Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 70: Thân phận bại lộ 2



Edit: Cò Lười
Beta:

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm, Mục Thịnh nghe thấy tin tức thủ hạ mới truyền đến, nhíu mày, suy tư một hồi, mới nói với chỗ tối phía sau: “Vô Ảnh, trước ngừng kế hoạch trong tay, dẫn một phần nhân mã đến trước cửa Thiên Cơ Môn, bao vây Thiên Cơ Môn.”

"Môn chủ, thỉnh suy nghĩ kĩ!" Chỗ tối phía sau vẫn chưa phản ứng gì, đã thấy phía trước có người tiếp tục nói, "Thiên Cơ Môn cùng La Sát Môn hiện tại tuy thương vong nặng nề nhưng dù sao cũng mới là tin vịt, tình hình thật sự thế nào chúng ta không mấy rõ ràng, mà Thiên Cơ nằm trên đỉnh núi, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, tùy tiện đi vào chỉ sợ mất nhiều hơn được.”

Mục Thịnh nhíu mày, nhớ tới thời gian này bị Thiên Cơ Môn âm thầm chèn ép, trong lòng nghẹn một bụng tức giận, mà hiện tại, lại là một cơ hội tuyệt vời để đối phó Thiên Cơ Môn, một khi hắn tóm được Thiên Cơ Môn, đến đó thu phục La Sát Môn cũng không phải là vấn đề, nhớ tới Ngọc Tích Tề lấy đi những món bảo bối của hắn, anh không nhịn được mà thấy đau lòng.

Vẻ mặt hắn hơi lạnh lùng, nhìn hắc y nhân trước mặt, sắc bén nói: "Ý ngươi là Thương Nguyệt Giáo của ta hoàn toàn không thể đánh bại Thiên Cơ Môn của hắn phải không?"

Nghe thấy giọng điệu âm trầm khủng bố của Mục Thịnh, hắc y nhân cho dù không ngẩng đầu cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Mục Thịnh, vì thế vội cúi đầu nói: "Không phải, giáo chủ, ngươi hiểu lầm, Thương Nguyệt Giáo tuyệt thế vô song, thiên hạ vô địch, sao có thể sợ bọn Thiên Cơ Môn chứ!”

“Ừ.” Nghe những lời này, sắc mặt Mục Thịnh mới hơi đẹp hơn chút, lại tiếp tục nói: "Vô Ảnh, dựa theo những gì ta vừa nói mà làm."

“Vâng.” Ngay sau đó, một giọng nói nhanh gọn vang lên từ phía sau Mục Thịnh.

==

Thiên Cơ Môn nằm trên sườn núi, địa hình hiểm trở, chỉ có một con đường dốc đứng đi đến, mà con đường này chật hẹp chỉ vừa đủ cho một người, bên dưới là vách núi sâu, cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống núi. do đó có rất ít người có thể đi đến nơi.

Nhưng hôm nay, bởi vì trên giang hồ lan truyền tin ồn ào với La Sát Môn khiến dưới chân núi đứng chen chúc, nhưng không ai dám đi qua con đường nhỏ nguy hiểm đó, trực tiếp đi đến “Nơi quan trọng nhất” của Thiên Cơ Môn.

Mà người trong giang hồ đứng ở dưới chân núi nhìn lên vị trí của Thiên Cơ Môn, có mấy người bắt đầu hoài nghi tính chân thật của chuyện La Sát Môn xông lên Thiên Cơ Môn , nhưng ngại chuyện đang ồn ào huyên náo nên không ai dám thắc mắc.

Bỗng nhiên, trong đám người xôn xao, một hắc y nhân và một nam tử mặc áo choàng đen mang theo một đoàn nhân mã từ từ đi tới.

Lúc này, một số người không biết lên tiếng hỏi: "Nè, người kia là ai vậy? Tại sao lại phô trương như vậy?"

“Ngươi không biết hả? ? Đây chính là giáo chủ tiếng tăm lừng lẫy của Thương Nguyệt Giáo. Nghe nói, chuyện của Thiên Cơ Môn cùng La Sát Môn là do mưu kế của hắn."

“Xuỵt, nói nhỏ chút, " Lại một người gia nhập hàng ngũ thảo luận, “Nghe nói giáo chủ Thương Nguyệt Giáo hỉ nộ vô thường, tánh khí táo bạo, cẩn thận để cho hắn nghe được, mình chết như thế nào cũng không biết."



Mục Thịnh mang theo vài người từ từ tiêu sái đi đến chỗ đám người, tiếng nghị luận ồn ào chung quanh ngày càng ít, mới từ từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua kiến trúc hùng vĩ giữa sườn núi, lại từ từ nhìn chung quanh bốn phía một vòng, sau đó mới nói với nam tử phía sau mấy câu, rồi dừng lại, ánh mắt lạnh căm nhìn thẳng vào giữa, khí thế lạnh lẽo làm cho người ta không tự chủ lui lại vài bước.

Qua một lúc lâu sau, trong đám người lại truyền đến một trận ồn ào, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Mục Thịnh cũng nhịn không được nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lúc này, một người mặc thanh y (quần áo màu xanh), đai lưng gấm mạ vàng, một nam tử đeo mặt nạ đầu lâu bằng ngọc cưỡi một con ngựa lông thuần nâu đi tới.

Khóe miệng hắn mím lại, nhưng vẫn cong lên một độ cong tà mị, mặt nạ đầu lâu bằng ngọc chỉ chưa nửa gương mặt của hắn nhưng vẻn vẹn một đôi mắt lộ ra cũng khiến cho những người phụ nữ có mặt ở đây chảy nước miếng.

"Ngọc diện la sát!" Trong đám người không biết là ai hô một câu, ngay sau đó một loạt giọng nói nối tiếp nhau vang lên.

"Ngọc diện la sát "

"Đó là môn chủ La Sát Môn Ngọc Tích Tề."

"Oa, rất đẹp trai nha, nếu có thể tháo cái mặt nạ kia xuống thì càng hoàn mỹ hơn."



Nghe những tiếng xôn xao liên tiếp chung quanh, Mục Thịnh không hờn giận nhíu mày, lại nghĩ tới những bảo bối mình vô cớ bị mất, Mục Thịnh tích một bụng tức, cố tình không lên tiếng, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn nhìn Ngọc Tích Tề ngày càng đến gần.

Đáng ghét hơn nữa là bản thân Mục Thịnh sự tức giận bay vèo vèo, hận không thể bằm Ngọc Tích Tề ra ngàn khúc, còn Ngọc Tích Tề lại vô cùng bình tĩnh đi tới, vẻ mặt vô hại nhẹ nhàng chào hỏi với ngươi, “Thương giáo chủ, đã lâu không gặp.”

Mục Thịnh nhìn vẻ mặt đáng đánh đòn của hắn, nhất thời khó thở, quay đầu đi không để ý tới Ngọc Tích Tề. Mà tất cả mọi người ở đây nhìn thấy phản ứng của Mục Thịnh, đều đã cực kì bất mãn, ngầm trào phúng hắn một phen, để cho Mục Thịnh kia gương mặt đã âm trầm càng thêm âm trầm.

Mục Thịnh oán hận nhìn Ngọc Tích Tề, mà Ngọc Tích Tề lại vô thức nhìn xung quanh, lầu bầu nói: “Xem ra Tần môn chủ vẫn chưa tới? Làm sao bây giờ?"

“Ngọc Tích Tề, người trong môn của chúng ta đâu?”

Ngọc Tích Tề vừa dứt lời đã nghe được một giọng nói trong veo từ sườn núi truyền đến, sau đó có một nam tử mặc áo trắng “bay” từ lưng chừng núi đến, mà sau lưng hắn đúng lúc đó một nam tử áo đen khuôn mặt lạnh tanh.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn nam tử áo trắng từ trong núi "bay" xuống, trong sự ngạc nhiên đó còn có việc hắn còn mang theo một người bay xuống, nhưng trong lúc bọn họ không thấy hắn lặng lẽ thả một cái móc kéo, mà bàn tay trong tay áo cũng đang từ từ xoa bóp.

Bởi vì lòng bàn tay hắn lúc này đã đỏ rực, giữa lông mày của hắn hơi nhíu, vừa xoa bóp tay vừa nghĩ thiết kế của mình chưa hợp lý, đi xuống như vậy rất mệt, sau này sẽ thêm một cái nệm êm vào trong móc kéo, nếu không sau này xuống một lần sẽ bị đau một lần ư.

Hắn không để ý cười khẽ nhưng khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.

Vừa rồi khi hắn “bay” từ lưng chừng núi xuống, tư thái hoàn mỹ kia mọi người lấy làm kinh hãi, mà khi hắn đứng lại phát hiện hắn mặc một chiếc áo dài màu trắng, điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là toàn thân hắn đều trắng, ngay cả chiếc quạt xếp không phù hợp với mùa này cũng là màu trắng.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên hơn là gương mặt đẹp không góc chết, phối hợp với toàn thân trên dưới đều trắng, chiếc quạt xếp trắng kì lạ trên tay, còn loạt động tác vừa bay từ trên sườn núi xuống khiến người ta không khỏi nghi ngờ hắn có phải là một tiên nhân không nhiễm khói bụi trần hay không. Mà ở khóe mắt hắn có một sự lười nhác mới khiến người có gương mặt tiên nhân có biểu cảm thuộc về người bình thường.

Đám người trầm mặc một hồi, một lúc sau mới có một giọng nói nhỏ yếu ớt hỏi: "Đây là môn chủ Thiên Cơ Môn Tần Lưu Tịch sao?”

"Oanh - -" một phen, đám người vừa rồi vẫn đang im lặng đột nhiên bùng nổ, gần như toàn bộ nữ nhân đều đang thảo luận về Tần Lưu Tịch, đủ loại chủ đề nói ra, khiến cho gương mặt tuyệt mỹ kia khẽ nhíu lại.

Tầm mắt của Ngọc Tích Tề chưa từng quá lố, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ thầm, Tần Lưu Tịch ơi Tần Lưu Tịch, chỉ mong ngươi là Nhược Nhược nếu không ngươi sẽ là tình địch lớn nhất của ta.

Mà lúc này, một người toàn máu lẫn trong đám đông đột nhiên chạy tới. Một tay ôm bụng, tay kia cầm đao, trên thanh đao sáng loáng kia cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn thế này, có thể nhìn ra là người mới trốn từ một cuộc chiến đấu đẫm máu ra ngoài.

Mà nơi hắn vội vàng chạy tới chắc chắn là chủ nhân của hắn.

Vì sự xuất hiện của nam tử trọng thương, mọi người đều vô thức dừng tất cả động tác cùng âm thanh, trơ mắt nhìn nam tử này, cũng chủ động nhường một lối đi cho hắn.

Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là, Tần Lưu Tịch lại bình tĩnh nhìn nam tử này một cái sau đó nhìn về phương hướng hắn chạy tới, quay đầu nhẹ nhàng nói một câu với nam tử phía sau: “Trốn một người, kỹ thuật cần được nâng cao, dạy dỗ thêm một năm.”

Nam tử phía sau hắn nghe thấy lời hắn nói thì khựng lại, rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Đúng lúc này, người đàn ông bị thương nặng đã chạy đến bên cạnh Mục Thịnh, khi hắn ta chạy đến muốn lớn tiếng báo cáo thì có một bóng đen đi đến, tách hắn và Mục Thịnh ra.

Lúc này, Mục Kỳ cảm giác được, cơ thể maa phía sau hắn run lên bần bật.

Người bị thương sửng sốt một hồi, sau đó liếc nhìn Mục Thịnh mặt không biểu cảm, mới túm lấy một góc áo Vô Ảnh rồi kề tai nói với hắn mấy câu, sau đó thân thể yếu ớt ngã xuống.

Mà Vô Ảnh nhìn người ngã trên mặt đất không có phản ứng gì, không nói thêm gì, mà lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau góc quần áo vừa bị nam tử bị thương lôi kéo, sau đó mặt không chút thay đổi đem chiếc khăn tay ném lên người kẻ đó, mới từ từ xoay người, nói bên tai Mục Thịnh mấy câu.

Mà nghe Vô Ảnh nói, Mục Thịnh vốn đang kinh ngạc sau đó sắc mặt ngày càng trắng xanh, sau đó khó tin nhìn Tần Lưu Tịch một cái, tay cũng dần run rẩy.

"Ngươi..." Đôi mắt Mục Thịnh đỏ bừng nhìn Tần Lưu Tịch, biểu cảm phẫn nộ hận không thể băm vằm Tần Lưu Tịch ra ngàn đoạn.

Mà Tần Lưu Tịch lại chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, dáng vẻ ta làm sao.

“Tần Lưu Tịch, vì sao ngươi lại giết sạch người của ta.” Mục Thịnh gầm thét kêu to.

Tần Lưu Tịch ra chiều hơi ngạc nhiên, sau đó lại có vẻ đăm chiêu cười cười, không chút để ý nói: "A...! Những người đó, ta thấy bọn hắn lén lút ở bên kia không cẩn thận nâng nâng tay, không ngờ người phía sau ta lại đi giết sạch rồi.”

“Phốc–” Ngọc Tích Tề nhịn không được cười ra tiếng. Tần Lưu Tịch này vẫn phúc hắc giảo hoạt như trước kia!

Mà phản ứng khác hoàn toàn với Ngọc Tích Tề, mọi người nhịn không được hít một hơi lạnh.

Từ trong lời Tần Lưu Tịch nói có thể nghe ra, hắn mới phát hiện có người lén lút ở nơi nào đó cho nên mới hạ lệnh giết, nhưng mà không nghĩ tới người của Thiên Cơ Môn lợi hại như vậy! Dù thế nào Thương Nguyệt Giáo cũng là một trong những đại môn phái có thể đứng song song với Thiên Cơ Môn và La Sát Môn, tuy trong đám người đó không có đệ nhất cao thủ nhưng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng nghe khẩu khí không chút để ý của Tần Lưu Tịch, cảm giác giết chết những người này của Thương Nguyệt Giáo đơn giản như giết mấy con kiến vậy.

Mà sự tự tin, khinh thường và kiêu ngạo như vậy của Tần Lưu Tịch đều khiến mọi người sửng sốt.

“Ngươi đây là có ý gì?” Mục Thịnh hổn hển hô to, mấy lời vừa rồi của Tần Lưu Tịch, không chỉ khiến lòng tự tôn của hắn chịu thương tổn rất lớn, còn lại âm thầm châm chọc năng lực của Thương Nguyệt Giáo thấp kém.

“Ý của Thương giáo chủ đây là ý gì?” Tần Lưu Tịch mở quạt ra, quạt như có như không, trên mặt vẫn là dáng vẻ trêu tức không chút để ý như cũ, mà trong lời nói lại có sự sắc bén khiến người không rét mà run, "Thương giáo chủ mang theo đông đảo nhân thủ bao vây cả ngọn núi của Thiên Cơ Môn, lại còn tiến hành giám thị Thiên Cơ Môn, ta ngược lại là muốn hỏi một chút, Thương giáo chủ tới cùng là có ý tứ gì?"

Mục Thịnh hơi sững sờ, tự biết đuối lý, dứt khoát xoay mặt không nói thêm gì. Qua một lúc lâu sau lại xoay người căm giận muốn rời đi.

Mà lúc này, Tần Lưu Tịch lại mở miệng.

"Thương giáo chủ đây là muốn đi chỗ nào?"

Mục Thịnh sững sờ, sau đó dừng lại, chậm rãi quay đầu cười khẽ một tiếng, "Như thế nào? Thương mỗ hiện tại muốn đi đâu đều phải báo cáo với Tần môn chủ phải không?"

“Này thì không cần, hơn nữa Tần mỗ đối với sinh hoạt cá nhân của Thương giáo chủ cũng không có hứng thú, chẳng qua..." Tần Lưu Tịch cố ý dừng một chút, "Thương giáo chủ chớ quên, nơi này là địa bàn của Tần mỗ. Mấy lần gặp trước đều khiến Thương giáo chủ hiểu lầm đôi chút, để Thương giáo chủ tưởng là nơi của Tần mỗ là nơi muốn đến là đến muốn đi là đi nên hôm nay các vị huynh đệ bọn tỷ muội đều ở đây, Tần mỗ nhất định phải thanh minh một phen.”

Mục Thịnh sửng sốt, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn. Mà Tần Lưu Tịch dường như không trông thấy vẫn cười giảo hoạt như cũ, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, trông giống như vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ.

Một đám người mặc đồ trắng cầm trường kiếm trong tay đột nhiên từ mọi phía lao ra, đâm thẳng về phía Mục Thịnh và người bên cạnh hắn.

Mục Thịnh ngạc nhiên, không ngờ nơi này lại có nhiều người thuộc Thiên Cơ Môn như vậy, vội vàng lấy kiếm ra ứng chiến.

Bọn hắn võ công không thấp, Mục Thịnh thấy người bên mình ngày càng ít, mà người của Thiên Cơ Môn ngày càng nhiều, trong lòng không khỏi sợ hãi, mồ hôi trên trán chảy xuống.

Mà Ngọc Tích Tề từ nãy đến giờ vẫn nhìn cả thảy, không nói nhiều thêm một câu, mà người chung quanh Ngọc Tích Tề cũng đều không nói gì, không hẹn nhau mà lựa chọn im lặng.

Dần dà, bên cạnh Mục Thịnh chỉ còn một mình Vô Ảnh, mà những người mặc áo trắng chỉ giảm vài người, Mục Thịnh ngày càng sợ hãi.

Lúc này, dù hắn và Vô Ảnh võ công cao tới đâu cũng không có thể giết hết được nhiều người như vậy, huống chi Tần Lưu Tịch vẫn chưa ra tay.

Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Chẳng lẽ Mục Thịnh ta hôm nay phải bỏ mạng lại đây hay sao?

Trong lúc Mục Thịnh đang hết sức tuyệt vọng, lại có mấy cao thủ đột nhiên gia nhập, mà khiến Mục Thịnh ngạc nhiên chính là người bọn họ giúp lại là hắn, hắn ngạc nhiên nhìn mấy hắc y nhân kia, rồi bản thân cũng tiếp tục vung trường kiếm.

Sau đó, tình hình của Mục Thịnh cũng cải thiện đôi chút, mà sau đó không biết là ai từ trên đỉnh núi quăng ra vô số đạn khói.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt trắng xoá một mảnh, lần nữa mở mắt ra đã không thấy bóng dáng của Mục Thịnh và Vô Ảnh.

Tần Lưu Tịch hơi giật mình, nói nhỏ với người phía sau vài câu, bóng người sau lưng liền biến mất.

Đợi mọi thứ yên lặng trở lại, mọi người mới đem ánh mắt đặt lên hai nhân vật chính.

Ngọc Tích Tề nhìn khuôn mặt đẹp khiến người ta không nỡ nhìn sang nơi khác, hơi ngây người.

Có lẽ khi không so sánh sẽ không phát hiện, nhưng khi thực sự so sẽ phát hiện nàng là Liễu Tịch Nhược thực sự có nhiều điểm giống nhau.

Khóe mắt lười biếng của Tần Lưu Tịch cực kỳ giống với Liễu Tịch Nhược.

"Ngọc môn chủ." Giọng nói có chút hờn giận khiến Ngọc Tích Tề phục hồi tinh thần, hắn nhìn nhìn khuôn mặt giận dữ của Tần Lưu Tịch, im lặng mỉm cười, sau đó lại nghe Tần Lưu Tịch nói: “Ngọc môn chủ, ta cảm thấy trước tiên ngươi nên giải thích toàn bộ lý do chuyện này.”

“Lý do?” Ngọc Tích Tề khẽ cười, “Lý do là ta không tìm được nghĩa đệ thân ái nên không thể không áp dụng một vài biện pháp đặc biệt."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, thì ra người ta là huynh đệ, đây chẳng qua là thủ đoạn Ngọc Tích Tề làm ra để Tần Lưu Tịch hiện thân thôi!

"Hừ! Thủ đoạn?" Tần Lưu Tịch cười lạnh, "Thủ đoạn của ngươi chính là cưỡng ép người của ta?”

“Nếu không thì ngươi sẽ đứng trước mặt ta như vậy sao?”

“Sẽ không.” Tần Lưu Tịch đáp rất lưu loát, lại khiến mọi người ngạc nhiên.

Ngọc Tích Tề bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Lưu Tịch huynh, ta ở quan ngoại không tìm được bóng dáng của ngươi, cho nên mới bất đắc dĩ áp dụng phương thức này, mong rằng Lưu Tịch huynh có thể bỏ qua cho.”

Tần Lưu Tịch cười khẽ: “Ngọc môn chủ thật dễ chịu, làm môn phái chúng ta náo loạn gà bay chó sủa, hiện tại một câu bỏ qua cho là muốn xong việc, có phải Ngọc môn chủ nghĩ đơn giản quá rồi hay không.”

Ngọc Tích Tề nhìn vẻ mặt Liễu Tịch Nhược biết nàng thật sự tức giận, chẳng qua hắn còn có thể nói chuyện lý luận với nàng chứng tỏ còn có thể cứu vãn, nghĩ tới đây Ngọc Tích Tề lại khẽ cười một tiếng, trong tiếng kinh hô của mọi người, xoay người một tay bắt được Tần Lưu Tịch, sau đó đem hắn lên lưng ngựa.

Tần Lưu Tịch sửng sốt, khi hoàn hồn lại thì phát hiện Ngọc Tích Tề đã ngồi sau lưng nàng, liền vội vàng giãy giụa xuống ngựa, mà Ngọc Tích Tề lại bỗng nhiên nắm eo hắn, ghé vào bên tai hắn từ tốn nói: “Lưu Tịch huynh hà tất phải khách sáo như vậy, nếu như vậy, ta không còn cách nào khác là phải đưa ngươi nếu một nơi, sau đó từ từ chuộc tội.”

Tần Lưu Tịch giật mình, cảm giác, rất quen thuộc!

Nhưng mà hôm nay Ngọc Tích Tề rất khác thường!

Ngọc Tích Tề khóe miệng nở nụ cười, vòng eo thon thả này, hương mai nhàn nhạt, chỉ có thể cảm nhận được khi ôm Liễu Tịch Nhược, không phải Liễu Tịch Nhược thì còn là ai?

“Ngươi buông ra.” Tần Lưu Tịch lạnh lùng nói, bàn tay cũng bắt đầu vùng vẫy.

Từ khi hắn và Ngọc Tích Tề quen biết đều rất nho nhã lễ độ, lần tiếp xúc gần đây nhất là lần ntn đột nhiên kéo tay hắn, trước đây chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hiện tại lại không ngờ Ngọc Tích Tề kia lại cách hắn gần như vậy.

Tần Lưu Tịch sửng sốt, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn đó chính là Ngọc Tích Tề đột nhiên áp sát như vậy hắn lại có cảm giác quen thuộc!

Mà Ngọc Tích Tề lại cười tà mị, nắm chặt eo của hắn, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội né ra.

Tần Lưu Tịch sững sờ, nụ cười này sao có thể quen thuộc như vậy?

Mọi người nhìn động tác của hai người liền kinh ngạc nhìn nhau, không phải gần đây hai môn phái rất quyết liệt sao? Nhưng vì sao quan hệ của hai người bọn họ lại có vẻ tốt như vậy? Hơn nữa, dáng vẻ kia trông không giống huynh đệ mà ngược lại giống phu thê hơn!

Nghĩ đến điểm này, mọi người càng thêm kinh ngạc.

"Lưu Tịch huynh," Ngọc Tích Tề lại tiếp tục nói bên tai hắn, hơi thở ấm áp khiến Tần Lưu Tịch khẽ run, “Sao ta lại cảm thấy thắt lưng của ngươi lại nhỏ như vậy, ta cảm thấy lúc ôm ngươi rất giống khi ôm nương tử nha,”

Tần Lưu Tịch ngạc nhiên, hắn đã có nương tử! Đã có nương tử còn không biết thận trọng, còn dám ôm nàng như vậy!

Cũng không biết trong lòng nàng vì sao lại khó chịu, vậy mà lại có cảm giác chua xót dâng lên.

Mà lúc này, Ngọc Tích Tề lại tiếp sát vành tai hắn, sau đó nhẹ nhàng ngậm chặt, hung hăng cắn một cái.

Tần Lưu Tịch kinh hãi, không cố kỵ gì nữa, một chưởng ập lên người Ngọc Tích Tề.

Mà Ngọc Tích Tề vừa khẽ cười vừa di động, dễ dàng tránh thoát một chưởng của Tần Lưu Tịch.

Tần Lưu Tịch hơi giật mình, sau đó lại khuỵu tay, dùng gối đập thẳng vào ngực hắn. Đáng tiếc, động tác Ngọc Tích Tề rất nhanh, cực kỳ thuận lợi tránh né.

Hai người cứ như vậy ngươi một quyền ta một chưởng không ngừng đánh, mà lúc này mọi người ngạc nhiên há hốc miệng, qua một hồi mới có người vô thức thốt ra một câu khó tin: “Hai người bọn hắn sẽ không đoạn tụ đi!”

Lập tức, mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn hắn, nhỏ giọng lan truyền lời đồn thổi.

Tần Lưu Tịch kinh hãi, ánh mắt nhìn Ngọc Tích Tề càng thêm ác độc, lúc xuống tay cũng tàn nhẫn hơn.

Ngọc Tích Tề sửng sốt, vội vàng tránh né chưởng phong ngày càng tàn nhẫn, theo bản năng hô lên: “Nhược Nhược, nàng muốn mưu sát vi phu hả.”

Mà lúc này Tần Lưu Tịch đã bị chọc cho tức điên, không hề để ý đến lời của Ngọc Tích Tề.

"Ài!" Ngọc Tích Tề bất đắc dĩ thở dài một hơi, hai chân mạnh kẹp chặt bụng ngựa, ôm Tần Lưu Tịch chạy ra ngoài.

Mà khi bọn hắn chạy đi rất xa, người ở đây vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần sau cơn chấn động.

Ngọc Tích Tề đưa Tần Lưu Tịch đến một nơi hẻo lánh, cuối cùng Tần Lưu Tịch cũng tránh được sự kìm kẹp của Ngọc Tích Tề, xoay người xuống ngựa, còn không quên đạp cho Ngọc Tích Tề một cước.

Ngọc Tích Tề bị đau, ôm nơi bị Tần Lưu Tịch đá, run rẩy nói: "Nhược Nhược, sao nàng có thể tàn nhẫn với vi phu như vậy chứ?”

Nghe thấy lời Ngọc Tích Tề, Tần Lưu Tịch mới bước đi được vài bước dừng lại, sau đó quay ngoắt lại không rõ chân tướng nhìn Ngọc Tích Tề.

Ngọc Tích Tề nhìn biểu cảm hoảng hốt hiếm thấy của Tần Lưu Tịch, khóe miệng khẽ cười, sau đó lại tiếp tục nói: "Nhược Nhược, như thế nào, nàng không biết vi phu sao?"

Nhược Nhược.

Tần Lưu Tịch sửng sốt, kinh ngạc nhìn Ngọc Tích Tề. Chỉ có Mục Kỳ gọi cái tên này!

Ngọc Tích Tề nhìn vẻ mặt ngày càng kinh ngạc của Tần Lưu Tịch, bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó từ từ tháo nửa mặt nạ trên mặt xuống.

Mặt nạ đầu lâu chậm rãi gỡ xuống, hiện lên trước mắt Tần Lưu Tịch là một gương mặt yêu nghiệt như điêu khắc. Hắn ngạc nhiên há to miệng, rất lâu cũng không có động tác gì.

Ngọc Tích Tề cười khẽ, hài lòng nhìn phản ứng của Liễu Tịch Nhược, vừa định nói gì đó đã thấy Tần Lưu Tịch thu hồi lại nét mặt ngạc nhiên, từ từ nói chắc chắn: “Ngọc môn chủ, ta nghĩ ngươi nhận sai người, ta là Tần Lưu Tịch, không phải là Nhược Nhược gì đó trong miệng ngươi, về phần diện mạo hôm nay ta không cẩn thận thấy, ta sẽ giữ bí mật, xin ngài yên tâm, cáo từ."

Hắn nói cực kỳ nhanh, thuận lợi nói xong một câu dài trong khi Ngọc Tích Tề ngu ngơ rồi rời.

Mà khi hắn nói những lời này, Ngọc Tích Tề nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn lại phát hiện trong đôi mắt ấy trong trẻo lạnh nhạt không có một gợn sóng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng bình tĩnh không có chút cảm tình. Khiến suy nghĩ chắc chắn kia của Ngọc Tích Tề bị lung lay nhưng khi thấy bước chân rời đi của Tần Lưu Tịch hỗn loạn khác biệt như khi dùng khinh công, khóe miệng nhịn không được cong lên.

==

Đến nước này, đội "quan sát" hùng hậu đã giải tán hai nhân vật chính đã rời đi. Lần này quy mô cực lớn, lan truyền ồn ào huyên náo, cái gọi là thảm họa võ lâm cũng lấy kết cục Thương Nguyệt Giáo tổn thất nặng nề mà kết thúc. Mà Thiên Cơ Môn và La Sát Môn tử thương vô số, câu chuyện hai đại môn phái vì một người phụ nữ mà gây chiến cũng kết thúc tại đây.

Chẳng qua, đội "quan sát" này không khiến người xem thấy vọng, bọn hắn không chỉ thấy được dáng vẻ thật sự của hai môn chủ hai đại môn phái uy chấn võ lâm, mà còn thành công tìm được một điểm mới, đủ khiến mọi người sửng sốt, chuyện xưa nay chưa từng có.

Đó chính là môn chủ Thiên Cơ Môn và môn chủ La Sát Môn thực ra là đoạn tụ, mà nguyên nhân hai đại môn phái gần đây gây chiến vậy mà là do môn chủ Thiên Cơ Môn Tần Lưu Tịch đột nhiên biến mất khiến Ngọc Tích Tề không tìm được, sau đó bất đắc dĩ, đành phải áp dụng biện pháp cực đoan này, ép Tần Lưu Tịch chủ động xuất hiện.

Chủ đề gây sốc này lan truyền, lập tức tạo ra một trận ồn ào huyên náo trong võ lâm rồi khiến chuyện đoạn tụ sôi nổi.

==

Trong biệt uyển Kỳ Vương phủ.

Liễu Tịch Nhược có chút kích động trở lại biệt uyển, trong lòng lại rối thành một nùi, làm sao có thể là hắn? Sao Ngọc Tích Tề có thể là Mục Kỳ?

Nàng ngạc nhiên lặp lại những lời này trong đầu, đầu óc trống rỗng. Tất cả suy nghĩ đều bị đình chỉ bởi khuôn mặt mê hoặc dưới chiếc mặt nạ đầu lâu bằng ngọc, nàng rối loạn, không biết nên phản ứng thế nào nên lúc ấy mới chọn cách phủ nhận, sau đó quyết đoán bỏ trốn nhưng nàng có thể khiến thân thể mình bỏ trấn nhưng còn tim thì sao?

Không thể không nói, nàng vô cùng thưởng thức Ngọc Tích Tề, sự thông minh, sự khôn khéo, sự tự tin, độ cong nơi khóe miệng của hắn, toàn bộ đều khiến Liễu Tịch Nhược chấn động.

Lần đầu tiên nàng gặp hắn, hắn trốn sau lưng nàng, khi nàng chỉ ra hắn ở phía sau, hắn rất bình tĩnh từ phía sau nàng đi ra, thần thái bình tĩnh khiến nàng ngạc nhiên.

Lần thứ hai gặp hắn, nàng bị trọng thương, ban đầu nàng tưởng hắn sẽ nhân cơ hội này ra tay, nhưng khiến nàng ngạc nhiên chính là hắn cứu nàng. Khi sư huynh đến, kề kiếm vào cổ hắn vậy mà hắn còn có thể bình tĩnh ngồi đó, trong đôi mắt không hề có một gợn sóng.

Rồi sau đó, nàng đến cảm ơn hắn, lại bị hắn dễ dàng phát hiện. Nàng đứng trước mặt hắn, hắn pha trò nói đùa với nàng, cảm giác cứ như là bạn bè cũ đã vài năm chưa gặp.

Sau đó, hai người bọn họ từ từ quen thuộc, mà tính tình hắn lại càng làm cho nàng kinh ngạc. Nàng bình thản nói quan điểm của mình, hắn chỉ là yên lặng nghe, sau lại có thể nhất châm kiến huyết vạch (một châm thấy máu) ra điểm quan trọng nhất của nàng.

Ngọc Tích Tề như vậy khiến nàng khâm phục, thật lòng muốn kết bạn.

Còn Mục Kỳ?

Nam tử như yêu nghiệt hay đùa kia, nàng trong lúc vô thức đã mở lòng với hắn, sự cường thế, sự quan tâm dù hắn không có ở đó, sự bảo vệ với nàng, sủng ái của hắn,... Đều khiến không còn đường nào thoát thân.

Nhưng mà, hai hình tượng này nhập làm một, nàng nên cư xử thế nào?

Liễu Tịch Nhược lắc đầu bất lực, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ này, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhưng lại bị một bóng người màu đỏ đang ngồi trước cửa phòng làm cho giật mình.

Mục Hữu cười toe toét, nhìn nét mặt có chút bối rối của Liễu Tịch Nhược, ánh mắt xoay xoay, sau đó chậm rãi nói: “Tứ tẩu, tẩu đã trở lại rồi, ta ở đây đợi tẩu đã lâu, tẩu đi đâu vậy?”

Liễu Tịch Nhược nhìn Mục Hữu vô cớ xuất hiện, bất đắc dĩ nhếch nhếch khóe miệng, nằm trên xích đu không nhúc nhích, trả lời: “Ngươi tới làm gì?"

“Tứ tẩu nói gì vậy, hay là, Mục Hữu không có việc gì thì không thể tới sao?” Mục Hữu từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh Liễu Tịch Nhược đang nằm trên xích đu, khi thấy được dấu răng trên vành tai nàng thì cười mãn ý.

Liễu Tịch Nhược không có cách nào nhắm mắt lại, đối mặt với hành vi vô lại của Mục Hữu, nàng bất lực, nhiên, nàng cũng không định quản quá nhiều, bởi nàng biết rõ, không ai có thể bảo được hắn.

Khóe môi Liễu Tịch Nhược khẽ cong, từ từ nói: "Hoa Khê, khi nào sư muội sẽ đến?”

Nghe thấy câu hỏi của Liễu Tịch Nhược, Mục Hữu nhíu mày, theo bản năng bĩu môi, cắn răng, sau đó lui lại mấy bước.

Hoa Khê nhìn nét mặt Mục Hữu, vội vàng tiến lên trả lời câu hỏi của Liễu Tịch Nhược: “Nàng nói là xế chiều hôm nay tới, phỏng chừng hiện tại sắp đến rồi.”

“Tứ tẩu, tẩu vừa trở về, nhất định mệt lắm rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có việc, đi trước đây.” Nói xong, trong biệt uyển đã không còn bóng dáng màu đỏ ấy nữa.

Liễu Tịch Nhược nhìn bóng dáng vội vã chạy trốn của Mục Hữu, trong lòng cười thầm.

Mà Mục Hữu vừa ra khỏi cửa, đã thấy Mục Kỳ mặc toàn thân áo trắng đứng ở dưới tàng cây phía xa, ánh nắng thưa thớt chiếu lên người hắn, khiến cả người hắn như lấp lánh ánh sáng, lại thêm vẻ mặt hờ hững lúc này có vài phần giống khí thế của một thế ngoại cao nhân.

Mục Hữu nhìn Mục Kỳ như vậy thì lắc đầu, vừa đi đến bên cạnh Mục Kỳ vừa nói: “Người nào đó lại đang phiền muộn nha, cũng không biết nếu Tứ tẩu thấy có thể bị Tứ ca thế này mê hoặc hay không, nha nha nha, phu quân ơi!”

Mục Hữu cười nhạo Mục Kỳ, mà Mục Kỳ chỉ cau mày, không nói chuyện, ngược lại quay đầu nhìn hắn.

Trong ánh mắt Mục Kỳ không có trách cứ, không có bất mãn, càng không có tìm tòi, chỉ có một loại trống rỗng, trong ánh mắt không có bất luận tình cảm gì nhìn hắn.

Nhưng loại ánh mắt này lại khiến Mục Hữu sởn tóc gáy.

Hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, bĩu môi nói: "Được được, không cần dùng ánh mắt này nhìn ta, trái tim nhỏ của ta không chịu nổi, để ta nói cho ngươi, ta đã giúp ngươi kiểm tra, trên vành tai của Tứ tẩu quả thật có một dấu răng. Ta vẫn luôn ở đó nên Tứ tẩu hoàn toàn không có thời gian che giấu. Hiện tại vừa lòng chưa?”

Mục Kỳ theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe thấy Mục Hữu tiếp tục nói: “Nhưng mà làn da Tứ tẩu thật đúng là tốt quá, gặp Tứ tẩu rồi mới biết cái gì gọi là làn da như mỡ đông, ta chỉ nhìn thấy phần dưới vành tai thôi cũng đủ khiến người ta suy nghĩ miên man rồi… Ahh…”

Những lời của Mục Hữu dừng lại, hắn mở to hai mắt nhìn, thấy sắc mặt xanh mét của Mục Kỳ, bắt lấy bàn tay đang siết cổ mình, chặt đến mức mặt hắn đỏ bừng, sau đó kéo ra một nụ cười lấy lòng, đứt quãng nói: “Tứ… Ca, ngươi… nhẹ tay, ta chỉ… nói đùa, ta hoàn toàn không có thấy… làn da Tứ tẩu.”

Sau khi nghe Mục Hữu nói xong, vẻ mặt của Mục Kỳ hơi dịu đi, bàn tay đang tóm cổ Mục Hữu cũng từ từ buông lỏng ra.

"Khụ khụ. . . . Khụ, " Mục Hữu ho khan, mở to miệng hít thở không khí trong lành, môi chu chu lên, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi cong lên, đôi mắt cười như có chút ẩm ướt, hắn hít hít mũi, đáng thương nói: "Tứ ca, ngươi vậy mà lại muốn giết ta, ngươi, mưu sát thân đệ đệ (em trai ruột).”

Mà Mục Kỳ hơi hất mặt, nói: “Không, ta mưu sát chưa thành nên ta không có mưu sát ngươi.”

Mục Hữu ngạc nhiên, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói: "Tứ ca, chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có Tứ tẩu, không có vị trí nào cho vị đệ đệ này sao?”

Mục Kỳ nhìn biểu cảm tươi cười kia của Mục Hữu, ý vị thâm trường mở miệng: "Chờ ngươi thật sự yêu một người, ngươi sẽ…”  m thanh nói chuyện bỗng nhiên dừng một chút, Mục Hữu có chút khó hiểu nhìn bóng dáng đang trèo qua tường, nhưng không nghĩ tới nữ tử mặc y phục màu đỏ vô tình bị mắc kẹt trên cây, nhưng hắn nhớ Tử Phong có nói Liễu Tịch Nhược có một tiểu sư muội thích mặc y phục màu đỏ, giỏi về độc dược nhưng võ công không giỏi lắm, bình thường có chút điêu ngoa tùy hứng, hay làm Liễu Tịch Nhược đau đầu. Nói vậy, người này chắc là tiểu sư muội của Liễu Tịch Nhược.

Đang miên man suy nghĩ, hắn nhìn thấy nữ tử mặc y phục màu đỏ bị mắc kẹt trên cây dùng lực đong đưa, sau đó nghe một tiếng “Rắc” nho nhỏ, nữ tử mặc y phục màu đỏ lặng lẽ rơi xuống đất.

Mục Kỳ bật cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, khiến Mục Hữu ngạc nhiên lùi về sau mấy bước, vì cho rằng Mục Kỳ chuẩn bị có hành động khác thường đáng sợ nào đó.

Lúc này, nữ tử áo đỏ đã từ dưới đất đứng dậy, nàng có chút hối hận phủi phủi mông, chậm rãi đi về phía trước mấy bước.

Đột nhiên, bước chân của nàng dừng lại, đôi mắt hơi nheo lại, tựa hồ đã thấy hắn và Mục Hữu. Mục Kỳ khẽ cười, bởi vì hắn thấy nữ tử kia đang nhìn Mục Hữu với bàn tay đang nắm thành quả đấm.

Nhìn cái này, Mục Kỳ lại đưa mắt nhìn về phía Mục Hữu bên này, lại phát hiện Mục Hữu đang dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn hắn, cố đè nén ý cười bên khóe môi, sau đó nhàn nhạt nói: "Ai nói trong mắt ta chỉ có mỗi Tứ tẩu của ngươi, hiện tại trong mắt ta có thêm một người.” Nói sau vẫn nhìn ra sau hắn như cũ.

Mục Hữu kinh ngạc quay đầu nhìn theo ánh mắt của Mục Kỳ, phát hiện sau lưng hắn, Bạch Sơ Cẩn đang từ từ tiến lại gần hắn với vẻ mặt nham hiểm.

Mục Hữu sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, lại phát hiện Mục Kỳ vốn đứng trước mặt hắn đã biến mất từ ​​lâu.

Mục Hữu vừa đi vào biệt uyển, đã nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói đau đớn: "Tứ ca, uổng công ta cực khổ đi cứu ngươi, ngươi lại hại ta như vậy, cứu mạng ahh.”

"Phốc - - "

Mục Kỳ im lặng lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng, sau đó đẩy cửa phòng Liễu Tịch Nhược.

Đi vào gian phòng, thấy Liễu Tịch Nhược vẫn nằm trên xích đu như mọi khi, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng.

Hắn đi đến trước mặt nàng, cúi người và dịu dàng bế nàng lên.

Liễu Tịch Nhược sửng sốt, kinh ngạc mở to mắt, sự lạnh lùng trong mắt khi chạm đến sự dịu dàng và sủng ái trong mắt Mục Kỳ không hiểu sao lại mềm mại đi mấy phần, “Ngươi làm gì?"

Mục Kỳ khẽ cười, nhìn sự thay đổi trong ánh mắt của Liễu Tịch Nhược từ kinh ngạc đến lạnh lùng rồi mềm đi, hài lòng đặt nàng lên giường, rồi hôn lên trán nàng một cách trìu mến.

"Bùm" một tiếng, khuôn mặt Liễu Tịch Nhược lại đỏ lên, nàng vô thức nhích vào phía trong giường, đồng thời nắm lấy chăn bông đặt lên ngực mình.

Mục Kỳ bật cười khi nhìn thấy phản ứng của Liễu Tịch Nhược, sau đó lấy chăn bông trong tay nàng đắp lên người nàng.

Liễu Tịch Nhược lại sửng sốt, hoàn toàn không biết nam nhân đang muốn làm gì, mà lúc này, lại thấy hắn dém góc chăn cho mình, nhẹ giọng nói: "Nằm trên giường sẽ thoải mái hơn."

Liễu Tịch Nhược ngạc nhiên, nơi nào đó trong lòng động đậy vài cái, sau đó mới chậm rãi mềm nhũn.

Nam nhân này này luôn có cách để khiến ngươi vô thức mà chìm đắm.

Mục Kỳ nhìn Liễu Tịch Nhược, cũng không nói gì, mà ánh mắt từ từ di chuyển khắp khuôn mặt nàng, khi thấy vệt hồng trên vành tai nàng mới ngừng lại.

Hắn từ từ giơ tay lên, đặt ngón tay trên vành tai nàng nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nhẹ giọng khàn khàn nói: "Đau không?"

Thân thể Liễu Tịch Nhược chấn động mạnh, mặt, vành tai, cổ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!