Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà

Chương 41: Không sao đâu



Dẫn đầu ở cửa là một nữ cảnh sát trán cao mày đẹp, mắt sáng môi đỏ.

Gương mặt trái xoan góc cạnh sắc sảo, dáng người cao gầy tựa ngọn núi linh tuyệt đẹp, khiến người ta nảy sinh suy ngHĩ.

Nhất là cơ thể đầy đặn dưới bộ đồng phục, không khỏi làm tăng thêm đôi chút cám dỗ lay động tâm hồn.

Nhưng mà, nữ cảnh sát lại có mát tóc ngắn gọn gàng, cùng với đôi mắt sắc như kiếm, khiến ai cũng phải cho rằng nữ cảnh sát này là một người không dễ động vào!

Tân Phong nhìn lướt qua thẻ tên mà đối phương đeo trên ngực, tên là Trần Băng Quân, ở trên dòng chức vụ cảnh sát có ghi là đội trưởng đơn vị chỉ đội.

Trần Băng Quân thấy Tân Phong vẫn không ôm đầu ngồi xổm xuống, mà lại còn nhìn chăm chăm vào ngực mình thì càng tức giận lạnh lùng hơn, cô ta chỉ vào Tân Phong quát tiếp: "Ôm đầu ngồi xổm xuống ngay!"

Nhưng mà Tần Phong vẫn không có ý định ngồi xổm xuống.

Ngay khi Trần Băng Quân chuẩn bị ra tay, thì Tô Lệ ở bên cạnh đã vội vã duỗi bàn tay ngọc. ngà ra kéo Tân Phong một cái để Tân Phong ngồi xổm xuống cùng mình.

Sau khi kéo Tân Phong ngồi xổm xuống rồi, Tô Lệ mới ghé sát vào Tân Phong nói thì thầm: "Tân Phong, sao lúc nãy cậu lại ngơ ra thế, bọn họ là cảnh sát, bọn họ sẽ nổ súng đó, cậu không cần phải sợ, lúc nấy chúng ta chỉ tự vệ thôi, cùng lắm thì cũng chỉ phải đi ghi chép rồi viết một bản cam kết... Không sao đâu."

'Tân Phong gật đầu lăng nghe Tô Lệ nói.

Lúc này Trần Băng Quân mới thả lỏng ra, cũng không biết vì sao mà cô ta cứ cảm thấy Tân Phong có một khí thế nguy hiểm.

Ngay sau đó Trần Băng đi vào liếc mắt nhìn căn phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết ẩu đả.

Khi nhìn thấy Thạch đại sư năm trên mặt đất, Trần Băng Quân ngẩn người ra.

Rõ ràng là cô ta đang kinh hãi!

Là đội trưởng của chỉ đội tại đồn cảnh sát Lỗ Na, đương nhiên Trân Băng Quân biết một số. nhân vật ở Lỗ Na, đặc biệt là cô ta cũng có hiểu iết về bốn gia tộc lớn của Lỗ Na.

Lão già này là một trong ba đại cao thủ của nhà họ Đường, sao lúc này lại bị thương nặng năm trên mặt đất thế này?

Trần Băng Quân không suy nghĩ nhiều, lập tức phân phó cho cảnh sát cấp dưới của mình: "Tiểu Hoàng, cậu lấy hết mọi dữ liệu giám sát ở đây đi đi, sau đó đi lấy lời khai của nhân viên làm việc tại khách sạn."

"Vâng, đội trưởng Trần, vậy còn bọn họ thì làm sao đây ạ?" Viên cảnh sát tên Tiểu Hoàng đáp lại, cậu ta liếc mắt nhìn mọi người trong phòng rồi hỏi lại.

Đôi mày đẹp của Trần Băng Quân nhướng lên, đôi mät duyên trở nên lạnh lùng, cô ta phất tay nói: "Đưa hết tới cục cảnh sát đi."

Khoảng mười giờ tối, tại lối vào của đồn cảnh sát Lỗ Na chi nhánh Nam Thành.

Tân Phong và Tô Lệ đi ra ngoài.

Chuyến này bị đưa tới đồn cảnh sát cũng chỉ phải ghi chép một tí, giải thích rõ tình hình cụ thể mà thôi.

Dù sao thì cảnh sát cũng đã lấy băng ghi hình camera giám sát trong phòng rồi, toàn bộ quá trình sự việc đều đã bị ghi lại.

Mặc dù đoạn ghi hình quá trình trận chiến giữa Tân Phong và Thạch đại sư khá mờ, nhưng qua camera giám sát vẫn có thể nhận ra hành vi của Tần Phong chính đáng, không cấu thành tội án hình sự.

Sau khi ghi chép và viết một bản cam kết xong thì đồn cảnh sát cũng thả Tần Phong ra ngoài.

Dù vậy trong lòng Tô Lệ vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi, cô ta quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa đồn cảnh sát: "Tốt nhất là sau này đừng nên tới những nơi như này, về nhà tắm rửa đi ngủ thôi."

Sau khi bị Đường Hạo làm ầm ï như thế, Tô Lệ cũng chẳng mượn tiền những celeb mạng kia được nữa.

Nói rồi, Tô Lệ nhìn thoáng qua Tân Phong đứng bên cạnh: "Tân Phong, lát nữa cậu phải về chung cư Gia Thịnh Ngân hay là muốn đi đâu?"

"Em không quay về chung cư Gia Thịnh Ngân đâu." Tân Phong nghe vậy thì trả lời một câu.

"Không quay về ư?"

'Tô Lệ sửng sốt, cô ta tò mò nhìn Tân Phong rồi hỏi: "Vậy cậu định sống ở đâu chứ?"

"Em đã tìm được một công việc bao ăn ở, chắc là buổi tối sẽ rất ít khi quay về Gia Thịnh Ngân”" Tân Phong giải thích.

Dương Như Tuyết đã dặn rằng không được phép nói chuyện thuê chồng ở rể cho người nhà họ Dương biết, nên để an toàn thì Tân Phong quyết định sẽ không nói cho cả Tô Lệ luôn.

Mặc dù Tân Phong tin rằng Tô Lệ sẽ không nói cho ai, nhưng kể chuyện này ra thì cũng chẳng có gì đáng tự hào cả, nên hẳn quyết định sẽ không nói.

"Vậy sao, chúc mừng cậu, sau này không cần phải tới công trường chuyển gạch nữa r Tô Lệ không nghi ngờ Tân Phong, còn cười chúc mừng Tần Phong một câu.

"Trước đây em đi chuyển gạch là để tích góp tiền sính lễ, bây giờ không đi chuyển gạch nữa, cũng chẳng cần sính lễ nữa." Tân Phong nói một câu tự giễu, rồi nhún vai một cái.

Tô Lệ vươn bàn tay ngọc ra vỗ vai Tân Phong: "Chia tay rồi thì khỏi cần nghĩ nữa, cô ta không đáng để cậu yêu đâu, chắc chẵn cậu sẽ tìm được một người phụ nữ tốt hơn."