Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 46



Máy bay cất cánh.

Có nhiều chuyện không thể thay đổi được.

Làm cũng đã làm rồi, Cục trưởng Cao là người làm nên sự nghiệp lớn, sao có thể bị dọa bởi một hậu bối được chứ. Mẫn Mẫn cũng chỉ nói bừa thế thôi, nàng sao dám làm thật chứ?

Tâm trạng bà rất vui vẻ, gọi cô tiếp viên hàng không đưa tới hai ly coca. Tô Mẫn ngồi phía sau không nhịn được nữa: "Cục trưởng Cao."

Đã xong chưa vậy?

Cao Tịch Huy nhìn nàng, ánh mắt có chút mong đợi: "Khó khăn lắm tiểu Tương mới không ở đây, con đừng quản ta có được không?"

Trái tim Tô Mẫn bỗng trở nên mềm yếu, bà cụ non bà cụ non, bà chẳng khác nào bà cụ non cả.

Cao Tịch Huy: "Ly cuối cùng."

Tô Mẫn đồng ý. Nàng cảm thấy một lãnh đạo lớn như vậy nói ra được chẳng lẽ không làm được.

Đến cuối cùng Cao Tịch Huy đã uống đến sáu ly, đi đi lại lại nhà vệ sinh ba lần, nhận được vô số ánh nhìn liếc từ Tô Mẫn.

Xuống máy bay.

Người đến đón sớm đã ở đó, là cả một nhóm người ồn ào náo nhiệt. Cao Tịch Huy ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay để sau lưng, nhàn nhạt nói: "Nhiều người đến thế này làm gì?"

Mọi người đều không dám nói. Người đứng đầu là thân tín của Từ Linh. Cô bước lên phía trước: "Tôi đã nói rồi. Nhưng họ nhất định muốn đến."

Cao Tịch Huy quét ánh mắt quanh mọi người một lượt, gật gật đầu, ánh mắt rất lạnh nhạt. Tất cả mọi người đều căng thẳng hồi hộp, không biết bà sẽ nói gì.

Cao Tịch Huy: "Cảm ơn mọi người."

Mọi người:.....

Tô Mẫn ở phía sau nhìn. Nàng phát hiện thực ra Cục trưởng Cao luôn mang dáng vẻ lạnh lùng nhưng hài hước, chẳng trách cấp dưới quyết một lòng với bà như vậy.

Vì là hội họp nên khách sạn mà Cao Tịch Huy đi cũng rất đơn giản. Bà đã đặc biệt dặn dò phân phó, nhất định không được quá chú trọng hình thức bên ngoài.

Xuống xe.

Tô Mẫn vội vàng mở điện thoại ra. Cao Tịch Huy để điện thoại ra xa, nửa như muốn xem, nửa lại như không dám.

Bức ảnh đó của bà quả nhiên đã gây náo loạn trong hội nhóm "Gia đình tương thân tương ái."

Góc độ bức ảnh của Cao Tịch Huy chụp quả thực không tồi chút nào. Ai chẳng biết tay là bộ phận đặc biệt, lại nhạy cảm nữa.

Chuyện dở khóc dở cười nhất là sau khi bà đăng tấm hình lên, trong nhóm chẳng có ai nói gì đến mười phút đồng hồ. Có lẽ là họ đang shock nặng.

Đến cuối cùng thì Phùng Yến là người lớn tuổi nhất lại gửi tin đầu tiên.

Không phải gửi chữ mà là hình ảnh. Một tấm hình đứa trẻ cầm chai nước tương đi ngang qua.

Tiếp theo đó là học trò Từ Linh gửi bức hình đứa bé đang chơi nước tương.

Hồ Phỉ Phi còn phá hơn. Nàng trực tiếp cầm bức hình qua, chỉnh sửa một chút, làm mờ tay Tô Mẫn.

Ba người đều là gửi ảnh.

Lâm Tiêu Tiêu rất lâu sau mới gửi. Cô trả lời vô cùng đơn giản.

- - Ha ha.

Tô Mẫn nhìn mà sởn gai ốc. Nàng nhìn Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy chỉ vào điện thoại: "Ha ha? Hình như con bé có vẻ rất vui?"

Tô Mẫn sắp phát điên lại rồi.

Ha ha.

Có thể khiến Phó giám đốc Lâm gửi ha ha, chẳng biết đã bị chọc giận thành bộ dạng nào rồi.

Quan trọng nhất là tấm hình nàng giúp Trương Tinh Tinh mang hành lý vẫn còn tốt chán, mặc dù lời nói của Cao Tịch Huy lại còn có ý nghĩa chỉ dẫn ám muội nhưng vẫn không bằng tấm làm mờ của Hồ tổng. Người nào không biết lại tưởng bọn họ ở ngay đó thông qua hành lý mà lái xe đi chứ.

Cao Tịch Huy phản ứng rất nhanh. Bà nhắc đến @Phùng Yến.

- - Học trò, ha ha là ý gì hả?

Phùng Yến cũng ma mãnh, bà lại nhắc đến @Từ Linh, hỏi học trò ha ha là có ý gì.

Tù Linh có gì học theo đấy, nhắc đến @Tô Mẫn, Mẫn Mẫn ha ha có ý nghĩa gì?

Cao Tịch Huy:....

Tô Mẫn:....

Đây chẳng phải là tự cầm đá đập vào chân mình hay sao.

Tô Mẫn đang định gửi tin nhắn thì điện thoại trên tay Cao Tịch Huy vang lên. Bà nhìn tên người hiển thị gọi đến, có chút bất đắc dĩ: "A lo, tiểu Tương à? Ta vừa mới đến nơi, ồ, đúng rồi, nhiệt độ cũng được, áo len mặc rồi, còn chuyện gì nữa không? Cái gì??!!!"

Cao Tịch Huy kêu lên kinh ngạc đọa đến cả tài xế và Tô Mẫn đề phải thót tim. Tô Mẫn nghĩ có chuyện gì, căng thẳng nhìn Cục trưởng Cao.

Cao Tịch Huy mặt lạnh lùng, nắm chặt điện thoại: "Thật vậy không?"

Bên kia tiểu Tương nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, vừa nhận được tin xong. Không thể sai được."

Cao Tịch Huy trầm lặng một lúc: "Lần này là lỗi của cô."

Tiểu Tương cũng trầm lặng " Bản thân tôi cho rằng cô ấy biết sau khi bà đi đã đặc biệt sắp xếp."

Cúp điện thoại, Cao Tịch Huy ngồi yên lặng một chỗ, chẳng nói lời nào. Người bên cạnh chẳng dám nói gì. Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Cao Tịch Huy quay lại nhìn Tô Mẫn: "Là con phải không?"

Tô Mẫn bị ánh nhìn đó khiến cho lờ mờ chẳng hiểu: "Gì.. gì cơ ạ?"

Cao Tịch Huy vẫn nhìn nàng: "Dì của con, Tô Tịnh An thực sự đến rồi."

Tô Mẫn:???!!!!

Nói gì vậy?

Thật như vậy sao???

Nhìn phản ứng của Tô Mẫn, Cao Tịch Huy biết nhất định không phải nàng sắp xếp từ trước. Trong lòng bà cực kỳ hỗn loạn, không biết là cảm giác gì.

Tô Mẫn cũng ngây người nửa ngày với thông tin này. Nàng nhìn Cao Tịch Huy: "Dì đến làm gì chứ?"

Cao Tịch Huy bình thản: "Bán xiên thịt dê."

Tô Mẫn mắc nghẹn, giọng nói có chút nũng nịu: "Người tin con đi, Cục trưởng Cao, thực sự không phải con làm."

Cao Tịch Huy trần lặng rất lâu, tay chân bà nhẹ nhàng gõ xuống, bà nói nhạt: "Con cố tình cũng được, không cố tình cũng được. Lẽ nào ta lại sợ bà ấy sao."

Tô Mẫn vừa nghe thì thở phào một hơi. Nàng thích dáng vẻ bá đạo của Cục trưởng Cao. Lần này gặp mặt không biết vì vấn đề gì nhưng có lẽ mọi chuyện sẽ êm đẹp?

Cao Tịch Huy nhìn tài xế: "Ra sân bay."

Tô Mẫn rụt cô lại: "Làm gì vậy ạ?"

Cao Tịch Huy: "Ta muốn về nhà."

Thật là....

Tô Mẫn còn nghĩ rằng Cao Tịch Huy đùa giỡn với mình. Rõ ràng là có cuộc họp quan trọng như vậy, không thể nào bỏ, hai người lại mệt mỏi đường xa đến đây, bà bảo về là về luôn sao?

Sự thật đã chứng minh Cục trưởng Cao chính là thích tùy hứng như vậy. Bà sắp xếp đơn giản một chút, còn gọi người thân tín của Từ Linh lại "Tuổi tác của chúng ta cũng đã cao, sắp rút lui được rồi. Về sau tất cả ở đây đều do người trẻ các cô nói là được. Cô đừng khiến ta thất vọng."

Đối phương đương nhiên vô cùng đội ơn đội nghĩa: "Tôi... tôi nhất định sẽ không phụ lòng dạy dỗ của người. Cảm ơn sự bồi dưỡng của người."

Cuộc họp quan trọng như vậy mà để cô đi, Cục trưởng Cao chắc chắn đã coi cô như người của mình rồi.

Cao Tịch Huy dặn dò vài câu đầy ý tứ sâu xa, vỗ lên vai cô "Vậy ta đi đaay. Không tự nói với cô thì ta không yên tâm."

Tô Mẫn:....

Cai này mới là diễn xuất thực sự.

Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn: "Còn chưa đi?"

Tiểu Tương đã đặt vé máy bay xong. Cô quả nhiên không hổ là người theo Cao Tịch Huy lâu năm, có vẻ như biết được bà sẽ dùng cách này, từ sau khi cô biết Tô Tịnh An sẽ tham gia hội nghị lần này cô đã đặt vé máy bay cho hai người.

Trên đường, Tô Mẫn có đi vệ sinh. Nàng gọi điện thoại cho dì, không muốn hai người cứ bỏ lỡ như vậy.

Tô Tịnh An nghe xong trầm mặc một lúc: "Bà ấy vẫn có tính khí như vậy."

Yêu đương kiên cường.

Uất hận kiên cường.

Đến một cơ hội bù đắp cũng không cho.

Lúc lên xe Tô Mẫn nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao chúng ta ở cổng đăng ký nào ạ?"

Cao Tịch Huy quét mắt nhìn nàng: "Con không cần tốn công vô ích nữa."

Ánh mắt bà trầm xuống, mang theo tia nhìn cảnh báo.

Bà chẳng qua chỉ không nói, Tô Mẫn muốn làm gì bà chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu rõ.

Tô Mẫn trầm lặng, rồi lấy hết can đảm nhìn Cao Tịch Huy: "Dì con, dì ấy..."

"Được rồi." Cao Tịch Huy xua tay, cơ hồ không muốn nghe thêm nữa. "Chuyện như thế này lần sau đừng làm nữa."

Một câu nói hết sức bình thản nhưng Tô Mẫn biết rằng sau này thật sự nàng không thể nào làm trung gian giữa dì và Cục trưởng Cao nữa.

Cục trưởng Cao là người như thế nào?

Bà thật sự muốn từ chối ai còn không quá dễ dàng sao?

Đến sân bay, dòng người đang lúc đông đúc, Tô Mẫn nhìn xung quanh, không tìm thấy dì. Nàng muốn gọi điện thoại nhưng ánh mắt Cao Tịch Huy lúc nào cũng quét qua, nàng lại chẳng dám hành động hấp tấp.

Đến lúc lên máy bay.

Tô Mẫn vô cùng khó chịu. Là do nàng lỗ mãng quá. Hội nghị lần này là hội nghị lớn của các ngành, chức vụ mà Cao Tịch Huy đã chuẩn bị trước cả một buổi tối. Hội nghị là một chuyện, một mặt khác là bà cũng muốn thăm lãnh đạo cũ của mình, cuối cùng lại bị nàng phá hoại.

Nghĩ đến đây nàng buồn bã ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy nhưng lại trông thấy được dôi mắt đang đỏ lên của bà.

Tô Mẫn ngẩn người. Cao Tịch Huy hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc: "Mẫn Mẫn, ta nhìn thấy bà ấy rồi."

Tô Mẫn nhận thức được "bà ấy" trong lời nói của Cao Tịch Huy chính là dì.

Bà nhìn thấy rồi?

Sao có thể thế được?

Bản thân nàng tìm kiếm nửa ngày còn nhìn thấy.

Cao Tịch Huy nhìn cửa sổ, trong đôi mắt như có màng sương mờ ảo.

Bà đã từng hứa với Tô Tịnh An dù bất luận ở trường hợp nào bà cũng có thể liếc nhìn là nhận ra Tô Tịnh An.

Bà không hề nuốt lời.

Nhiều năm như vậy rồi nhưng bà ấy vẫn như vậy.

Năm tháng không hề khiến bà già đi mà ngược lại càng tôn thêm khí chất dịu dàng của bà.

Tô Tịnh An cũng nhìn thấy Cao Tịch Huy. Hai người nhìn nhau. Nước mắt bà rơi xuống, Cao Tịch Huy ngay lập tức bắt buộc bản thân phải quay đầu đi.

Lúc đầu là ai nói muốn đi tìm bầu trời trong xanh rộng lớn.

Lại là ai nói để bà ấy được tự do.

Bà đối với Tô Tịnh An luôn là lời đã nói ra thì phải thực hiện.

Vì vậy chuyện mà bà đã đồng ý thì vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

"Giữa ta và dì của con, con đừng lãng phí tâm tư nữa." Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn "Giữa chúng ta có thể còn tình cảm cũ nhưng không đủ để hai ta phát sinh ra chuyện gì. Chúng ta đã rời xa nhiều năm như vậy, cứ để cho cả hai ghi nhớ về năm tháng đẹp nhất đi."

Giúp nhau sống mòn chi bằng cố gắng vượt lên. Đây là kết thúc có hậu cho họ.

Lời này nói ra khiến tâm trạng Tô Mẫn trùng xuống. Nàng vẫn bướng bỉnh nhìn vào mắt Cao Tịch Huy: "Dì, dù không yêu bà ấy sao?"

Có rất nhiều chuyện mà một câu chuyện cũ là có thể khái quát được sao?

Không yêu nữa?

Cao Tịch Huy nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tô Mẫn. Đôi mắt ấy cực kỳ giống Tô Tịnh An thời trẻ, có thể nhìn thấu tận nơi sâu thẳm của trái tim người khác.

Tô Mẫn và Cao Tịch Huy đối mắt một lúc, nàng chậm rãi cúi xuống.

Cao Tịch Huy đã quen dùng khí thế đối mắt như vậy để trấn áp người khác nhưng bà không ngờ rằng có một ngày xảy đến với một ô nhóc.

Tô Mẫn cúi đầu, không nhìn mắt bà, nhàn nhạt nói

- - Nếu không yêu nữa thì sẽ không đối tốt với con như vậy.

Nếu không yêu nữa sẽ không chỉ nhìn một cái là nhận ra dì ngay.

Nếu không yêu nữa thì sẽ không chỉ nhìn qua đã đỏ ửng cả ánh mắt.

Nếu không yêu nữa thì sẽ không cô độc một mình đến bây giờ.

Lời nói liên tiếp giống như câu phương pháp tu từ, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim Cao Tịch Huy. Bà lạnh lùng nhìn Tô Mẫn "Có phải con không muốn làm nữa không? Muốn về với sư phụ rồi?"

Tô Mẫn lại thở dài: "Về thì về thôi, ít nhất sư phụ con sẽ không tự dày vò mình nữa."

Cao Tịch Huy:....

Gan cô nhóc này càng ngày càng lớn rồi.

Xuống máy bay, trời đổ mưa nhẹ. Một ngày không ngừng dày vò hành hạ như thế, cả hai người đều vô cùng mệt mỏi.

Tiểu Tương qua đón. Cô nhìn Cao Tịch Huy: "Bắc Kinh chào đón người."

Cao Tịch Huy:....

Hai cái đứa này đúng là giỏi thật, dám xung đột với bà à?

Tiểu Tương muốn đi lấy hành lý của Tô Mẫn, Cao Tịch Huy liền nhìn cô: "Đừng để tới con bé. Giờ con bé không ta quản nữa."

Tô Mẫn cúi đầu. Nàng biết mình sắp bị trả về cho sư phụ rồi. Cứ nên gọi xe về thôi.

Tiểu Tương đồng cảm nhìn Tô Mẫn. Lúc cất hành lý vào cốp xe, cô lén hỏi: "Không để cho bà ấy thoải mái uống coca hay không cho ăn cay thế?"

Tô Mẫn: ".... đều không phải."

Tiểu tương gật đầu, đột nhiên hiểu ra: "Xem ra đúng là cô báo cáo với Cục trưởng Tô rồi."

Tô Mẫn:....

Người bên cạnh lãnh đạo tu luyện thành tinh, nàng bị mắc bẫy tiểu Tương rồi.

Trước khi chia tay Cao Tịch Huy kéo cửa sổ nhìn Tô Mẫn: "Con đừng nghĩ là ta tuyệt tình. Để cảm ơn con đã dằn vặt ta cả một quãng đường như vậy, ta đã chuẩn bị cho con một bất ngờ."

Cái gì?

Tô Mẫn sởn cả gai ốc. Khóe môi Cao Tịch Huy nhếch lên, đưa tay lên chỉ phía sau nàng.

Chuyển động thật chậm, Tô Mẫn từ từ.. từ từ quay đầu lại. Lúc nhìn thấy người phụ nữ đứng cách nàng đứng trên hiên nhà cách nàng vài mét khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trái tim Tô Mẫn bỗng hỗn loạn.

Cao Tịch Huy nhìn tiểu Tương: "Người kia nói thế nào nhỉ?"

Tiểu Tương mặt lạnh băng: "God bless you。"

Cao Tịch Huy gật đầu: "Đúng vậy. Chúa phù hộ cho con."

Tô Mẫn:...

Tiểu Tương:.....