Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 47



Chiếc xe phóng đi mất để lại một mình Tô Mẫn đứng nguyên đó.

Mặc dù nàng cảm thấy rất Alexander, nhưng nàng cũng phải quay đầu lại.

Cơn mưa nhẹ rơi xuống, Lâm Tiêu Tiêu đứng dưới mái hiên tránh mưa, đôi lông mày như tranh vẽ, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Tô Mẫn.

Hai anh mắt chạm nhau.

Tô Mẫn hình như nhìn được đôi mắt Lâm Tiêu Tiêu. Đối mắt được một lúc, nàng cong môi cười.

Nụ cười này khiến Lâm Tiêu Tiêu tức giận. Đây là "sẵn lòng giúp đỡ người khác" đúng không? Có phải với ai Tô Mẫn cũng cười yêu nghiệt như vậy?

Tô Mẫn vẫn đi về phía Lâm Tiêu Tiêu, rồi dần dần thành chạy. Nàng chạy đến nắm tay cô hà một hơi: "Có lạnh không?"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, thu tay về.

Khóe mắt Tô Mẫn hiện lên ý cười: "Sao chị lại đến vậy?" Chẳng phải rất bận sao?Trước khi đi nàng còn đặc biệt hỏi Sue về tình hình dạo gần đây của Lâm Tiêu Tiêu. Sue nói là có một hạng mục gì đó. Tô Mẫn không hiểu rõ lắm nhưng nàng biết sẽ rất khó khăn.

Lâm Tiêu Tiêu không nói gì cả, lạnh nhạt nhìn nàng. Tô Mẫn vẫn cười. Nàng đặt tay cô lên mặt mình: "Vẫn còn giận sao?"

Lâm Tiêu Tiêu lườm nàng.

Tô Mẫn tươi cười nhìn cô, ánh mắt lấp lánh rung động lòng người: "Ghen rồi à?"

Có thể khiến Phó giám đốc Lâm bỏ ngang bao nhiêu công việc đến đây khiến nàng thật vuo mừng thoải mái.

"Em đắc ý lắm sao?" Lâm Tiêu Tiêu như nhìn thấu tâm gan nàng. Cô nắm lấy khuôn mặt Tô Mẫn: "Sao em lại thay đổi nhiều như thế?"

Tô Mẫn cười nhẹ nhìn vào mắt Lâm Tiêu Tiêu: "Đây mới thực sự là em."

Người trước đây chẳng qua là mang một chiếc mặt nạ khoảng cách, không để cho bất cứ người nào có thể tiếp cận nàng.

Tô Mẫn đặt bàn tay lạnh giá của Lâm Tiêu Tiêu lên ngực: "Sưởi ấm cho chị."

Mặt Lâm Tiêu Tiêu đỏ bừng. Cô cắn môi, muốn rút tay về nhưung đã bị Tô Mẫn giữ chặt: "Em...có phải em cũng dỗ người khác như thế này không?"

Xem đi.

Tô Mẫn nhìn khuôn mặt khó xử của Lâm Tiêu Tiêu mà muốn bật cười. Nàng nhìn thẳng vào mắt cô: "Còn nói không ghen? Được rồi, lên xe đi về nhà rồi em từ từ nói với chị, được không?"

Bước đầu tiên mở nút thắt trong lòng.

Tô Mẫn đã làm được. Nàng ngồi lên xe Lâm Tiêu Tiêu, cúi thấp đầu: "Mệt quá."

Lâm Tiêu Tiêu: "Chẳng phải nói có cuộc họp sao? Sao lại về nhanh thế?"

Tô Mẫn nhếch môi, nghiêng đầu nhìn cô: "Ồ, để ý đến em thế à. Là ai nói không quan tâm em. Cuối cùng thì hành trình như thế nào đều biết rõ mồn một."

Lâm Tiêu Tiêu liếc nhìn nàng: "Mồm mép lanh lợi."

Tô mẫn ngôi thẳng, dáng vẻ nghiêm túc: "Điểm này thì em không biết. Chị biết rõ hơn em. Chị thử xem."

Lâm Tiêu Tiêu ngừng lại một chút. Cô tấp xe vào một bên, quay lại nhìn Tô Mẫn: "Lời em nói là có ý gì?'

Tô Mẫn nhìn cô, đưa tay ra bắt lấy eo cô: "Chị dừng xe lại là có ý gì?"

Đây đúng không phải là Tô Mẫn trước kia.

Trước sự ngạc nhiên của Lâm Tiêu Tiêu, cả người Tô Mẫn ép đến, hôn lên môi cô.

Phó giám đốc Lâm luôn cho rằng mình là một người có lập trường, trước giờ không hề dễ dàng thay đổi cũng sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc.

Tay của cô cũng thực sự đẩy Tô Mẫn ra rồi, nhưng lại mềm yếu chẳng có chút sức lực.

Như đang tình nguyện thưởng thức nụ hôn.

Nụ hôn cách biệt đã lâu.

Muốn tiếp tục hôn thêm nữa.

Con người trong nhiều trường hợp ngôn ngữ hình thể có tác dụng hơn từ ngữ lời nói nhiều.

Đến cuối cùng, Tô Mẫn nhìn đôi mắt mơ hồ phủ đầy sương của Lâm Tiêu Tiêu, chóp mũi chạm lên chóp mũi cô, nhẹ giọng thì thầm: "Chính la ý này."

Lâm Tiêu Tiêu muốn nói gì đó, Tô Mẫn cười: "Thỏ thỏ, chị còn không hiểu em sao? Nếu chị còn nói tiếp, là em lại hôn chị, hôn đến khi nào chị dừng nói thì thôi."

Lâm Tiêu Tiêu ngậm miệng lại, mặt đỏ bừng nhìn Tô Mẫn.

Tô Mẫn đưa tay lên chạm vào môi cô, cảm nhận sự mềm mại: "Sao chị không nói nữa? Có phải kỹ năng hôn của em tốt quá. Có muốn thưởng thức thêm không?"

Lâm Tiêu Tiêu:....

Có những lời nói, có một số người, một lời khó nói hết.

Về đến nhà.

Lâm Tiêu Tiêu ngồi xuống sofa, Tô Mẫn bận bịu việc nhà. Mấy ngày không về nhà bám đầy bụi. Nàng quét qua một lượt "Cứ quét bề mặt sạch tí là được, mấy hôm nữa em chuyển nhà rồi."

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng: "Đi đâu?"

Ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu khẩn trương.

Trái tim Tô Mẫn rung động, nàng cúi lưng xuống hôn lên môi Lâm Tiêu Tiêu: "Đến chỗ chị ấy. Không thì còn có thể đi đâu."

Rõ ràng là cẩn thận lại để ý nhưng lại cứ bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm gì.

Tô Mẫn đúng là yêu chết đi được người phụ nữ khẩu xà tâm phật này.

Mưa, vẫn đang rơi.

Lâm Tiêu Tiêu dựa lên cửa nhìn Tô Mẫn đang bận rộn trong bếp: "Em đừng tưởng rằng chị cứ thế mà cho qua rồi."

Tô Mẫn ngẩng đầu lau mồ hôi trên trán: "Đương nhiên không thể cứ thế cho qua. Chẳng lãng mạn gì cả."

Lâm Tiêu Tiêu bị mắc nghẹn: "Em---"

Tô Mẫn nhìn cô: "Em cái gì?"

Nàng bỏ chiếc xẻng nấu ăn xuống, đi đến bên Lâm Tiêu Tiêu, ôm cô vào lòng: "Em đang tập trung nấu nướng, chị lại ở bên cạnh câu dẫn em."

Nàng vừa nói, vừa tiến lại gần hơn, chân sau của Lâm Tiêu Tiêu bị ép ra phía sau, đến khi không lùi lại được nữa thì môi bị nàng hôn lên.

Món thịt kho tàu ngon lành cho bữa tối bị cháy đen mất rồi.

Tô Mẫn chẳng còn cách nào khác, lại đi nấu mỳ, nàng còn cho thêm hai quả trứng vào, vốn tưởng rằng Lâm Tiêu Tiêu sẽ không thích nhưng không ngờ cô lại ăn rất vui vẻ.

Tô Mẫn cười nhìn cô, lại nhìn ánh mắt đó đê nhìn cô, Lâm Tiêu Tiêu nhịn không nổi đưa tay ra che mắt nàng: "Em làm sao vậy?"

Tô Mẫn cười nhẹ, dáng vẻ nghiêm túc: "Chị cũng biết mà, con người trong thời kỳ theo đuổi đau giống như hổ beo hùm báo. Hơn nữa em đã kiềm chế lâu như vậy khó khăn lắm mới giải phóng được chính mình, đương nhiên sẽ phải mãnh liệt hơn người bình thường."

Lâm Tiêu Tiêu: ".... Đây có phải là lời nói linh tinh bậy bạ mang dáng dấp bộ dạng nghiêm túc trong truyền thuyết không?"

Tô Mẫn cong môi, cần tay Lâm Tiêu Tiêu, nhìn vào mắt cô: "Chị không thích sao?"

Lâm Tiêu Tiêu lườm nàng: "Không thích."

Không thể.

Cô không thể vô tình bị Tô Mẫn chi phối như thế.

Nàng chẳng qua chỉ là một cô nhóc còn chưa tốt nghiệp, so với cô vẫn còn kém xa.

Tô Mẫn dựa lên sofa, cảm khái: "Làm tổng tài đúng là khác, không thích còn để mặc nụ hôn của mình, để mình hôn bao nhiêu lần, thật đáng thương cho đứa sinh viên băng thanh ngọc khiết như mình."

Đúng thật là.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng: "Băng thanh ngọc khiết."

Tô Mẫn gật đầu: "Trong mắt người khác em có thể tồn tại ở đẳng cấp nữ thần. Phó giám đốc Lâm đương nhiên phải biện luận, thậm chí là phương pháp biện luận gì đó." Nàng cười mơ hồ "Chẳng lẽ lúc thưởng thức mùi vị lại không thấy thanh khiết sao?"

Nói rồi nàng nghiêng người cố ý để đè lên người Lâm Tiêu Tiêu "Phó giám đốc Lâm không thể bạc tình bội nghĩa thế được."

Mặt Lâm Tiêu Tiêu đỏ bừng. Cô đẩy Tô Mẫn ra: "Chắc chắn em ngồi máy bay mệt rồi nên vừa về mới nói bừa như vậy."

Tô Mẫn: "Vốn dĩ mệt mỏi có thể kiềm chế được nhưng vừa xuống máy bay đã thấy người phụ nữa nào đó ghen tuông tức tốc đi đến đây. Em dù sao cũng đang ở độ tuổi hai mươi, bị câu dẫn như vậy làm sao mà chịu được."

Lâm Tiêu Tiêu một tay nắm lấy cổ nàng, cười lẳng lơ: "Không chịu được thì em làm thế nào?"

Đến rồi, đến rồi.

Kiểu câu dẫn khiến Tô Mẫn chết mê chết mệt của Phó giám đốc Lâm lại đến rồi.

Lúc Tô Mẫn còn đang hồn phách điên đảo, Lâm Tiêu Tiêu cắn lên môi nàng: "Trước khi em còn chưa ngẫm nghĩ thật kỹ lại sai lầm của mình thì đừng hòng động vào chị."

Trước đây khi cô chủ động câu dẫn Tô Mẫn, người ta lại luôn bày ra bộ dạng chính nhân quân tử tâm bất biến.

Bây giờ cảm hứng đến rồi, cô sẽ cùng phối hợp sao?

Hừ, đừng có mơ.

Có những lúc tình yêu sâu đâm khắc cốt ghi tâm khiến người ta đắm chìm mê mẩn chính là đây.

Tô Mẫn luôn nghĩ rằng mình là một người lạnh lùng, luôn lạnh nhạt thờ ơ với tình cảm dục vọng.

Nhưng đến đêm khuya.

Nàng một mình ngồi trên sofa hút thuốc, nghĩ đến những cử chỉ câu dẫn của Lâm Tiêu Tiêu, nhớ đến ánh mắt tình tứ của cô, nhớ về cơ thể mềm mại của cô.

Ngón tay Tô Mẫn day đầu mẩu thuốc, cảm giác trong lòng không tài nào xua tan đi được.

Nàng nghĩ, rồi mở máy tính lên, chuẩn bị một hai bộ đồ ngủ.

Máy tính vừa mở ra.

Video trò chuyện của Cao Tịch Huy liền xuất hiện. Nàng giật mình, giờ này nghĩ lại có chuyện gì rồi, mau chóng kết nối.

Video bên kia là khuôn mặt nghiêm túc của tiểu Tương.

Sắp mười giờ rưỡi rồi mà cô ấy vẫn còn đang ở văn phòng.

"Kết nối rồi."

Tiểu Tương đưa điện thoại cho Cao Tịch Huy. Cao Tịch Huy nhận lấy, vẻ mặt mới lạ: "Đây là sticker làm đẹp đó à? Woa, ta dễ thương quá!"

Bà nhìn tiểu Tương: "Chẳng phải còn có thể thêm má hồng với thắt bím sao?"

Tiểu Tương nghiêng mình qua: "Ấn vào đây."

Cao Tịch Huy đột nhiên lùi ra phía sau: "Woa!"

Hình như bà lại bị dọa bởi chính bản thân mình rồi.

Tô Mẫn;....

Hai người này đang làm gì vậy?

Nghiên cứu xong, Cao Tịch Huy nhìn Tô Mẫn: "Mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ, lại còn ăn mặc thế nữa?"

Tô Mẫn:....

Nàng muốn đi ngủ nhưng vừa gội đầu xong chưa ngủ được.

Cao Tịch Huy vẻ mặt nghiêm túc "Hôm nay ta đi tìm lãnh đạo trường con."

Tô Mẫn kinh ngạc nhìn bà. Cao Tịch Huy "Trường của con mỗi năm đều có hoạt động trao đổi sinh với **. Ngày mai con đến báo danh, đi đến trường đảng Xương Bình để tập huấn, vừa hay là một học kỳ, đừng làm ta mất mặt."

Trường của nàng lúc nào có hoạt động trao đổi sinh này vậy?

Tô Mẫn không khỏi hoài nghi nhìn Cao Tịch Huy. Chărng phải không cần nàng nữa muốn nàng đi tìm sư phụ sao? Sao còn hao tổn tâm tư sắp xếp nhiều như vậy?

Nàng cũng không biết Cao Tịch Huy làm thế nào mà được. Hôm nay họ vừa mới cùng xuống máy bay, chắc bà ấy đã sắp xếp lâu rồi?

Cao Tịch Huy: "Sao vậy, không muốn đi hay sợ?"

Tô Mẫn vội vàng lắc đầu. Nàng kích động quá rồi. Không được để lỡ chuyện đi học trường đảng, đây là mơ ước của biết bao người.

Giao chuyện chính xong, Cao Tịch Huy mới hiền dịu lại một chút: "Hôm nay con với Tiêu Tiêu thế nào? Bị đánh chết chưa?"

Tô Mẫn:....

Sao miệng lưỡi dáng vẻ dì lại vui như vậy?

Cao Tịch Huy quay đầu nhìn tiểu Tương: "Có phải ta nói chuyện sắc sảo lắm không? Đây là câu nói người trẻ các con nói ra để làm nghẹn chết một người đấy. Kinh điển không?"

Tiểu Tương nhìn Cao Tịch Huy: "Bắt đầu từ ngày mai, lẩu cay với coca của người đều phải dừng lại."

Cao Tịch Huy!!!

Cái này thì bà không làm nữa đâu.

Cao Tịch Huy: "Bà cô già không ai muốn như cô, lúc nào cũng quản ta làm gì?"

Tiểu Tương không nói gì,cô quay qua nhìn Tô Mẫn; "Mẫn Mẫn, chuyện trường đảng là tôi sắp xếp. Ở đó có rất nhiều nữ cán bộ xuất sắc. Nếu có thể, hiệu trưởng lớp nghi thức yêu cầu tìm chuyên gia ở bên ngoài về để giảng dạy."

Tô Mẫn: "Sau đó thế nào?"

Tiểu Tương: "Nếu cô thể hiện tốt, tôi sẽ suy nghĩ đi tìm Phó giám đốc Lâm."

Nói xong cô quay cam về phía Cục trưởng Cao: "Cho người cơ hội nói một câu."

Cao Tịch Huy khoanh tay, dáng vẻ cao lãnh: "Chúng ta sợ cái gì? Con cứ tự nhiên nói, nếu không nỗ lực thì đừng nói là đồ đệ ta."

Bà không tin Tô Mẫn có thể một lời làm bà nghẹn chết.

Bao nhiêu sóng gió cũng đã trải qua, lại còn phải sợ một đứa nhóc sao?

Tô Mẫn nghĩ ngợi, nàng nhìn Cao Tịch Huy nghiêm túc hỏi: "Dì, dì có còn là xử nữ không?"

Tiểu Tương:........

Cao Tịch Huy:.........