Đầu Xuân Tươi Sáng

Chương 2



Mới sáng sớm Thượng Chi Đào đã ngồi trên xe bus, thành phố cũng vừa thức giấc, xe bus đi xuyên qua làn sương mỏng. Cô đeo tai nghe nhìn phố xá bên ngoài, người sinh sống ở nơi đây đúng là chuyên cần, còn sớm như vậy mà hai bên đường đã tấp nập người qua đường vội vã.

Cô cũng là một người qua đường đầy vội vã.

Hôm nay cô mặc chiếc váy sơ mi màu trắng, phối cùng thắt lưng mảnh màu nâu nhạt, mái tóc cột cao, tuy không trang điểm nhưng vẫn dạt dào sức sống. Cô ngồi đó với dáng vẻ tĩnh lặng và ngoan ngoãn, giống như đứa trẻ biết nghe lời bên nhà hàng xóm trong những mẩu chuyện phiếm. Xuất chúng, nhưng cũng không quá nổi bật.

Từ khi còn nhỏ Thượng Chi Đào đã là một người như vậy, thành tích học tập của cô chỉ có thể xếp vào mức trung bình khá, vẻ ngoài cũng ở mức xinh bình thường. Bởi vì như vậy gần như không có gì nổi bật, dù cô có khiêm tốn hiếu học đến đâu thì cũng chỉ có thể giữ cho mình không bị tụt lại phía sau. Vì thế ngay từ lúc học tiểu học Thượng Chi Đào đã biết tự an ủi mình, mình chính là một người qua đường nào đó, một con người không hề nổi bật trong đám đông, mình cũng chẳng thể lên trời hay chui xuống đất, mình không phụ lòng mình là tốt rồi.

Lâu dần, cô đã nuôi dưỡng được một tính cách cực kỳ tốt. Mượn lời của các giáo viên mà nói: Thượng Chi Đào ấy hả, tính cách rất tốt, rất tươi sáng, phẩm hạnh đoan chính. Không thể tìm ra lời nào khác để khen cô nữa.

Cho nên khi cô nộp hồ sơ vào công ty quảng cáo hàng đầu quốc tế, cô không nghĩ mình có thể được nhận. Vòng phỏng vấn thứ nhất, vòng phỏng vấn thứ hai, cô lại ăn may vượt qua. Vòng thứ ba là phỏng vấn từ xa, trong số các ứng viên, có sinh viên tốt nghiệp đại học Colombia, đại học Trung văn Hồng Kông, đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa, đại học Nhân dân... Phỏng vấn đến cô, người phỏng vấn tên là Loan Niệm đã mệt lắm rồi. Anh cầm hồ sơ của cô, nhìn thấy trường đại học mà cô tốt nghiệp là nhíu mày, đọc đến bản lý lịch của cô, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.

Trong hồ sơ ứng tuyển của người khác nào là chủ tịch hội sinh viên, đại biểu học sinh ưu tú, đạt giải nhất cuộc thi Olympic quốc tế, sinh viên tuyển thẳng của trường đại học nào đó, còn cô thì sao, trưởng câu lạc bộ đời sống. Nhân viên HR ngồi bên cạnh nhún vai: Cậu cũng hiểu mà, tránh để người khác nói công ty chúng ta phân biệt trường học.

“Bản CV này là chị tiện tay tải xuống từ mấy trang tuyển dụng ở trường hả?” Hiện tại Loan Niệm là cố vấn sáng tạo của công ty này, phụ trách phòng kế hoạch. Vốn dĩ anh phải tổ chức buổi phỏng vấn cuối cùng, nhưng vì lịch trình sắp tới của anh thay đổi đột xuất nên phải gọi điện phỏng vấn trước.

Lương Tâm, nhân viên HR rõ ràng đã quen với phong cách của Loan Niệm, cười nói: “Cậu cứ phỏng vấn thử xem.” Lương Tâm đã làm HR mười lăm năm, đọc vị vô số người. Thượng Chi Đào có thể vào đến vòng phỏng vấn thứ ba, chứng tỏ cô có sở trường của mình.

“Tùy chị.”

Điện thoại được kết nối, Loan Niệm nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười: “Xin chào.”

“Thượng Chi Đào, tôi là Tracy, người phỏng vấn chính hôm nay là Luke Luan, chúng ta bắt đầu nhé?”

“Vâng ạ.” Dù nghe qua điện thoại cũng có thể nhận ra được cô gái này nhất định đang ngồi ngay ngắn, giọng nói còn hơi run run. Loan Niệm đã âm thầm đánh trượt buổi phỏng vấn của cô rồi.

Lương Tâm thấy Loan Niệm cúi đầu xem điện thoại, biết là Thượng Chi Đào đã bị loại, loại ngay ở cái câu “xin chào” nghe có vẻ căng thẳng kia. Loan Niệm là một người tài giỏi, bên cạnh anh không có nhân viên yếu kém, dù có là sinh viên thực tập thì anh cũng phải chọn người giỏi nhất. Thượng Chi Đào rõ ràng không phải cái người giỏi nhất kia. Lương Tâm không mong chờ Loan Niệm lên tiếng nữa, cô hỏi Thượng Chi Đào: “Gần đây bạn có đi thực tập không?”

“Có ạ, gần đây em và bạn cùng lớp cùng làm công việc đón tiếp và thiết kế trưng bày ở một triển lãm nghệ thuật.”

“Thiết kế trưng bày bao gồm những gì?”

“Thiết kế Key visual*, dựng nơi trưng bày, quy trình hoạt động vân vân. Key visual là do bạn em làm, những công việc khác do em phụ trách.” Nghe có vẻ Thượng Chi Đào không còn quá căng thẳng nữa, dường như cô còn cười ngượng ngùng, “Đây là lần đầu tiên chúng em làm một dự án lớn như vậy, rất nhiều điều em đều không biết.”

*Key visual (KV) là hình ảnh chủ đạo, gồm các yếu tố đồ họa sáng tạo, được lặp đi lặp lại trong truyền thông, marketing.

“Vậy mà các bạn cũng dám nhận?”

“Thì... triển lãm nghệ thuật kia cũng không có nhiều tiền, mà chúng em lại có hứng thú... thế nên...” Thượng Chi Đào rất thật thà, chuyện này cũng chẳng có gì phải nói dối cả. Giáo viên hướng dẫn trong ngành nói tìm việc là một quá trình lựa chọn từ hai phía, nói quá lên cũng không tốt.

Lương Tâm bật cười thành tiếng, cô bé ngốc nghếch này. Loan Niệm ở bên cạnh đã đứng dậy, rõ ràng anh cho rằng buổi phỏng vấn này đang lãng phí thời gian. Lương Tâm thầm thở dài, nhìn Loan Niệm ra khỏi cửa, cô ấy lại tiếp tục phỏng vấn. Phỏng vấn từ xa sẽ được ghi âm lại, cô ấy và Thượng Chi Đào nói chuyện nửa tiếng, lắng nghe Thượng Chi Đào chia sẻ trải nghiệm về dự án kia. Thực sự là một người ít kinh nghiệm, đối với công ty của họ thì rất kém cỏi, nhưng lại là một sinh viên dựa vào sự nỗ lực của mình để đạt được thành tích, đây là điểm đáng được chú ý. Thật thà, cố gắng, hiền lành, là những đặc điểm mà Lương Tâm gán cho Thượng Chi Đào.

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, Lương Tâm gửi đoạn ghi âm phỏng vấn cho Trương Lĩnh ở phòng tiếp thị, “Không phải anh muốn tìm một nhân viên làm việc đến nơi đến chốn sao? Xem ứng viên này có phù hợp với yêu cầu không, nếu phù hợp tôi sẽ hẹn đến đây phỏng vấn.”

Trương Lĩnh xem qua quy trình trực tuyến, nói với Lương Tâm với vẻ hơi khó xử: “Hình như không phù hợp với quy trình? Luke đã đánh trượt cô ấy rồi mà.”

“Anh đừng quan tâm đến Luke, anh chỉ cần nghe theo mình thôi.”

“Được.”

Lương Tâm gọi điện cho Loan Niệm: “Vấn đề nguồn nhân lực coi trọng dùng người đa dạng hóa, công ty chúng ta quá nhiều tinh anh rồi, ai nấy cũng lơ lửng trên trời, chẳng ai chịu xuống dưới uống sương, cứ tiếp tục như vậy, đoàn thể sẽ xảy ra vấn đề. Đợt tuyển dụng này, tôi muốn tuyển mấy người trẻ thật thà, có thể chịu khổ lại không quá nổi bật, mong cậu hãy nhận cô gái Thượng Chi Đào ban nãy.”

“Người thân của chị đấy à?” Loan Niệm thờ ơ hỏi cô ấy: “Vì một người tầm thường như vậy, có đáng không?”

“Tôi cũng không phải vừa mới bắt đầu đã có thể làm HRBD*, ai cũng đều phải học hỏi.”

*HRBP là viết tắt của từ Human Resource Business Partner – Đối tác nhân sự chiến lược kinh doanh.

“Thôi thì tôi tặng chị một ân huệ vậy.” Loan Niệm cúp máy, tiện tay sửa kết quả phỏng vấn của Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào không hề hay biết đến quá trình này, cô ngồi trên chiếc xe bus sáng sớm nghĩ về công việc, cũng thấy hoang mang rốt cuộc mình có chỗ nào tốt, tốt đến độ có thể vượt qua các ứng viên từ đại học Colombia, đại học Harvad, đại học Bắc Kinh lẫn đại học Thanh Hoa? Tốt đến độ có thể nhận được lời mời làm việc giống như họ? Cô không hề tự tin mù quáng, mà là coi chuyện này là hai chữ may mắn.

Bắc Kinh sau cơn mưa, sáng sớm vẫn có chút sương mù tờ mờ, cô đến quá sớm, cả tòa nhà văn phòng rộng lớn không một bóng người. Bảo vệ chỉ cho cô khu ngồi chờ, bên ngoài khung cửa sổ sát đất cỡ lớn là một cây bạch quả rất cao.

Thời gian vẫn còn sớm, cô đặt balo sang bên cạnh, ngồi thẳng lưng ngắm cảnh sắc bên ngoài, tai đeo tai nghe, hai tay đặt trên đầu gối. Năm ấy là năm 2010, Bắc Kinh vào năm 2010 đã chẳng còn nhiều cô gái có dáng ngồi như thế này. Phần lớn các cô gái đều ngồi ở đó với dáng vẻ thư thái, như thể sở hữu cả thế giới này.

Cô ngửi thấy hương cà phê bèn quay đầu qua, nhìn thấy một người đàn ông điển trai với vóc dáng khỏe khoắn, bờ vai rộng đi ngang qua. Người đàn ông mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng, sải đôi chân dài đi đến trước cửa an ninh, “tích” một tiếng quẹt thẻ đi vào, biến mất trong thang máy.

Thượng Chi Đào có chút vui mừng, Diêu Bội nói đàn ông có phong độ* nhất ở khắp Bắc Kinh đều ở Lăng Mỹ, Thượng Chi Đào còn hỏi chị ấy thế nào là phong độ, Diêu Bội úp mở nói cô phải tự mình trải nghiệm. Vào buổi sáng ngày đi làm đầu tiên trong đời Thượng Chi Đào, cô chợt hiểu ra rốt cuộc phong độ là như thế nào.

*Từ gốc (腔调) là một từ phức tạp thường được người Thượng Hải sử dụng, nó bao hàm cách đối nhân xử thế, tính cách phẩm chất, cử chỉ lời nói và thẩm mỹ sở thích, khí chất của một người.

Người có phong độ ấy mà, có lẽ chính là người đàn ông vừa đi ngang qua.

Tất nhiên là Loan Niệm không biết mình vừa được người khác định nghĩa là người có phong độ. Hôm nay công ty có một dự án quan trọng, anh cần phải đến sớm để kiểm tra lại một lượt. Lúc đi ngang qua Thượng Chi Đào, anh vốn chẳng chú ý đến cô.

Anh lên tầng đặt cốc cà phê lên bàn, nghe thấy điện thoại đổ chuông, thuận tay nhận điện thoại, người phụ nữ ở bên kia điện thoại đang khóc lóc: “Em hối hận rồi, em không muốn chia tay. Chúng ta bắt đầu lại được không?”

“Ngại quá, tôi không tắm hai lần trên một dòng sông.” Anh cúp máy, nhân tiện cài đặt chặn đối phương gọi đến, động tác nhanh đến mức gần như vô tình và thành thạo. Sau đó anh cầm máy tính đi vào phòng họp.

Rất nhiều người trong công ty sợ Loan Niệm, từ trước đến giờ anh không phải một người hòa nhã, nhưng mọi người lại sẵn lòng làm việc cùng anh. Còn anh, mới hai mươi tám tuổi đã ngồi lên vị trí hiện giờ, thiên phú có, năng lực có, nỗ lực có, và tất nhiên là bối cảnh cũng có. Sau này nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở.