Đêm Sương

Chương 13: Cô ấy không quan trọng



Nam Gia cười hỏi: “Nếu như chị nói dối, có phải em sẽ nghe ra được không?”

Châu Hy đáp: “Có thể là đúng đấy.”

Nam Gia liền nói: “Chị không phải là nhân viên rạp hát.”

Châu Hy thoáng trầm mặc.

Nam Gia hiểu là Châu Hy đã biết rồi, bèn khẽ cười, “Xin lỗi.”

Châu Hy nghiêng sang một bên, “Tại sao lại xin lỗi?”

“Lúc đầu chị chỉ định đưa hai người vào rạp, không muốn làm phiền em. Em sẽ thấy ngại, đúng không?”

Châu Hy cười, “Là do trực giác của em tương đối nhạy cảm. Không sao đâu… Em không thấy ngại. Cũng không phải lần đầu tiên.”

Đến lượt Nam Gia không biết nên nói gì.

Châu Hy đưa tay ra, “Em có thể nắm tay chị một lát không?”

Nam Gia không hiểu, nhưng vẫn nắm tay Châu Hy.

Ngón tay Châu Hy cũng hơi lạnh.

Hai anh em họ đều có thân nhiệt thấp giống nhau.

Châu Hy nói: “Chị ấm thật đấy. Chị tên gì?”

“Nam Gia. “Nam” trong “phương nam”, “Gia” trong từ “cây sáo”, có bộ trúc ở trên ấy… Em lạnh không? Có vẻ mặc hơi ít nhỉ? Đợi một lúc nữa có khán giả vào rạp là sẽ ấm hơn đấy.”

“Không. Không lạnh, em bị suy giảm tuần hoàn máu.”

Nam Gia gật đầu, lại nghĩ đến việc cô ấy không thấy nên hỏi: “Còn cần chị giúp gì không?”

“Không có. Làm phiền chị rồi.”

“Không phiền.”

Nam Gia đứng dậy, đứng sang một bên.

Một lúc sau, Châu Liêm Nguyệt nghe xong điện thoại liền quay về. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Châu Hy, nắm chặt tay cô, “Hy Hy, xin lỗi, có chút việc…”

Sắc mặt Châu Hy trầm xuống, “Là chú tư, hay là nhà họ Chu…”

Nhà họ Chu chính là hậu thuẫn lớn phía sau nhà họ Châu, cực kỳ quyền quý.

“Nhà họ Chu.”

“À. Vậy thì anh đi đi.”, Châu Hy hiểu, bình thường khi sắp xếp công việc, cô luôn được ưu tiên hơn, trừ khi là chú tư hoặc người nhà họ Chu tìm Châu Liêm Nguyệt.

Trong tình huống này, cho dù cô không vui thì cũng chẳng làm được gì.

Châu Liêm Nguyệt cảm thấy áy náy, “Đổi sang ngày mai nhé?”

Châu Hy nhỏ giọng nói: “Thôi. Anh đi đi, em xem cùng chị Chân.”

“Không được. Quá đông người, anh không yên tâm.”

Nam Gia nhìn ra sự thất vọng của Châu Hy, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà phải nói: “Để em dẫn cô Châu đi, cũng có thể bảo bạn bè em, để họ để ý một chút trong lúc diễn…”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, giọng điệu càng quả quyết hơn: “Không được.”

Nam Gia nín thở.

Sao cô lại không nghe ra được, hai câu “không được” trước sau của Châu Liêm Nguyệt, giọng điệu hoàn toàn khác biệt.

Câu đầu tiên đơn thuần là lo cho sự an toàn của Châu Hy, mà câu “Không được!” thứ hai, là đề phòng cô.

“Không phải vừa rồi anh còn muốn chị Nam dẫn mình đi à? Dù sao thì anh cũng không thích xem kịch, anh đi rồi để bọn em tự xem, thế còn tốt hơn.”, Châu Hy quay sang phía có giọng của Nam Gia, mỉm cười hỏi, “Có thể đi xem với em được không?”

Nam Gia không nói nổi thành lời, cô thật sự sợ Châu Liêm Nguyệt. Mấy lần trước cô chỉ vô tình nhắc đến Châu Hy trong lúc nói chuyện, Châu Liêm Nguyệt đã tỏ thái độ đề phòng rồi.

Đây cũng là lý do mà vốn dĩ cô muốn dẫn người ta đi rồi lại thôi.

Sao anh có thể để lại cô với cô ấy chứ.

Cái anh đề phòng là khi anh không có mặt, cô sẽ sinh ý đồ với Châu Hy… Không cần biết đó là ý đồ gì.

Cô vẫn quyết định bảo vệ mình, không muốn khuấy vào vũng nước đục này nữa, nên bèn cười bảo: “Đây không phải chuyện chị có thể quyết định được.”

Châu Hy nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, tỏ thái độ rất kiên quyết, “Em mặc kệ, hôm nay em muốn chị ấy đi xem cùng em.”

“Hy Hy…”

“Anh đã quét sạch hứng thú của em rồi đấy.”

Châu Liêm Nguyệt do dự một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Anh đứng dậy, đi về phía Nam Gia.

Nam Gia biết anh sẽ nói gì, phản xạ đầu tiên là bật cười, rồi cô thấp giọng nói: “Không phải là định cảnh cáo em cái gì đấy chứ? Châu tổng muốn xử lý em còn dễ hơn bóp chết một con kiến, chuyện anh lo lắng, anh cảm thấy em dám làm ư?”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chăm chú một lúc, lại chẳng nói câu nào nặng lời: “Cứ tập trung xem đi. Xong việc tôi đến đón mọi người.”

“Ừm.”, Nam Gia chỉ cảm thấy trong lòng lạnh ngắt.

Châu Liêm Nguyệt lại dặn dò người phụ nữ vẫn kè kè bên cạnh họ nãy giờ mấy câu, rồi mới rời khỏi rạp hát.

Nam Gia vừa định bước chân về phía Châu Hy, người phụ nữ trung niên được gọi là “chị Chân” lập tức nhìn cô với vẻ cảnh giác.

Nam Gia đành thôi.

Khán giả lục tục kéo vào rạp, xung quanh dần trở nên huyên náo.

Châu Hy có phần bất an, bàn tay nắm chặt lấy cây gậy.

Nam Gia nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn đi tới, đặt tay lên vai Châu Hy, “Không sao đâu.”

Chị Chân nhìn chằm chặp từng cử chỉ của cô, còn gắt gao hơn cả máy quét, dường như chỉ cần cô làm ra hành động nào đó “trái quy tắc”, chị ấy sẽ lập tức tiến lên ngăn cản.

Nam Gia cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Vị tiểu thư nhà họ Châu này, e là chẳng có bạn bè.

Không lâu sau, vở kịch chính thức bắt đầu.

Nam Gia đỡ Châu Hy đứng dậy, xích lại gần ghé vào tai cô ấy thấp giọng miêu tả ba cảnh, để cô ấy tùy ý chọn một cảnh.

Không ngờ, Châu Hy lập tức chọn cảnh mà trước đó cô từng đóng vai chính. Trước khi rời đoàn kịch, cô diễn tại chính góc B này. Nghe Trần Điền Điền nói, đoàn kịch đã chiêu mộ thêm một nhóm người mới, vẫn đang trong quá trình đào tạo.

Suốt quá trình, Nam Gia luôn nắm tay Châu Hy, cứ đến chỗ nào phải chọn tuyến kịch, cô sẽ miêu tả cho cô ấy, cũng nghe theo ý muốn của cô ấy mà đi.

Vở kịch kéo dài hai tiếng, tới tận khi kết thúc mà Châu Hy vẫn chưa hết hưng phấn.

Có lẽ là vì nóng, cũng có lẽ là vì chìm đắm trong sự hưng phấn, gương mặt tái nhợt của cô ấy thoáng hiện lên một màu đỏ hồng hiếm thấy. Cô ấy nắm chặt tay Nam Gia, kích động nói: “Thú vị quá! Giống hệt như chơi game ấy.”

“Em chơi game à?”

“Em từng chơi loại game chữ ấy, nghe hệ thống nói sau đấy chọn kịch bản. Cần người khác hỗ trợ, khá là phiền phức. Nhưng em rất thích.”

Khán giả ra về đều đi qua cửa chính, để giảm khả năng xảy ra tình huống bất ngờ, Nam Gia dẫn Châu Hy ra khỏi rạp bằng cửa hông.

Dọc đường đi gặp được mấy diễn viên, Nam Gia lần lượt chào hỏi họ, có người hỏi Nam Gia đang dẫn ai đi vậy, cô chỉ cười nói rằng đó là một người bạn.

Sau lại gặp Trần Điền Điền, cô nàng vừa diễn xong, đầu nhễ nhại mồ hôi, đang chuẩn bị đi tẩy trang.

Cô nàng cũng hỏi Nam Gia, “Bạn cậu à?”

“Em gái Châu tổng.”

Trần Điền Điền quan sát Châu Hy, “Chào em.”

“Chào chị!”, Châu Hy rất hưng phấn, “Em nghe ra được giọng chị, chị là diễn viên đóng vai Quả Nữ đúng không?”

Trần Điền Điền cười, “Đúng rồi. Thính giác của em nhạy ghê. Xem kịch thấy thích không?”

“Thích… Có thể cho em xin chữ ký không?”, Châu Hy đưa gậy cho chị Chân, lần vào chiếc túi đeo chéo của mình, móc ra một cuốn sổ to chừng một bàn tay.

Bên trong có gài sẵn bút, cô ấy đưa cả ra, “Phiền chị tìm một trang giấy trống nhé.”

Lúc Trần Điền Điền giở cuốn sổ, Nam Gia cũng liếc sang, gần như cả cuốn sổ đều là chữ ký hoặc lời nhắn của người khác.

Quả là một cô gái rất thú vị, rất nỗ lực để chăm chút cho cuộc sống sinh hoạt của mình.

Trần Điền Điền ký xong, Châu Hy liền tán gẫu với cô nàng đôi ba câu, sau đó Nam Gia dẫn cô ấy đi ra khỏi tòa nhà của rạp hát.

Xe của nhà họ Châu dừng ngay gần cửa ngách, tài xế nói với Châu Hy: “Châu tổng bảo cô chờ một lát, anh ấy sẽ đến để đưa cô về nhà.”

Sứ mệnh của Nam Gia tối nay coi như đã hoàn thành, cô bảo Châu Hy: “Em lên xe chờ đi. Ở ngoài này lạnh lắm.”

“Chị phải đi rồi à?”

“Chị đi tìm bạn, ra ngoài ăn khuya cùng họ.”

“Vậy có thể ở lại với em thêm mười phút không?”

Nam Gia gửi tin nhắn cho Trần Điền Điền, bảo cô nàng đợi một chút.

Châu Hy không muốn lên xe, nói rằng trong xe ngột ngạt, cô ngửa đầu, hít sâu một hơi, “Hôm nay hình như không ô nhiễm nghiêm trọng lắm.”

Nam Gia cười một tiếng.

Châu Hy liền quay đầu về phía cô, “Chị thích con mắt của em không?”

“Thích. Rất đẹp.”

“Mắt trái hay mắt phải?”

“Kiểu đẹp không giống nhau.”

Châu Hy nhoẻn miệng cười, trông lại càng giống búp bê, “Con mắt bên trái này giống với một nhân vật trong anime, chị nhận ra được không?”

“Khoanh vùng phạm vi đi?”, Nam Gia nghiêm túc quan sát.

Dưới ánh đèn, con mắt giả đó có một vẻ đẹp rất kỳ lạ.

“Miyazaki Hayao.”

“À. Rồng trắng, đúng không?”

Châu Hy gật đầu, “Chị cũng thích à?”

“Chị thích Howl[1] hơn.”

[1] Nhân vật trong bộ “Lâu đài bay của pháp sư Howl”

Hai người nói về những chủ đề rất bình dị, Nam Gia có cảm giác như được trở lại hồi cấp Ba, trò chuyện với bạn học xem minh tinh nào đẹp trai hơn, chỉ đơn giản vậy thôi.

Châu Hy thật sự là một cô gái quá đơn thuần, chẳng trách Châu Liêm Nguyệt lại căng thẳng như vậy.

Trần Điền Điền gửi tin nhắn Wechat thúc giục, Nam Gia nhìn đồng hồ rồi bảo: “Chắc là chị phải đi rồi.”

“Không đợi anh em à?”

Bầu không khí giữa cô và Châu Liêm Nguyệt tối hôm nay tệ như thế, tốt hơn là không nên tự chuốc nhục nữa, cô cười bảo: “Chẳng phải hai người còn về nhà hay sao?”

“Thôi được rồi.”, rõ ràng là Châu Hy không nỡ.

Nam Gia nói: “Bye bye.”

Châu Hy lại bảo: “Lần sau đoàn kịch của các chị có kịch bản mới, lại gọi em đến xem được không?”

“Được chứ.”, lời giao hẹn không có gì mang tính giàng buộc, Nam Gia đồng ý rất nhanh, dù sao cũng là để dỗ cho người ta vui.

Sau khi Nam Gia đi, Châu Hy đợi một lát thì Châu Liêm Nguyệt quay lại.

Anh nhìn xung quanh, “Chỉ có một mình em à?”

“Nam Gia đi ăn khuya với bạn chị ấy rồi.”

Châu Liêm Nguyệt không nói gì nữa, kéo cửa xe ra, đưa gậy cho chị Chân rồi đỡ Châu Hy lên xe.

Trên đường về, Châu Liêm Nguyệt hỏi cô: “Xem vui không?”

“Vui, chị Nam Gia cực kỳ chuyên nghiệp. Em đã bảo rồi mà, có anh hay không có anh cũng thế thôi.”

Châu Liêm Nguyệt bật cười, “Vẫn còn dỗi à?”

Châu Hy xoay đầu lại “nhìn” anh, “Tại sao anh lại hung dữ với chị ấy như thế?”

“…Ai?”

“Nam Gia. Chị ấy là người anh chọn, thế mà anh lại không tin chị ấy.”

“Hy Hy. Cô ấy không quan trọng.”

“Nhưng em lại cảm thấy chị ấy rất tốt. Tốt hơn… mấy người trước của anh. Chị ấy không lấy lòng em. Chị ấy cũng chẳng muốn dựa vào em để lấy được cái gì cả.”

Châu Liêm Nguyệt không cho ý kiến.

“Em còn có thể gặp chị ấy không?”

“Em không thấy ngại à?”

“Sao em phải ngại? Anh cũng không ngại. Chị dâu cũng không ngại.”

Châu Hy lại hỏi: “Em còn có thể gặp chị ấy không?”

“Anh cảm thấy không cần thiết. Người đi theo anh, chưa chắc tất cả đều là người xấu, nhưng nhất định không phải người đơn thuần.”

“Em không có người bạn nào cả.”

“Có thể đi kết bạn mà. Anh sắp xếp cho em nhé?”

“Anh, em hai mươi bốn tuổi rồi, không phải bốn tuổi. Dù sao thì anh cũng giỏi làm em cụt hứng nhất đấy.”

Trầm mặc một lúc, Châu Liêm Nguyệt nói: “Nếu như em nhất định muốn kết bạn với cô ấy, anh không phản đối.”

“Thật không? Thế thì em muốn hẹn chị ấy đi dạo phố cùng em.”

“Để lần sau anh sắp xếp.”

Châu Liêm Nguyệt không quen ngủ lại căn biệt thự ở Tây Sơn, đưa Châu Hy về, anh ngồi với cô thêm một lúc rồi đi.

Trên đường về, anh gọi điện cho Nam Gia, hỏi cô đang ở đâu.

Xe quay về gần rạp hát, Châu Liêm Nguyệt bảo tài xế đi chậm lại. Anh ngoảnh đầu liếc nhìn sang ven đường, quả nhiên trông thấy một nhóm người ăn mặc trang phục kỳ dị ngồi chen chúc trong không gian chật chội của một quầy đồ nướng.

Dưới lều có treo một bóng đèn tròn, ánh đèn vàng vọt, khắp quầy hàng nghi ngút khói bay.

Nam Gia ngồi cạnh một cô gái trẻ, trong tay cầm một chai bia. Không biết đang nói chuyện gì mà tinh thần cô trông rất phấn khởi.

Nụ cười kia không có chút giả tạo nào, chân thực đến mức hoàn toàn không bận tâm đến việc khống chế biểu cảm, khác hẳn khi ở cạnh anh.

Châu Liêm Nguyệt hờ hững nhìn một lúc rồi gọi điện thoại cho cô.

Cô bắt máy, quay đầu tìm kiếm, lúc trông thấy chiếc xe dừng ở ven đường, nụ cười kia gần như vụt biến mất trong nháy mắt, còn nhanh hơn cả lúc sóng dâng lên xóa nhòe đi hàng chữ viết trên bờ cát.

Châu Liêm Nguyệt dửng dưng nói: “Lại đây.”

Chỉ trong chốc lát, cô đặt chai bia xuống, tạm biệt đám bạn rồi kéo chặt vạt áo khoác, chạy về phía bên này.

Cả hai tay cô đều đút trong túi áo khoác, thân mình gầy guộc như không thể chịu nổi cơn gió lạnh, mái tóc bị thổi tứ tung, lòa xòa trên mặt, làm cô phải đưa tay gỡ xuống.

Đến cạnh xe, cô mở cửa, vừa chạm phải ánh mắt anh, cô lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười mà anh quen thuộc.

Cô trèo vào xe, mang cả một thân ám đầy mùi khói, xen lẫn cả hơi lạnh.

Ngả đầu lên vai anh, hơi thở thấm mùi bia quanh quẩn bên cổ anh, “Đi thôi.”

“Đi đâu?”, Châu Liêm Nguyệt hạ tầm mắt, thờ ơ nhìn cô.

“Tùy. Chỗ nào cũng được. Chỗ anh có thể lên giường với em.”, cô cười một tiếng.