Đêm Say

Chương 1



Nhiệt độ ở Hoành Điếm rất cao, sau bốn giờ chiều ve vẫn kêu râm ran như cũ. Trương Triết Hạn vừa diễn xong cảnh cuối cùng của hôm nay, nháy mắt đã cởi hết đồ diễn ra, vừa kéo áo lót vừa hỏi Cung Tuấn: "Hôm nay tan làm sớm, đi ăn chung không?"

"Được đấy, ăn gì, lẩu hả?"

"Lẩu thì lẩu." Trương Triết Hạn vẫn đang mải chỉnh lại đai lưng.

Cung Tuấn đang đọc kịch bản, ngẩng lên đã thấy cơ thể rắn chắc của Trương Triết Hạn dính lên áo lót ướt sũng. Quay cảnh Long Uyên Các cả ngày, đến giờ đầu ngón tay cậu vẫn còn cảm giác đàn hồi của cơ thắt lưng đối phương, Cung Tuấn vô thức nuốt nước bọt, nói: "Đợi lát nữa là em xong rồi, còn hai cảnh nữa thôi."

"Được rồi, anh đi tẩy trang trước, ra nhà xe chờ em, nhanh lên đấy."

"Chuyện nhỏ. Đúng rồi, sao tự nhiên thầy Trương lại muốn thêm cơm thế?"

"Hôm nay anh vừa thảo luận với đạo diễn, thấy vẫn nên giảm thêm một ít, mấy cảnh đầu chiếu lại thấy vẫn chưa vừa ý hẳn, về sau Chu Tử Thư sẽ từ từ yếu đi, gầy chút thì vẫn có sức thuyết phục hơn. Coi như đêm nay thêm cơm là lần buông thả cuối cùng đi."

Mỗi câu Trương Triết Hạn nói đều có mấy cái trọng âm, tự sự logic, nghe rất thuyết phục.

"Ừm, vậy em mang bình rượu vang sang chúc mừng anh nhá, trong nhà xe của em có, hí hí hí." Cung Tuấn hơi co người lại, lộ ra câu đùa tiêu chuẩn của cậu.

"Ừ."

Trương Triết Hạn trả lời hơi nhanh, anh cũng không nghĩ rằng mình sẽ đáp lại thuận miệng như thế. Thật ra anh uống rượu đều dồn lên đầu hết, uống không được mấy ngụm, vốn nên từ chối, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, cũng không cần tính toán mấy hớp rượu đấy. Cung Tuấn cũng không biết tửu lượng của anh ra sao, hôm khai máy nhiều người, không ai chăm chăm mời rượu cả, tất cả mọi người đều uống rất khách sáo.

Hai người họ đều quên hỏi những diễn viên khác trong đoàn có rảnh không, tuy là theo lịch diễn thì đúng là những người khác đều không có thời gian thật.

Đến khi Cung Tuấn đến gõ cửa nhà xe thì chân trời cũng đã hơi đỏ lên. Trương Triết Hạn chưa kịp đứng dậy cửa xe cũng đã bị kéo ra, nắng ấm trải rộng theo khe cửa. Cung Tuấn cầm một chai rượu vang trong tay, mặt cũng được ráng lam chiều chiếu đến ửng hồng, trên người mặc một cái áo phông một cái quần dài, tay dài chân dài cơ bắp săn chắc. Trương Triết Hạn nghĩ thầm, khuôn mặt này, dáng người này, không đi thảm đỏ thì đúng là, mẹ, đáng tiếc.

"Thầy Trương, xuất phát thôi, em chỉ có một mình, anh thì sao, có phải chỉ có hai ta thôi không?"

"Ừ, người ở phòng làm việc anh không đi."

Trương Triết Hạn mặc quần bóng rổ và dép lê tất trắng anh thích nhất như cũ, cơ đùi anh rất gợi cảm, đường cong hoàn mỹ, ngồi xuống lộ ra phân nửa cảnh xuân, "Sao, anh muốn giảm béo, em còn mang rượu vang đi chúc mừng, thiếu đạo đức không cơ chứ!"

"Ha ha ha ha ha, có một chai thôi, đảm bảo không làm anh say đâu." Cung Tuấn cười cười, hình ảnh từ <Thập Lý Hương>(1) cắt lại <Tập bắn về>(2), nhìn đến mức Trương Triết Hạn mặt đỏ tim đập rộn ràng. Hai người đều không phát hiện, một tia mập mờ của thanh xuân không thuộc những gì tuổi nhi lập(3) nên có, đã lặng lẽ bò lên đầu cành.

(1) Tình ca của Châu Kiệt Luân.

(2) Nhạc cách mạng.

(3) Tuổi ba mươi.

Hôm nay Cung Tuấn rất phấn khích, không biết có phải do di chứng ban ngày ôm eo nhiều quá không, chưa uống rượu cũng đã hơi mất lý trí rồi, Trương Triết Hạn nhìn cậu loay hoay tìm quán rồi tra bản đồ mãi không xong, thật ra chỉ cách đây hai cây số thôi.

"Thầy Trương, em mời anh ăn lẩu Trùng Khánh - Tứ Xuyên chính tông chỗ em, tốt nhất là anh đừng bị cay ngất đấy nhá."

"Cay được bằng Giang Tây bọn anh chắc?"

Kết quả là lúc bắt đầu gọi món, Cung Tuấn lại đặt nồi uyên ương.

Trương Triết Hạn xì một tiếng "Lần đầu tiên anh thấy Thành Đô các em ăn nồi uyên ương đấy? Em ăn nồi uyên hở? Hay là nồi ương ta?"

"Ha ha ha ha ha ha, nồi canh không có thể nhúng rau, không dầu. Hí hí hí. Anh muốn ít cá bò da không, em thích cực í, Thành Đô bọn em có cả lẩu cá bò da đặc biệt cơ, ngon cực!"

"Đặt đi."

"Thầy Trương có thích ăn gì không?"

"Thịt chiên giòn!"

"Em cũng thích thịt chiên giòn, cái này lại, ừm, thêm một phần."

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn chốc lại hỏi anh chốc lại cúi đầu điền thực đơn, chốc lại giới thiệu món rau cống củ sen cậu yêu thích nhất. Gọi món xong, Cung Tuấn mang rượu vang ra, sau đó móc kìm khui rượu từ trong túi quần ra như Doraemon, póc! Cạch! Để cả chai lên mặt bàn.

"Tỉnh rượu!" Trầm thấp mà lại ngập tràn sức sống.

Trương Triết Hạn cười bò ra, Cung Tuấn chủ động xin đi giết giặc lấy nước chấm. Cung Tuấn có thể không biết chi tiết về vụ uống rượu, nhưng cậu và thầy Trương rất thoải mái khi ở bên nhau, không biết tại sao luôn cảm thấy đối phương sẽ không tổn thương mình.

Lần đầu tiên Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn chủ động như vậy, ký ức anh như quay trở về hồi mới gặp mặt, đối phương có bề ngoài xuất sắc, cao gầy, nội tâm, điềm tĩnh, cũng là cách cười như thế nhưng lại vừa xa cách vừa vô tình. Không nghĩ rằng bọn họ có thể thân thiết nhanh như vậy, Cung Tuấn thân rồi lại đáng yêu đến nhường này. Trương Triết Hạn nhỏ giọng lại gồng sức lên thì thầm: "Tỉnh rượu!!!", rồi tự chọc mình phá lên cười, vừa rót một nửa rượu vào ly của hai người. Anh biết rằng ở cùng Cung Tuấn anh không cần để ý đến lễ nghi uống rượu như với bạn gôn nữa, gần đây sự hiểu ngầm lạ lùng này ngày càng xuất hiện nhiều trong quá trình quay phim.

Cung Tuấn vẫn luôn giới thiệu Thành Đô nhà cậu nhúng thịt bảy lên tám xuống thế nào, nước chấm sữa đậu phải chú ý cái gì, rồi gắp đồ ăn cho hai người, ăn đi rồi lại nhúng, Trương Triết Hạn uống chút rượu, tai đỏ bừng bừng, người cũng lừ đừ đi, khách sáo cũng bay đi mất tiêu. Trong quán lẩu ồn ào nóng bức, hơi nước mịt mờ, anh dần dần nghe không rõ tiếng động xung quanh nữa, chỉ cảm nhận được cộng hưởng phát ra từ lồng ngực đang đập lên từng nhịp của Cung Tuấn, liên tục khuấy động trong đầu anh, như thể muốn dùng âm thanh ân ái với anh. Anh không nói rõ được không giống ở đâu, là quá đẹp chăng? Phải rồi, sao lại có thể có người đẹp đến vậy nhỉ. Thế nhưng anh cũng từng gặp không ít người đẹp, có gì không giống chứ?

Anh nhắm mắt lại, cảm giác có người cởi hết ôm lấy mình, hé miệng nói trong tâm trí, lâu quá rồi, trước đây lần đầu tiên gặp được người bằng lòng cởi sạch hết trái tim của mình là bao giờ nhỉ, đời trước ư?

Trương Triết Hạn mở mắt ra, ánh sáng in lên gương mặt Cung Tuấn. Trương Triết Hạn chợt nhớ đến lời thoại về ánh sáng trong kịch bản, lỗ chân lông lười biếng mở ra, làn gió nhẹ ấm áp từ từ mơn man da thịt anh, thổi hết đi ẩm ướt và nóng nực.