Đế Bản Bạc Hạnh

Chương 6-2: [ Hạ]



[..]

Trời dần tối, tất cả tướng sĩ cùng ngồi ngoài trời dùng bữa tập thể.

Mọi người không tưởng được là, hoàng thượng cũng mặc một thân thường phục, cùng một vị cô nương xinh đẹp đi đến trước mặt bọn họ.

Mọi người không khỏi có chút ngạc nhiên, đang muốn hành lễ dập đầu, thì Đông Phương Diệu lại tươi cười đầy mặt, khoát tay nói:“Không cần đa lễ, trẫm chính là đến xem nam nhi của Bắc Nhạc ta ăn cái gì thôi.”

Có người gan lớn trả lời:“Trong quân doanh, thức ăn kỳ thực cũng không tệ, chính là hiện thời gặp phải thiên tai, chúng thần cũng chỉ có thể tụ tập cùng nhau nấu cơm tập thể.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại cảm thấy có chút xúc động. Không sai, mặc dù hoàng đế này hai năm đều không hề quan tâm đến bọn họ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có phát sinh chuyện cắt giảm lương bổng, điều này không chỉ nói lên được sự rộng lượng của hoàng thượng, mà càng chứng minh được năng lực cùng khí phách thống trị Bắc Nhạc của hắn.

“Hả? Cơm tập thể nếu làm tốt, thì cũng thập phần mỹ vị a.” Nhìn như không có chú ý tới mọi người thần sắc biến hóa, Đông Phương Diệu chậm rãi tiến lên phía trước, hướng về phía cái nồi to trên bếp lửa, nhất thời mắt sáng lên,“Này không phải Canh trăm vị sao?”

Mấy người nghe vậy cả kinh,“Hoàng thượng cũng biết Canh trăm vị?”

“Đương nhiên.” Hắn lôi kéo Tần Tố Quyết tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.“Không chỉ biết thôi đâu, ta còn ăn qua nó rất nhiều lần đấy.” Hắn thuận tay lấy cái mui múc một chén rồi đưa đến bên môi thưởng thức, gật đầu,“Ân, hương vị không sai, nếu lại cho thêm chút hạt tiêu, vậy càng thơm.”

“Thực không nhìn ra được, hoàng thượng thân là Thiên Tử vậy mà cũng từng ăn qua loại thức ăn này.”

Thấy Đông Phương Diệu bình dị gần gũi, vài tên tướng sĩ to gan khác liền tiến đến ,“Chúng ta hành quân đánh giặc bên ngoài, có đôi khi tình thế bức bách, không có cách nào nấu nướng được, nên đã chế ra món thập cẩm đơn giản nhanh chóng này, chính là muốn nấu ngon, thì cũng mất một phen công phu.”

Đông Phương Diệu cười cười,“Đúng vậy, việc này các ngươi nói trẫm có thể hiểu được. Nhớ ngày trẫm chưa đăng cơ, cũng phải mang binh đi đánh giặc, khi đó hoàn cảnh có thể nói còn khổ hơn các ngươi hiện tại.”

Mọi người vừa nghe đều có chút kinh ngạc.

Bọn họ tuy rằng biết hoàng thượng năm đó vì bị tiên hoàng hãm hại nên mới phẫn uất dựng binh đoạt vị, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới một người tôn quý như hắn cũng phải tự mình mang binh đánh giặc, còn ăn qua loại thức ăn thập cẩm này,thế nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như đang giả bộ.

Một số người nghe Đông Phương Diệu nói vậy thì nảy sinh ra tâm tình thương tiếc. Hoàng thượng chính vì cũng đã từng phải chịu khổ như vậy nên mới có thể hiểu được nỗi khổ của dân chúng, hơn nữa hoàng thượng cũng là người bình dị, người không để ý cùng thô dân bọn họ ăn chung một nồi cơm.Những biểu hiện như vậy tuyệt đối không thể là giả được.

Khi Đông Phương Diệu tận lực lung lạc đám binh sĩ thì dần dần đám binh sĩ cũng thả lỏng người trước hắn,bọn họ mắt thấy hoàng thượng an vị ở bên mình, trò truyện đủ loại cùng tâm sự chuyện cũ đoạt vị, lá gan cả đám dường như cũng to hơn, hưng trí bừng bừng cùng hắn hàn huyên sôi nổi.

Mà phía trước đám người Ngô Việt ngồi như bị cô lập, thấy trước mắt một trận như thế này, bọn họ trong lòng đều có tư vị khó chịu.

Đông Phương Diệu khóe mắt dư quang lơ đãng liếc đến đám người Ngô Việt, cười nói:“Ngô tướng quân, còn nhớ rõ năm đó khi trẫm chưa đăng cơ, cũng đã từng gặp ngươi ở trong cung một lần, lúc ấy nương tử ngươi tựa hồ vừa giúp ngươi sinh được một oa nhi, oa nhi kia, chắc bây giờ cũng được mười tuổi rồi nhỉ.”

Nghĩ đến con của chính mình, Ngô Việt sắc mặt không khỏi chuyển hảo ,“Đúng vậy hoàng thượng, khuyển tử đã được chín tuổi, hai tháng trước nó đã cùng nương đi thăm bà ngoại, may mắn hai nương con bọn họ đi nơi khác mới không gặp trận đại hạn này.”

“Tránh được đại kiếp nạn, tương lai tất có hạnh phúc cuối đời, nếu nó có thể cùng ngươi giống nhau ngực mang chí lớn, sau khi trưởng thành, nhất định phải vì triều đình tận lực, đến lúc đó trẫm cũng sẽ phong cho nó ngôi vị tướng quân, hảo kế thừa uy doanh của ngươi từ đời này sang đời khác.”

Nghe vậy, Ngô Việt vui vẻ cười,“Nói thật, khuyển tử đúng là có vài phần phong phạm của ta năm đó,khi nó được năm, sáu tuổi đã thích múa đao lộng thương, gân cốt không sai, rất có khiếu luyện võ.”

Ngô Việt tựa hồ vô cùng yêu quý và hãnh diện về con mình, nhắc tới đứa nhỏ này, máy hát liền mở ra, bất tri bất giác cùng Đông Phương Diệu thân thiện hẳn lên, tán gẫu thập phần nhiệt tình.

Tần Tố Quyết không khỏi âm thầm cười trộm. Diệu quả nhiên là người có tâm cơ, biết làm như thế nào để đột phá được tâm phòng của đối phương, hóa lực cản vì trợ lực.

Tin tưởng ngày mai về sau, chỉ cần có người ở trước mặt Ngô Việt giảng một câu đương kim thánh thượng thế này thế nọ, hắn nhất định sẽ cùng đối phương liều mình quyết chiến.

Mọi người trò chuyện lại trò chuyện, càng nói càng hưng trí,khi có người bưng bình rượu tới, Đông Phương Diệu cũng thoải mái cùng mọi người cạn chén.

Sau ba chung rượu, không khí cũng càng thêm thân thiện, sau khi lại uống một chén rượu vào bụng, Đông Phương Diệu đứng dậy nói:“Nam tử hán đại trượng phu là phải có lý tưởng, có khát vọng,nhất định phải làm ra một phen thành tựu, tương lai cũng có thể làm tấm gương cho con cháu đời sau. Không quản mọi người phía trước có cái dạng hiểu lầm gì, trẫm hy vọng từ nay về sau, các ngươi đều có thể đồng lòng vì Bắc Nhạc cống hiến, trẫm sẽ không chủ động xâm chiếm quốc gia khác, nhưng có một ngày nếu có ai đó khi dễ trên đầu chúng ta, ta tuyệt đối sẽ khiến bọn họ không có đường chạy trốn.”

Nói xong lời nói này, hắn giơ bát rượu lên, cạn trước kính lễ.

Thấy thế, chúng tướng sĩ cũng đều giơ bát rượu lên, một lần nốc cạn.

Nhìn thấy một Đông Phương Diệu như vậy, Tần Tố Quyết trong lòng kích động, nội tâm cảm khái vạn phần.

Đây mới là bản lĩnh chân chính của bậc đế vương sao?

Nàng có loại dự cảm, Diệu nhất định sẽ lưu danh trong sử sách Bắc Nhạc,trở thành một bậc minh quân có danh vọng người người kính nể nhất.

Đối với bậc anh hùng nam nhân thì có những chuyện ngày thường sẽ chẳng bao giờ bàn luận, nhưng khi quá chén thì nhiều lúc cũng rất thích buôn chuyện.Bằng chứng là đã có người tò mò hỏi:“Hoàng thượng, chúng ta đều biết rằng lúc ngài đăng cơ năm đó đã từng chiêu cáo thiên hạ, kiếp này chỉ cưới duy nhất một mình hoàng hậu, người sẽ nhất định cô nương giống như thiên tiên bên cạnh này, cùng ngài rốt cuộc là quan hệ gì a?”

Vừa dứt lời, ánh mắt đoàn người đều chuyển qua trên mặt Tần Tố Quyết.

Nàng có chút thẹn thùng, vội vàng cúi đầu, đáy lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là những người thô lỗ mà, nghĩ đến cái gì liền hỏi cái ấy.

Đông Phương Diệu lại càng cười rộ lên, một phen nắm lấy vai nàng, khoe khoang :“Nàng chính là hoàng hậu của trẫm, cũng chính là người duy nhất trên cuộc đời này mà trẫm cưới.”

Tần Tố Quyết sắc mặt chợt đỏ lên, không khỏi âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, dường như đang trách cứ hắn nói chuyện sao có thể trực tiếp như thế chứ.

Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, cẩn thận đánh giá nàng. Vị cô nương này tuy rằng thân phận là hoàng hậu nhưng cũng không giống như những nữ tử gầy yếu được chiều chuộng thông thường, ngược lại mang vẻ hào phóng tự nhiên, không câu nệ tiểu tiết, thập phần có cảm giác nữ trung hào kiệt.

Từ xưa đến nay, hoàng đế đều là tam cung lục viện, phi tử vô số, mà hoàng thượng thân là Thiên Tử, lại thề chỉ cưới một người, này thật đúng là kì sự xưa nay chưa từng có a.”

Đông Phương Diệu lại nghiêm trang nói:“Chuyện người khác muốn cưới bao nhiêu người không liên quan đến trẫm, bất quá trẫm chỉ có một trái tim, trái tim này chỉ có thể dung nạp một người, nếu nhiều hơn có lẽ trẫm đã không thể đứng dậy nổi.”

Nghe vậy, mọi người cười ha ha.

Tần Tố Quyết bị lời nói của hắn làm cho mặt càng đỏ bừng lợi hại hơn. Sớm biết rằng người này làm càn như vậy, nàng đã tránh ở trong lều không thèm ra đây rồi.

Buổi cơm chiều hôm nay, đoàn người ăn uống thật vô cùng cao hứng, thời điểm hai người trở lại chủ trướng thì sắc trời đã đen.

Sau khi hai người rửa mặt một phen, Đông Phương Diệu liền khẩn cấp đem Tần Tố Quyết ôm đến trên sạp, khi nàng còn chưa kịp phản kháng thì hắn đã trùng trùng in xuống vô số nụ hôn ngăn chặn ngay tiếng kêu to sắp xuất khẩu của Tần Tố Quyết.

Hôn càng lúc càng mê say, càng sâu sắc, Tần Tố Quyết chậm rãi buông tha giãy dụa, đắm chìm sâu trong nụ hôn ngọt ngào này.

Sau một lúc lâu, khi môi của hắn thoáng lùi lại, bốn mắt nhìn nhau, tiếng thở dốc tràn ngập ở bên tai hai người.

“Tố Quyết, ta đêm nay thực vui vẻ, từ sau khi đăng cơ vì đế, ta luôn luôn ở trong viện các hoàng cung làm một hoàng thượng quy củ, nay đột nhiên ta hoài niệm những ngày khởi binh đoạt vị mà chúng ta đã cùng nhau trải qua, tuy rằng vất vả,nhưng lại tràn ngập ngọt ngào.”

Cho nên chàng sẽ không để ý,không biết ngại trước mặt cả đám tướng sĩ nói ra những lời kia sao?”

Đông Phương Diệu cười hắc hắc,“Những lời nói kia đều là sự thật trong lòng ta, chẳng lẽ không nói được sao?” Hắn hôn hôn lên lông mi của nàng ,“Thế nhân đều biết, Đông Phương Diệu ta vốn là loại người bạc hạnh, đại khái là sinh ra trong hoàng cung, lại chẳng may bị chính thân sinh phụ hoàng hãm hại làm cho ta không thể tin tưởng người khác cũng như tin rằng trên thế gian này còn có cái gọi là chân tình tồn tại.Thế nhưng nàng lại như một cánh bướm đẹp đẽ nhẹ nhàng tiến vào trong sinh mệnh của ta, nàng đã rót hy vọng vào nội tâm cằn cỗi của ta, Tố Quyết, ta có thể là người không ai địch nổi, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải ở bên người ta, luôn luôn bên cạnh ta, làm bạn với ta, chỉ cần vừa nghĩ đến việc nàng sẽ rời xa ta, tâm của ta như bị dao đâm chảy huyết, một khi huyết chảy hết, ta sẽ chết mất……”

Nàng vội vàng che cái miệng của hắn, trừng hắn liếc mắt một cái,“Cái gì mà chết hay đau khổ chứ, không cho chàng nói hươu nói vượn.”

“Tố Quyết, ta chỉ biết nàng chính là sự luyến tiếc của ta, đáp ứng ta, cả đời này đều ở lại bên người ta, đừng rời đi nữa nhé. Thiên hạ nữ tử cho dù có nhiều như thế nào thì sao chứ, ta chỉ muốn duy nhất một người thôi, chỉ cần một người duy nhất có thể cả đời bồi ở bên người ta, như thế đã là quá đủ rồi.”

Sau bốn, năm ngày lưu lại ở An Phong, Đông Phương Diệu rốt cục chuẩn bị lên đường hồi kinh.

Vốn theo hắn tiến đến An Phong có hai ngàn tinh binh, nay một nửa phụng chỉ tiếp tục đóng ở nơi này để hiệp trợ chẩn tai.

Những thi thể tử vong được gom lại đem đi tiêu hủy để tránh tạo thành bệnh dịch truyền nhiễm nếu không sẽ gặp tai hoạ lớn hơn. Vào mùa hè, các loại bệnh tật truyền nhiễm lây lan vô cùng nhanh chóng, vì bảo đảm cho sự sống sót cho những nạn dân còn khỏe mạnh, Đông Phương Diệu còn phái người hồi kinh huy động quân đội vận chuyển thật nhiều dược liệu đến đây.

Nạn dân địa phương ở An Phong liên tiếp được hoàng đế tích cực cứu tế thì cũng cảm giác được mình có hy vọng nên cũng dần phấn chấn lên, mọi người đều chăm chỉ làm việc, trùng kiến gia viên.

Thời điểm khi Đông Phương Diệu rời đi thì toàn bộ dân chúng An Phong đều xếp thành hàng tiễn đưa, Ngô Việt cầm đầu tướng sĩ cũng lời thề son sắt cam đoan, về sau nhất định sẽ nghe theo sự sai sử của triều đình, hết thảy lấy đại cục làm trọng.

Lần vi hành ở An Phong này, vì Đông Phương Diệu đã để lại được hình tượng một minh quân nên rất nhiều năm sau, dân chúng vẫn truyền lưu lại đoạn giai thoại này.

Ở giữa An Phong cùng kinh thành khi đó có một địa phương được gọi là Thắng Đức. Năm đó khi Vĩnh Viêm Đế còn sống đã từng sai người ở nơi đó rầm rộ thi công, xây lên một tòa hành cung rất đẹp.

Cho nên khi trên đường hồi cung, Đông Phương Diệu đã phái người đi trước đến hành cung thông báo cho nô tài trong hành cung chuẩn bị, đoàn người bọn họ muốn ở nơi đó nghỉ chân mấy ngày.

Vùng phụ cận bên cạnh hành cung Thắng Đức có một bãi săn bắn của hoàng gia, khi quân lính đến hành cung, Đông Phương Diệu liền mệnh lệnh cho mọi người ở tại đây tạm thời nghỉ ngơi, chỉnh đốn.

Mà hắn cùng Tần Tố Quyết thì sau một đêm nghỉ ngơi tại hành cung thì mỗi người cưỡi một con ngựa đi đến bãi săn bắn hoàng gia vui chơi.

Dù trời đang là giữa trưa nhưng ánh mặt trời cũng không quá độc ác, hai người ở bãi đất trống trong khu vực săn bắn giục ngựa phi nhanh, vui cười chơi đùa, rất thích ý.

Điều này làm cho hai người đều thập phần hoài niệm, bọn họ nhớ lại những ngày tháng khi Đông Phương Diệu còn chưa đăng cơ,khi bày mưu nghĩ kế, khi phút chốc được thanh nhàn hắn liền cùng nàng giục ngựa đạp thanh, hưởng thụ làn gió mát cùng cảnh vật tươi đẹp, lãng mạn trong thiên địa.

Nhưng chính ngay tại khi hai người đắm chìm trong hạnh phúc thì có một con tiểu bạch hồ chạy qua trước mặt hai người bọn họ.

Hai người đồng thời nhìn về phía đối phương, Đông Phương Diệu dẫn đầu nói:“Tố Quyết, nàng xem tiểu hồ ly kia mao sắc không sai, nếu là bắt được thì ta làm cho nàng một đôi bao tay, nhất định sẽ vừa ấm lại đẹp mắt.”

“Chàng tâm địa thật sự là ác độc, một con hồ ly nhỏ như vậy, chắc chắn là nó vừa rời khỏi vòng tay ôm ấp của mẫu thân để trốn đi chơi, chàng lại muốn đem nó giết lột da làm bao tay là sao?”

Bị nàng hung hăng trừng mắt, hắn thập phần ủy khuất.“Ta đây không phải tính toán vì nàng sao? Chẳng lẽ nàng không thích tiểu bạch hồ kia?”

“Thích thì có thích, bất quá cũng không thể nhẫn tâm giết nó được.”

“Vậy còn không phải dễ dàng sao, chúng ta cứ bắt nó lại, sau đó mang về cung dưỡng đi, ta nhớ nàng thích nhất tiểu động vật, còn nhớ rõ vài năm trước chúng ta cũng dưỡng một con bạch miêu không? Đáng tiếc về sau nó không cẩn thận ăn nhầm thuốc diệt chuột nên đã chết.” Hắn còn nhớ rõ nàng vì thế mà đã cực kì đau lòng.

Hai người vừa nói vừa đuổi theo tiểu bạch hồ kia.

Đông Phương Diệu cười nói:“Tố Quyết, chúng ta đánh cuộc đi.”

“Đánh cuộc cái gì?”

“Xem chúng ta ai bắt được tiểu bạch hồ kia trước, người thắng thì phải cho người thua hôn môi.”

Nghe vậy, Tần Tố Quyết tức giận đến trợn to mắt,“Chàng còn có thể gian trá đến mức độ nào nữa đây? Nếu theo như lời chàng nói, mặc kệ thắng thua, chúng ta không phải đều hôn môi sao?”

“Ha ha, hai chữ hôn môi này, từ trong miệng nàng nói ra thật đúng là tuyệt vời, rất êm tai.”

Nàng bị hắn cười chế nhạo mặt càng lúc càng ửng hồng,Tần Tố Quyết chỉ cảm thấy nam nhân này thật sự, thật sự rất đáng giận, nàng biết da mặt của chính mình không thể dày được như hắn,cho nên chỉ có thể bị hắn chiếm tiện nghi trong lời nói.

Trong khi hai người nói chuyện thì tiểu bạch hồ đã chạy rất xa.

Hai người không cần nhiều lời nữa, nhanh chóng đuổi theo tiểu hồ ly. Không bao lâu, tiểu hồ ly kia liền biến mất không thấy, hai người phân công nhau tản ra tìm kiếm.

Tần Tố Quyết dựa vào nhĩ lực siêu tốt của mình, đi xung quanh tìm kiếm thân ảnh tiểu bạch hồ.

Vèo một tiếng, tiểu bạch hồ ở trước mắt chợt lướt qua, nàng vừa muốn tiến lên đuổi theo thì bỗng nhiên có mười mấy hắc y nhân che mặt bay xuống từ trên cây.

Nàng ngẩn người ra, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi rút nhuyễn kiếm bên hông ra, mà đám hắc y nhân cũng lao thẳng đến chỗ nàng giao chiến thành một đoàn.

Đám hắc y nhân kia chiêu thức kì quái, lưỡi kiếm sắc bén, chắc chắn bọn họ là những sát thủ đã được trải qua huấn luyện.

Tuy rằng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, bất quá từ chiêu thức của bọn họ xuất ra thì có thể khẳng định nhóm người này nhất định là muốn lấy đi tính mạng của nàng.

Đúng lúc này, Tần Tố Quyết nghe thấy tiếng Đông Phương Diệu cùng ám vệ âm thầm bảo hộ bọn họ đang đuổi đến đây.

“Tố Quyết!”

Đông Phương Diệu thật không hiểu tại sao ở bãi săn bắn của hoàng gia lại xuất hiện đám sát thủ không rõ danh tính này, Đông Phương Diệu lo lắng kêu lên một tiếng.

Nàng một lòng đối phó với địch, nàng biết thủ đoạn của đám hắc y nhân này vô cùng tàn nhẫn.Đột nhiên, trong đó có một tên hắc y nhân từ trong tay áo bắn ra một ám khí lạnh như băng.

Tần Tố Quyết kịp thời nghiêng người tránh thoát, nhưng ám khí kia vẫn làm trầy da cánh tay của nàng, trên cánh tay nàng nhanh chóng xuất hiện một đạo vết máu.

Lúc này ám vệ cùng Đông Phương Diệu đã tới nơi, đám hắc y nhân kia thấy tình thế không ổn, vội vàng đào tẩu.

Đông Phương Diệu giận dữ, ra lệnh cho ám vệ đuổi theo, còn chính mình nhanh chóng xuống ngựa, chạy đến trước mặt nàng .“Tố Quyết, nàng bị thương?!”

Nói xong, hắn một phen xé mở tay áo của nàng, chỉ thấy miệng vết thương trên cánh tay chậm rãi chảy ra vết máu màu đen.

Hai người sắc mặt đều biến đổi,“Ám khí kia có độc!”

Tần Tố không dám chậm trễ, vội vàng từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc màu trắng, nhanh chóng vặn nút lọ, nàng đem thuốc bột rắc lên trên miệng vết thương.

“Thuốc giải độc này là do sư phụ ta năm đó tỉ mỉ luyện chế thành, tuy rằng không thể đem độc khử hết,nhưng lại có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch, không cho độc tố lan tràn.”

Vẻ mặt Tần Tố Quyết rất bình tĩnh, nhưng Đông Phương Diệu ngược lại rất khẩn trương, tuấn dung đã có vài phần trắng bệch.

Nàng cười cười,“Không có việc gì đâu Diệu, chỉ là tiểu thương thôi, chờ sau khi chúng ta hồi kinh, để cho thái y cẩn thận nhìn một cái, tra ra rốt cuộc là loại độc gì, đúng bệnh hốt thuốc, lập tức độc sẽ được giải thôi.”

Đông Phương Diệu sắc mặt cũng không bởi vì lời trấn an của nàng mà chuyển hảo, hắn gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, thanh âm run run nói:“Ta cho rằng chỉ cần nàng ở lại bên người ta thì sẽ được, hưởng một đời thanh phúc, không nghĩ tới những người đó cả gan làm loạn, ở ngay dưới mí mắt ta mà cũng dám làm thương tổn nàng……”

Cảm nhận được hắn run nhè nhẹ, Tần Tố Quyết nhẹ giọng an ủi hắn,“Ta không sao, Diệu, chàng đừng như vậy, chàng như vậy chỉ càng hại ta thêm lo lắng.”

Nghe vậy Đông Phương Diệu không nhiều lời nữa, ôm nàng thả người lên ngựa,“Đêm nay về hành cung trước, sáng mai lập tức hồi cung.”

Nguyên bản Đông Phương Diệu còn dự tính ở hành cung thêm mấy ngày nhưng lúc này đã mất đi tâm tình tiếp tục du ngoạn.

Tần Tố Quyết gật gật đầu, không nói gì, bởi vì nàng sâu sắc nhận thấy được, rõ ràng giữa một bãi săn bắn hoàng gia to như thế này nhưng dường như có một đôi con ngươi nhìn trộm đang gắt gao tập trung trên thân ảnh của nàng.