Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 146: Phòng điều tra đặc biệt (28)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

"Hôm nay phải đi tuần tra nên buổi chiều tôi đã lấy ra hết trúc và măng trong nhà ra cho em ấy, theo lý thuyết em ấy nhất định sẽ không ra ngoài chạy loạn, nhưng vừa nãy tôi đi ngang nhà phát hiện cửa sổ bị mở ra, gấu mèo mập biến mất."

Hà Đạt Hoa cau mày, vẻ ảo não xuất hiện đầy trên mặt.

Tả Ngôn nhìn cửa sổ đang mở rộng, trên sàn có có vài mảnh măng vụn, nếu Cát Lan có đồ ăn vậy thì đừng nói đến chạy loạn, ngay cả kéo cậu ấy đi cũng không kéo ra được cửa.

Trong nhà Hà Đạt Hoa tầng 1 là một cửa hàng sách nhỏ, tầng 2 là chỗ ở của hắn ta, cực kỳ đơn giản, trong không khí phiêu tán hương vị của tri thức.

Tả Ngôn đang lo lắng không biết bé mập kia đã bị gặm đến tro cốt cũng không còn chưa, dù sao nghe nói gấu trúc thành tinh cực kỳ ít ỏi.

Tư Già nhắm mắt lại đứng phía trước cửa sổ, tay hắn vịn lên thành cửa sổ, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, "Nó khác với em, nó bị em ảnh hưởng nên mới biến thành người, linh khí lúc em biến hoá toả ra có thể miễn cưỡng giữ nó ở trạng thái người tầm 1 năm, nếu nói linh khí của em là ngọn đèn trong đêm đen, vậy nó chỉ là một con đom đóm thôi."

Tả Ngôn nói: "Dù chân của ruồi bọ có nhỏ thì cũng là thịt mà."

Bé mập kia vốn là bị cậu làm liên luỵ, hiện tại nếu nó gặp chuyện, vậy cậu phải đi tạ lỗi với bảy người anh em ở vườn gấu mèo rồi.

Ít nhiều gì năm đó cũng từng cùng nhau vượt ngục, cùng nhau uống sữa.

Hệ thống: [Nhìn xem ngươi đã làm gì kìa.]

Tả Ngôn: [Tình hữu nghị của gấu mèo sao ngươi hiểu được, cái núm vú cao su bọn ta từng cùng gặm qua chứa đầy tình cảm.]

Hệ thống: [Đừng để lão đại Tư biết, nếu không hắn sẽ gặm ngươi thành núm vú cao su luôn.]

Tả Ngôn tưởng tượng đến hình ảnh đó một chút, thôi bỏ đi.

Hạ Bảo cưỡi chú thỏ bự Hạ Tử Dương dừng lại nay trước cửa tiệm sách, 2 người cũng vừa lúc nghe được lời lão đại nói, chú thỏ Hạ động tác nhanh nhẹn trèo lên, vịn hai bên cửa sổ.

"Cậu nghĩ rằng nhóm gấu mèo các cậu như nhóm thỏ chúng tôi hả, gầy yếu vô lực dễ đẩy ngã?

Mấy tiểu quỷ tiểu quái bình thường ai dám chọc giận chủng tộc của các cậu? Cũng như đám quỷ già có ai dám chọc ghẹo lão đại của chúng ta."

Hạ Bảo gật đầu phụ hoạ, "Không sai."

Thứ bọn họ muốn phòng bị chính là một số con quỷ già tham lam, linh khí của bé gấu mèo rất nhiều, đám quỷ đó luôn may mắn, lỡ như có tên không sợ chết thì sao.

Mà Cát Lan, ngay từ đầu đã không quá nguy hiểm, nếu không cũng sẽ không để nó ở nhà của Hà Đạt Hoa.

"Tôi có đặt cấm chú trong nhà, người bình thường hẳn không thể vào được."

Trong tay Hà Đạt Hoa là tấm bùa chú hoàn toàn không bị hư tổn gì, cũng không bị phá hư, nhưng gấu mèo lại biến mất, nhưng khả năng nó bỏ đi lại không lớn.

Tả Ngôn ngoài ý muốn nhìn hắn ta, quỷ vậy mà cũng có thể cầm bùa chú à?

Tư Già lúc này quay đầu lại, hai mắt mở ra, thản nhiên nói: "Chia nhau ra đi tìm nó."

Vài người gật đầu, Tả Ngôn vốn định đi theo hắn nhưng lại bị hắn ngăn lại, "Em đi cùng bọn họ, tôi muốn đến chỗ này một lát." Nói xong dừng một chút, nhìn cậu nói: "Đừng lo lắng, nó không sao." Sau đó liền xoay người biến mất trong bóng tối.

Đi nhanh như vậy khiến Tả Ngôn có chút trố mắt, anh ta đi đâu thế?

"Bé gấu mèo, cậu đi với chúng tôi này, có thú cưỡi, không cần phải đi bộ."

Hạ Bảo vỗ vỗ lớp da lông dưới thân, mời cậu.

Từ lúc lão đại mới vừa đi Hà Đạt Hoa đã theo đó mà rời đi, hắn ta tên này đã quen độc lai độc vãng.

"Ai là thú cưỡi của anh hả! Có tin tôi vứt anh xuống không!"

"Cậu dám!"

"Có tên nào chèn ép em trai như anh không hả..." Hạ Tử Dương nói muốn vứt xuống chỉ là nói đùa vậy thôi, Hạ Bảo ngồi vững trên người cậu ta.

Tả Ngôn vuốt cằm nhìn đôi anh em này, nơi nơi đều toả ra màu hường, chẳng lẽ thật sự là do mắt hủ nhìn gì cũng ra gian tình?

Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi thấy thế nào?]

Hệ thống: [Ta từng nghĩ nhân thú đã đủ nặng rồi, ai dè còn có quỷ thú.]

Tả Ngôn ngạc nhiên, [Ta nghĩ ngươi lại trốn đi chơi rồi, không ngờ ngươi thật sự ở đây.]

Hệ thống: [... Người không có ở đây nếu có việc xin để lại lời nhắn.]

Đôi anh em vẫn còn đang cãi nhau, Tả Ngôn để tay sau mông, trong tay cầm theo mặt nạ, không biết có phải ảo giác hay không, cậu dường như cảm nhận được khí tức của Cát Lan.

Trước đó cậu cũng cảm nhận được, cậu chọn đúng phương hướng, thăm dò mà bước vài bước, loại cảm nhận này vẫn còn không hề biến mất.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, trong lòng cậu có chút không chắc chắn, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy Cát Lan ở phương hướng này.

Đôi anh em phía sau cãi đến một nửa liền phát hiện gấu mèo đã đi xa, vội vàng bước theo sau.

Hạ Bảo nói: "Cậu đừng chạy lung tung, hôm nay khá nguy hiểm, lão đại lại không ở cạnh, hai chúng tôi không chắc chắn có thể bảo vệ cậu."

Dọc đường đi Tả Ngôn tìm loại cảm nhận hư vô mờ mịt này mà đi, "Các anh gia nhập phòng điều tra đặc biệt vào lúc nào?"

Hạ Bảo nói: "Tôi cùng chị tôi thì tầm khoảng hơn 50 năm, Tử Dương thì cũng hơn 40 năm rồi."

"Chỗ này rốt cuộc mang ý nghĩ tồn tại như thế nào?"

Trên mặt của thỏ Hạ Tử Dương là sự nghiêm túc khó có được, cậu có thể cảm nhận được đây là lần đứng đắn đầu tiên của cậu ta.

"Là nơi để chuộc tội?"

"Chuộc tội?"

Tả Ngôn bước qua một cái ngã tư đường, nơi này khá hẻo lánh, bên lề đường có hai cô gái đang ngồi đốt tiền âm phủ, miệng lẩm bẩm, có vài cái bóng trắng lại gần chỗ hai cô.

Trong đó có một ông lão mặc áo liệm tay để sau mông, đứng bên cạnh bồn lửa, dùng ánh mắt từ ái nhìn hai cô gái.

Hạ Bảo nhìn qua liền nói: "Ông lão kia ở đây cũng 10 năm rồi, mỗi ngày đều đứng ở con đường này nhìn hai đứa con gái của mình, chấp niệm của ông chính là được thấy hai cô con gái hạnh phúc, bình an, có lẽ đợi đến khi hai cô có con cái thì ông sẽ đi."

Ông lão kia nhìn thấy bọn cậu liền chào hỏi một cái, sau đó lại cúi đầu, vuốt vuốt tóc của con gái.

Tả Ngôn nghe ra chút hâm mộ từ lời nói của hai người, đột nhiên không biết có nên hỏi hay không.

Hạ Tử Dương nói: "Cậu là người đặc biệt nhất ở chỗ của chúng tôi, cậu có biết không?"

Không biết.

Tuy rằng miệng Tả Ngôn nói chuyện với hai người họ, nhưng tốc độ dưới chân không hề giảm.

Cái cảm nhận về khí tức kia của cậu không hề biến mất, cậu cũng thả lỏng đôi chút.

"Không cần biết là ma, quỷ hay yêu, quái, nào có ai có nhiều thanh thản như vậy mà đi lo chuyện của người khác, phòng điều tra đặc biệt không khác gì phòng làm việc của con người, hoặc có thể nói là còn bận rộn hơn nữa, người lập ra phòng điều tra đặc biệt là một hoà thượng, ông ta thu phục vài tên ác quỷ, nhưng do chúng nó có quá nhiều tội ác nên không thể siêu độ được, nên ông ta đã nghĩ ra cách như vầy, khiến chúng nó giúp con người giải quyết những vụ án con người không giải quyết được, lấy công chuộc tội.

Sau đó, hoà thượng chết, ông ta có đồ đệ nên cứ như vậy mà truyền đến bây giờ."

Tả Ngôn quay lại nhìn 2 người họ, nói như vậy vậy 2 người họ...

Hạ Tử Dương lộ 2 cái răng cửa lớn ra với cậu, "Đúng như cậu nghĩ, tôi chính là con thỏ tay dính qua mấy chục mạng người."

Hạ Bảo vỗ một bàn tay vào ót của cậu ta, "Cậu thôi đi, nơi này của chúng ta ngoại trừ bé gấu mèo, tên đặc biệt còn lại chính là cậu, năm đó lúc cậu ta biến thân có thiên lôi từ trên trời giáng xuống, vừa hay có một đám người vây quanh dưới tàng cây gần nhà cậu ta thiêu sống người, dính phải án mạng nên uy lực của thiên lôi tăng mạnh, cậu ta liền bị nó đánh chết."

Hiện tại Hạ Tử Dương nghĩ lại vẫn cảm thấy xui xẻo, vất vả lắm mới biến thân được, vậy mà trên lưng lại đeo lên mấy chục mạng người, chết cũng không yên tĩnh.

Tả Ngôn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hạ Tử Dương, đứa trẻ này thật xui xẻo.

Tầm mắt cậu chuyển lên người Hạ Bảo, còn cậu ta thì sao? Cậu thật sự không tưởng tượng được cái người ngây thơ có chút ngốc này sẽ phạm tội tày trời gì.

Hạ Bảo cười một chút, "Tôi và chị tôi chính là người bị cột lên cây thiêu sống lúc đó."

Cũng không biết là do anh ta không quá để ý, hay là do cậu hỏi, hoặc là do bầu không khí này thật đúng lúc, Hạ Bảo nói chuyện khi anh ta còn sống.

Nhà của anh ta lúc ấy có chút tiền, năm đó thổ phỉ cực kỳ nhiều, thôn dân đều bị quét sạch tiền, lúc anh ta, chị gái và cha của hai người họ đi ngang qua, do người cha từ tâm, quyết định chia cho thôn dân chút tiền và lương thực, ngờ đâu lại khiến đám thôn dân đó nổi lòng tham.

Những thôn gian chất phác bắt đầu hành động như bọn thổ phỉ, nhân lúc nửa đêm mà đánh cướp nhà anh ta, người cha bị thương do không có tiền chữa bệnh nên qua đời, chỉ còn lại anh ta và chị của anh ta sống sót.

Đó là thời đại chiến hoả bay tán loạn, hai chị em tham gia một đội thổ phỉ, học một chút bản lĩnh, sau đó trốn đi, vài năm sau khi về lại cái thôn đó hai chị em đã làm một chuyện.

Giết sạch những người đánh cướp năm đó, sau đó bị những thôn dân khác bắt lấy, trói hai người họ lại thiêu sống.

"Sau đó chúng tôi thành quỷ đi lưu lạc vài thập niên, không lâu sau đó con thỏ này cũng nuôi được chút thần trí, được lão đại nhặt về."

Lúc anh ta cười nói ra đoạn chuyện xưa này, đã không còn để trong lòng nữa, Tả Ngôn trầm mặc một lát cũng không nói gì thêm.

"Tôi nói này bé gấu mèo, chúng ta sắp rời khỏi nội thành đến nơi rồi, cậu đây là muốn đi đâu?"

Nếu có người có thể nhìn thấy bọn cậu liền có thể nhìn thấy một người cưỡi một con thỏ lớn chạy vội trên đường.

Bên cạnh còn có một người mặc áo đen từng bước chân hệt như đang tốc biến, tuy rằng bước đi rất thong thả, nhưng tốc độ lại ngang bằng con thỏ lớn kế bên.

"Tôi cảm nhận được Cát Lan."

HLTT: Tính ra Hạ Bảo và Hạ Tử Dương có duyên nhỉ:))

P/s: Tiếp tục 130 vote nhé~