Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 148: Phòng điều tra đặc biệt (30)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Vạn vật trên thế gian, vật này có thể đè ép vật kia.

Vài người đi loanh quanh vài vòng trong rừng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là một tên chạy vặt thôi." Hạ Tử Dương xoay xoay mặt nạ trong tay, mang bộ dáng không có cách nào, nhưng sự thật đúng là như vậy, nếu cậu ta có cách thì đã sớm thoát ra ngoài được rồi.

Hạ Bảo nói: "Đáng lẽ phải lôi kéo Hoa ca đi cùng chúng ta, anh ta khá am hiểu mấy cái này."

Tả Ngôn cúi đầu nhìn nhìn một góc xương trắng nhô lên trên đất, đây không phải lần thứ nhất cậu thấy thứ này ở đây, cậu ngồi xổm trên đất, dùng nhánh cây đẩy mấy mảnh lá cây xung quanh ra, lộ ra một khúc xương.

"Khúc xương này là của người hay động vật?"

Hạ Bảo nhìn thoáng qua, "Của người."

Tả Ngôn lay khúc xương ra, quơ nhánh cây tuỳ ý ở một chỗ lỏm lỏm chơi hai cái, lại một khúc xương khá lớn lộ ra.

Bồn cốt, khúc xương trước đó khá lớn, hẳn là xương đùi, phủi thêm một lớp lá rụng nữa thì bộ hài cốt dần rõ ràng.

Ba người nhìn hài cốt, suy nghĩ trong đầu giống y hệt nhau, "Bị nhốt ở đây không thể ra ngoài."

Hạ Tử Dương hỏi: "Không phải trước kia anh từng đến đây à?"

Hạ Bảo nói: "Đường lớn rộng lớn tôi không đi, tôi lái xe vào đường rừng làm gì?!"

Hạ Tử Dương bị quát sững người một cái, sờ sờ mũi ôm cánh tay không nói gì.

Tả Ngôn gõ gõ vài cái trên nhánh cây, cậu xem như đã nhìn ra, hai vị trước mặt này hình như không phụ trách mảng trí lực trong phòng điều tra đặc biệt.

Nếu nói về năng lực thì chắc chắn hai anh em nhà này hơn cậu, nhưng một khi bàn đến mấy vấn đề cần dùng đầu óc, thì cơ bản không thể mạnh hơn cậu.

Lấy điện thoại di động ra, mở la bàn, quả nhiên không thể sử dụng.

Ba người, dưới chân còn có một bộ xương người, dưới trời đêm tối đen như mực đầy gió lạnh, gió thổi khiến lá cây lay lay động động, từ xa truyền đến tiếng nhạc tang thương, tiếng như ẩn như hiện.

Tóc gáy trên người Tả Ngôn dựng thẳng hết cả lên, [Hệ thống, ngươi có nghe thấy không?]

Hệ thống: [Ta không nghe thấy gì hết.]

Tả Ngôn: [Sao giọng nói của ngươi như được gắn thêm máy run vậy.]

Hệ thống: [Ta lạnh.]

Rõ ràng cậu nghe thấy tiếng nhạc tang thương, Tả Ngôn cẩn thận nghe tiếp, giai điệu này hẳn là dùng sáo thổi, tiếng sáo vang vọng trong xung quanh, dưới màn đêm xem như yên tĩnh này có chút quỷ dị kinh người.

"Gấu mèo nhỏ, cậu sao vậy?"

Tả Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, "Ừm, anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Hạ Tử Dương cũng giống cậu mà nghiêm túc lắng nghe một lát, "Ngoại trừ tiếng gió ra thì tôi không nghe được tiếng gì khác, trận pháp này hẳn đã ngăn cản mọi thứ từ bên ngoài."

Hạ Bảo hỏi, "Cậu nghe được gì?"

Tả Ngôn nói: "Nhạc tang thương, như là nhà ai có người chết." Cẩn thận nghe để cảm nhận phương hướng, Tả Ngôn chỉ chỉ về hướng bên phải, giống hệt hướng cậu cảm nhận được Cát Lan đang ở.

Ba người nhìn nhau vài lần, quyết định cùng nhau đi về hướng mà cậu nói xem thử.

Vài người bước đến, rõ ràng cảm nhận được xung quanh càng ngày càng tối, là một loại sương mù đen che đi tầm nhìn, nếu không đi sát nhau thì dường như không thể nhìn thấy bóng dáng của người khác.

Tả Ngôn cũng do nhờ vào tiếng bước chân mới có thể đoán rằng ba người đang ở cùng nhau, vài người thỉnh thoảng nói chuyện, cái nơi quỷ dị này cũng không thể khiến ba người lạc nhau.

"Vẫn còn nghe được tiếng nhạc tang thương chứ?" Hạ Bảo ở phía sau hỏi.

Tả Ngôn đáp: "Càng ngày càng rõ."

Giọng nói vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của Hạ Tử Dương từ phía sau vang lên, "Quả nhiên là hậu đại của bộ tộc chiến thần, thiên phú không phải mấy người như chúng ta có thể so sánh được, may là độ đẹp trai của tôi cao hơn cậu, nếu không thì ghen tỵ chết."

Thật lòng mà nói, chú thỏ cao hơn hai thước khó có thể nói là có đẹp trai hay không, đứng trước mặt người khác liền có thể doạ khóc mấy đứa con nít.

Tả Ngôn thầm nói trong lòng, có cậu ta quấy rầy làm rộn, nỗi sợ hãi của Tả Ngôn cũng ít đi rất nhiều, nghe nửa ngày, giai điệu tang thương kia không thay đổi, cũng sắp nghe thành quen.

Có một bàn tay đặt lên bả vai mình, Tả Ngôn hỏi: "Sao vậy?"

"Sao vậy là sao vậy?" Giọng nói của Hạ Bảo truyền đến từ đằng sau, "... Hạ Tử Dương cậu mẹ nó sao lại giẫm chân tôi!"

"Ai... giẫm chân anh chứ." Hạ Tử Dương có chút không xác định nói.

Giọng nói của ba người từ ba hướng truyền đến, nghe có vẻ không xa nhau, nhưng thật ra...

Dư quang nơi khoé mắt của Tả Ngôn chú ý có một bóng trắng dần dần lại gần cậu, sợi tóc thật dài lướt qua bả vai của cậu, nó đột nhiên nghiêng một bên đầu, chỉ thấy một gương mặt thối rữa lồi lỏm dữ tợn cười với cậu.

"Tôi đệt!" Tả Ngôn vội vàng lùi về phía sau, chợt nghe thấy đằng sau cũng truyền đến tiếng của hai người kia.

"Cái thứ gì vậy!"

"Hạ Bảo anh bị ngốc hả, quỷ đều đã bao vây ba người chúng ta anh còn không nhận ra được, anh có phải quỷ không vậy!"

"Hạ Tử Dương cậu có tin ông đây đánh chết cậu không!"

"Đệt, đây cũng quá gớm rồi!"

Một màn vừa nãy hệt như một tín hiệu, ngay sau đó một đám quỷ hồn cả người hư thối từ trong sương mù đen gào thét bay ra.

Tả Ngôn đã hiểu ra, đám sương mù đen này rất có thể được dùng để che đậy cho đám quỷ hồn này.

Hơn nữa đám quỷ này cả người đều mặc áo choàng rộng lớn màu trắng, chỗ chúng nó ào ra hệt như một miếng thịt sắp hư đang cố gắng được phục hồi lại.

Chúng nó hung tợn bay về phía cậu, nước dãi trong miệng kéo thành một sợi chỉ bạc, Tả Ngôn làm sao có thể ứng phó nhiều con quỷ như vầy trong thời gian ngắn chứ.

Đám quỷ vây quanh 2 tên còn lại cũng không ít hơn cậu bao nhiêu, 2 tên kia có lòng muốn đến giúp cậu, nhưng số lượng quá nhiều khiến bọn họ không thể tránh thoát.

——

Dưới bầu trời đêm tối đen, thân ảnh màu trắng càng ngày càng nhiều, tại một chỗ trung tâm được chúng nó tụ tập nhiều nhất, một ánh sáng chói mắt như ẩn như hiện, chậm rãi loé lên như một con gà con muốn đạp vỏ, càng lúc càng lớn, cuối cùng nổ trung giữa trời đêm.

Bóng trắng biến mất, xung quanh vùng đất trống là đống cây cối hỗn độn đã đổ sập xuống, còn có ba thân ảnh hoặc ngồi hoặc đứng.

Hạ Bảo bả thẳng lại cánh tay đã biến dạng, phát ra tiếng răng rắc, lau ót một cái, Hạ Tử Dương kéo anh ta từ trên cây nhảy xuống.

"Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao lão đại không dạy cậu làm sao để sử dụng năng lực, cậu tên này ra đường chính là một đại sát khí sống đó." Cái gì cũng không biết vẫn còn có thể nổ mạnh, vậy nếu khi hiểu hết rồi, ai mà chơi lại cậu chứ.

Hạ Tử Dương cũng lòng còn sợ hãi gật đầu, quả nhiên con thỏ như tôi mới thân mỏng thể yếu. Còn thân ảnh đơn bạc thoạt nhìn yếu đến một ngón tay cũng có thể đẩy ngã này, lực sát thương khi tức giận thật không nhỏ.

Tả Ngôn xoa mông đứng, ngón tay trực tiếp đụng đến da, cái quần phần mông bên trái đã bị kéo rách một lỗ lớn.

Biểu tình trên mặt cậu đầy phẫn nộ, ăn thịt người thì thôi đi, sao còn mẹ nó kéo quần hả, chuyện này không thể nhịn được!

Không chỉ có là quần, quần áo trên người cũng có vài vết bị kéo rách, khiến Tả Ngôn không hề chú ý đến mình rốt cuộc đang làm gì.

Hạ Bảo nhìn diện tích bị phá hư xung quanh, may là Hạ Tử Dương dẫn anh ta trốn sớm, nếu không sự tấn công vô không hề đơn giản này, sẽ không chỉ huỷ một cánh tay không thôi.

"Tôi nghe thấy nhạc tang thương."

Nghe cậu vừa nói như thế, Hạ Bảo hoàn hồn, sương mù đen xung quanh như bị xé rách lộ ra một con đường, vẫn đang chậm rãi khép lại.

"Trận phá."

Tả Ngôn nhận lấy áo choàng đen mà 2 người họ đưa đến, lúc mặc vào trên người, trong lơ đãng cậu nhìn thấy dưới chân chất đầy xương trắng, "Chúng ta mau ra ngoài thôi."

Đi mau vài bước ra khỏi rừng, phía trước cách đó không xa là thôn Trịnh gia, tiếng nhạc tang thương được truyền ra từ phía đó.