Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 144: Phòng điều tra đặc biệt (26)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Sau vài ngày kể từ hôm từ chùa Vụ Ẩn về, nhân viên của phòng điều tra đều nối đuôi nhau quay về phòng điều tra.

Vào một buổi sáng lúc Tả Ngôn mắt nhắm mắt mở theo sau Tư Già bước vào cửa phòng điều tra, cậu bừng tỉnh ngay lập tức.

Cả phòng đầy quỷ đã mát lắm rồi, tóm lại là một thân đầy lông như Tả Ngôn từ đó đến giờ chưa hề thấy nóng chút nào.

Nhưng hôm nay có gì đó khác khác, trong không khí mát mẻ còn mang theo chút âm trầm, Tả Ngôn xoa xoa mắt, nhô đầu lên từ sau lưng Tư Già, vừa liếc mắt một cái đã rụt trở về.

Cậu đếm đếm ngón tay nhẩm, hôm nay là ngày gì thế? Có phải Halloween đến hơi sớm không?

Cả một phòng, ngoại trừ cậu và Tư Già, mọi người đều hiện nguyên hình.

Rõ ràng ánh mặt trời bên ngoài rất sáng rất chói, lại không hề rọi được nửa phần vào phòng điều tra.

"Thời tiết hôm nay thật đẹp." Ngô Khoan ôm đầu của mình trong ngực, cầm một cái lược chải tóc cho mình, thật ra trong mắt người thường thì hắn ta cũng khá đẹp trai, chỉ là hắn ta thích để tóc chẻ giữa, lúc tóc xoã tung thì chính là mỹ nam được yêu thích, nhưng lỡ như hôm đó quên gội đầu, tóc chẻ giữa lộ da đầu không sạch sẽ, liền có thể nghĩ ngay đến mấy nhân vật trong phim xưa, thích cưỡi xe đạp quanh ngõ hẻm luôn thích làm chuyện xấu.

Tả Ngôn: Đẹp chỗ nào? Hôm nay 40 độ lận đó anh hai.

Hà Đạt Hoa xanh mặt, khoé miệng của hắn ta đang chảy máu không ngừng, không lâu sau liền khiến quần áo ướt hết, miệng lầm bầm: "Quán nước miếng tôi mua sao còn chưa giao đến nữa."

Quán nước miếng không cứu được anh đâu, anh hai ơi thứ anh thiếu chính là dây lưng.

Tả Ngôn đi theo sau Tư Già thầm nghĩ tốt nhất là nên vào văn phòng của hắn, an toàn hơn chỗ này chút, nhưng vừa đi được một nửa liền bị Hạ Ngọc kéo lại.

"Bé túng (gấu) mèo! Đã cún (lâu) không gặp... để chị đây cưng cưng (ôm ôm)." (*)

Tả Ngôn bị cô ta liếm nước miếng đầy mặt, cuối cùng chỉ chỉ sang người anh em đang vừa chơi game vừa gào đến nát tim bên cạnh, chính là Hạ Bảo đang thật sự đổ máu không ngừng, "Cục cưng của chị ở kia kìa."

"Để nó đi shi (chết) đi..."

Đầu lưỡi của Hạ Ngọc vừa được nhét vào miệng, vừa nói xong vài chữ lại lạch cạch rơi xuống, cô liền mặc kệ nó mà vuốt một đầu tóc trắng của Tả Ngôn, híp mắt cười.

Hạ Bảo quay đầu lại, "Ai muốn ăn sh*t?" (**)

Theo sau Tư Già bước vào phòng làm việc của hắn, Tả Ngôn tìm một góc ngồi xuống, cả người hoảng hốt, bên ngoài đều là một đám ngốc, dưới hoàn cảnh thế này mà làm việc, cậu lo lắng cho chỉ số IQ của mình.

Hệ thống: [Yên tâm, ngươi vốn dĩ không có thứ đó.]

Tả Ngôn trầm mặc một lát, ngay lúc hệ thống cho rằng nó đã làm cậu tổn thương, liền nghe cậu nói: [Lời thoại phim truyền hình này ngươi học từ ai vậy hả, nói đi, có phải ngươi thay lòng đổi dạ rồi không.]

Hệ thống: [...]

Giọng điệu lên án của Tả Ngôn lại đến nữa, [Ta cứ nghĩ rằng mấy ngày nay là do ngươi sợ hãi mà lui vào vỏ rùa, thì ra là ngươi đang âm thầm dan díu với người khác... ta tổn thương quá, đau lòng, a~ đau.]

Hệ thống: [... Đi chùa miếu nhiều thêm chút.]

Tay đang ôm ngực của Tả Ngôn khựng lại, [Có ý gì?]

Hệ thống: [Lỡ như chạm mặt với vị pháp hải nào đó, cũng xem như thay trời đất làm chuyện tốt.]

Lòng Tả Ngôn ngượng ngập nói: [Rùa con, đừng như thế~]

Hệ thống: Cái bình của ông đây đâu, để ta đến thu phục con yêu nghiệt này đi.

Vị trí này của cậu là Tư Già đặc biệt chuẩn bị cho cậu với lý do một thân linh khí của cậu ở bên ngoài, lỡ như mấy tên kia không khống chế được dạ dày của bọn hắn ta, thì buổi sáng nguyên vẹn bước vào, buổi chiều nhìn đến chỉ còn lại đống tro cốt.

Từ lúc đi vào đến lúc ngồi vào chỗ, Tả Ngôn vẫn luôn không chú ý đến ánh mắt của Tư Già, giờ phút này cậu ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi mắt thanh lãnh kia nhìn cậu còn mang theo chút gió lạnh.

"Lão Đại..."

Tư Già thản nhiên hỏi: "Thoải mái không?"

Tả Ngôn nghi hoặc, "Hả?"

"Lông của tôi đương nhiên thoải mái rồi, đúng không?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng cậu, Tả Ngôn chớp chớp mắt, đối mặt với Tư Già một lát, sau đó đó từ từ quay đầu lại, một cái đầu lông xù đối diện với cậu.

Đôi mắt đỏ bừng, đôi tai thật dài, vừa thấy cậu quay đầu, anh ta nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng sáng.

"Xin chào."

Tả Ngôn mặt không đổi sắc mà đáp lời, "Xin chào."

Cậu yên lặng đứng lên, bước qua bàn làm việc mà đến bên cạnh Tư Già.

Có ai từng gặp qua con thỏ cao hơn 2 thước chưa?

Con thỏ hơn 2 thước... mặc quần áo thể thao, mang giày bóng rổ màu trắng, trên mắt mang kính gọng tai mèo..., trên đỉnh đầu đội mũ, có ai từng gặp qua chưa!

Hàm răng kia chỉ cách cậu có mấy cen-ti-mét.

"Đã lâu chưa gặp đồng loại rồi, tôi tên Hạ Tử Dương, còn nhớ tôi không?"

Hạ Tử Dương, à, đúng rồi, lúc mới gặp anh vẫn còn là một anh đẹp trai dạt dào tuổi trẻ, chỉ chớp mắt một cái sao anh lại biến thành như vậy, buồn lòng mà nói cho anh biết, chỉnh hình quá tệ.

Tả Ngôn nói: "Tôi là gấu mèo." Hai chúng ta không phải đồng loại.

"Đều như nhau cả, lần trước gặp cậu, cậu còn ở trong vườn bách thú nhõng nhẽo với lão đại đó, vừa quay đi quay lại hai ta đã là đồng nghiệp, một thân linh khí này, mau cho tôi cọ cọ."

Tả Ngôn vừa thấy con thỏ to bự này lắc mông đi đến, liền nhanh nhẹn trốn sau lưng Tư Già.

Tư Già một tay vỗ vỗ một đầu tóc trắng của cậu, một tay ngăn Hạ Tử Dương lại, "Hạ Ngọc chờ cậu vài ngày rồi."

Tả Ngôn liền thấy được một gương mặt thỏ cứng ngắc, giây tiếp theo, đầu lưỡi của đại mỹ nhân họ Hạ liền được quăng đến trước mặt bọn họ, đầu lưỡi đỏ tươi đập vào mặt Hạ Tử Dương.

"Đệt! Một zhui (miệng) toàn là lông."

Hạ Ngọc ghét bỏ lau đầu lưỡi, nói thật, nếu không nhìn thấy chiếc lưỡi dài 1 thước kia, thì Hạ Ngọc mắc bệnh nữ vương chính là một mỹ nữ thực thụ, cô mang khí chất được lắng đọng lại sau bao năm tháng, xinh đẹp đến không tả xiết, nhưng dưới điều kiện là cô đừng nói chuyện, đừng đưa lưỡi ra.

Hạ Tử Dương cũng không dám lau nước miếng trên mặt, bị kéo lỗ tai lôi ra ngoài, thân ảnh cao hơn 2 thước ngồi xổm ở trước cửa, bóng dáng nặng nề nhìn thật thê thảm.

Tả Ngôn hỏi: "Hôm nay là ngày gì thế?"

Ngón tay thon dài lướt qua cậu, đặt trên lưng cậu, hai ngón tay nắm một sợi lông trắng, dùng mắt thường vẫn thấy sợi lông trắng nhanh chóng biến thành từng mảnh vỡ rồi tan biến, Tư Già nói: "Mười lăm tháng bảy."

Tết Trung nguyên, còn được gọi là lễ Quỷ.

Tả Ngôn chỉ chỉ ngoài cửa, "Vậy nên bọn họ..."

"Hôm nay âm khí nặng nề, quỷ hồn xao động, nếu không có tôi bên cạnh thì đừng ra ngoài, nếu không..."

Nếu không thì ngay cả tro cốt cũng không còn, tôi hiểu mà.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Tả Ngôn và Hạ Tử Dương ngồi trên ghế sa lông, trước đó Tư Già đã dạy cậu làm sao để có thể biến thân giữa hai hình thái con người và gấu mèo, vậy nên giờ phút này cậu đang cảm thấy rất mới mẻ.

Bàn bên này là thế giới động vật, còn bàn bên kia mỗi ngày đều như nhau mà diễn phim kinh dị.

Tư Già đứng ở cửa, xoa xoa trán, sự thèm ăn vừa dâng lên một chút lập tức không còn bao nhiêu.

Hạ Tử Dương gặm cà rốt, xoa xoa cái má phúng, "Măng ăn ngon không?"

Tả Ngôn đưa cho anh ta một cây, anh tự mình nếm thử chẳng phải sẽ biết à.

Hạ Tả Dương cắn một miếng liền trả lại cho cậu, "Không ngon bằng xô gà gia đình, cậu ăn qua chưa?"

Tả Ngôn gật đầu, gặp được người có cùng sở thích, hai tên khác giống loài một bên gặm cà rốt và măng răng rắc, một bên trò chuyện quên hết trời đất.

Quay đầu nhìn lại cây măng trong tay, hình như cũng không khó nuốt như trước.

"Đúng rồi, sao anh lại ăn mặc như thế?" Nếu không biết còn nghĩ rằng con thỏ lưu manh nhà ai thành tinh rồi.

Hạ Tử Dương vẫn còn sợ hãi mà xoa xoa mặt, miệng giật giật, ria mép theo đó mà nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Mặc như vậy lúc bị đánh sẽ đỡ đau hơn."

Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Ngọc, đến gần bên tai cậu nói: "Vụ án mạng lần này vốn là của tôi."

Đã được nghe nói, lúc đó anh chạy ra nước ngoài tham gia trận đấu gì đó. Nghĩ lại tình cảnh cậu chạy đến ký túc xã nữ rồi bị bắt được lúc đó, Tả Ngôn cắng măng, răng rắc một tiếng thanh thuý.

Tôi sẽ thay anh nói tin này cho chị Hạ Ngọc biết.

Hạ Tử Dương vuốt cánh môi, lông dày như vầy mà còn thấy lạnh, Tết Trung nguyên năm nay có gì khác khác.

***

(*): Do hiện nguyên hình nên lưỡi chị Ngọc khá dài, bả phát âm không rõ, nên những từ như "gấu", "lâu", "ôm ôm" bị bả phát âm thành "túng", "cún", "cưng cưng".

(**): Phiên âm của từ "sh*t" tiếng Trung phát âm gần giống từ "chết" tiếng Trung.

HLTT: Giáng Sinh vui vẻ~

P/s: 130 vote nha:)))))))