Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc

Chương 16: Bàn tán ở hậu hoa viên



Hậu hoa viên của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa rất lớn, lúc nhàm chán, bà thường hay chăm sóc chút hoa cỏ để giết thời gian. Hoa nở rộ khắp nơi trong hậu hoa viên, có rất nhiều loài hoa mà Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải đều chưa từng thấy.

Hai người đi dạo trong hoa viên, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, ánh mắt Tiết Ngải rực rỡ khi nhìn Phùng Tĩnh Tô, giống như một vật phát sáng hấp dẫn lấy ánh mắt người xung quanh.

Thiên kim Tôn Nhất Hàm nhà Công bộ Thượng thư dùng cánh tay chạm vào Tiết Oánh ở cạnh: “Oánh tỷ tỷ, lại có chuyện gì xảy ra với mỹ nhân đầu gỗ nhà ngươi vậy? Sao nàng lại đi cùng Vân Dật Công Chúa? Ngươi nhìn dáng vẻ nàng cười xem, chẳng giống đầu gỗ chút nào.”

Nghe nàng ta nói, mấy tiểu thư ở gần Tiết Oánh cũng đều quay đầu lại nhìn, quả nhiên, nụ cười của Tiết Ngải vô cùng lanh lợi, lấy đâu ra nửa phần chất phác?

“Thật là đẹp!” Một vị tiểu thư tán thưởng từ tận đáy lòng.

Cái danh trên người Tiết Ngải chính là bình hoa đầu gỗ. Rất nhiều người đều chú ý tới hai chữ ‘đầu gỗ' mà quên đi ‘bình hoa'. Dù đầu gỗ đến đâu thì cũng là người xinh đẹp, mỹ nhân số một số hai trong kinh thành. Giờ đây, giai nhân không còn ngu ngơ nữa mà mang trong mình vẻ đẹp thoát tục.

Tiết Oánh đã cực kỳ tức giận từ khi biết được Vân Dật Công Chúa tự mình đến đón Tiết Ngải. Nàng ta là Đại tiểu thư của Tiết gia, nàng ta phải được nhận tất cả đãi ngộ tốt, đồ vật tốt mới đúng. Tiết Ngải đã bị nàng ta chèn ép đến mức không ngẩng được đầu lên nhiều năm như vậy, hôm nay lại thành tiêu điểm của sự chú ý, thế nhưng tiêu điểm này thật sự là Tiết Ngải sao? Không phải bởi vì Tiết Ngải đứng cạnh Vân Dật Công Chúa thì là gì? Nếu như người đứng ở bên đó là nàng ta thì…

“Dù sao Tam muội nhà ta cũng phải vào cung làm Trắc phi của Thái Tử, đi cùng Công Chúa thì có lạ gì? Vân Dật Công Chúa cũng mới chỉ hồi cung, có lẽ cảm thấy Tam muội cô đơn một mình nên mới làm bạn với nàng.” Nàng ta không dám đàm tiếu về Phùng Tĩnh Tô, cũng không thể gièm pha muội muội trước mặt người ngoài nên chỉ có thể giải thích như thế.

Lời này dễ nghe hơn dễ nói*, các tiểu thư ở đây đều lớn lên từ trong cửa đại trạch, nghe lời nghe giọng sẽ biết hàm nghĩa ở phía sau. Tiết Oánh tự cho là nàng ta đã nói rất tốt, thế nhưng các tiểu thư xung quanh đều nghe được sự miễn cưỡng trong lời nói của Tiết Oánh. Nghĩ cũng biết, một Đại tiểu thư luôn được sủng ái lại bại trận bởi tiểu thư đầu gỗ, là ai cũng không thể chấp nhận.

* Câu đầy đủ là "có thể nghe tốt hơn có thể nói, có thể nhìn tốt hơn có thể nghe", nghĩa là dù người nói có khéo léo đến đâu thì người khôn ngoan vẫn nhận ra được hàm súc trong câu nói đó.

Tôn Nhất Hàm kéo Tiết Oánh đi vài bước: “Oánh tỷ tỷ, có phải Tam muội nhà ngươi dùng thủ đoạn gì đúng không? Ta nghe nói Vân Dật Công Chúa là người rất khó làm thân, bây giờ lại thấy thế này thì chắc là không phải đâu.”

Tiết Oánh nhịn không được mà nhìn về phía Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải, lúc này Phùng Tĩnh Tô đang cài một bông hoa màu lam nhạt mới hái được vào bên tai Tiết Ngải.

“Hoa không xinh đẹp bằng người.” Phùng Tĩnh Tô nhìn rồi bình luận.

Tiết Ngải đỏ mặt: “Tô tỷ tỷ, ở đây có nhiều người lắm.”

“Vậy thì hoa cũng không thể xinh hơn người, nếu không thì gọi các nàng đến bình chọn là được.” Phùng Tĩnh Tô làm bộ muốn gọi người, bị Tiết Ngải kéo lại.

Tiết Ngải ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy làn thu thủy, nàng phát hiện Phùng Tĩnh Tô chỉ mỉm cười nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt đã phát hiện ra Phùng Tĩnh Tô đang trêu mình, giả vờ giơ tay lên.

Phùng Tĩnh Tô nhướng mày, ai nha! Tiểu Hồ Ly duỗi móng vuốt!

Tiết Ngải giơ tay lên rồi mới nhận ra trước mặt mình là Công Chúa, bên trong hậu hoa viên người đến người đi này, cho dù chỉ là nữ nhi khuê các trêu đùa thì cũng không đúng quy củ. Bất cứ lúc nào, ở đâu, quân chính là quân, thần chính là thần, không thể đi quá giới hạn.

Tiết Ngải ngượng ngùng thả tay xuống: “Tô tỷ tỷ cứ bắt nạt ta.”

Phùng Tĩnh Tô cúi đầu xuống, giả bộ như đang ngửi hoa nhưng môi đã sát gần lỗ tai Tiết Ngải: “Vậy nàng có cho ta bắt nạt không?”

Trong lòng Tiết Ngải nhảy loạn tung tăng, khóe môi vô thức cong lên một cái. “Cho.” Âm thanh bé như muỗi kêu.

“Nàng nói gì thế? Ta không nghe thấy?” Phùng Tĩnh Tô tiếp tục cúi đầu, bờ môi đã đụng vào lỗ tai Tiết Ngải, Tiết Ngải chỉ cảm thấy dòng khí nóng bức càng ngày càng đến gần, dọa nàng đến mức nàng phải nhanh chóng né tránh. Tô tỷ tỷ làm càn quá, nơi này chính là phủ Trưởng Công Chúa.

“Không được làm loạn.” Tiết Ngải với gương mặt đỏ thấu ráo riết nhìn chung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy.

Phùng Tĩnh Tô khoanh tay nhìn nàng, càng ngày càng thấy quyết định của mình khi nói sớm với nàng về dự định tranh đế vị là đúng. Nhìn dáng vẻ sinh động này của nàng mà xem, nào có ai không yêu cho được?

Tiết Oánh nhìn thấy hai người bên kia liếc mắt đưa tình, sự ghen ăn tức ở trào lên trong bụng khiến nàng ta sặc chết. Bên này còn phải giả bộ không quan tâm mà giao tiếp với nhóm tiểu thư, điều này thực sự rất mệt mỏi.

Tiết Chỉ cũng gặp phải trường hợp như nàng ta. Mặc dù nàng là thứ nữ tướng phủ nhưng địa vị của nhà ngoại rất cao nên người ta cũng phải coi trọng mấy phần. Rất nhiều tiểu thư thứ nữ còn phải nịnh bợ nàng. Giờ phút này, nàng đang nói chuyện cùng hai cô em họ Uông Như Uyển và Uông Như Ninh. Mặc dù Uông Như Uyển là Đại tiểu thư nhà Uông gia nhưng lại là con thứ, cho nên lúc nói chuyện luôn phải nhìn sắc mặt của con vợ cả Uông Như Ninh.

“Biểu tỷ, thật sự không ngờ được Tam muội nhà tỷ lại là người lợi hại như vậy, Vân Dật Công Chúa mới hồi cung bao lâu cơ chứ, nhanh như vậy đã kết giao bằng hữu cùng nàng. Còn cái gì mà ‘bình hoa đầu gỗ', tỷ nhìn bộ dáng này của nàng mà xem, nào có gì gọi là ngu ngốc?” Uông Như Ninh có vẻ ngoài ưa nhìn, vẫn luôn tự cho mình là xinh đẹp, hơn nữa, nàng còn là con vợ cả, xuất thân không kém, lại còn có đại di mẫu gả vào phủ thừa tướng, tiểu di mẫu gả vào trong cung, không kém mắt cao hơn đầu là mấy. Một hai năm gần đây, thật sự có khá nhiều quan lại trong kinh thành đến cầu thân, việc này khiến Uông Như Ninh phát hiện mình là người chạm tay là bỏng.

Trong kinh thành có nhiều danh gia vọng tộc như vậy, mỗi một hôn sự đều phải cân nhắc rất nhiều. Gia thế, địa vị, quyền lợi,... đều phải chú ý. Cứ tính mãi như thế, việc hôn nhân của Uông Như Ninh vẫn chưa thành. Ngược lại, hôn sự của con vợ thứ Uông Như Uyển dễ định hơn nhiều. Vậy mà không biết vì sao, việc hôn nhân của Uông Như Uyển vẫn chưa được định, nếu không thì nàng đã không đến loại yến hội này.

“Nàng sao?” Tiết Chỉ cười lạnh một tiếng: “Đã là người trong Hoàng thất còn tới loại yến hội này, có thể thấy là người không biết điều. Ngươi đừng thấy nàng đầu gỗ mà coi thường, không biết trong lòng nàng có mưu kế gì đâu.” Nói đến đây, nàng thở dài: “Các ngươi không nghe người ta nói sao, chó cắn người thường không sủa. Nào có như ta, vừa nhanh mồm nhanh miệng lại không để ý nhiều, rất dễ nhìn thấu. Ngược lại, nàng là người nhàm chán như vậy, trong lòng cất giấu cái gì cũng không thấy. Các ngươi cần phải coi chừng nàng.”

Uông Như Ninh xem thường: “Coi chừng cái gì? Coi chừng bị cắn sao?”

Tiết Chỉ và tỷ muội Uông gia đều nở nụ cười.

Trong hậu hoa viên, các tiểu thư nhìn như đang chuyện trò vui vẻ, thật ra từng nhóm nhỏ đều đang quan sát lẫn nhau, vị tiểu thư nào mặc y phục đẹp mắt, thiên kim nhà ai có trang sức độc đáo, thỉnh thoảng lại bàn tán mấy chuyện linh tinh ở hậu trạch. Quý nữ vọng tộc nhìn có vẻ cao sang quý phái, sự thật là lại bị nhốt trong nhà cả ngày, nếu còn không có mấy tin tức bóng gió như này tìm niềm vui thì sợ rằng cả đám đã mọc nấm mốc.

Trong yến hội của nhóm thiếu nữ không thể thiếu phần phô diễn tài nghệ. Nhiều năm như vậy, ai đánh đàn tốt, ai vẽ tranh đẹp, ai viết thơ tài đều đã được tìm ra, rất khó thay đổi vị trí, nhưng mà nhóm quý nữ vẫn chấp nhất với mấy tiết mục cũ kĩ này, thực sự cũng chẳng còn tiết mục thú vị nào khác.

Tiết thừa tướng là bậc thầy thư pháp đương triều, cho nên thứ mà nữ nhi Tiết gia hay phô diễn nhất là thư pháp. Trong các quý nữ, chữ của Tiết Oánh và Tiết Chỉ đã được coi là không tệ, nhưng nếu xét tới người viết đẹp nhất thì phải nói đến Đại tiểu thư Phượng gia Phượng Thiên Tư.

Dĩ nhiên, hôm nay Phượng Thiên Tư cũng tới, trên người nàng mang theo khí chất tiên tử khác biệt với người thường, rất nhiều tiểu thư đã muốn kết giao từ lâu, nhưng chỉ cần đến gần nàng là sẽ tự ti mặc cảm, dứt khoát chạy xa. Cho nên nhiều năm như vậy, Phượng Thiên Tư tham gia không ít yến hội nhưng lần nào cũng là độc lai độc vãng*.

* Luôn chỉ có một mình.

Mặc dù chỉ có một người nhưng nàng đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người. Lần này cũng vậy, các quý nữ vừa nói chuyện cùng khuê mật, vừa chăm chú nhìn mọi động tĩnh của vị Đại tiểu thư Phượng gia này.

Phương Thiên Tư không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của đám người đó, nàng đi đến bồn hoa bên cạnh, đứng cùng Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải.

“Thần nữ bái kiến Vân Dật Công Chúa.” Phượng Thiên Tư hành lễ, rồi gật đầu với Tiết Ngải: “Tiết Tam tiểu thư.”

Tiết Ngải cũng hành lễ, nàng lại tránh ra phía sau lưng Phùng Tĩnh Tô trong vô thức.

Phùng Tĩnh Tô cảm thấy thú vị, thế mà Tiểu Hồ Ly lại sợ Phượng Thiên Tư sao?

Phượng Thiên Tư giả bộ như không nhìn ra: “Hành động lần này của Công Chúa và Tiết Tam tiểu thư đã khiến cho rất nhiều người bàn tán đấy.” Ánh mắt Phượng Thiên Tư nhìn vào phía trong hoa viên giả bộ như đang nói chuyện phiếm, thật ra lại vụng trộm chú ý đến phản ứng của nhóm quý nữ kia.

“Rất đúng ý ta.” Phùng Tĩnh Tô không muốn giấu chút nào.

Vậy mà lại khiến Phượng Thiên Tư nhìn không thấu: “Công Chúa không phủ nhận sao?”

“Phủ nhận ở trước mặt Phượng Đại tiểu thư…” Phùng Tĩnh Tô cười: “Hữu dụng không?”

Phượng Thiên Tư gật đầu, ánh mắt chuyển hướng về Tiết Ngải trốn sau lưng Phùng Tĩnh Tô: “Tam tiểu thư dũng khí, Thiên Tư bội phục, nguyện hai vị đạt được ước muốn.” Nàng nói xong cũng cáo từ.

Lúc này, Tiết Ngải mới chui ra ngoài từ sau lưng Phùng Tĩnh Tô, nàng nhìn bóng lưng Phượng Thiên Tư rồi thở phào một cái.

“Sao nàng lại sợ nàng ấy đến thế?” Phùng Tĩnh Tô hiếu kì.

“Phượng Đại tiểu thư rất lợi hại.” Tiết Ngải nhướng mày: “Ta luôn cảm giác nàng ấy có thể nhìn thấu lòng người. Ta sợ bị nàng xem thấu, làm hỏng kế hoạch của người.”

Phùng Tĩnh Tô sờ sờ đầu của nàng: “Ngoan, không có việc gì.” Nàng nhớ tới Quan Tuyết Tịnh ở thư viện, xem ra nàng có mối quan hệ khá tốt với Phượng Thiên Tư, nếu như có thể kéo Phượng Thiên Tư vào dưới cờ của mình thì cực kỳ có lợi. Nhưng mà… sớm nhất thì năm sau Quan Tuyết Tịnh mới xuống núi, mình còn phải đợi.

Nhóm quý nữ đánh đàn, làm thơ, vẽ tranh, nghe lời nhận xét về mình xong rồi đã muốn tản dần. Lúc này, Tứ tiểu thư Tiết gia Tiết Nhược nói: “Đàn tranh của Tam tỷ tỷ nhà ta mới là tốt nhất, chỉ là nàng không muốn chơi cho người ngoài nghe. Ta dám nói với các ngươi rằng đó là âm thanh từ thiên đàng mà các ngươi chưa từng được nghe.” Lời vừa nói ra, Tiết Oánh, Tiết Chỉ, Tiết Nghệ đều ngẩn người, các tiểu thư khác thì sững sờ, sau đó lại che miệng cười trộm. Người quen Tiết Nhược đều biết Tiết Nhược đang cố ý, mục đích là để Tiết Ngải mất mặt.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ với Tiết Nhược, nhưng có hai người là ngoại lệ, Tiết Ngải và Phùng Tĩnh Tô.

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này, Phùng Tĩnh Tô vỗ vỗ vai Tiết Ngải, trong ánh mắt tràn đầy cổ vũ. Tiết Ngải ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, kể cả nàng không thể ở bên Tô tỷ tỷ, nàng cũng sẽ dùng sự nỗ lực của mình đưa Tô tỷ tỷ lên đế vị. Mà bây giờ, chính là bước đầu tiên.