giờ trong căn phòng nghèo nàn này, ngoài chiếc giường trải ga điểm hoa nhí kia ra, cũng chẳng tìm nổi chỗ nào đạt tiêu chuẩn. Cô tựa lưng vào đầu giường, co hai chân, lấy sổ ghi chép ra rồi chăm chú viết ra những thứ mà cô cần phải mua vào ngày mai. Những chuyện phải làm sau khi ăn cơm, cô chỉ mang theo một cái nồi điện nhỏ và một chiếc bát in cảnh đêm ở Tần Hoài cô dùng lúc học đại học; Quần áo phải giặt, cô không dám dùng máy giặt công cộng trong nhà trọ lắm. Mối bận tâm về bản thân mà cô chưa từng có lúc còn đi học đã được bù hết lại vào ngày hôm nay. Bận tâm rồi, cô mới nhận ra cuộc sống lại lắm những chuyện vụn vặt như vậy.

Cuốn sổ của cô được viết đầy ba trang giấy, những con chữ trên ba trang giấy này đều hóa thành một chữ “tiền” ở trong mắt Thượng Chi Đào. Cái nào cũng phải có tiền mới có thể mua được!

Cô cũng có một ít tiền, lúc đi học ra ngoài làm thêm cũng tích cóp được chút ít, mấy ngày trước Lão Thượng sợ cô sống một mình khổ cực, đã đến ngân hàng gửi cho cô mười ngàn.

Thượng Chi Đào không nỡ tiêu. Cô nhìn lại hàng chữ đầu tiên, ngẫm nghĩ xem những cái nào cần mua gấp, những cái nào có thể để sau. Cô kẻ thêm một hàng ở đằng sau, viết ra đồ cần mua dạo gần đây, đồ sẽ mua vào lần lĩnh lương đầu tiên, đồ sẽ mua vào lần lĩnh lương thứ hai.

Cô viết mãi viết mãi, tự dưng cảm thấy mình có chút chật vật khôi hài, bèn quăng cuốn sổ sang một bên, nằm phịch xuống giường, cười ha ha. Cô vẫn chưa mất đi sự ngây ngô, hành động cũng chẳng chín chắn, chẳng biết một chút gì về cuộc sống sắp tới.

Thôi kệ đi! . Truyện Bách Hợp

Cô cảm thấy mình rất dũng cảm, mà sự dũng cảm này đến nửa đêm sẽ biến mất. Cô nhảy xuống giường, đẩy vali đến bên cửa, chồng hai chiếc vali lên nhau, chặn kín cửa ra vào. Dần dần, trong người có cảm giác buồn tiểu, cô gắng gượng nhịn không ra ngoài đi vệ sinh, nhắm mắt đếm cừu. Cảm giác buồn tiểu và sợ hãi đều đang chống lại cơn buồn ngủ, dũng cảm và nhát gan đang đánh nhau trong cơ thể cô.

Đêm đầu tiên làm khách trọ mới một mình ở một nơi chốn khác, dài đằng đẵng.

Ngày hôm sau trời vẫn còn mưa, khi Thượng Chi Đào mở mắt ra, cô nhớ ra ở bên cạnh nhà trọ của mình có một chợ nông sản, cô nhìn thấy lúc ngồi xe bus đến đây vào hôm qua, cô quyết định đến đó mua mấy món đồ lặt vặt. Cô mặc áo mưa, chuyển vali rồi mở cửa, nhìn thấy một cô gái đang đứng giặt quần áo trong nhà vệ sinh. Cô ấy có vẻ yểu điệu yếu đuối, khá giống con gái miền Nam. Thượng Chi Đào mỉm cười với cô ấy, “Chào cô, tôi là Thượng Chi Đào.”

Cô gái nọ cũng cười với cô, “Chào cô, tôi là Tôn Vũ.” Giọng nói này không hề xa lạ, là cô gái phòng bên cạnh Thượng Chi Đào, “Bên ngoài vẫn còn mưa, cô định đi đâu thế?”

“Tôi muốn đi chợ nông sản mua ít đồ.”

“Ở đó lắm trộm vặt, chắc cô vừa đến Bắc Kinh nhỉ? Đi một mình không tiện đâu, để tôi đi với cô.” Tôn Vũ lau sạch tay, chạy về phòng lấy ô.

“Hôm nay cô không đi làm sao?”

“Tôi xin thôi việc rồi.” Vẻ mặt của Tôn Vũ thoáng ảm đạm, sau đó đi lên đằng trước dẫn đường cho Thượng Chi Đào.

Tòa nhà mà họ sống đã rất cũ, trong tòa nhà xếp la liệt đủ mọi đồ đạc, vừa tối tăm vừa chật chội. Thượng Chi Đào bật đèn pin cầm tay, nói với Tôn Vũ: “Cô đừng để ngã nhé.”

Cuối cùng hai người cũng ra ngoài cổng, mưa lất phất hắt vào áo mưa của Thượng Chi Đào, phát ra tiếng sàn sạt.

“Cô là người ở đâu?” Tôn Vũ hỏi cô.

“Tôi là người Cáp Nhĩ Tân. Còn cô?”

“Tôi là người Quý Châu.”

“Woa, Quý Châu, xa thật.” Thượng Chi Đào phát ra một tiếng cảm thán. Cô sinh ra ở Cáp Nhĩ Tân, lúc học đại học cũng chỉ từng đến mấy nơi xung quanh Nam Kinh, Quý Châu đối với cô mà nói, tựa như xa tận chân trời.

Tôn Vũ nghe thấy tiếng cảm thán này, đôi mắt nhìn Thượng Chi Đào mở to, không nhịn được bật cười, “Cô thật là đáng yêu.”

Thượng Chi Đào bỗng dưng được người khác khen nên hơi đỏ mặt, cười hì hì một tiếng. Đường đến chợ rất lầy lội, hai người bước thấp bước cao, bùn bắn lên tận gấu quần, cuối cùng cũng đến chợ. Trong chợ cái gì cũng bán, Thượng Chi Đào đi mua bát đũa và nồi niêu, chậu nước to nhỏ các loại, chậu hoa và cây cảnh và cả một cái bô. Tôn Vũ nhìn Thượng Chi Đào đỏ mặt bỏ chiếc bô vào trong túi ni lông màu đen, nói khẽ với cô: “Lúc tôi mới đến đây cũng mua cái này, không phải ngại đâu.”

“Người môi giới nói hai căn phòng còn lại là hai thanh niên mới đến đây làm việc không lâu, nhưng tôi chưa gặp bao giờ, thấy hơi sợ.

Hai người đi đi về về tận ba chuyến mới mua hết đồ đạc.

Trong chợ có một quán bán mì trộn thịt bò, mùi thơm của nước sốt lan tỏa trong màn mưa, hai người đều thấy hơi đói, Thượng Chi Đào mời Tôn Vũ ăn một bát mì trộn để cảm ơn cô ấy đã chỉ đường cho mình.

Cứ như vậy, vào ngày thứ hai chuyển đến sống ở thành phố này, Thượng Chi Đào đã quen được một người bạn.

Tôn Vũ vừa mới thôi việc, bạn trai lại sống ở một nơi khác của thành phố cách rất xa nơi này, cô ấy bèn xung phong giúp đỡ Thượng Chi Đào “điểm trang” gian phòng của cô. Gian phòng vốn đơn sơ được họ trang trí mới hoàn toàn, đột nhiên có thêm chút hơi thở nghệ thuật. Tôn Vũ đứng một bên, “chậc chậc” lấy làm lạ: “Cô học ngành nghệ thuật à?”

“Không phải ạ!” Thượng Chi Đào ngồi khoanh chân trên giường thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó lại gật gù tự khen mình: “Đúng là không tồi.”

Tôn Vũ buồn cười vì dáng vẻ của cô, cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Trên người Thượng Chi Đào có hương thơm thoang thoảng, cả người toát lên sự trong trẻo sạch sẽ, giống như một trang giấy trắng chưa từng dính mực. Tôn Vũ cảm thấy hình như lâu lắm rồi cô không nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoan ngoãn trong trẻo đến vậy.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Cô ấy khẽ hỏi Thượng Chi Đào.

“Tôi hai mươi hai rồi, còn cô?”

“Chị hai mươi lăm. Em đến Bắc Kinh làm gì thế?”

“Em phỏng vấn ở trường xin vào một công ty, thứ hai tuần sau sẽ chính thức đến báo danh.” Khi nói chuyện, trên mặt Thượng Chi Đào luôn mang theo nụ cười, đôi mắt cong cong, thật sự rất xinh xắn. Tôn Vũ gật đầu, “Công ty có gần đây không?”

“Em vẫn chưa đến đó bao giờ, nhưng nghe chị khóa trên nói đi khoảng tám mươi phút là đến nơi.”

“Thế thì hạnh phúc lắm rồi, không quá xa.”

Người làm việc ở Bắc Kinh, đi lại mất tám mươi phút vẫn được coi là mức trung bình, không quá xa. Dù sao thành phố này cũng quá lớn. Thượng Chi Đào cũng không thấy xa, lúc học đại học tuần nào cô cũng phải đi từ trường đến Tử Kim Sơn, cả đi cả về hết bốn tiếng đồng hồ. Cô thường đọc sách nghe nhạc trên xe bus, thời gian nhanh chóng trôi đi, cô không cảm thấy vất vả chút nào.

Cô vô cùng mong chờ cuộc sống và công việc sắp tới, cũng mang đầy kỳ vọng với thành phố này. Cô để một quyển sổ tay ở dưới gối, mỗi tối sẽ viết một trang trước khi đi ngủ, cô dán ba tờ vé xe bus mỏng đến độ có thể nhìn xuyên thấu vào cuốn sổ tay, đây là vé xe bus cô đi từ ga tàu hỏa đến nơi này, bên trên có dòng chữ ngày 10 tháng 7, Bắc Kinh xin chào.

Đến tối, cô nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cảm giác như quay về miền Nam. Cô luôn cảm thấy tốt nghiệp đến quá nhanh, những tháng ngày vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến lớp học đã một đi không trở lại nữa.

Thượng Chi Đào cảm thấy có chút lẻ loi.

Cô ngẩn ngơ nhìn ngọn đèn nho nhỏ cô đặt ở đầu giường, xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng mưa rơi lách tách. Cô vẫn không thể ngủ được, cô mở mắt trong không gian tranh tối tranh sáng, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Cô thấy hơi nhớ nhà.

Nhớ trường lớp và bạn bè.

Mũi Thượng Chi Đào chợt cay.