Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 147: Phòng điều tra đặc biệt (29)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Gấu mèo, thỏ bự, nam quỷ, ba con người này rời khỏi nội thành, đi mãi đến một chỗ ngoài thôn khá hoang vắng mới dừng lại, lấy tốc độ của bọn cậu, đi đến đây chỉ dùng mất một tiếng đồng hồ.

"Sao không đi tiếp?"

Hạ Tử Dương run run ria mép, chú gấu mèo này chạy nhanh thật.

Tả Ngôn quan sát xung quanh, hiện tại bọn cậu đang đứng trong một khu rừng, cách đó không xa có thể nhìn thấy một mảnh ánh sáng, dọc đường đi, những thôn như vầy bọn cậu gặp cũng không ít, càng đi xa thôn cũng càng ít dần.

Hạ Bảo nhảy từ trên người của thỏ bự xuống, cởi mặt nạ ra, "Đây là thôn Trịnh gia."

Hạ Tử Dương hỏi: "Sao anh biết?"

Hạ Bảo nói: "Mấy năm trước tôi từng nhận 1 án tử ở đây, huống hồ tôi ở đây đã nhiều năm như vậy, mấy cái thôn xóm ngoài nội thành tôi có nhắm mắt lại cũng nhớ được hết."

Hạ Tử Dương nhận được ánh mắt khinh bỉ của cậu, biến lại thành người mặc quần áo vào, hợp tình hợp lý nói, "Tôi không quen đường."

Tả Ngôn nhìn thấy thỏ biến thành người vẫn cảm thấy có chút thần kỳ, tuy rằng chính cậu cũng có thể làm được.

Nhưng, một chú thỏ không quen đường? Thỏ khôn có ba hang quả nhiên không thích gộp một đường ba cánh cửa, dù thành tinh rồi vẫn như thế.

"Mọi người không cảm thấy có gì không đúng lắm à?"

Hạ Tử Dương hỏi: "Ở đâu?"

Hai người kia nói chuyện không ngừng, so về độ ngây thơ, thì Hạ Bảo vẫn đỡ hơn một bậc, "Hôm nay là lễ của Quỷ nhưng nơi này lại yên tĩnh đến kỳ lạ."

Điều Tả Ngôn muốn nói chính là chuyện này, hôm nay là lễ của Quỷ, đương nhiên thứ gì cũng không nhiều bằng quỷ, trước đó lúc ở nội thành đám quỷ mà bọn cậu từng đi lướt qua hình dung cỡ nào cũng không hết, cho dù đã đi xa khỏi nội thành nhưng vẫn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vài phược linh vong linh linh tinh trên đường.

Nhưng chỉ riêng ở xung quanh thôn này, thứ gì cũng không có, yên tĩnh, loại yên tĩnh này không phải yên tĩnh thuần khiết, mà là như bị một miếng vải đen che lại sự rục rịch đằng sau nó.

Chỗ nào mà không từng có người chết, chỗ nào mà không có vài oan hồn, chấp niệm sâu nặng không muốn rời đi thì thành quỷ.

"Cát Lan ở trong thôn."

Có lẽ là do xuất phát từ sự cảm nhận của đồng loại, hoặc là giống như Tư Già từng nói, thứ gọi là linh lực trên người cậu giống hệt như trên người Cát Lan, nói tóm lại, bé mập kia hẳn ở trong thôn.

Hạ Tử Dương nói: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau vào thôi." Màn đêm không hề ảnh hưởng chút nào với bọn cậu, cho dù trời hôm nay đã tối đến mức đưa tay không thấy được 5 ngón.

Tuy rằng Tả Ngôn cũng muốn tìm được Cát Lan nhưng trong lòng cậu vẫn có chút bất an.

Ánh trăng bị mây che đi, tia sáng phát ra từ những ngôi sao lại ảm đạm như không có ánh sáng.

Tốc độ của bọn cậu không còn nhanh như trước, tuy rằng số tuổi của mấy người cũng không nhỏ nhưng ở những nơi không tầm thường như thế này vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.

Hạ Tử Dương đi bên cạnh còn nói, "Không chừng ở đây có bày trận pháp gì đó, nếu không thì là vài phù chú khá lợi hại, mong là đừng gặp phải lão đạo sĩ, đó mới là những tên khó chơi."

Tả Ngôn hỏi: "Bây giờ vẫn còn đạo sĩ à?"

Hạ Tử Dương nói: "Sao lại không có, còn có nhiều nữa, thật thật giả giả nhiều đến mức có thể lập thành một quốc gia nhỏ, nhưng mà những tên có bản lãnh thật sự đều đã ẩn cư nơi núi sâu rừng già.

Những năm trước đây, đám đạo sĩ hoà thượng nổi danh ở niên đại trước đã qua đời gần hết, ông nội của Hà Đạt Hoa thật ra chính là một đạo nhân thật thụ rất nổi danh, là quỷ mà vẫn có thể sử dụng phù chú cũng chỉ có ông ấy."

Đi ở một nơi tối đen như mực xung quanh là không khí âm trầm khủng bố như vầy, Tả Ngôn cũng có chút sợ, dưới chân đạp lên những nhánh cây vang lên tiếng giòn tan.

Vọng sơn chạy ngựa chết, khoảng cách đến thôn vẫn còn một khoảng nữa, Tả Ngôn câu được câu không nói chuyện với hai anh em bọn họ.

Hai anh em này vừa mở miệng nói nói liền thảo luận đến nguyên nhân tử vong của vài người, với ý định muốn phổ cập kiến thức cho cậu về phòng điều tra đặc biệt.

"Niên cấp của Hà Đạy Hoa lớn hơn chúng tôi khá nhiều, thật ra anh ta còn là một phược linh, khi ông nội của anh ta còn sống từng đắc tội không ít người, đám người đó không giết được ông nội anh ta liền đi giết vợ con ông nội anh ta.

Sau đó thần kinh của ông nội anh ta bắt đầu không được bình thường, ông nội anh ta lợi dụng đạo thuật giết không ít người, sau không biết vì sao lại uống rượu độc rồi qua đời."

Hạ Bảo nói: "Còn Ngô Khoan nữa, cậu đoán thử xem anh ta từng làm gì."

Tả Ngôn nói: "Nhà tạo mẫu tóc?" Mỗi ngày anh ta đều mân mê tóc của mình, lúc nào cũng cầm theo cây lược.

Hạ Bảo đáp: "Cậu đừng nhìn anh ta mỗi ngày đều cười đùa vui vẻ, thật ra trước kia anh ta là Giáo chủ Tà giáo đó."

Tả Ngôn dời tầm mắt từ trên mặt của anh ta dời đi, Đông Phương Bất Bại, lấy châm đọc của ta đến đây!

"Nghĩ gì vậy, cậu có biết tổ chức bán hàng đa cấp không? Tên này trước kia chỉ cần anh ta há miệng một cái, liền có thể khiến vài trăm người cam tâm tình nguyện gây khủng bố dưới ban ngày ban mặt, sau đó liền biến mất, vài năm sau đó lại kêu gọi một nhóm người thật đông dưới một kiến trúc nổi tiếng ở nước ngoài cắt cổ tay tự sát.

Sau khi anh ta bị xử quyết những người khác mới phát hiện ra, những người mà anh ta từng kích động đã từng làm qua mấy hoạt động buôn bán phụ nữ và trẻ em, nếu nói về độ lợi hại, vậy ngoại trừ lão đại ra người còn lại chính là anh ta."

Nếu không chết một lần thì thật không biết trên thế giới có nhiều người có năng lực như vậy.

Tả Ngôn nghe xong mấy chuyện này tâm tình liền có chút phức tạp mà nhìn 2 người trước mắt, trong lòng cậu thầm suy đoán về cuộc đời của Tư Già.

"Thấy chúng tôi thảm lắm đúng không? Rất đáng để đồng tình đúng không?" Hạ Bảo mang vẻ mặt tội nghiệp hề hề dán qua.

"Anh muốn làm gì?" Tả Ngôn ôm ngực làm vẻ thề sống chết cũng không buông.

Hạ Bảo mang vẻ mặt đầy hắc tuyến, ngay sau đó liền điều chỉnh lại vẻ mặt, mang bộ dáng lòng đầy xót xa nói: "Cậu và lão đại đồng giường cộng chẩm, nể mặt chúng tôi thê lương như vầy, cậu có thể thổi gối đầu phong, cho chúng tôi vài ngày nghỉ được không?"

Cái mẹ nó gì là đồng giường cộng chẩm hả, cái mẹ nó gì là thổi gối đầu phong hả?!

Tả Ngôn nói: "Nếu có thể có kỳ nghỉ, tôi hiện tại đã ở Provence ngắm hoa oải hương nè, ngắm biển Aegean ở Hy Lạp nè."

Hạ Tử Dương nói nhỏ bên tai Hạ Bảo: "Tôi không đi mấy chỗ này đâu, tôi dễ đi lạc lắm."

Hạ Bảo cho hắn một cước.

Tả Ngôn: Đừng nghĩ là tôi không nghe thấy nha.

Càng đi về trước, càng có thể cảm nhận được thôn này có gì quái lạ, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào không đúng lắm, chỉ là từ tận đáy lòng cảm nhận được sự bất an.

Dưới chân giẫm phải một thứ gì đó cứng cứng, Tả Ngôn theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, là một mảnh xương màu trắng hơi ngả vàng, nhìn không ra là xương người hay xương động vật.

Mà thứ khiến Tả Ngôn cứng đờ chính là sau chân cậu lại nhiều ra một thứ vật liệu may mặc màu trắng.

Hôm nay đồ bọn cậu mặc đều là màu đen, từ đầu đến chân chỉ có mặt nạ là màu trắng, vậy nên...

Hai người kia vẫn còn đang động thủ động cước đi ở phía trước, Tả Ngôn cứng ngắc đứng dậy.

"Hạ Bảo."

"Hả?" Hạ Bảo quay đầu, nghi hoặc nhìn cậu, "Sao thế?"

Tả Ngôn nhìn theo tầm mắt của anh ta, liền biết anh ta không nhìn thấy được, xoay người mạnh người lùi về sau vài bước, chỉ thấy phía sau quả nhiên không có gì.

"Phát hiện ra được gì rồi?"

Tả Ngôn nhíu mày, chẳng lẽ cậu nhìn nhầm? Hạ Bảo là quỷ, không thể nào không cảm nhận được đồng loại ở xung quanh.

"Không có gì, nhưng chúng ta đã đi gần nửa ngày trời, sao vẫn còn chưa đến nhỉ?"

Cậu vừa nói như vậy, hai người kia mới nhận ra, thôn vẫn ở cách đó không xa, bọn cậu lại vẫn còn ở trong rừng.

Hạ Tử Dương cười nói: "Không phải chúng ta gặp phải quỷ đả tường đó chứ."

Tầm mắt 2 người nhìn về phía Hạ Bảo, thấy anh ta trầm mặc, rõ ràng là một loài vật một thân đầy lông, giờ phút này lại thấy có chút lạnh.

"Tôi đệt, không phải vậy chứ!"

Có hai tên một yêu một quỷ đi cùng, vậy mà vẫn gặp được loại chuyện này? Quan trọng nhất là, vẫn chưa thoát ra ngoài được!

"Không phải quỷ đả tường, là trận pháp, xem ra chúng ta gặp phải đối thủ rồi." Hạ Bảo là người có quyền nói lời này nhất, nếu quỷ đả tường mà anh ta lại không cảm nhận ra vậy chết nhiều năm vô ích rồi.

HLTT: Sorry mọi người, thời gian sau Tết mình bắt đầu đi tập gym nên khá mệt và mình gặp vài chuyện cá nhân làm mình khá stress nên delay đến hôm nay mới có thể up chương mới, xin lỗi mọi người rất nhiều và mong mọi người thông cảm cho mình:((((((

P/s: Từ giờ sẽ không up chương mới theo lượt vote nữa, cũng không có lịch cố định vì khi đi học lại mình khá bận, nên lúc nào rảnh mình mới có thể up chương mới được nhé. Hiện tại mình đang được nghỉ do virus Corona, mình sẽ cố gắng up nhiều chương nhất có thể.