Đêm Dài Như Sao

Chương 63: Người cha đã mất



Đúng lúc Hoàng mụ lấy một cái bọc nhỏ ra, vừa thấy hũ rượu này, không nhịn được lại bắt đầu lau nước mắt: "Đây là lúc tiểu thư đầy tháng, lão gia tử tự tay chôn xuống. Năm trước ông ấy còn vui vẻ nói chờ tiểu thư thành thân có thể đào lên rồi..."

Tinh Ý nhớ lại một buổi chiều, ông nội lẩm bẩm nói... Lúc ấy ông đã mơ hồ biết kết cục của mình rồi sao? Cô quay lưng lại, nhanh chóng lau nước mắt: "Đừng mở, tôi muốn mang về."

Hoàng mụ mở bọc nhỏ ra, bày trên bàn: "Tiểu thư nhìn xem, đều là vật mà lão gia tử để lại."

Ấm trà ông quen dùng, kính lúp nhờ người từ Thượng Hải mua để đọc báo, đồng hồ bỏ túi chưa bao giờ rời khỏi người... mỗi một vật đều tràn đầy sức sống, nhưng ông đã không còn nữa rồi.

Tinh Ý cầm đồng hồ bỏ túi, nhẹ nhàng mở ra, kim đồng hồ bên trong vẫn di chuyển chậm rãi. Đây... có lẽ là vật ông nội trân quý nhất, từ nhỏ cô đã thấy ông đeo, rất ít khi rời khỏi người. Hoàng mụ nhìn chiếc đồng hồ, thở dài nói: "Đồng hồ này do thiếu gia mua về từ Nhật tặng cho lão gia tử trước kia."

"Cha của con sao?" Tinh Ý gần như chưa từng nghe chuyện liên quan đến cha ở nhà, khó tránh khỏi kinh ngạc.

Lúc lão gia tử còn sống nghiêm lệnh người trong nhà nhắc tới thiếu gia, nhưng hiện nay người không còn nữa, Hoàng mụ nghĩ một chút, lấy lại chiếc đồng hồ kia:

"Con xem, đồng hồ này có hai lớp, phía trước đựng một tấm ảnh gia đình, chụp ở tiệm chụp hình nổi tiếng nhất ở trấn trên..."

Mở ra một tiếng "cạch", Hoàng mụ sửng sốt, tấm ảnh đó thật sự vẫn ở đó.

Lão gia, thiếu gia, thiếu phu nhân mang thai và tiểu thiếu gia.

Ai ai trong ảnh cũng hơi cứng nhắc, thời gian quá dài, có chút không thấy rõ mặt, Hoàng mụ chỉ vào ảnh cho Tinh Ý xem: "Con xem, khi đó con vẫn đang ở trong bụng mẹ đấy..."

Tinh Ý ngây ngốc nhìn tấm ảnh đã ố vàng, thật lâu sau mới chỉ vào người đàn ông trẻ kia, hỏi: "Đây là cha con sao?"

Hoàng mụ gật đầu, trong lòng cũng có chút thương Tinh Ý. Từ nhỏ đến lớn, cô không có chút ấn tượng nào với người cha này, lúc này thấy được ảnh, thế nhưng cũng vô cùng mờ mịt.

Tinh Ý kìm lại sự khác thường trong lòng, cất đồng hồ và trả lại các đồ vật còn lại cho Hoàng mụ: "Mỗ mụ, mấy thứ này cứ để ở quê. Anh cả khỏe lại sẽ trở về, đến lúc đó hỏi anh ấy xử trí thế nào."

Tinh Ý không muốn khó xử đội cảnh vệ, ngồi một chút liền đi, Hoàng mụ tiễn cô tới cửa lại khóc nức nở. Cô đành an ủi bà lão, nhận lời qua một thời gian sẽ đưa bà tới Dĩnh Thành chăm sóc mình, bà lão mới lưu luyến để cô rời đi.

Tinh Ý vừa lên tàu hỏa, tiếng còi hơi vang lên. Cô ngồi trong toa, phục vụ tới khẽ hỏi: "Phu nhân muốn uống chút sữa bò không?"

Cô lắc đầu.

"Vậy ngài ngủ một lát đi." Phục vụ ân cần kéo rèm xe lại cho cô rồi lặng lẽ ra ngoài.

Rèm cửa làm từ nhung đỏ, rất dày nặng. Ánh sáng bên ngoài không xuyên qua được, chỉ là hắt vào phòng với màu đỏ cam ấm áp. Tinh Ý bật đèn bàn, lấy đồng hồ kia ra, cẩn thận nhìn tấm ảnh.

Người đàn ông trẻ đó là người cha đã mất của cô sao?

Vì sao... cô cảm thấy quen mặt như vậy, như người nào đó mình từng gặp?

Cô nhớ tới người đàn ông Nhật dự định tặng học bổng cho mình, mơ hồ nhớ lại ông là một thuyền thương. Thuyền thương... Diệp Giai Chính đã nói, bạn cũ của ông nội... là chủ nhân của thuyền thương kia.

Cô bỗng nhiên có chút không thở được, khép đồng hồ lại, dựa vào sô pha nhớ kỹ lại một chút, cuối cùng đứng lên mở cửa. Cảnh vệ lập tức bước tới hỏi: "Phu nhân có gì phân phó sao?"

Cô bình tĩnh nói: "Có phải về Dĩnh Thành sẽ đến thẳng bệnh viện hay không?"

Cảnh vệ gật đầu, có lẽ sợ cô có yêu cầu nào khác, lập tức nói: "Nếu ngài có yêu cầu khác, tôi sẽ hỏi Tống chủ nhiệm có thể sắp xếp hay không."

Tinh Ý khẽ cười, đưa tờ giấy cho anh: "Không có gì. Ở nhà tôi có một ít sách, mấy ngày nay ở bệnh viện muốn đọc. Mong Tống chủ nhiệm cử người đi lấy giúp tôi. Đây là địa chỉ và tên của mấy sách."

Cảnh vệ vội vàng nhận lấy: "Vâng."



Tinh Ý về bệnh viện, đến thăm Liêu Nghệ Hàng trước. Buổi tối không phải thời gian vào thăm, Tinh Ý chỉ có thể nhìn số liệu triệu chứng mà y tá ghi lại, tình hình đang chuyển biến tốt đẹp, cô yên tâm trở về phòng của mình, Tống Quốc Binh đã đưa sách mình cần tới. Cô vội vàng mở quyển《Tổ chức học》, lấy một tờ danh thiếp ở bên trong, chuyên chú nhìn cái tên đó hồi lâu.

Sato Gen.

Rốt cuộc cô đã hiểu sự quen thuộc kỳ quặc trong lòng vào ngày gặp ông ta đến từ đâu. Ông để râu giống người Nhật, nhưng các nét trên khuôn mặt vẫn mơ hồ có chút giống anh trai và mình. Đặc biệt là thanh niên trong tấm ảnh... mười mấy năm trước, đôi mắt đó giống hệt anh trai.

Ông ta là cha của mình sao? Vì sao ông nội nói ông ta đã chết? Ông nội tiết lộ cơ mật bởi vì ông ta sao? Anh cả và Diệp Giai Chính biết chuyện này không? Cô ngồi trên giường cầm sách trong tay, đầu đau muốn nứt ra.

"Đến thăm ông nội rồi à?" Giọng nam truyền đến từ bên cửa, có chút quan tâm và căn thẳng.

Tinh Ý ngẩng đầu, nhìn Diệp Giai Chính đang đứng ở cửa, không biết anh nhìn mình như vậy đã bao lâu rồi.

Cô lặng lẽ nhét danh thiếp vào gối đầu, đóng sách lại, thu hồi tầm mắt: "...Nếu anh bận, không cần đến đây với em mỗi đêm."

Anh ném áo khoác sang một bên, dường như không nghe thấy lời cô nói hơi khách sáo, xin lỗi nói: "Tôi biết em ở đây không vui. Nhưng tình thế căng thẳng, ở đây trái lại an toàn hơn những nơi khác một chút."

Tinh Ý dọn dẹp sách vở, đặt lên bàn, không tiếp lời.

Anh bước đến cô phía sau, ôm lấy cô tựa như một thói quen, nhẹ giọng nói: "Tống Quốc Binh đã nói với tôi, ngày mai tôi sẽ cho người đón Hoàng mụ đến đây với em."

"Không cần." Cô vô thức từ chối.

Anh có chút kinh ngạc, có lẽ nhận ra thái độ của cô kiên quyết, không miễn cưỡng, khẽ mỉm cười hỏi: "Sao thế? Sợ mỗ mụ càm ràm em à?"

Tinh Ý trầm mặc một chút, cô làm sao để đáp lại ý tốt của anh đây? Dù trong lòng cô sợ hãi nơi đây... như thể tất cả mọi thứ, đồ vật đến từ quê nhà mà cô quý trọng đều sẽ bị vận mệnh nghiền nát ở nơi đây?

Tiếng hít thở vững vàng ấm áp của anh bên tai mình, chỉ cần được anh ôm thế này, cô có thể cảm nhận được sự trân trọng yêu thương. Tinh Ý đột nhiên hơi xót xa, cô hiểu được lập trường và cách làm của anh, nhưng chuyện đã xảy ra, cô không thể đối xử với anh một cách vô tư và chân thành như trước nữa. Mà sự dè dặt của anh với mình, có phải là đang tận sức đền bù cho vết nứt kia?

Tinh Ý lặng lẽ cười, kỳ thật anh không cần như vậy.

Nếu thật sự có người sai, đó anh là "bạn cũ" của ông nội. Nếu không có ông ta, Tiêu Thành sẽ không chết, ông nội sẽ không tự sát, anh trai cũng sẽ không bị thương. Cô tựa vào lòng Diệp Giai Chính, không nhịn được chạm đến đồng hồ trong túi, vỏ ngoài cứng rắn lạnh lẽo, giống như tâm tình của cô giờ phút này.

"Đúng rồi, không phải ở trường em có bạn sao? Tôi đã mời cô ấy đến đây với em ngày mai."

"Anh đang nói Phó Thư Đình sao?" Cô thoát khỏi vòng tay anh, trông vui vẻ hơn, "Cô ấy đã về đây sao?"

Anh mỉm cười, đừng nói chỉ là một người bạn học, chỉ cần có thể khiến cô vui hơn một chút, anh sẽ làm bất cứ chuyện gì.



Quả nhiên hôm sau Tinh Ý đã gặp được Phó Thư Đình. Chỉ cách xa nửa kỳ nghỉ ngắn ngủn, Tinh Ý gặp lại bạn học cảm thấy dường như đã mấy đời. Phó Thư Đình biết ông nội Tinh Ý đã qua đời, sợ cô đau buồn, cố ý tìm vài chuyện của cha mẹ để nói. Tinh Ý mới biết tàu hỏa dừng hoạt động, Phó Thư Đình căn bản không về, cô ở nhà người thân đón năm mới.

Hai người trò chuyện một lát, cảnh vệ gõ cửa đưa bánh ngọt vào: "Phu nhân, đây là Đốc quân phân phó đưa tới."

Phó Thư Đình chờ anh đi rồi mới ngạc nhiên hỏi: "...Phu nhân? Anh ấy gọi cậu là phu nhân? Cậu đã gả cho Diệp Giai Chính sao?"

Tinh Ý cầm ly nước ấm uống chậm rãi, lảng tránh không trả lời, chỉ hạ giọng nói: "Đình Đình, có một việc tớ nhờ cậu giúp."

Phó Thư Đình thấy cô trịnh trọng như vậy, cũng quên hỏi tiếp: "Chuyện gì?"

"Hiện tại tớ không thể tùy ý ra ngoài, cậu đến chỗ này hỏi một người tên là Sato Gen còn ở đó hay không. Nếu còn ở, giúp tớ hẹn gặp mặt."

Phó Thư Đình do dự không dám nhận tấm danh thiếp kia: "Cậu không biết Diệp Giai Chính đang tranh chấp với Nhật Bản sao? Tại sao... cậu muốn đi gặp người này?"

Tinh Ý nhìn cô van nài, nói hơi lộn xộn: "Đình Đình, cậu tin tớ. Tớ không phải phải kẻ phản bội, anh trai tớ vẫn đang nằm bệnh viện... Cũng không phải làm chuyện gì xấu, tớ chỉ muốn chứng thực một chuyện với ông ấy." Cô dừng một chút, "Chứng thực người nhà, xin cậu đấy."

"Phải gạt Diệp Giai Chính sao?" Phó Thư Đình có chút khó hiểu, "Đã là việc riêng, cậu nhờ anh ấy giúp, anh ấy sẽ đồng ý mà."

Tinh Ý lắc đầu: "Đây là chuyện nhà tớ, tớ không thể nói với anh ấy."

Cuối cùng Phó Thư Đình vẫn nhận lấy danh thiếp, nhưng cực kỳ lo lắng: "Hiện tại nhiều người đi theo cậu như vậy, sao có thể ra ngoài chứ?"

Cô thất thần mỉm cười: "Cũng chưa chắc ông ấy còn ở đó. Nếu thật sự có thể hẹn được, tớ sẽ nghĩ cách."



Hôm sau, Phó Thư Đình mang tin tức về, cô thật sự đã tìm được Sato Gen theo địa chỉ trên danh thiếp, cũng đã hẹn gặp mặt vào chiều hôm kia.

"Cậu thật sự muốn đi sao?" Phó Thư Đình thay lo lắng cô, "Tuy rằng ông ta nhìn cũng không xấu, nhưng tình hình hiện nay... Tớ thật sự không yên tâm. Tớ đọc báo thấy hiện giờ trong Dĩnh Quân cũng có tranh đấu phe phái, nghe nói anh rể tham mưu của Diệp Giai Chính đã bị bắt ra từ Tô Giới Nhật."

Hiện giờ bên ngoài biến đổi bất ngờ, Tinh Ý vẫn không biết gì. Diệp Giai Chính tới thăm cô, cũng chưa từng nói đến. Tinh Ý ngơ ngẩn một lúc, ghé bên tai người bạn tốt nói gì đó, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Xin cậu đấy."

Đêm nay Diệp Giai Chính tới thăm cô, cảm thấy tâm tình của cô tốt hơn nhiều. Cô chủ động nói với anh hôm nay anh trai đã tỉnh hai tiếng, tuy rằng vẫn không thể nói chuyện, nhưng đã mỉm cười với cô. Anh tất nhiên rất vui: "Tôi đã đến thăm Nghệ Hàng. Ngày mốt có hai bác sĩ người Mỹ đến từ Bắc Bình, nhất định có thể giúp anh ấy mau chóng khỏe lại."

"Cảm ơn anh." Tinh Ý nhẹ giọng nói, "Đã nhọc lòng."

"Tinh Ý..." Anh do dự một chút, chậm rãi đến gần cô, "Chúng ta còn có thể như trước..."

Cô lại ngắt lời anh, hấp tấp nói: "Anh Hai, sắp khai giảng rồi."

Gương mặt anh tuấn của Diệp Giai Chính hơi ảm đạm, nhưng xoay lại cười hỏi: "Sao vậy?"

"Em muốn đến hiệu sách một chút." Cô nhìn vào mắt anh, có chút chờ mong, "Được không?"

Anh đưa tay định xoa mặt cô: "Đương nhiên là được." Lại bổ sung một câu, "Nhưng phải mang người theo."

Tay anh chưa chạm tới đã bị cô nhẹ nhàng nắm lại, cô do dự thật lâu mới nói: "Anh Hai có từng nghĩ tới, chúng ta có lẽ không..."

Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén, trước khi cô nói hết đã cúi người mạnh mẽ ôm mặt cô hôn xuống. Tay anh dần chạm đến eo cô, kéo cơ thể cô tới gần mình hơn, giữa môi răng là hương vị mềm ấm, ngọt ngào, lâu dài mà anh nhung nhớ đã lâu.

Anh cắn môi cô, từng câu từng chữ mang chút mùi máu, đáp lại lời cô muốn nói kia: "Em nhớ kỹ, trước nay tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày em sẽ rời khỏi tôi."

Buổi chiều hai ngày sau, Tinh Ý lên xe ra bệnh viện. Đội cảnh vệ cử người đi theo theo thường lệ, may mà hiệu sách ở gần công sở Dĩnh Thành tương đối an toàn. Lúc Tinh Ý nói mình tự vào một mình, đội trưởng hơi chần chừ, thấy hiệu sách có cửa kính liền nói: "Phu nhân, để một người theo vào đi, anh ta sẽ không cách gần ngài. Đốc quân đã phân phó, ngài có thể từ từ đọc, đừng gấp." Tinh Ý do dự một chút liền đồng ý.

Hiệu sách không lớn, do một người nước Anh mở, chuyên bán giáo trình nước ngoài hoặc sách gốc, thường chỉ khi có nhu cầu học chuyên ngành mới có người đến. Sinh viên Y Bác Hòa thường lập nhóm đọc sách ở đây vào ngày nghỉ, bởi vì giá cả không rẻ nên thường là hai ba người góp tiền mua một quyển đọc chung.