Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 145: Phòng điều tra đặc biệt (27)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Màn đêm buông xuống, yêu quái quỷ quái đầy đường.

Theo truyền thuyết ngày 15 tháng 7 mở Cửa Quỷ, quỷ hồn có thể tuỳ ý đi loanh quanh ở chốn nhân gian.

Khi Tả Ngôn hỏi Cửa Quỷ có thật không, Tư Già dùng một loại ánh mắt mà cậu không hiểu nổi nhìn chằm chằm cậu một lát.

"Không có."

Sau đó Hạ Tử Dương ở sau lưng cậu nói, "Niên đại nào rồi mà còn Cửa Quỷ, nếu ở mấy ngàn năm trước không chừng còn có thể đi xem thử, nhưng bây giờ đã sớm không có rồi."

Tả Ngôn hỏi: "Anh gặp rồi?"

Hạ Tử Dương vuốt ria mép, mắt nhìn về phương xa, thở dài một tiếng, "Chưa."

Tả Ngôn: "Ồ."

"Cậu đừng nhìn tôi như thế, tôi mới 200 tuổi thôi, vẫn còn nhỏ mà." Nói xong anh ta còn hơi ngượng ngùng, ria mép run run 2 cái.

Trong mắt Tả Ngôn lúc này, con thỏ trước mặt tựa như một ông lão râu bạc cột dây buộc tóc màu hồng trên đầu, miệng ngậm kẹo que, chu chu môi ngượng ngùng nói, "Tôi vẫn còn nhỏ mà."

Ông lão à, đi đi cháu không tiễn.

Vào ngày Cửa Quỷ mở này, cả phòng làm việc bọn cậu được miễn không cần làm việc, chỉ cần 2 đến 3 người gộp thành 1 nhóm đi loanh quanh hệt như đi tuần tra trong buổi đêm không như thường ngày này.

"Năm nào cũng vậy à?"

Tả Ngôn được mặc đồng phục đội trong truyền thuyết, cả người tối đen, mặt mang mặt nạ màu trắng, trên mặt nạ không có hoa văn gì, cực kỳ giống người không mặt.

Hạ Tử Dương đáp: "Hẳn là vậy, tôi đến đây cũng vài thập niên rồi, Thanh Minh, Trung Nguyên, Hàn Y (*), vào 3 ngày này đều phải tuần tra, đừng lo lắng, chỉ cần đi bộ loanh quanh cả đêm là được, bọn họ nhìn một thân quần áo này của chúng ta liền biết chúng ta là nhân viên đang thi hành công vụ, không dám làm gì đâu."

Hạ Bảo thở dài, "Vào ngày này có oán báo oán có thù báo thù, ngày mai lại nhiều thêm một đống án cho coi."

Sau khi Tả Ngôn đổi quần áo xong ra ngoài, chỉ thấy trước cửa là một đám người mặc đồ đen cùng một kiểu quần áo, mang mặt nạ y hệt nhau, họ đồng loạt nhìn về hướng cậu.

Dùng bộ dạng này ra ngoài mấy người chắc sẽ không bị xem là tổ chức bán hàng đa cấp đó chứ?

Tả Ngôn vừa nãy còn nghe thấy tiếng vài người đang nói chuyện, nhưng khi cậu bước ra chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

Mặc đồ ngược? Mang mặt nạ ngược?

Tả Ngôn buồn bực bước đến trước mặt nhóm người, thoáng một cái, liền nhận ra có một khí tức lạnh như băng bên cạnh.

"Bọn họ bị sao vậy?"

Giọng nói của Tư Gia truyền ra từ sau mặt nạ, "Ăn hơi nhiều muối."

Hạ Tử Dương đáp: "Vừa nãy bọn tôi cược với nhau xem cậu có thể phân biệt ra ai là lão đại không, gấu mèo, cậu khiến chúng tôi thất vọng rồi."

Chuyện này còn cần phải đoán hả, tên nào lạnh như hầm băng thì tên đó chính là lão đại Tư.

"Dùng gì đặt cược thế?"

Hạ Bảo rầu rĩ không vui nói: "Tiền cược của đám người chúng tôi cộng lại vừa bằng 1 tháng tiền lương."

Tả Ngôn nghe vậy liền bước nhanh 2 bước đuổi kịp lão đại Tư, ngửa đầu dùng hai mắt nhìn chằm chằm hắn.

"Chuyện gì?"

Tả Ngôn vươn 1 ngón tay, cong nó lại, "Có phải nên chia cho tôi một nửa không."

"Muốn?"

"Muốn." Tôi thật sự muốn ăn xô gà gia đình.

"Được thôi, trong nhà vẫn còn một rổ quần áo bẩn."

Không phải chỉ là một rổ quần áo à, "Tôi giặt."

"Tôi nhớ là trong đó có vài cái quần lót."

Tả Ngôn:...

Tư Già theo bản năng nâng cằm cậu một cái, "Xem ra cậu không muốn."

Hai người bọn cậu vì hành động này của hắn mà sửng sốt, cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần trước, quá mức quen thuộc, ngay cả góc độ nâng cằm cũng giống nhau như đúc.

"... Tôi giặt."

Tư Già thu tay lại, quay lưng về phía cậu, hạ mắt, "Chia năm năm."

Tả Ngôn sờ sờ cằm, cảm giác lạnh lẽo vẫn còn, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đẫu lưỡi trong khoang miệng ép lên vách miệng.

Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi không cảm thấy hắn có gì lạ lạ à?]

Hệ thống: [Không có.]

Tả Ngôn: [Không lừa ta chứ?]

Hệ thống: [... Thật sự không lừa ngươi đâu honey.]

Tả Ngôn: [Dạo gần đây ngươi đang cặp với tên nào bên dịch vụ chăm sóc khách hàng đúng không, đã vậy tên này còn là người thủ đô nữa, bởi vậy ta mới thắc mắc giọng Bắc Kinh này của ngươi học ở đâu ra, thì ra là như vầy, con trai lớn rồi, có bạn trai rồi.]

Hệ thống: [Ta thẳng.]

Tả Ngôn: [Nhớ năm đó ta cũng nghĩ mình thẳng, thôi đừng nói nữa, ta hiểu mà.]

Hệ thống:... Ngươi hiểu gì, đừng đi, mau ở lại nói rõ ràng!

Tả Ngôn chắp tay sau mông đi theo sau đại lão, sếp của chúng ta thật là, hôm nay vui vẻ ghê~

Vài người đằng sau mơ mơ hồ hồ nghe lão đại và gấu mèo nói mấy lời muốn hay không muốn gì gì đó, hai mặt nhìn nhau.

"Lúc tôi không ở đây đã xảy ta chuyện gì?"

Hạ Bảo vỗ vỗ bả vai của anh ta, "Người anh em, anh tập làm quen là được."

"Tiến triển không khỏi nhanh quá đó chứ."

"Ở cùng nhau, đến cũng khá nhanh."

Hạ Tử Dương nhìn thoáng qua Hạ Bảo, nháy mắt ôm lấy ngực, làm ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm.

Hạ Bảo ghét bỏ nói: "Mắt tôi không mù."

Ngô Khoan cười tủm tỉm nói: "Đám em của cô tình cảm tốt ghê."

Hạ Ngọc giữ chặt lấy cổ tay của hắn ta bước về phía một ngã tư đường, hai tên này gấp gáp ghê.

Vài người, hai người một nhóm, chia nhau rời đi, ở ngã tư đường chỉ còn lại một mình Hà Đạt Hoa, trên mặt nạ màu trắng có một cặp kính mắt, hắn ta nhìn trái nhìn phải, sau đó đi về hướng một ngõ nhỏ.

Không biết chú gấu mèo trong nhà sao rồi.

Rõ ràng đang là mùa hạ, nhưng không khí ban đêm lại mang âm hàn, từng đợt gió lạnh theo khe hở thổi vào ngực lạnh đến rùng mình.

Tả Ngôn theo sau Tư Già, những người đi ngang qua người cậu không chỉ có những con người với cảm xúc khác nhau mà còn có quỷ quái.

Thường thường nhìn y hệt người, nhưng giây tiếp theo lại đi xuyên qua thân thể của một người khác.

Ở ngoài tầm mắt của Tả Ngôn là những con quỷ với gương mặt cứng ngắc không đổi sắc lướt qua, và nhóm người chen chúc cười đùa, có người lớn ôm trẻ nhỏ, có một đứa trẻ kêu khóc không ngừng.

Khiến cho đám quỷ hồn xung quanh trong nháy mắt liền thành một đám bóng đen vây quanh lấy đôi mẹ con kia, mẹ của đứa trẻ buồn rẫu dỗ dành, mà đứa trẻ lại càng kêu khóc dữ đội hơn.

Quần áo của nhóm Tả Ngôn mặc có thể che đậy dương khí, khiến bọn cậu không khác gì quỷ hồn, con người nhìn không thấy bọn cậu, nhưng luôn có vài người trời sinh mang mắt âm dương, còn có các đứa trẻ ngây thơ dễ nhìn thấy bọn cậu.

Tả Ngôn thấy Tư Già sắp rời đi, cậu nắm tay áo rộng lớn của hắn, kéo hắn bước về phía đứa trẻ kia.

Tư Già hạ mắt, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng hai ngón tay của cậu, tuỳ ý để cậu lôi kéo.

"Chơi đấu địa chủ không?"

Tả Ngôn chào hỏi với một đám 'người' có hình thù kì quái, cậu nở nụ cười cực đáng yêu.

Tư Già thản nhiên liền một cái, thoáng chốc liền dọn ra một mảnh đất trống.

Tả Ngôn gãi gãi cằm, không muốn chơi như vậy à? Này, anh mau cầm đoạn ruột trên đất lên! Quăng rác bậy bạ phải phạt tiền!

Cô gái nhỏ dán vào trên vai của mẹ, đôi tay mập mạp lau nước mắt, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cái mặt nạ dừng trước mặt cô bé.

Cô bé "Oa" một tiếng, khóc càng lớn hơn, "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Tả Ngôn buồn bực, mặt của cậu còn đáng sợ hơn đoạn ruột kia á hả?

Một tiếng cười khẽ phát ra từ phía sau cậu, tay được nắm lấy, cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay, "Đi thôi."

Đêm nay bọn cậu cũng không phải không gặp được đám vong linh đi quậy phá, có tên Tư Già sẽ ngăn lại, có tên lại làm như không phát hiện.

Qua hơn nửa đêm, đi qua hơn nửa thành phố, Tả Ngôn ôm một ly kem trong ngực, cậu từng muỗng từng muỗng bỏ vào miệng.

Đây là phúc lợi mà vừa nãy cậu đứng ở ngoài cửa hàng kem nhìn một hồi lâu mới được.

"Anh ăn không?"

Một muỗng đưa qua, Tư Già nhíu mày, một giây trước khi Tả Ngôn thu tay lại, muỗng được ngậm lấy, Tư Già nuốt xuống sau đó lắc đầu, "Lạnh quá."

Tả Ngôn nhìn nhìn cái miệng, ngậm vào miệng, than thở, "Không lạnh bằng anh."

"Em nói gì?"

Tư Già nhìn cái muỗng trong miệng cậu, ở trên còn lại một chút kem đều được cậu liếm sạch.

Tả Ngôn đáp: "Tôi nói điện thoại của anh vang kìa."

Điện thoại là Hà Đạt Hoa gọi đến, giọng nói lo lắng truyền ra loa, "Lão đại, gấu mèo mập biến mất rồi!"

Lỗ tai Tả Ngôn động một cái, "Cát Lan biến mất?"

***

(*) Hàn Y: Tiết Hàn Y là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, vào ngày mùng 1 tháng 10 âm lịch mỗi năm, người dân thường gọi là ngày Quỷ Đầu. Tiết Hàn Y được lưu hành ở phương Bắc, không ít người phương Bắc sẽ cúng mộ vào ngày này để tưởng nhớ những người thân đã đi về cõi tiên, gọi là đưa hàn y (áo lạnh). Người phương Bắc mang tiết Hàn Y gộp với tiết Thanh Minh vào mùa Xuân hằng năm cùng tết Trung Nguyên ngày 15 tháng 7 gọi chung là "Tam Đại Quỷ Tiết" (ba ngày lễ lớn của quỷ). Đồng thời, ngày này cũng báo hiệu mùa Đông giá rét đã đến, cho nên cũng là ngày tặng quần áo lạnh cho người thân trong gia đình. - Theo Baike Baidu.

HLTT: Tui quay lại rồi đây, vừa kết thúc kì thi một cách mỹ mãn:))))

P/s: 130 vote nha~