Đêm Say

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra Cung Tuấn không hề thích uống rượu, nhưng khi cậu sẵn lòng uống thì tửu lượng rất không tồi. Hôm nay là cậu muốn uống rượu, còn kéo theo cả thầy Trương. Không biết có phải vì thời tiết hay không mà cả ngày hôm nay lúc nào cậu cũng thấy ngứa ngáy khó chịu, như thể không có chút cồn vào sẽ không thuyên giảm được. Cậu thưởng thức nhất là dáng vẻ khi giảng diễn của thầy Trương, chăm chú tinh tế lại sáng tạo, năng lực biểu đạt rõ ràng, chỉ mất vài ngày đã "chế ngự" được đạo diễn. Thế nên cậu như đương nhiên cho rằng thầy Trương uống rất giỏi, không ngờ mới được mấy ly mà đối phương đã đỏ mặt rúc vào ghế rồi. Cậu gọi thầy Trương vô cùng tự nhiên, bởi cậu thực sự cảm thấy đối phương có thể làm thầy mình.

"Thầy Trương, rượu này còn chưa rót được một nửa đâu."

"Tửu lượng của anh không tốt!"

"Vậy em uống nhiều hơn chút." Cung Tuấn nói xong lại rót cho mình một ly, rót cho đối phương một phần ba ly.

Thanh quản Trương Triết Hạn như bị cồn rượu thay đổi cấu tạo, không hiểu sao giọng nói lại mang theo chút hờn dỗi. Cung Tuấn nhớ đến cảnh quay lúc ban ngày, mở miệng nói: "Thầy Trương, em hết mời anh ăn lại mời anh uống thế này, bằng không anh tiết lộ chút kiến thức diễn xuất cho em đi?"

Nói đến diễn xuất thì Trương Triết Hạn lại có sức rồi.

"Có hai hớp rượu mà cậu gài anh ở đây hả?" Nói rồi anh đổ ngược lượng rượu không nhiều lắm trong ly mình vào ly của Cung Tuấn, tận đến khi rượu đỏ chảy khắp thành ly.

"Em rất tò mò, sao lúc dàn cảnh thầy Trương lại có thể nghĩ ra nhiều chi tiết thế chứ?" Cung Tuấn nói xong cúi đầu, nhấp một ngụm rượu vang từ miệng ly, ngẩng lên bắt đầu ha ha ha cười ngây ngô, như đang cười động tác rót rượu của thầy Trương vậy.

"Vẫn là phải dựa vào trí tưởng tượng, diễn xuất vốn là quá trình kết hợp thể nghiệm của ta với tác phẩm, chi tiết phong phú sẽ giúp nhân vật càng thuyết phục hơn, đáng dư vị hơn. Nhưng vẫn phải xem kịch bản, rất nhiều nhân vật chỉ có một tính cách thôi, thêm chi tiết ngược lại thành vẽ rắn thêm chân. Nên mới nói kịch bản này của mình rất hay, không gian sáng tạo rất lớn, mình phải quay thật tốt."

"Ừm. Ừm." Thi thoảng Cung Tuấn lại gật đầu.

"Ví dụ như rất nhiều nhân vật phụ chủ yếu chỉ làm nổi bật lên một cá tính, để diễn thật tốt làm cho người xem trực tiếp cảm nhận được sự đặc thù trong tính cách đó có thể dùng cách diễn dịch thiên về kịch bản, phóng đại điểm đặc thù đó lên một cách thích hợp, độ khó khi diễn giải không nhất định phải cao. Còn nhân vật chính hoặc một số nhân vật phụ xuất sắc có tuyến tình tiết phức tạp, nếu nội dung cốt truyện có thể dẫn đến sự phát triển cảm xúc của nhân vật đủ chân thực và tinh tế thì sẽ có rất nhiều không gian thể hiện."

"Đồng ý! Sao thầy Trương lại có thể tổng kết ngắn gọn được vậy nhỉ."

Không biết có phải uống rượu làm tăng ham muốn tâm sự không, Trương Triết Hạn nói nói rồi lạc đề luôn, anh lần lượt mang các điểm mấu chốt mà mình cất trong tùy bút tư tưởng ra.

"Vậy lúc em diễn có thấy cô đơn không?"

"Gì cơ?"

"Thì, cô đơn ấy?"

"Không cô đơn, sao lại cô đơn chứ. Thầy Trương thấy cô đơn khi diễn với em à?" Cung Tuấn không ngờ rằng cảm giác đau lòng có thể kéo đến trong chớp mắt như vậy, người đối diện có logic rõ ràng, trông không giống say rượu chút nào. Khi không uống rượu, thầy Trương nói chuyện bao giờ cũng nhấn trọng âm, còn pha chút hào hứng khi đi trêu người ta, thường chặn họng cậu đến á khẩu không trả lời được lại không thể không phục. Bây giờ uống rượu rồi, dù ngữ khí mềm nhẹ, vẻ mặt dịu dàng hơn nữa, thật ra thân mình vẫn vắng lạnh, lộ ra một tia thông thấu, ưu sầu và thần thánh mịt mờ. Cung Tuấn bị một câu hỏi làm cho vừa đau lòng vừa tủi thân. Trương Triết Hạn cũng không biết chỉ nháy mắt mà trí tưởng tượng của người đối diện đã dạo quanh trái đất một vòng rồi.

"Ý anh không phải vậy. Chỉ là mỗi lần quay một bộ phim, anh luôn cảm thấy một phần linh hồn mình đã bị tách ra cho người trong phim để xảy ra kết nối cảm xúc. Mảnh linh hồn ấy bị tách biệt trong một thế giới giả tạo không ai chăm sóc, rất cô đơn, nhất là sau khi kết thúc quay phim, cảm giác chia ly nặng vô cùng, thoát diễn cũng sẽ trở nên rất khó khăn."

"Ồ ồ, vậy làm sao bây giờ, lần nào cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới thoát ra được sao?"

"Cũng không lâu lắm, thường thì đi du lịch là được rồi." Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn đối diện, có câu không nói ra lời. Anh có dự cảm, bộ phim này sẽ cắt một miếng thịt lớn trên người anh cho Chu Tử Thư, bởi người diễn Ôn Khách Hành chính là Cung Tuấn.

"Em biết vụ thoát diễn này rõ lắm, em cũng không phải người khó thoát diễn, có thể vì còn chưa diễn được một nhân vật khắc cốt ghi tâm nào. Vậy ra trước kia anh quay phim đều phải chia ra một phần linh hồn để yêu đương với nữ chính à?"

Trương Triết Hạn tí thì bị sặc thức ăn trong miệng.

"Chuẩn rồi! Phim nào cũng phải bàn chuyện yêu đương một lần mà! Phim này còn chuẩn bị yêu với em đấy!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha, đến đi, ai sợ ai! Hí hí hí."

"Nói yêu thì cũng là nói với Ôn Khách Hành, đã bảo là tách hết tình cảm cho nhân vật rồi mà."

"Chắc chắn em sẽ cố gắng diễn Ôn Khách Hành thật tốt, không để thầy Trương thất vọng về Ôn Khách Hành đâu!" Cung Tuấn uống rượu, tư duy bay bổng lắm, hiếm thấy không rơi vào thế yếu khi đấu võ mồm.

Trương Triết Hạn uống hết chút rượu còn lại trong ly rồi hỏi: "Vậy em từng nói chuyện yêu đương với diễn viên đối diễn chưa?"

"Tiếp xúc chân tay nhiều rồi cũng khó tránh có lúc sẽ rung rinh, nhưng muốn yêu thật thì lại không còn sức, như kiểu còn không hấp dẫn em bằng chăm chỉ quay phim kiếm tiền. Thầy Trương thì sao, đã từng chưa?"

"Em đoán đi?"

"Hí hí hí." Cung Tuấn cười, rót cho Trương Triết Hạn thêm nửa ly, "Anh uống không chết được đâu."

"Anh còn thấy ảnh em uống rượu xong treo trên người Từ Phong hôm sát thanh cơ!"

"Hửm?"

...

"Ghen à?"

"Không hề."

"Thế anh đứng lên."

Trương Triết Hạn choáng quay mòng mòng bị lừa đứng dậy, sau đó trong mắt thấy có người ngày càng gần mình, treo người lên vai anh. Cung Tuấn cũng không biết mình đang làm gì nữa, vốn chỉ định đùa một chút, kết quả là vùi đầu lên vai Trương Triết Hạn, ngửi thấy mùi mồ hôi anh tản ra sau khi uống rượu, không giống với mùi ban ngày cậu ngửi được, thơm ngọt lại nóng bỏng vô cùng, rồi cậu quên cả đứng dậy.

Sau vài giây mất hết ngũ giác, âm thanh ồn ào của quán lẩu lại truyền vào tai Trương Triết Hạn, anh hơi đẩy vật nặng đang treo trên người mình ra.

"Nhiều người thế này, không sợ bị chụp được à?"

"Hôm nay lúc ra ngoài em còn chuyên môn chặn điểm mù của mấy trạm tỷ(4), trên đường còn vòng qua mấy con đường nhỏ, với cả cũng có phải chưa bị chụp bao giờ đâu, sợ cái gì." Cung Tuấn vẫn luôn cực kì nhạy cảm với ống kính.

(4) Người đứng đầu fansite, chuyên theo chân thần tượng để đi chụp ảnh, quay phim đăng lên mạng.

"Ghê nhờ! Biết mang anh đi xào CP rồi à!"

"Hí hí hí, xào lăn luôn!"

Tác dụng của rượu đỏ dần dần dâng lên, hành động và lời nói của hai người bắt đầu trở nên ngốc không tả được. Họ cũng không biết rằng đối phương say xong cũng có thể khoác lác tinh tướng như bao cậu trai thẳng khác, lặn ngụp trong giới giải trí nhiều năm vậy rồi, dù nhiều hay ít thì họ cũng đều đã thành thạo một vài kỹ xảo xã giao để bảo vệ bản thân thật tốt. Chỉ là rượu đêm nay, rượu không say mà người người đều tự say thôi.

———————————

S: Đọc n cái rps xong là lại có động lực đi làm fic. OTP real quá rồi, chúng mềnh chỉ thuật lại quá trình hoi.