Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 69: Thân phận bại lộ 1



Editor: Cò Lười
Beta:

Mục Kỳ lại một lần nữa cảm thán, hiệu quả của ‘Hàn Sơn Mộc’ và ‘Bạch Kỳ Tuyết’ này thật sự quá tốt, chỉ mới một ngày trôi qua, độc của Mục Kỳ cơ bản đã ổn hơn, mà nội lực của mình rõ ràng có dấu hiệu tăng trưởng.

Nhưng mà thuốc này có phải là tốt quá rồi hay không.

Mục Kỳ nằm ở trên giường, cố gắng giả vờ thành dáng vẻ vô cùng suy yếu, nhìn vào đôi mắt lười biếng của Liễu Tịch Nhược, lại liếc nhìn người theo sát phía sau nàng, Hoa Khê đang chuẩn bị “hành lý” cho Liễu Tịch Nhược, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: "Nhược Nhược, lồng ngực của ta đau quá, có phải hay không độc tố lại phát tác."

Liễu Tịch Nhược khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Vương gia cứ yên tâm đi, nô tì vừa mới bắt mạch cho Vương gia xong, trong cơ thể Vương gia hiện tại không còn độc tố gì, hơn nữa nội lực cùng thể lực đều tốt hơn trước kia nhiều."

Khóe miệng Mục Kỳ khẽ giật giật, lại nói: “Nhược Nhược, nàng nhẫn tâm bỏ ta lại như vậy sao? Chẳng lẽ nàng đã quên ta là vì cứu nàng mới…”

"Vương gia, nếu ta nhớ không lầm, độc trên cơ thể ngươi là ta giúp ngươi giải còn thuận tay giải luôn độc tố tiềm ẩn trong cơ thể ngươi hai mươi mấy năm. Mua một tặng một, nhiều lợi ích thực tế nha.” Liễu Tịch Nhược nói một câu, thành công cắt lời Mục Kỳ còn khiến hắn không thể phản bác được.

Mục Kỳ nghe thấy Liễu Tịch Nhược nói như vậy, bất đắc dĩ mấp máy khóe miệng, sau đó đành phải giương mắt nhìn Liễu Tịch Nhược từ từ rời khỏi phòng mình.

Mà sau khi Liễu Tịch Nhược rời khỏi phòng hắn, hai bóng người linh hoạt bay vào phòng.

"Kết quả như thế nào?" Mục Kỳ lạnh lùng mở miệng, giọng nói ngắn gọn khiến người ta thắc mắc không biết người trước người sau có phải do cùng một người nói ra hay không.

“Thần có tội, không tìm được bất kì tin tức nào về Tần môn chủ, ngoại trừ một lần đi vào cửa Tuyết Cốc kia.” Mặc Ảnh chắp tay nói.

"Tuyết Cốc?" Mục Kỳ kinh ngạc nhíu mày, "Hắn vậy mà lại đi đến đó?"

“Đúng vậy, thực lực của hai bên lúc đó khác nhau quá lớn, mà đại sư huynh của vương phi lại đang bị nội thương, cho nên hoàn toàn không thể ứng chiến, mà 'Hàn Sơn Mộc' cùng 'Bạch Kỳ Tuyết' lại bị Thương Nguyệt giáo đoạt đi, may mà có Lục công chúa từ phía sau khiến 'Hàn Sơn Mộc' cùng 'Bạch Kỳ Tuyết' rơi ra, mà bản thân lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Mà đúng là lúc này, môn chủ Thiên Cơ Môn đột nhiên xuất hiện, không chỉ đoạt được 'Hàn Sơn Mộc' và 'Bạch Kỳ Tuyết' còn thành công cứu Lục công chúa, sau đó đưa hai loại dược liệu này đến kinh thành.” Tử Phong dừng một chút, một hơi kể hết những thứ này, khiến Mục Kỳ hơi kinh hãi.

“Vì sao không nói những chuyện này cho ta biết sớm hơn?” Mục Kỳ hơi ngây ngốc, đối với những chuyện nối tiếp nhau vô cùng phân vân và khó hiểu.

Chẳng qua trọng tâm chú ý của hắn lúc này đã hơi bị trật đi.

Lông mày Mục Kỳ hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng rồi sốt ruột hỏi ngay: “Sư huynh? Vương Phi lại có một vị sư huynh? Mà vị sư huynh kia rời Tuyết Cốc còn mang theo Hàn Sơn Mộc cùng Bạch Kỳ Tuyết?"

“Vâng.” Tử Phong lên tiếng, sau đó tiếp tục nói, “Vương phi có tổng cộng một sư huynh và một sư muội, lúc Vương gia trúng độc may mà còn sư huynh của Vương phi.”

“Nhờ hắn?” Cả khuôn mặt Mục Kỳ trầm xuống, “Còn gì nữa? Đem tất cả mọi chuyện, còn có người nào, nói rõ từng cái cho ta.”

Tử Phong Mặc Ảnh nghe được lời Mục Kỳ đều đem những chuyện mấy ngày nay ra nói hết cho Mục Kỳ. Mà đợi bọn hắn nói xong, Mục Kỳ vẫn luôn trưng ra gương mặt âm trầm, không nói một câu.

“Giúp ta thu dọn đồ đạc, sau đó chuyển toàn bộ đến biệt uyển của Vương phi, mà Tử Phong sau này ở lại đó bảo vệ sự an toàn cho Vương phi. hiện tại Mặc Ảnh bắt đầu tăng tốc độ tìm kiếm Lưu Tịch.”

Từ khi chiến tranh kết thúc đến bây giờ, thời gian dài như vậy, Tần Lưu Tịch dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn không tìm được tung tích của hắn. Mục Kỳ ngạc nhiên với trình độ thần bí của người này, đây đã vượt quá dự đoán của hắn. Mà càng làm hắn không thể tưởng được chính là, hắn ta lại xuất ở tại thời khắc quan trọng nhất.

Hắn tới cùng ở nơi nào? Vì sao không muốn gặp ta? Mục Kỳ nhắm mắt lại, nghĩ mãi không ra.

Từ từ! Có phải hắn đã xem nhẹ gì đó rồi không? Cùng ngày, Liễu Tịch Nhược đi tìm ‘Hàn Sơn Mộc’ và ‘Bạch Kỳ Tuyết’ nhưng người đến Tuyết Cốc lấy nó còn cứu Mục Tinh là Tần Lưu Tịch, mà người đem hai loại dược liệu này đi cũng là Tần Lưu Tịch nhưng sau cùng đưa chúng đến Vương phủ cứu hắn tỉnh lại lại là Liễu Tịch Nhược.

Hơn nữa, lần đó ở biên quan, Mục Kỳ còn nhớ rõ, ngày Tần Lưu Tịch bị thương, bên cạnh hắn có một nam tử y thuật cao minh, mà sư huynh của Liễu Tịch Nhược…

Mục Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, có chút không thể tin mở to hai mắt, suy nghĩ có phải quá kỳ lạ hay không?

==

Mà ở trong biệt uyển, Hoa Khê ngạc nhiên nhìn Lưu Toàn phái người chuyển đồ vào, không rõ nên nói gì mới phải.

Các ngươi... . Muốn làm cái gì?” Hoa Khê kinh ngạc mở miệng, mà Liễu Tịch Nhược vẫn nằm im không nhúc nhích, trên mặt không có một tia dao động.

"Vương Phi, đây là Vương gia bảo chúng tiểu nhân đưa đến, mong rằng Vương phi sẽ không làm chúng nô tài khó xử ạ.” Lưu Toàn thấy mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, mới vội vàng đi đến trước mặt Liễu Tịch Nhược nói.

Mà qua một lúc lâu, Liễu Tịch Nhược mới chậm rãi nâng khóe môi, lười nhác nói: "Chuyển ra đi.”, rõ ràng là giọng điệu lười nhác nhưng bên trong lại ẩn chứa sự uy nghiêm không cho phép kháng nghị.

Trên mặt Lưu Toàn mồ hôi tuôn rơi, nhớ tới lời Mục Kỳ nói lúc đưa đến, vẻ mặt hắn hiện lên sợ hãi.

"Vương... Vương Phi, tiểu nhân vẫn chưa muốn bị Vương gia đuổi ra phủ." Lưu Toàn run rẩy nói xong, âm mưu để Liễu Tịch Nhược thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Mà Liễu Tịch Nhược đã từ từ mở mắt ra nói một câu không đầu không đuôi: "Ở trước mặt ta không cần tự xưng tiểu nhân.”

Lưu Toàn lấm tấm mồ hôi, nhìn vẻ mặt nhàn hạ lười biếng của Liễu Tịch Nhược bảy tỏ không còn cách nào.

Hắn từ từ đứng lên, xoay người nhìn đống đồ mới chuyển vào kia, vùng vẫy lần cuối.

“Nhược Nhược, sao lại có thể đem đồ này nọ của phu quân mang đi chứ?” Một giọng nói trong trẻo truyền đến, ngay sau đó, một bóng dáng nam tử mặc áo trắng cao ráo từ từ đi đến.

Lưu Toàn nhìn thấy Mục Kỳ đi đến, lập tức mừng rỡ, không nói gì đã kéo cả Hoa Khê và mấy hạ nhân trực tiếp ra ngoài, để cho họ một thế giới hai người.

"Vương gia hôm nay thật hăng hái, xem ra Hàn Sơn Mộc và Bạch Kỳ Tuyết chẳng những có thể trị khỏi độc cho Vương gia, còn có thể khiến tinh thần Vương gia dồi dào hơn rất nhiều." Liễu Tịch Nhược tiếp tục nằm ở trên ghế, lười biếng nói.

Mà Mục Kỳ sau khi nghe xong lời của nàng lại cười tà mị, sau đó đột nhiên khom người, áp sát mặt vào mặt Liễu Tịch Nhược: “Nhược Nhược, nàng làm sao mà biết tinh thần hôm nay vi phu dồi dào, nếu không hiện tại chúng ta thử xem.”

Liễu Tịch Nhược ngạc nhiên mở to mắt, đôi má cũng trong nháy mắt đỏ bừng. Ý tứ trêu ghẹo ẩn ẩn trong câu nói kia của Mục Kỳ sao nàng lại không biết, nhưng mà khi lời này vào tau một thiếu nữ chưa trải sự đời, thì sao cũng có chút ngại ngùng.

"Ha ha ha" Nhìn Liễu Tịch Nhược đỏ bừng mặt, Mục Kỳ lại không thể đè nén sự buồn cười, sau đó đột nhiên giơ tay lên, thẳng tắp duỗi đến chiếc khăn che mặt của Liễu Tịch Nhược.

Liễu Tịch Nhược hoảng sợ, trên mặt hiện lên sự kích động chưa từng có, đồng thời cũng nhanh chóng nghiêng mặt đi, thành công tránh thoát bàn tay sắp xốc khăn che mặt của nàng lên.

Sau đó thân thể nàng nhanh chóng di chuyển, thân thể vốn đang nằm nghiêng trên ghế cũng đã đứng sang bên.

"Vương gia, có một số việc không nên vượt quá.”

Mục Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, nghe được giọng nói trong veo mà lạnh lùng thì ngây người. Hắn nhìn đôi mắt lười biếng của nàng, trong ánh mắt bình tĩnh còn mang theo vài phần ủ rũ, mà bởi vì động tác vừa rồi của hắn, trong ánh mắt nhìn hắn lại nhiều thêm vài phần cảnh giác cùng xa cách.

Tim Mục Kỳ đột nhiên bị kiềm hãm, hắn mở to mắt, cố gắng không nhìn đến đôi mắt lạnh nhạt xa cách kia của Liễu Tịch Nhược, cho nên cũng bỏ lỡ sắc mặt ngày càng tái nhợt của nàng.

“Vượt quá?” Mục Kỳ gói ghém lại sự mất mát trong lòng, thay bằng dáng vẻ tà mị, nói, “Vậy mấy ngày trước Vương phi cởi hết y phục vi phu, thiếu chút nữa cưỡng ép ta có tính là vượt quá không?”

"Ngươi. . . Vô lại!" Nghe thấy Mục Kỳ nói đến chuyện mấy ngày trước, mặt Liễu Tịch Nhược đã đỏ càng không thể kìm nén được sắc đỏ, nàng dứt khoát xoay người không để ý tới hắn.

“Nàng có biết Tần Lưu Tịch không?" Mục Kỳ biết không còn cơ hội kéo khăn che mặt xuống được nữa nên trực tiếp buông tha suy nghĩ này, tìm một cái ghế ngồi xuống, tùy ý nhìn bốn phía.

Tim Liễu Tịch Nhược đập mạnh, như có suy tư liếc nhìn Mục Kỳ, sau đó mới từ từ nói: “Biết.”

“Hai người biết nhau thế nào?” Nhìn đôi mắt kiên định của Liễu Tịch Nhược, lại nghĩ đến gương mặt đẹp không giống người phàm của Tần Lưu Tịch, sự buồn phiền trong lòng lan ra.

“Đã quen biết từ rất lâu rồi.”

Đã quen biết từ lâu, là quen biết từ đầu rồi đi.

“Hắn đối xử với nàng thế nào?”

“Rất tốt.”

Mục Kỳ lạnh lùng nhìn Liễu Tịch Nhược, không nói thêm câu nào, sau đó đứng lên đi ra ngoài, trong ống tay áo buông thõng kia dường như còn có thứ gì đó mà Liễu Tịch Nhược không để ý làm rơi.

“Tiểu thư, tiểu thư, Vương gia sau này sẽ không ở đây thật phải không, hiện tại thân thể tiểu thư…” Hoa Khê nhìn thấy Mục Kỳ đi ra ngoài vội vàng đi tới xem xét tình huống của Liễu Tịch Nhược.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Liễu Tịch Nhược thì kinh hãi, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống.

Liễu Tịch Nhược từ từ điều chỉnh sắc mặt, mới chậm rãi nói: “Không biết, đợi lát nữa đưa tn tức, Mục Kỳ bắt đầu nghi ngờ ta thân…” Tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại, Liễu Tịch Nhược mở to hai mắt nhìn mặt đất trước mặt mình, sắc mặt vốn đang tái nhợt lập tức trở nên tái mét.

Hoa Khê theo ánh mắt Liễu Tịch Nhược nhìn về phía mặt đất, khi nhìn con rết to bằng ngón tay trên mặt đất thì vô cùng sửng sốt, sau đó quyết đoán cấp tốc cầm lấy roi da giấu trên thắt lưng dùng võ công đánh về phía đó.

"Bốp - -" một tiếng, con rết kia dễ dàng bị xẻ thành hai nửa, yếu ớt nằm trên mặt đất, thi thể tàn tạ trông càng gớm ghiếc và đáng sợ hơn.

Hoa Khê nhìn con rết không còn thở nữa, sau đó ném khăn tay của mình tới, che thi thể đáng sợ kia đi, biểu cảm Liễu Tịch Nhược mới dịu đi đôi chút.

"Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Thấy thân thể Liễu Tịch Nhược không còn cứng ngắc như nãy, Hoa Khê mới thử hỏi một câu.

"Không có việc gì." Rất lâu sau, Liễu Tịch Nhược mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cùng lúc đó, vẻ mặt Mục Kỳ vẫn ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó mới dịu đi, nhẹ nhàng nhếch miệng, tà mị cười cười.

Buổi tối, khi Mục Kỳ nâng bước chân vui vẻ tiến vào phòng Liễu Tịch Nhược, Hoa Khê đột ngột đi đến tóm lấy hắn.

Vẻ mặt của Mục Kỳ hơi nhướng lên, nhìn cánh tay đột nhiên xuất hiện trước mặt, tưởng rằng Hoa Khê muốn ngăn cản hắn đi vào, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy Hoa Khê đè thấp thanh âm nói: "Vương gia, Hoa Khê muốn cùng người nói chuyện."

Mục Kỳ kinh ngạc nhìn Hoa Khê một chút, áo trắng khẽ phất phơ, xoay người dẫn đầu đi ra ngoài.

Mà vừa đi đến một chỗ hẻo lánh, Hoa Khê bỗng nhiên quỳ xuống.

Mục Kỳ hơi giật mình, lông mi hơi nhíu, sự lông bông trên mặt trong nháy mắt biến mất.

"Vương gia, những lời hôm nay Hoa Khê nói tất cả đều là ta… đều là lời từ đáy lòng của nô tỳ, cũng là suy nghĩ của một mình Hoa Khê, không có quan hệ gì với tiểu thư.”

Mục Kỳ nhíu mày, tưởng Liễu Tịch Nhược muốn rời đi, vẻ mặt hiện lên chút lo lắng.

Mà Hoa Khê chỉ dừng một chút, cũng không nhìn xem Mục Kỳ có vẻ mặt thế nào, nói: "Có lẽ Vương gia đã phát hiện ra tiểu thư khác lạ, cũng nghi ngờ thân phận của tiểu thư nhưng mong Vương gia không nên thăm dò trước mặt tiểu thư.”

Mục Kỳ hơi sững sờ.

"Có thể tiểu thư cùng những người thường khác một chút, đúng vậy, nàng rất mạnh mẽ, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, nàng cũng có mặt yếu ớt. Ta biết con rết xuất hiện trong phòng tiểu thư hôm qua phải trùng hợp, nhưng hiện tại thân thể tiểu thư đã không thể chịu nổi những kích thích như vậy.”

“Có ý gì?” Mục Kỳ mở miệng, trong lòng bắt đầu có sự bất an.

“Vương gia chẳng lẽ không biết sao? Hàn Sơn Mộc cùng Bạch Kỳ Tuyết bắt buộc phải có nội lực mới có thể phát huy được tác dụng, mà tiểu thư bôn ba liên tiếp mấy ngày lại còn chữa thương cho sư huynh, đã hao phí rất nhiều sức lực, vì cứu Vương gia, tiểu thư gần như đã kiệt sức rồi. Hiện tại tiểu thư cần tĩnh dưỡng, mà hiện tại Vương gia bày ra đủ loại thủ đoạn để dò xét nàng, đây không phải muốn ép chết tiểu thư sao.”

Mục Kỳ vô cùng ngạc nhiên. Hắn chỉ biết Liễu Tịch Nhược cho hắn dùng dược, cũng không biết loại dược này cần nội công giúp đỡ, mà Liễu Tịch Nhược vì cứu hắn mà khiến bản thân suy yếu đến vậy. Nghĩ đến đây, hắn vừa đau lòng vừa vui sướng.

Nhưng mà nghĩ đến cách làm hôm nay của mình, chỉ có thể hung hăng mắng mình một trận trong lòng.

Hắn nhớ rõ lúc ở biên quan Tần Lưu Tịch bị thương là vì con rết ngàn năm tuổi. Mà một người dù dung mạo, giọng nói thay đổi thế nào nhưng thói quen sở thích thì không thể thay đổi được.

Chính vì điều này, hắn mới dùng cách này để xác nhận suy nghĩ của mình nhưng thật không ngờ…

Mục Kỳ bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại nghe thấy Hoa Khê tiếp tục nói: “Kỳ thật tiểu thư cực kỳ khổ. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ lúc ta mới đến bên cạnh tiểu thư, tiểu thư đều im lặng không nói lời nào, đôi mắt lạnh lùng như vô hồn, làm cho người ta không dám tiếp cận, nhưng khiến người khác ngạc nhiên chính là, mỗi lần luyện công tiểu thư đều thật sự rất cố gắng, khi đó gần như dù đêm hay ngày nàng cũng đang luyện công, một ngày cũng nói không được mấy câu.

Lúc ấy ta sợ cho rằng tiểu thư mà còn như vậy sẽ biến thành một kẻ câm điếc.

Mà lúc này, sư phụ lại dẫn theo một tiểu nam hài đến, nói là sư huynh của tiểu thư, sau lại nói bên tai tiểu thư mấy câu, tiểu thư mới từ từ cởi mở hơn.”

Mục Kỳ kinh hãi, sư huynh? Chính là nam tử áo lam kia?

“Thật ra tiểu thư có thể trở thành như bây giờ là nhờ có sư huynh của nàng Mạc công tử.”

Mục Kỳ nghiến răng ‘ken két’, nam nhân kia họ Mạc, quả nhiên là vì hắn ta, Nhược Nhược của hắn mới khôi phục bình thường sao?

“Nhưng mà,” Hoa Khê tiếp tục nói cho xong, hoàn toàn không để ý sắc mặt càng căm hờn của Mục Kỳ, “Ta cảm thấy tuy tiểu thư không lạnh lùng như trước kia nhưng trong ánh mắt vẫn luôn trống rỗng như thiếu gì đó, đối với mọi thứ đều là miễn cưỡng, không hề có hứng thú với vấn đề nào. Nhưng Vương gia thì khác.”

Mục Kỳ hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn Hoa Khê, trong đôi mắt chớp lóe vài tia sáng, làm sao cũng không giấu được sự vui sướng trong đó.

Hoa Khê dừng một chút, nhắm mắt lại, tiếp tục nói: “Ta chưa từng thấy tiểu thư như vậy, không ai có thể dễ dàng khiến nàng tức giận, không, phải nói là không ai có thể khiến ánh mắt bình tĩnh của nàng nổi lên một gợn sóng nhưng Vương gia lại có thể khiến tiểu thư một lần lại một lần tức giận.”

Biểu cảm Mục Kỳ đen thui, không biết Hoa Khê nói vậy là tốt hay xấu.

“Hơn nữa, không biết từ khi nào tiểu thư bắt đầu có một cảm giác vi diệu với Vương gia, có đôi khi sẽ bởi vì Vương gia đột nhiên đã đến mà bối rối, nhưng khi không có tin tức của Vương gia sẽ thấy nôn nóng. Đây là biểu cảm mà mười năm nay Hoa Khê chưa từng gặp qua. Mà khiến Hoa Khê không tưởng tượng nổi chính là tiểu thư lại vì vương gia sử dụng Hàn Sơn Mộc và Bạch Kỳ Tuyết, không tiếc công sức bôn ba, hao hết nội lực của mình. Nếu không phải biết rõ lý do, ta chắc chắn sẽ cho rằng tiểu thư điên rồi.”

Hoa Khê dùng một hơi nói hết những lời này, miệng khô lưỡi hanh, ngẩng đầu lên nhìn Mục Kỳ.

Mà Mục Kỳ không nhúc nhích đứng đó, thật lâu sau cũng không đựa ra bất kì phản ứng nào.

Nên nói gì hay nên làm gì đây?

Sự vui mừng đột nhiên đến như một cơn bão khiến lí trí luôn bình tĩnh tỉnh táo của Mục Kỳ trong nháy mắt thất thần, sau đó lại bị nhấn chìm bởi cơn lũ khổng lồ, một lúc sau mới bắt đầu vùng vẫy nổi trên mặt nước, thở gấp mấy lần rồi lí trí mới quay trở lại.

Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí Liễu Tịch Nhược không thích mình, hắn sẽ cố gắng để cho nàng thích chính mình, vẫn luôn nghĩ cách để giữ Liễu Tịch Nhược muốn rời khỏi ở lại bên cạnh mình, lại không ngờ những niềm vui mơ hồ, cảm xúc nôn nóng điên cuồng vẫn luôn ở đây, chẳng qua là hắn đã quên đi cảm nhận.

“vương gia,” Hoa Khê nhìn Mục Kỳ không có phản ứng chút nào, lại thử thăm dò tiếp tục nói, “Hôm nay mục đích Hoa Khê nói những chuyện này với người là muốn nhờ vương gia giúp nghĩ cách.”

Nàng nhìn vẻ mặt Mục Kỳ, dừng một chút lại tiếp tục nói, "Nếu Vương gia không thích tiểu thư, hoặc có thể nói là nếu không thể cho tiểu thư tình yêu duy nhất như thế xin vương gia đừng trêu chọc tiểu thư nữa. Bởi vì ta hiểu tiểu thư, nàng vẫn luôn cho rằng nơi này không có tình yêu duy nhất cho nên mới muốn gả cho một kẻ ăn chơi đàng điếm, không học vấn không nghề nghiệp, trầm mê tửu sắc, không làm việc đàng hoàng, nàng thà khép kín tim mình chứ không muốn tùy tiện cho đi… Ai, vương gia, người đi đâu vậy, ta vẫn chưa nói xong mà.” Hoa Khê nhìn bóng dáng đang chạy dần ra xa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

==

Đêm sáng trong, hiền hòa như gió.

Mục Kỳ nhẹ nhàng mở cửa, từ từ tiêu sái vào trong phòng. hắn chậm rãi đi về phía trước, từng bước từng bước giống như nhịp tim của hắn, chậm rãi tăng tốc.

Hắn đi đến bên giường, nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, mang theo một chiếc khăn che mặt màu trắng, trong màn đêm lộ ra một sự xinh đẹp khác lạ.

Hắn nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt nàng, hắn biết nàng tình, nữ nhân này trừ đêm đó cứu hắn, không có lúc nào nàng không tỉnh, cho dù khi nào nàng vẫn có thể duy trì sự cảnh giác cao độ.

Hắn ngồi ở trên giường của nàng, sau đó xốc chăn bông của nàng lên, hắn chui vào rồi nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của màng, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng nàng. Một loạt động tác này diễn ra nhưng Liễu Tịch Nhược lại không phản ứng chút nào.

“Thật xin lỗi.” Hắn nói, sau đó để nàng trong ngực mình, ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Liễu Tịch Nhược sửng sốt, cơ thể vốn bình tĩnh có một sự rung động.

."Ngủ đi, đêm nay có ta." Giọng nói dịu nhẹ vang lên bên tai, giống như có ma lực khiến thân thể Liễu Tịch Nhược dần thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

Mục Kỳ nhìn Liễu Tịch Nhược đang chìm vào giấc ngủ, cố gắng kìm nén sự xúc động muốn kéo khăn che mặt của nàng xuống, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nhược Nhược, đến cùng nàng có phải là Tần Lưu Tịch hay không? Cho dù chắc đến tám phần, ta cũng sẽ nỗ lực đến cuối cùng.

==

Sâu trong rừng cây hẻo lánh, bên cạnh ngôi mộ u ám, Mục Kỳ đeo một nửa chiếc mặt nạ đầu lâu, mặc quần áo màu xanh chắp tay sau lưng đứng đó, mà phía sau của hắn, Mặc Ảnh và Tử Phong cũng mang mặt nạ đầu lâu lặng yên đi tới.

“Môn chủ, chúng ta đã đem mấy nguyên lão Thiên Cơ môn vào trong mật thất, mà Thiên Cơ môn sau khi nhận được tin tức này thì đại loạn, phỏng chừng không đến hai ngày môn chủ Thiên Cơ môn Tần Lưu Tịch sẽ lộ diện.” Mặc Ảnh khom gối quỳ xuống, từ từ báo cáo tình huống những ngày gần đây, thật sự không biết Mục Kỳ trước giờ vẫn luôn xưng huynh gọi đệ với Tần Lưu Tịch đột nhiên can thiệp Thiên Cơ môn tới cùng là muốn làm gì?

“Ừ, phân phó xuống dưới, từ giờ trở đi, cứ tiếp tục làm cho Thiên Cơ môn loạn lên, làm trong nội môn càng thêm náo loạn, càng loạn càng tốt, còn phải tuyên truyền tứ phía trên giang hồ, đồn La Sát Môn ức hiếp Thiên Cơ môn nói càng nghiêm trọng càng tốt, không cần tạo ra bất kì thương vong nào.”

Mặc Ảnh bất đắc dĩ, ngay cả Tử Phong cũng không ngừng được vẻ mặt hắc tuyến, vương gia không khỏi có phần phúc hắc! Trong chốn giang hồ hai môn phái một bình tĩnh một cường thế nội chiến, như vậy trên giang hồ sẽ không thiếu một trận gió tanh mưa máu, mà đối mặt với tình trạng như vậy, Tần Lưu Tịch kia chỉ sợ chuyện có to bằng trời cũng sẽ xuất hiện thôi.

Nhìn vẻ mặt khó đoán tâm trạng của Mục Kỳ, Tử Phong và Mặc Ảnh lần đầu thống nhất được ý kiến: Dù đắc tội ai cũng không được đắc tội Vương gia nhà mình, dù có lý do gì cũng đừng chơi trốn tìm với vương gia bọn hắn, nếu không, bị thương không phải là mình mà sẽ là vô số đồng bào vô tội ngoài kia,

==

Ngày hai mươi tám tháng mười một Mục lịch năm bốn mươi ba, trong giang hồ lấy Thương Nguyệt giáo, Thiên Cơ môn, La Sát Môn tạo thế chân vạc sinh sống yên ổn vài thập niên, hiện nay vì La Sát Môn và Thiên Cơ Môn nội chiến mà bị phá vỡ.

Ngay khi xuất hiện, nó đã thu hút sự cảm thán của mọi người trong giang hồ, người trong giang hồ không ai không biết tuy thực lực La Sát Môn và Thiên Cơ Môn đều rất mạnh, nhưng lại luôn sống ẩn dật, hai môn chủ cũng chưa từng lộ mặt, càng không cần nói là tranh cường háo thắng, chỉ sợ hiện tại người trong giang hồ ngoại trừ biết môn chủ La Sát Môn là Ngọc Tích Tề, mấy ngày trước mới biết môn chủ Thiên Cơ Môn là Tần Lưu Tịch, chỉ sợ không có ai từng thấy dáng vẻ thật sự của bọn hắn.

Vì vậy, khi nói đến điểm này, tất cả các môn phái trên giang hồ, người nối người ra roi thúc ngựa đi đến, ý đồ muốn xem phong thái của hai chưởng môn của đại môn phái.

Nghe đồn, lần này môn phái chiến tranh cực kỳ nghiêm trọng, song phương đều thương vong nặng nề, La Sát Môn nhốt những nguyên lão quan trọng trong mật thất, mà Thiên Cơ môn giận dữ, vài trăm người cưỡi ngựa tay cầm trường kiếm cùng nhau xông lên giết La Sát Môn, mở ra một trận ác chiến, máu chảy thành sông, thương vong vô số.

Mà la sát môn cũng nhiều lần tấn công Thiên Cơ môn, nhiều lần ác chiến, song phương đều tổn thất rất nặng nề.

Nghe nói, hai môn phái ác chiến là do một nữ tử mỹ lệ động lòng người, hai người đồng thời thích nữ tử này, mà cả hai không ngần ngại gây chiến, khiến võ lâm rung chuyển.

Còn nghe nói, trận đại chiến giữa hai đại môn phái là kế hoạch của Thương Nguyệt giáo, mục đích là khiến hai môn phái kia đại chiến rồi cùng tổn hại, Thương Nguyệt giáo nhảy ra thu thập tàn cục, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, một mũi tên trúng hai con chim có thể chiếm đoạt được cả hai đại môn phái, từ đó xưng bá võ lâm.



Mà trong một căn phòng cổ kính, Liễu Tịch Nhược nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, sau khi nghe báo cáo thì khẽ nhíu mày.

“Ngọc Tích Tề này tuyên bố ép tiểu thư ra ngoài, ta thấy những lời đồn trên giang hồ chỉ sợ cũng do hắn thả ra, thật sự là không ngờ người này giả dối như vậy, không tìm được tiểu thư, vậy mà lại sử dụng loại phương pháp này." Hoa Khê tìm được điểm mấu chốt, căm giận nói.

Mà Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ thở dài một hơi, từ từ mở to mắt, cầm lấy ly trà trên bàn cẩn thận uống một ngụm, sau đó mới miễn cưỡng nói: "Hoa Khê, đi chuẩn bị một phen, chúng ta lập tức trở về nội môn."