Đêm Dài Như Sao

Chương 62: Ngôi sao dần mờ đi



Huyệt Thái Dương của lão gia tử chảy máu ào ạt, tê liệt gục xuống đất, cầm khẩu súng lục đang bốc khói trên tay.

Cảnh vệ và người giúp việc đều kinh hoảng muốn lên lầu hai kiểm tra, Diệp Giai Chính đưa tay ra hiệu bọn họ đừng tới gần, chậm rãi trở về cửa thư phòng.

Tinh Ý bước từng bước, khó khăn chậm rãi, cuối cùng giẫm lên vũng máu chảy ra từ người ông nội, cuối cùng dừng lại như bị dọa, hét lên: "Ông nội!"

Cô dường như đã tỉnh lại, quỳ xuống giữa vũng máu, chạm đến động mạch cổ và mạch đập của ông, nước mắt trào ra mất kiểm soát. Phía sau có người vươn tay, muốn vuốt đôi mắt đang mở to cho lão gia tử, cô lại điên cuồng đẩy ra. Cô xoay người, nhìn Diệp Giai Chính đang chậm rãi bước tới.

Cô nhận ra khẩu súng trong tay ông nội —— là súng của Diệp Giai Chính.

Vì sao anh phải làm như vậy? Vì sao ông nội muốn tự sát?...

Mọi nghi hoặc bỗng nhiên nhảy ra, tầm mắt chợt mơ hồ, lại chợt rõ ràng. Tinh Ý cảm thấy như có người đâm một đao vào ngực mình, không thể thở nổi, thân thể chậm rãi gục xuống.



Đến lúc tỉnh lại, cô đã ở bệnh viện. Y tá chậm rãi cúi xuống, mỉm cười nói: "Phu nhân, tỉnh rồi sao?"

Cô từ từ chống người ngồi dậy: "Đây là đâu?"

Y tá vừa đo nhiệt độ cho cô, vừa nói tên của bệnh viện: "Đốc quân nói chờ cô tỉnh thì nói với cô, ca phẫu thuật của Liêu tiên sinh rất thành công."

Đầu cô lại bắt đầu đau đớn từng cơn, mỗi một hình ảnh lóe lên trong đầu, máu tươi đầy đất, súng lục Browning... Cô vô thức ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh: "Ông nội đâu... ông ấy còn nằm trên mặt đất."

Y tá vội vàng đỡ cô: "Cơ thể cô quá yếu, không thể rời giường."

Nhưng cô không ngăn được người bệnh này, cô ấy xuống giường, để chân trần đi về phía cửa: "Tôi phải về nhà."

Cửa phòng bệnh mở ra, quân nhân trẻ tuổi bước vào, chặn ngang bế cô lên, đặt lên giường bệnh, nghiêng đầu nói với y tá: "Ra ngoài trước đi, để tôi trông cô ấy."

Cô chống cự không nổi với sức lực của anh, bị anh đặt lại trên giường, cô ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm gay gắt.

Anh cúi xuống, đôi tay chống hai bên người cô, khuôn mặt anh tuấn lại có chút tái nhợt mệt mỏi: "Di thể của ông nội... đã liệm và hạ táng."

Anh nói "liệm và hạ táng"... Tinh Ý xác nhận mình nghe rất rõ... Như vậy, mọi chuyện xảy ra trước đó không phải là giấc mơ.

Ông nội đã chết.

Thật sự đã chết.

Nước mắt lập tức rơi xuống, cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói đứt quãng: "Vì sao? Anh Hai, vì sao?"

Bàn tay Diệp Giai Chính dịu dàng thô ráp giúp cô lau nước mắt, ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói: "Em có thể bình tĩnh lại... nghe tôi nói hết không?"

Cô cố gắng kìm tiếng nức nở, gật đầu thật mạnh.

Diệp Giai Chính che giấu thân phận thật sự của Sato Gen, chỉ nói là do một người bạn cũ thời trẻ của lão gia tử, ông nhất thời không đành lòng mà tiết lộ cơ mật, tạo thành lỗi lầm lớn.

Qua một thời gian rất dài, Tinh Ý mới hiểu được. Cô nhìn trần nhà màu trắng, ánh mắt hơi ảm đạm, ngoại trừ thỉnh thoảng có một hai tiếng nức nở, an tĩnh như thể đã ngủ. Cô chậm rãi trở mình, cuộn người lại vùi mặt vào chiếc gối mùi thuốc khử trùng. Chất lỏng thấm vào vải bông, cảm giác mát lạnh lan đến bên má.

Diệp Giai Chính nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, nghe tiếng khóc kìm nén mơ hồ, giờ khắc này, thực sự cảm thấy trái tim như đao cắt, nhưng lại không có cách nào an ủi, chỉ có thể trầm mặc ngồi bên mép giường.

"Anh Hai, anh... muốn ông nội tự sát sao?" Cô khó kìm được mà hỏi những câu này.

Trái tim Diệp Giai Chính như thể bị siết chặt trong nháy mắt, máu trào ngược lên, nhưng anh không dám mở miệng. Anh muốn lão gia tử tự sát sao? Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng anh rất kính trọng thương yêu người ông này giống như vợ mình.

Nhưng khẩu súng kia là tự tay anh đưa cho lão gia tử.

Đó là thái độ với tư cách là một chủ soái.

Cuối cùng Tinh Ý không chờ được đáp án của anh, cô tựa hồ hơi mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "Em không nên hỏi điều này." Một lát sau, lại hỏi, "Người bạn cũ kia... là ai thế?"

Diệp Giai Chính do dự một chút: "Đã về Nhật Bản. Em không quen đâu."

Cô không nói chuyện, thật lâu sau, hơi nghẹn ngào: "Anh ra ngoài một lát đi. Em muốn ở một mình một lúc."

Môi mỏng của anh khẽ mím lại, không đứng lên.

Cô lại nói tiếp: "...Xin anh."

Rốt cuộc anh vẫn đứng lên, lúc đi tới cửa lại quay đầu nhìn thoáng qua, giữ chặt cửa phòng.

Đốc quân trẻ dựa vào cửa, nghe tiếng khóc thảm thiết của Tinh Ý trong phòng, bất lực nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy... ngôi sao luôn soi sáng bản thân đang dần dần mờ đi.

"Đốc quân, Bắc Bình cấp báo." Tống Quốc Binh cẩn thận đến gần anh, "Cần ngài trả lời ngay."

Anh hít sâu một hơi, kìm sự lại sự xúc động muốn phòng nhìn một chút, thẳng người lên, khôi phục nét mặt vô cảm: "Bảo y tá chăm sóc phu nhân."



Diệp Giai Chính trở lại bệnh viện đã là một ngày sau.

Anh đến phòng bệnh của Liêu Nghệ Hàng trước, bác sĩ mổ chính đang thấp giọng báo cáo tình hình với anh trên hành lang: "...Bệnh nhân tỉnh lại một lần, bởi vì mất máu quá nhiều nên đã ngủ tiếp. Tình trạng khôi phục rất tốt." Diệp Giai Chính đứng ở cửa, nhìn Tinh Ý cũng ở trong phòng bệnh đang ghé vào mép giường, tựa hồ đã ngủ rồi.

Y tá nhỏ giọng nói: "Phu nhân nhất quyết muốn tới chỗ Liêu tiên sinh."

Anh gật đầu, ra hiệu mọi người tạm thời ra ngoài, còn mình đi vào, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tinh Ý.

Cô mơ màng ngẩng đầu, thấy Diệp Giai Chính, nét mặt hơi tối sầm lại, nhẹ giọng hỏi: "Em đã ngủ sao?"

Anh nhìn vẻ mặt của cô, đáy lòng hơi xót xa, mỉm cười nói: "Bác sĩ nói cố gắng đừng quấy rầy anh ấy, tôi đưa em về phòng mình nhé?"

Cô sững sờ, lập tức gật đầu.

Anh nắm tay cô, trên đường đi, tay cô luôn lạnh lẽo. Anh dường như không nhận ra, đẩy cửa phòng, cười nói: "Hôm nay là đêm giao thừa. Dù phòng bệnh cũng tạm chấp nhận được, nhưng ít nhiều vẫn làm một chút."

Trên bàn bày thức ăn nóng hổi và rượu, Tinh Ý im lặng ngồi xuống: "Văn Hinh đâu?"

Một chút nặng nề thoáng qua mặt Diệp Giai Chính: "Tôi đã đưa nó về quê, ở đó có nhũ mẫu của nó."

Cô nhạy cảm nhận ra sự khác thường: "...Sao vậy?"

Anh không nói, chỉ rót cho mình một ly rượu trắng, ngửa đầu uống cạn: "Không có gì."

Cô nắm lấy bàn tay anh đang cầm ly rượu, nói: "Anh cảm thấy hiện tại còn có chuyện gì mà em khó chấp nhận được nữa chứ?"

Diệp Giai Chính nhìn cô, rút tay mình ra, rót thêm một ly nữa, chậm rãi nói: "Thi thể của Tiêu Thành đã được tìm thấy ở hạ nguồn."

Tinh Ý cứng đờ, dù trong phòng ấm áp, cô lại bắt đầu run rẩy mất kiểm soát: "Cũng ở vịnh Ngõa Tử sao?"

Anh không trả lời, tầm mắt hơi rũ xuống: "Đều là quá khứ rồi."

Tinh Ý ngồi ngơ ngẩn, chợt nghe thấy tiếng đốt pháo ngoài bệnh viện không biết của nhà nào.

Thật sự đã qua năm mới rồi.

Thế cục có tệ hơn chăng nữa, cũng có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào, nhưng năm mới đã đến rồi.

Một năm lại một năm, thời gian trôi nhanh như vậy. Cô chậm rãi đứng lên, đến bên cửa sổ nhìn màn đêm đen, nhớ lại năm trước tại Hạ Kiều, cô và ông nội, anh cả cùng đón giao thừa. Ông nội phát bao lì xì như thường lệ, bởi vì anh cả đi làm nên cô được thêm một bao. Sắp đến nửa đêm, ông nội giục cô ước nguyện, cô trịnh trọng nhắm mắt lại: "Con muốn thi đậu trường Y Bác Hòa."

Sau đó trở lại Dĩnh Thành, cô gặp Văn Hinh, cô gái vui sướng nói: "Anh Hai đã cho em một bao lì xì thật lớn." Dừng một chút, lại nói, "Anh Tiêu cũng cho. Lén đưa em đấy."

Cô còn nhớ rõ sự vui sướng trên gương mặt của cô gái nhỏ kia, vì thế trêu ghẹo: "Có phải anh Tiêu đưa thì em sẽ vui hơn anh Hai đưa không?" Văn Hinh xưa nay luôn thẳng thắn như thế: "Đương nhiên rồi!"

Cô nhớ lại những hình ảnh đó, tựa trán lên cửa kính, làn da chợt lạnh lẽo.

Trên cửa kính cũng phản chiếu người đàn ông trẻ đứng sau lưng mình đang lo lắng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mà bất lực. Cô chợt nói: "Anh Hai, em muốn đi thăm ông nội."

Anh gật đầu: "Được, tôi sẽ sắp xếp."

"Anh Hai..." Cô nhìn anh thông qua hình ảnh từ phản chiếu của kính, bỗng cảm thấy đau đớn khó tả, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Anh Hai."

Diệp Giai Chính ôm lấy cô từ phía sau, đêm lạnh như vậy, trong lòng hai người đều có vô số lời muốn nói, nhưng không ai mở miệng.



Lão gia tử hạ táng tại Hạ Kiều.

Diệp Giai Chính sắp xếp tàu chuyên dụng đưa cô về quê, Tống Quốc Binh đi theo. Vừa xuống tàu, xe hơi đưa cô thẳng đến nghĩa trang Liêu gia. Mộ của ông nội mới lập xong, người lập bia viết ba cái tên: Cháu trai Liêu Nghệ Hàng, cháu gái Liêu Tinh Ý và cháu rể Diệp Giai Chính. Tinh Ý khoác áo màu đen, cong lưng đốt tiền giấy cho ông nội. Gió rất lớn, que diêm trong tay lại tắt lần nữa, cô lại không nóng nảy, cực kỳ kiên nhẫn đốt một cây lại một cây. Đến khi tiền giấy cháy lên hừng hực, bay ra làn khói nhẹ, hun đến mắt cô cay cay.

Ông vẫn là ông nội của cô. Ông nội một tay nuôi cô lớn lên, đã dạy cho cô cách tự lực cánh sinh.

Ông nội của cô thiện lương, kiên cường, chính trực, khảng khái. Mặc dù đa phạm sai lầm, cũng không bao giờ ngần ngại chịu trách nhiệm.

Đến khi tờ tiền giấy cuối cùng bị đốt trụi, nước mắt chảy xuôi trên má, Tinh Ý lẳng lặng đứng hồi lâu, mới chào tạm biệt ông nội như mỗi lần rời nhà đến Dĩnh Thành đi học trước đây: "Ông nội, con đi đây."

Nhưng mà lần này, lại không ai nói thêm một câu "Đi đường cẩn thận".

Cô đến giao lộ, nói với Tống Quốc Binh: "Tôi muốn về nhà."

Tống Quốc Binh có chút khó xử: "Phu nhân, gần đây tốt nhất không nên ở bên ngoài quá lâu."

Cô kiên trì: "Tôi phải về."

Tống Quốc Binh đành đồng ý, lập tức phân phó cảnh vệ về nhà cũ Liêu gia kiểm tra trước. Chờ Tinh Ý tới cửa nhà, cảnh vệ đã kiểm tra xong một lần, báo cáo với Tống Quốc Binh: "Không có người lạ ra vào."

Lão gia tử ra đi đột ngột, tang lễ giản lược, chỉ ở trong nhà cúng linh đường để tế lễ. Tinh Ý bước vào, đúng lúc Hoàng mụ đang gấp giấy tiền, vừa thấy động tĩnh ở cửa đã mau chóng ra đón: "Tiểu thư sao lại về rồi?"

Tinh Ý nhìn bà, cố nén nước mắt nói: "Mỗ mụ, con về thăm nhà."

Hoàng mụ sờ bàn tay lạnh lẽo của cô, xót xa nói: "Để mỗ mụ rót cho con một ly trà."

Tinh Ý thắp hương cho ông nội, nhưng không dám nhìn tấm ảnh đen trắng kia, đi đến hàng rào ngồi ngẩn ngơ. Hoàng mụ khoác chăn mỏng lên người cô, nhét bếp lò vào lòng ngực cô, cuối cùng đưa đến một ly trà nóng, nhìn cô đầy lo lắng: "Sao gầy nhiều như vậy?" Hoàng mụ không ngừng hỏi tình hình của Liêu Nghệ Hàng, cuối cùng nói, "Không được... mỗ mụ phải theo con về. Nhìn con hiện tại xem, thành thế này rồi?"

Tinh Ý dựa vào người mỗ mụ, cảm thấy mềm mại. Trên người bà luôn nồng ấm mùi pháo, nghe bà lải nhải, dường như được về lại thuở nhỏ... mỗ mụ đuổi theo mình càm ràm. Khi đó cảm thấy gánh nặng, bực bội, mà tới giờ phút này lại cảm thấy ấm áp trân quý khó có được.

"Lần này lão gia tử về Dĩnh Thành rất đột ngột, đồ đạc để lại trước kia chưa dọn dẹp, con muốn xem không, nên xử lý thế nào?" Hoàng mụ nhớ tới gì đó, vỗ vai cô nhẹ giọng hỏi.

Tinh Ý vực tinh thần dậy đứng lên: "Được, con đi xem thử."

Cô theo Hoàng mụ đến phòng ông nội, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói "Mỗ mụ chờ một chút", đi tới trước mặt Tống Quốc Binh đang chờ ở cửa, khẽ hỏi: "Anh Tống, phiền anh giúp tôi một chuyện được chứ?"

Tống Quốc Binh vội nói: "Mời phu nhân nói."

Cô đưa anh đến cái cây ở sân sau, nói với anh: "Phiền anh giúp tôi đào một hũ rượu dưới gốc cây này."

Đội cảnh vệ vội vàng tìm xẻng cuốc, ba năm đàn ông cùng hợp sức, nhanh chóng đào bình rượu chôn dưới gốc cây lên. Bên ngoài hũ rượu là một hộp gỗ được đóng đinh chắc chắn, Tống Quốc Binh đặt nó trên bàn đá trong sân, hỏi: "Phu nhân muốn mở ra không?"