Đế Bản Bạc Hạnh

Chương 6: [ Thượng ]



Sau khi Tôn Hữu Câu cẩn thận an bài, hoàng đế Bắc Nhạc Đông Phương Diệu đã mang theo hai ngàn tinh binh cùng với hoàng hậu Tần Tố Quyết lên đường đi đến An Phong để kịp thời cứu tế cho dân chúng.

Đoàn người với hai ngàn tinh binh phải hộ tống rất nhiều vật tư, bao gồm các loại dược liệu, đồ dùng, chăn.Ngoài ra còn có những nhóm tướng sĩ chuẩn bị lương thảo. Từ kinh thành đến An Phong, mau mà nói cũng phải đi mất một ngày đường, vì để rút ngắn lộ trình nên Đông Phương Diệu đã hạ lệnh đi liên tục mà không ngừng nghỉ.

Càng tiếp cận An Phong, cảnh vật càng tiêu điều, ghê người hơn.

Bởi vì trận động đất này quy mô thật lớn nên đã khiến cho phần lớn các công trình cùng nhiều phòng ốc bị sập hoàn toàn, dân chúng không có nơi trú trụ, chỉ có thể tốp năm tốp ba đứng tụ lại ở những khoảng đất trống, nếu ai có chiếu thì dùng chiếu, không có chiếu thì phải dùng cỏ tranh ngả ra đất tạm nghỉ. Khi nhìn thấy quân đội triều đình mang theo vật tư tới cứu đói, bách tính nơi đây giống như nhìn thấy ánh rạng đông, trên mặt xuất hiện những nụ cười vui mừng.

Đông Phương Diệu chính mắt thấy khung cảnh hoang vắng thê thảm như thế này thì đáy lòng vạn phần khó chịu..Những người ở đây đều là con dân của hắn.Quả thật muốn an quốc thì phải an dân trước, cuộc sống của nhân dân có tốt thì người làm đế vương mới có thể an tâm được.

Tần Tố Quyết từ trước đến nay vốn là người hay động lòng trắc ẩn. Hai năm này phàm là gặp chuyện bất bình nàng đều ra tay tương trợ, hiện thời mắt thấy rất nhiều nạn dân gặp rủi ro, một mảnh thê lương với hình ảnh những cụ già, những người phụ nữ ốm đau yếu ớt khiến cho nàng cảm thấy không đành lòng.

Trận động đất này chẳng những làm cho chỗ ở của dân chúng bị hư hỏng mà còn khiến rất nhiều người bị thương vong, tùy ý có thể thấy được la liệt thi thể huyết nhục mơ hồ nằm đầy đất, xung quanh đó là tiếng thân nhân đang canh giữ thi thể gào khóc đến tê tâm liệt phế.

Đông Phương Diệu cũng không rầy rà, lập tức hạ lệnh cho quân đội đóng quân tại đây, triển khai công việc chẩn tai.

Nạn dân không có nhà để về vạn vạn không nghĩ tới người đến chủ trì chẩn tai lần này, cự nhiên là Thiên Tử, họ thực không ngờ đích thân vị hoàng thượng tôn quý cao cao tại thượng đã đi đến An Phong để cứu trợ, điều này làm cho rất nhiều dân chúng đáy lòng đều có chút rung động.

Bọn họ đã sớm nghe qua uy danh của Đức Trinh Đế, chỉ trong hai năm, hắn đã đem Bắc Nhạc cai quản gọn gàng ngăn nắp.

Chính là An Phong chỉ là một trấn nhỏ, tuy rằng khoảng cách với kinh thành không xa, nhưng bởi vì địa phương này từng sinh ra Sở Tử Nặc- vị tướng quân được coi là chướng ngại vật lớn nhất của Đức Trinh Đế năm đó.Cho nên khi An Phong gặp phải đại thiên tai thì dân chúng địa phương đều cho rằng trấn An Phong này xong đời rồi.

Lấy ấn tượng xấu xí của hoàng đế đối với An Phong mà nói, chỉ sợ hoàng đế ước gì dân chúng An Phong sao không chết hết đi cho gọn,bọn họ đều không nghĩ tới động đất mới phát sinh có hai ngày, triều đình liền phái đại quân mang theo vật tư phong phú cùng kim ngân đến cứu trợ. Chẳng những phát chẩn tế phẩm, hoàng đế cũng ra lệnh cho mấy chục quân y xuất ra dược liệu tốt nhất, lại cẩn thận trị liệu cho dân chúng bị thương.

Hai ngàn tinh binh động tác thực nhanh chóng, rất nhanh liền vì nơi ăn chốn nghỉ của nạn dân mà suy nghĩ.Tất cả trướng bồng được chia sẻ để giải quyết vấn đề nghỉ ngơi khẩn cấp cho bách tính. Điều này làm cho An Phong dân chúng nước mắt đan xen, ào ào cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Chính là, trong khi đại bộ phận mọi người ở đây cảm động trước hoàng ân của hoàng đế thì cũng vẫn có một bộ phận nhỏ những người không bị dược phẩm cùng trướng bồng của Đông Phương Diệu dụ dỗ.

Bọn họ không phải ai khác mà đúng là thuộc hạ năm đó của Sở Tử Nặc, hai vạn binh mã đó luôn luôn đóng tại An Phong.Người đứng đầu hai vạn binh mã này tên là Ngô Việt, hắn là một người họ hàng xa của Sở Tử Nặc,khi đó hắn vô cùng trung thành và kính phục Sở Tử Nặc.Phía dưới Ngô Việt là Phó tướng Trần Minh Xa và Hạ Lượng, bọn hắn cũng có quan hệ cá nhân với Sở Tử Nặc.

Do trận động đất khủng khiếp này mà phỏng chừng thiệt hại gây ra không nhỏ, không chỉ có quân doanh bị hủy rối tinh rối mù,một số huynh đệ của bọn họ cũng bị chết, bị trọng thương, ngay cả lương thảo cũng tổn thất hơn phân nửa.Ngay tại lúc bọn họ hết đường xoay xở, hoàng thượng cự nhiên tự mình đến An Phong chẩn tai.

Khiếp sợ qua đi, những người này trong lòng đều thực khinh thường, bọn họ cảm thấy hành động của vị hoàng đế này rõ ràng là đang thu mua lòng người, tựa như năm đó lấy mưu kế đặt bẫy tướng quân của bọn họ là giống nhau.

Cho nên thời điểm khi Đông Phương Diệu cắt cử quân tiên phong đem một số lượng lớn lương thảo, vật tư đến cho bọn họ thì Ngô Việt cầm đầu vài tên tướng lãnh liền cự tuyệt:“Chúng ta tạm thời coi như sung túc, không cần triều đình cứu tế.”

Những lời này rất nhanh liền truyền đến Đông Phương Diệu,nhưng hắn vẫn chưa tức giận, chỉ mỉm cười,’’ Tính tình ưa đùa giỡn cũng không nhìn xem thời điểm, cấp dưới Sở Tử Nặc tối nể trọng năm đó hóa ra cũng chỉ có năng lực như thế này thôi sao?”

Tần Tố Quyết đang chỉnh trang lại hành lý tùy thân cách đó không xa nghe vậy liền vội vàng cầu tình:“Triều đình hai năm lạnh nhạt đối với An Phong, bọn họ trong lòng có ý kiến cũng là không thể tránh được.”

Đông Phương Diệu biết Tần Tố Quyết lo lắng mình tức giận sẽ đối với những tướng sĩ này gây bất lợi, hắn liền lộ ra nụ cười ôn hòa, trấn an nàng,“Nàng đừng nghĩ nhiều, ta tự có chừng mực.” Nói xong, hắn nhìn về phía quan viên tiên phong ở đằng sau trướng mành,“Truyền lệnh xuống cho trẫm, triệu tập những tướng sĩ dó đến một chỗ, trẫm có chuyện muốn nói với bọn họ.”

Quan viên tiên phong lĩnh mệnh rời đi, ước chừng sau hai nén hương thì có binh lính báo lại, binh mã đóng ở An Phong đã tập hợp ở phía bên ngoài chờ thánh giá.

Đông Phương Diệu thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, hắn nắm lấy tay Tần Tố Quyết, cười nói:“Muốn cùng ta đi ra nhìn một cái không?”

Nàng đương nhiên sẽ không lắc đầu. Nàng đi theo hắn, nếu có tướng sĩ nào nói ra lời không xuôi tai, chọc giận mặt rồng đại khai sát giới thì nàng còn có thể khuyên nhủ một hai câu.

Đông Phương Diệu nhìn rõ tâm tư của nàng nên không khỏi nở nụ cười, nhéo nhéo tay nàng.“Yên tâm, ta lần này là tới cứu tế, không phải tới để giết người.”

Nàng giận dữ trừng hắn một cái, nàng cảm thấy nam nhân này thật sự rất khôn khéo, ngay cả suy nghĩ trong nội tâm của nàng cũng đều hiểu biết cực kỳ rõ ràng.

Thời điểm Đông Phương Diệu xuất hiện trước mặt tướng sĩ, tuy rằng bọn họ trong lòng không phục hắn chút nào, nhưng quân là quân, thần là thần, bọn họ chung quy không muốn để lộ nhược điểm làm cho hoàng thượng có cơ hội làm khó dễ nên tất cả lập tức nhất tề quỳ xuống đất, miệng hô vạn tuế.

Hắn vui vẻ vẫy tay, vận dụng nội lực đối với mọi người hô lớn một tiếng,“Bình thân.”

Một tiếng này, khí thế mênh mông cuồn cuộn, nội kình hùng hậu,thanh âm vô cùng uy nghi khí phách khiến cho vài tên tướng lãnh bao gồm cả Ngô Việt đều không nhịn được phải ngẩng đầu lên, âm thầm cảm thấy e dè trong lòng.

Đông Phương Diệu thi triển khinh công nhảy đến phía trên một ngôi nhà hiếm hoi còn chút nguyên vẹn.

Gió nhè nhẹ đưa đẩy, thổi bay y bào thanh lịch của hắn, chúng tướng sĩ không khỏi âm thầm hít vào, hảo cho một người có được khí khái của thần tiên, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách, không hổ là hoàng đế tôn quý của giang sơn trù phú này.

Trên thực tế, bọn họ cũng nghe qua không ít công tích của Đức Trinh Đế.Tuy rằng ai cũng khinh thường hắn năm đó lợi dụng thủ đoạn giết chết tướng quân Sở Tử Nặc, nhưng không thể phủ nhận, trong hai năm thống trị hạ, trừ bỏ một vài thiên tai không thể tránh khỏi, Bắc Nhạc cũng có thể được xưng là quốc thái dân an.

“An Phong lần này gặp tai hoạ, trẫm cảm thấy vô cùng đau buồn, trên đường đi tới đây, trẫm đã nhìn thấy không ít nạn dân trôi giạt khắp nơi, bọn họ đều không có nhà để về, thậm chí là cửa nát nhà tan, cuộc sống khổ sở của mọi người, trẫm thập phần thấu hiểu.” Chậm rãi mở miệng, lời nói của Đông Phương Diệu thực sự rất rõ ràng,đó là những câu nói phát ra từ tâm phế của hắn.

“Thân là đế vương của Bắc Nhạc, trẫm vô cùng đau xót cho đại kiếp nạn này của con dân, trẫm thực sự muốn giảm thương vong cùng tổn thất xuống mức thấp nhất nên đã không quản đường xá giục ngựa không ngừng để đến,vì nạn dân trẫm đã đưa đến đây rất nhiều vật tư để phát chẩn khẩn cấp cho dân chúng, nhưng là……” Dường như muốn chuyển đề tài của câu chuyện, đôi mắt sắc lém đảo qua tất cả mọi người ở đây.

“Triều đình có tâm giúp An Phong vượt qua cửa ải khó khăn, cũng như muốn tương trợ cho nạn dân, dù sao trùng kiến gia viên, khôi phục lại cuộc sống là một việc không hề đơn giản.Thế nhưng nghe nói có những người lại không cần đến sự giúp đỡ của triều đình, thậm chí còn trả lại những đồ dùng do trẫm đưa đến.” Nói tới đây, hắn khẽ cười một tiếng, ngữ khí cũng bình thản lạ thường.

“Có lẽ các ngươi có người cho rằng trẫm tự mình tiến đến cứu tế là hành động mua danh chuộc tiếng. Nhưng vấn đề là, trẫm cần phải làm như thế sao? Từ khi lên ngôi đến nay, tất cả tâm tư tình cảm của trẫm đều vì dân chúng, trẫm vì dân chúng mưu cầu phúc lợi, cải cách những cái cũ, thi hành cách làm mới, trên thực tế nếu thích trẫm có thể ăn chơi hưởng lạc, mặc kệ cái gì gọi là bêu danh ngàn đời, nhưng trẫm chưa từng làm thế, trẫm không muốn làm một hoàng đế thoải mái, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Trẫm muốn chăm lo việc nước không phải vì hư danh mà để làm cho dân chúng Bắc Nhạc được giàu có, phồn vinh, đất nước ta binh hùng tướng mạnh, để xem còn ai dám khi dễ Bắc Nhạc của chúng ta!”

Những lời nói của Đông Phương Diệu vô cùng khẳng khái như muốn chạm đến tận đáy lòng sôi trào nhiệt huyết của các tướng sĩ.

Hắn tiếp tục nói:“Trẫm biết trong các ngươi vẫn có người không phục trẫm, các ngươi vẫn nhớ việc cũ, các ngươi cho rằng thần phục trẫm chính là phản bội Sở tướng quân, nhưng từ xưa được làm vua thua làm giặc, năm đó lập trường bất đồng, chẳng lẽ các ngươi còn muốn trẫm đối Sở tướng quân nhân từ nương tay sao?”

Dứt lời, mọi người đều trầm mặc không nói.

Cách đó không xa Tần Tố Quyết cũng bởi vì lời nói này mà hơi hơi động lòng.

“Năm đó các ngươi là thuộc hạ của Sở tướng quân, các ngươi cùng trẫm đối kháng, do Sở Tử Nặc là chủ tử của các ngươi nên người các ngươi phải phục tùng, trẫm có thể hiểu được, cho nên sau khi trẫm lên ngôi, trẫm nào có hành động trả thù các ngươi đâu? Trẫm cũng từng muốn cho các ngươi thi triển công phu trên vũ đài để vì triều đình mà công hiến, nhưng các ngươi không muốn, các ngươi còn nhớ rõ không? Hiện thời các ngươi dù gặp khốn khó nhưng vẫn không chịu nhận viện trợ của triều đình, trẫm hỏi các ngươi, cho dù trẫm không phải chủ tử của các ngươi, các ngươi không cần viện trợ của trẫm nhưng dân chúng Bắc Nhạc thì sao? Thứ làm nên quân đội Bắc Nhạc, chẳng phải là tiền nộp thuế làm ruộng của dân chúng đó sao? không phải trẫm, lại càng không là Sở tướng quân có thể tạo nên được quân đội! Việc các ngươi cần phải làm chính là chỉnh đốn tốt bản thân, sau đó gia nhập vào hàng ngũ cứu tế, dân chúng An Phong cần các ngươi trợ giúp bọn họ trùng kiến gia viên!”

Chúng tướng sĩ trầm mặc, Đông Phương nói những lời này tuy rằng có chút bá đạo, nhưng lại là những câu có lý.Đúng là trong hai năm này, bọn họ xác thực vì Sở tướng quân tử mà canh cánh trong lòng.

Nhưng bọn họ lại quên mất một điều rằng– nếu năm đó Đông Phương Diệu đoạt vị thất bại, như vậy đương kim chấp chính sẽ vẫn là tên hoàng đế ngu ngốc vô đạo Vĩnh Viêm Đế kia.

Nếu Vĩnh Viêm Đế tiếp tục chấp chính, sẽ chỉ làm cho cuộc sống của dân chúng Bắc Nhạc Quốc càng thêm khó chịu đựng được, cho dù có một ngày Sở tướng quân trở thành Nhiếp Chính vương,nhưng ai dám cam đoan tiểu hoàng đế kế nhiệm sẽ là một vị minh quân chứ?

Huống hồ dân chúng gặp nạn, bọn họ thân là quân nhân Bắc Nhạc thì không nên bởi vì thù oán cá nhân mà không để ý đến đại cục.

Nghĩ như vậy, liền có một tên tướng sĩ chậm rãi đi ra khỏi hàng ngũ, đứng ở trước mặt Đông Phương Diệu.

Một người bước ra khỏi hàng, tự nhiên có người thứ hai đứng ra, dần dần, những người bước ra khỏi hàng đếm càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, những tướng sĩ còn lại cũng chỉ có Ngô Việt, Trần Minh Xa, Hạ Lượng cùng vài người đảm nhiệm chức vụ quan trọng khác, bọn họ hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều toát ra vẻ xấu hổ.

Đông Phương Diệu lại nở nụ cười, vẫy tay đối quan viên tiên phong phân phó,“Sắp xếp một chút, đem vật tư lần lượt phát xuống. Dân chúng của trẫm còn cần dựa vào những tướng sĩ này bảo hộ. Vì thế tính mạng của bọn họ ở trong mắt trẫm đều là vật báu vô giá. Tướng sĩ nào bị thương thì hãy phân phó cho quân y đến hảo hảo trị liệu cho bọn họ.Nếu bọn họ còn có cái gì cần thì phái đại biểu trực tiếp tìm đến trẫm,việc kiến tạo An Phong vô cùng hệ trọng, chúng ta quân thần phải chung sức cố gắng.”

Một phen nói ra những lời này làm mọi người ở đây cảm xúc mênh mông, kích động không thôi, ngay cả Tần Tố Quyết cũng cảm thấy Diệu so với suy nghĩ của nàng càng giống một vị hoàng đế hơn.