Đêm Say

Chương 3



Về việc bắt xe hay đi bộ về, hai người có quan điểm bất đồng.

Uống rượu xong, da dẻ toàn thân Trương Triết Hạn hơi ửng hồng, chân đăm đá chân chiêu. "Có mỗi hai cây, anh còn từng thi đấu với Lưu Tường đấy, chỉ hai cây số sao làm khó được anh!"

"Muốn mạng mà!" Ở cửa quán lẩu, Cung Tuấn nhìn tên cơ bắp đang nửa tựa trên người mình, ánh đèn neon ngoài cửa chiếu lên đôi má hồng đào của anh trông sao mà gợi tình quyến rũ, xem ra đã mất đi một nửa khả năng hành động.

"Vậy anh để em vác anh xong đã." Tay trái Cung Tuấn ôm eo Trương Triết Hạn, tay phải kéo anh qua vai. Bình thường người này sợ nóng, uống rượu lại nóng người, đầu ngón tay lướt qua bàn tay, nóng như lò lửa. Động tác này mập mờ quá đỗi, nhưng trong phim hai người đã quay quá nhiều nên trái lại cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Trương Triết Hạn cảm thấy mình thật sự không say, chẳng qua bị rượu cạn hết sức nên ngẩng đầu cũng thấy khó, chỉ có thể tựa cằm lên vai Cung Tuấn, cơ mà vừa đi thì hai chân lại khỏe lắm, không biết rượu này bị làm sao mà chỉ hút sức của nửa người trên thôi. Nghĩ đến tên bên cạnh cõng có mỗi người thôi còn lằng nhà lằng nhằng lại không khỏi tức giận, mũi thở dồn dập vào tai đối phương, sau đó anh lại tự chọc mình cười ha ha ha ha.

Bây giờ Cung Tuấn đang rất sốt ruột, dục vọng đến hơi sai thời điểm, không phải uống rượu chỉ buồn tè thôi à, đậu! May mà người này uống say nên không để ý đến tình trạng của cậu. Trương Triết Hạn cũng không biết vị trí mẫn cảm nhất ở nửa người trên của Cung Tuấn là tai. Đêm nay trăng tròn hoa thắm, vốn nên đi hai cây số ra khí thế trời đất bao la bụi trần mờ mịt, Cung Tuấn lại mũ giáp tơi bời, gian nan từng bước.

Trước cửa phòng khách sạn, Cung Tuấn mở lời: "Thầy Trương có muốn uống chút nước mật ong cho tỉnh rượu không? Đúng lúc phòng em có."

"Đi, lão Ôn mang canh giải rượu ra cho ta!"

"Ha ha ha ha... Ừm... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Một câu chuyện cười của người này đã kéo Cung Tuấn trở lại trần gian. Phòng của Cung Tuấn rất gọn gàng, trừ hàng tất với sịp treo đằng kia ra.

Trương Triết Hạn vừa vào đã dang hai tay hai chân nằm vật lên chiếc giường sạch sẽ của Cung Tuấn, quần đùi lật lên sát đến mép quần lót, bắt đầu nhắm mắt hừ hừ hừ hừ nghỉ ngơi. Cung Tuấn đun nước sôi, múc hai thìa mật ong vào, xong mới nhìn thấy báu vật trên giường, yên tĩnh thoải mái. Trương Triết Hạn nghỉ ở nhà nửa năm, da dẻ trắng nõn, bây giờ cả người ửng hồng, gần như lộ hết chân tay ra ngoài, tóc hơi dài, mềm mại nhũn rải trên ga giường trắng, hai chân dang ra một góc rất rộng, chân đi tất trắng đá dép Nike ra, dẫm lên thảm. Chứng ám ảnh cưỡng chế của Cung Tuấn phát tác, đi qua xếp thẳng dép cho anh, sau đó, cứng rồi. Cậu chưa thấy thầy Trương thế này bao giờ, họ còn chưa quay cảnh như vậy. Cậu vẫn luôn coi Triết Hạn là tiền bối là đồng đội, chưa một lần nghĩ rằng mình sẽ có dục vọng với đối phương, lại còn liên tục hai lần trong một ngày. Chết thật! Cung Tuấn vớ lấy một chiếc quần lót và khăn tắm, lao thẳng vào nhà tắm.

Trương Triết Hạn nghe tiếng Cung Tuấn vào nhà tắm, hơi hé mắt ra. Bên giường là áo phông Cung Tuấn vừa cởi, có mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi rượu, hơi thôi miên, anh quay sang vùi đầu vào nó. Ngược lại anh cũng uống say quá rồi, không dễ cứng. Đến khi Cung Tuấn đi ra thì Trương Triết Hạn đã ngủ rồi. Cung Tuấn thấy anh ngủ, dù mi mắt nhắm chặt cũng vẫn tỏa ra sự ỷ lại và không đề phòng. Tuy vừa nãy trong nhà tắm cậu đã tưởng tượng thầy Trương dịu dàng thế này làm một lần, nhưng giờ nhìn hình tượng này lần nữa cậu lại suýt thì không nhịn được. Thầy Trương đã có ân giúp cậu một lần, lúc này lưu luyến và tư dục lại dâng lên trong lòng, Cung Tuấn không muốn gọi anh dậy về phòng ngủ.

Cung Tuấn giúp thầy Trương cởi tất, cởi quần, cởi áo ra, nhét lên giường, đắp chăn. Cậu không biết mình cởi nhiều như vậy có tư tâm không, dù sao cậu cũng hoàn toàn buông thả bản thân rồi. Cậu vừa cứng vừa làm hết những chuyện này, dù cả quá trình chỉ mặc mỗi quần lót cậu vẫn nóng đến toát mồ hôi, bật điều hòa cũng vô dụng. Thầy Trương ngủ say thật nhưng cũng không phải hoàn toàn không cảm nhận được gì, thực sự là đêm nay anh quá yên lòng, vậy nên mặc kệ Cung Tuấn hí hoáy mãi, không biết thầm thì cái gì, hình như còn được cho uống nước mật ong, dù sao cũng không mở mắt nổi, trong mơ còn vui vẻ lắm. Cung Tuấn rót một bình nước mật ong, tự uống hết rồi ngồi thổi điều hòa cả buổi, rốt cuộc vẫn hết cách, chỉ có thể ở trong phòng nhìn chằm chằm thầy Trương làm một lần nữa, cuối cùng mới bình thường lên giường đi ngủ được.

Hôm sau vừa tảng sáng Trương Triết Hạn đã tỉnh. Tuy đêm qua uống rượu nhưng anh uống khá ít, còn ngủ sớm, theo đồng hồ sinh vật đánh gôn thì thường bốn năm giờ là tỉnh rồi, sau đó vừa mở mắt đã thấy Cung Tuấn mặc mỗi cái quần lót màu lam nhạt trên người nằm cạnh mình. Cung Tuấn sợ Trương Triết Hạn đêm đến uống rượu nằm điều hòa bị cảm nên chỉnh lên 27°, kết quả là chăn mỏng bị hai người đá xuống giường luôn. Trương Triết Hạn lại nhìn mình, bị lột hết còn mỗi cái quần lót trắng, rồi còn phát hiện đũng quần mình có dấu vết rất rõ, gợi tình lại phóng đãng, không biết là do chất lỏng nào đêm qua thấm ướt rồi khô két để lại. Hình ảnh ướt át lại tiếp tục kích thích mắt anh, mỹ nhân bên cạnh có cơ bụng gồ lên, cơ ngực săn chắc, lông mi cong vút, thân dưới cực lớn đứng thẳng chống căng quần lót xứng với sống mũi cao như núi kia. Trương Triết Hạn cảm thấy ngũ giác của mình bắt đầu rối lên, thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh quen thuộc trong không khí, thân dưới không nhịn được nảy lên, vỗ vào mép quần đầy dâm dật. Anh lại nhắm nghiền hai mắt, tim đập rộn lên 150, sau đó đánh bạo giả vờ trở mình đè lại, tay vắt qua ngực cậu, chân thì đè lên đũng quần cậu. Có thể Trương Triết Hạn chưa trải qua cảm giác mất đi năm giác quan, cũng không có cách nào miêu tả chính xác rối loạn ngũ giác là như thế nào, nhưng nay anh đã biết chính xác thế nào là bùng nổ ngũ giác. Bùm! Nếu bây giờ có camera quay thì nhất định có thể tóm được mí mắt và lông mi đang run như cái sàng của anh. Cung Tuấn đang lầm bầm nói mơ, bị tiếng động làm phiền đung đưa nửa người dưới. Trương Triết Hạn sợ đến mức không dám nhúc nhích, chợt nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng rên rỉ "Hưm... Ừ... Ừm a", sau đó có một bàn tay luồn lên cánh tay vừa nãy của anh, xoa lên lưng anh, vuốt ve nhẹ nhàng. Cung Tuấn ngủ đến mơ màng, tưởng rằng thầy Trương có chỗ nào không thoải mái, vừa vươn tay vỗ về đối phương vừa thì thầm "Thầy Trương có khó chịu không... Tỉnh rượu hẳn chưa... Có nước mật ong nha... Không sao... Không sao...", Cung Tuấn nói nghe hơi không rõ, chậm rì rì lại còn lúc liền lúc đứt, câu trước không khớp câu sau. Lòng Trương Triết Hạn bỗng mềm nhũn, anh không dám động đậy, Cung Tuấn lập tức ngủ lại không nói nữa, còn truyền đến tiếng nghiến răng đứt quãng. Trương Triết Hạn từ từ nhắm hai mắt lại, nằm trong ngực cậu rất lâu, không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng cọ cọ mặt lên tay Cung Tuấn, đứng dậy xuống giường.

Cung Tuấn vẫn lẩm bẩm nói mơ, sau lại một tiếng động cuối cùng cũng mơ mơ màng màng mở mắt, hỏi nhỏ: "Thầy Trương, phải đi làm rồi à?"

"Anh dậy đánh gôn, em ngủ thêm chút nữa?"

"Ừ... ừm, hôm nay chúng ta quay cảnh nào thế thầy Trương?"

...

"Quay cảnh lần đầu đôi ta gặp mặt."

——————————————

S: Thế là hết, xong một chiếc truyện ngắn khá là dễ cưng, cảm ơn các bạn đã ủng hộ. (づ ̄ ³ ̄)づ

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!