Đêm Sương

Chương 14: Em rất sợ anh



Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi bỗng nhiên giơ tay mở cửa sổ xe, tiếp đó là giật bỏ áo khoác của cô ra.

Gió ùa vào, như một lưỡi dao lạnh buốt táp lên mặt, Nam Gia nín thở, không hiểu ra làm sao.

Gã này bị sao thế, muốn hôn mà cũng không bảo tài xế đi, tự nhiên lại điên cuồng như vậy?

Có điều, Châu Liêm Nguyệt chỉ quẳng áo khoác của cô sang một bên, cũng không có hành động nào nữa.

Giờ Nam Gia mới hiểu ra là anh chê mùi khói ám trên người cô.

Nam Gia cười, vươn cánh tay vịn lên vai Châu Liêm Nguyệt, “Nhưng mà thế này thì em lạnh.”

“Vừa hay cho em tỉnh rượu.”

Nam Gia ngửa đầu nhìn anh, cô cười: “Em không nói lời say.”

Châu Liêm Nguyệt đưa tay, hơi dùng sức bóp cằm cô, “Lời say thì được miễn trách nhiệm. Tôi cho em một cơ hội cuối cùng.”

Nam Gia vẫn cười, “Không cần.”

Chẳng có ý nghĩa gì.

Trước đó đúng là cô quá ngây thơ, còn nghĩ là có thể tiến hành theo chất lượng.

Nhưng hôm nay lấy lại tinh thần, mới cảm thấy rùng mình.

Loại đàn ông như thế này, chẳng hiểu sao cô lại dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh, còn mừng thầm vì mình may mắn vượt qua được cửa ải.

Nhất thời may mắn, đến cuối cùng vẫn phải trả giá.

Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, cô sẽ vì sự ngây thơ của mình mà rơi vào ảo giác rằng “con người Châu Liêm Nguyệt cũng không đáng sợ đến vậy”.

Hôm nay, thái độ đề phòng của Châu Liêm Nguyệt với cô xem như đã khiến cô thức tỉnh một cách triệt để.

Xe lăn bánh, gió lùa vào càng lạnh hơn.

Nam Gia quay lưng đi hắt hơi một cái, Châu Liêm Nguyệt mới đóng cửa sổ lại.

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, xốc vạt áo khoác trên người bọc lấy cô.

Nam Gia chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cổ áo rộng, cả một mảng da đã bị gió thổi bay đi hơi ấm.

Áo khoác của anh có một mùi hương thoang thoảng, nhiệt độ cơ thể thấm qua lớp áo sơ mi, con người sinh ra đã khao khát sự ấm áp, cô vẫn không nhịn được mà đưa tay ôm ấy anh.

Xe lái vào tầng hầm của một khách sạn cao cấp, từ khi bước vào thang máy, là như được đến với thế giới của ánh sáng và sự ấm áp.

Nam Gia ôm cái áo khoác bằng hai tay, dựa lưng vào vách thang máy, đưa mắt quan sát Châu Liêm Nguyệt.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại nhìn, nhưng cô lập tức dời tầm mắt đi.

Xuyên qua một dãy hành lang được trải thảm, đi vào một căn phòng có diện tích cực rộng lớn.

Bên trong nhìn không giống với phòng khách sạn, mà giống một căn chung cư độc lập hơn.

Nam Gia vắt áo khoác lên thành sô pha “Em lạnh quá, em muốn đi tắm trước.”

Châu Liêm Nguyệt chỉ liếc cô một cái, không nói câu nào.

Nam Gia thay dép lê, tìm áo choàng tắm.

Vừa kéo cửa tủ ra, cô thoáng sửng sốt, bởi không ngờ bên trong lại treo rất nhiều quần áo, nhìn kiểu dáng và chất liệu thì rõ ràng là của Châu Liêm Nguyệt.

Không lẽ người này vẫn thường ở khách sạn đấy chứ?

Phòng tắm rất rộng, có một cái bồn tắm cực lớn, dựa vào khung cửa sổ sát đất, bên ngoài là thế giới rực rỡ ánh đèn.

Nam Gia xả nước vào bồn tắm, gội đầu và tắm sơ xong, nước trong bồn đã xả được một nửa.

Cô bước vào, ngả lưng lên thành bồn.

Không dám ngâm quá lâu, chỉ đến khi cảm thấy cả người ấm áp, cô liền trèo ra.

Lau khô người, rồi sấy tóc.

Tối nay Châu Liêm Nguyệt phải đến nhà họ Chu bàn chút chuyện làm ăn, lịch trình cũng phải sửa lại, trưa mai đi công tác.

Vốn dĩ chẳng có hứng thú gì đặc biệt, nhưng vì câu nói của Nam Gia, anh muốn xem thử, tối nay cô sẽ giở trò gì.

Có lẽ bởi thời gian chờ cô tắm quá dài, khiến một chút hứng thú cuối cùng của anh biến mất hoàn toàn.

Anh ngồi trên salon hút thuốc, đang định đi thì lại có điện thoại, là Khuất Minh Thành gọi tới.

Khuất Minh Thành: “Ông nhờ tôi điều tra cho ông chuyện giữa Nam Gia với Thiệu Tòng An đúng không? Tôi hỏi hộ ông rồi.”

Châu Liêm Nguyệt: “Kết quả?”

“Chẳng có kết quả gì. Tận bảy năm trước, lại còn là diễn viên không tên tuổi, ai mà nhớ được? Nhưng tôi vẫn hỏi thử mấy người thân thiết với Thiệu Tòng An, ai cũng nói là chỉ nhớ hồi đấy Thiệu Tòng An từng theo đuổi cô ấy, còn cụ thể sau này hai người họ xảy ra chuyện gì thì không biết.” Khuất Minh Thành cười, “Ông hỏi thẳng người trong cuộc không phải là xong rồi sao, tốn công tốn sức làm gì.”

Châu Liêm Nguyệt không để ý đến lời anh ta nói, chỉ hỏi anh ta còn chuyện khác không, không có thì cúp máy.

“Ấy, suýt nữa thì quên mất. Khai quật được hai đoạn video của cô ấy, ông có thể xem thử xem.”, Khuất Minh Thành biết giới hạn của Châu Liêm Nguyệt, bình thường sẽ không nói đùa đến người phụ nữ của anh, nhưng lần này lại không kiềm chế được mà phải đánh giá đôi câu, “Chỉ xem hai đoạn video đã đủ thấy, cô nàng này bị lỡ dở bao nhiêu năm, đúng là quá đáng tiếc. Xét theo tố chất của mấy minh tinh đang hot trong giới giải trí, cô ấy chỉ cần dựa vào khuôn mặt đã lên được hàng đỉnh lưu rồi… Gửi qua Wechat cho ông rồi đấy, tự xem đi.”

Cúp điện thoại, Châu Liêm Nguyệt mở Wechat ra.

Hai đoạn video, đoạn thứ nhất là video phỏng vấn Nam Gia hồi thi vào học viện điện ảnh.

Họ yêu cầu cô hát một bài, cô liền hắng giọng rồi hát luôn, có thể nghe ra được là kỹ năng thanh nhạc rất bình thường, nhưng không át đi được âm sắc trời ban, và sự tự tin tuyệt đối.

Hát được một nửa thì cô dừng lại, cười hỏi ban giám khảo: Thầy ơi hình như em hát sai tiết tấu rồi, thầy vỗ nhịp cho em được không ạ, em thử lại một lần nữa nhé? Vị giám khảo kia cũng phối hợp, thật sự vỗ nhịp, cô hát lại lần nữa, lần này thì ổn hơn rất nhiều, dạt dào tình cảm.

Một bài hát tiếng Quảng xưa cũ, kéo theo toàn bộ ban giám khảo cũng vỗ nhịp phụ họa: Đi bên anh dù đường xa cũng chẳng thấy rã rời, cùng anh đi khắp chốn muôn nơi, vượt qua muôn núi ngàn non, mới lại thấy[1]…

[1] Bài “Dạo bước trên đường đời” của Đặng Lệ Quân

Kết thúc, ban giám khảo hỏi cô: Với giọng hát như thế này, sao em không thi thanh nhạc?

Cô đáp bằng giọng kiêu kỳ nhưng không hề khiến người ta chán ghét: Tại vì em cảm thấy gương mặt này càng không thể để lãng phí được.

Ban giám khảo đều bật cười sang sảng.

Video thứ hai là một đoạn quảng cáo, chỉ có mười lăm giây.

Một nhãn hiệu nước quýt, bối cảnh là tại sân trường đại học, kịch bản rất đơn giản, chỉ quay một mình cô. Tới cảnh cuối cùng, cô ghé vào bệ cửa sổ, giơ chai nước quýt lên và cười với chàng trai ở dưới sân ký túc xá, ngày mai gặp lại!

Ngày mùa hè, gió hây hây, dưới bóng cây loang lổ, còn có một cô gái ngọt ngào hơn cả nước quýt.

Xem xong hết chỉ có một cảm nhận duy nhất, tràn đầy sức sống.

Có tiếng mở cửa, Châu Liêm Nguyệt ngước mắt nhìn.

Nam Gia đã tắm rửa xong.

Cô mặc áo choàng tắm trắng của khách sạn, mái tóc rối tung, khuôn mặt mộc mạc đến nỗi gần như trùng khớp một trăm phần trăm với cô bé trong quảng cáo.

Ngoại trừ ánh mắt.

Ánh mắt này, không còn là ánh mắt chưa từng bị ai ức hiếp.

Châu Liêm Nguyệt khóa màn hình điện thoại lại, quẳng lên bàn, rồi giơ tay về phía cô, “Lại đây.”

Nam Gia đi đến trước mặt anh, nở nụ cười tươi tắn, nhưng còn chưa lên tiếng thì anh đã giơ tay kéo một cái, để cô ngồi trên đùi mình.

Anh đưa tay, nắm lấy cằm cô, ngón cái miết lên khóe miệng cong cong của cô và bảo: “Đừng cười. Để tôi xem nào.”

Vẻ mặt Nam Gia cứng lại, trong lòng bồn chồn khó hiểu.

Ngón tay Châu Liêm Nguyệt dùng sức, cô không thể không cúi đầu.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau mấy giây chăm chú, anh bỗng ngửa đầu, cắn môi cô.

Một lát sau, anh lùi lại, bắt được bàn tay run rẩy của cô, anh cười hỏi: “Đây là quyết tâm của em đấy à?”

“…Có thể tắt đèn không?”, hơi thở cô đã trở nên rối loạn.

Châu Liêm Nguyệt bế cô lên, nhẹ nhàng như cầm một cọng cỏ lau.

Thả cô xuống giường, giơ tay, nhấn công tắc tổng.

Tấm rèm chạy bằng điện cũng khép lại, cả căn phòng chỉ còn một màu đen kịt.

Nam Gia cảm thấy đây quả là một quyết định sai lầm, bóng tối cũng không thể xoa dịu cảm giác sợ hãi và lo lắng trong cô, ngược lại, vì không sao đoán nổi sự việc tiếp theo, sự căng thẳng càng được phóng đại hơn.

Nhưng cô không muốn lùi bước nữa.

Thò đầu hay rụt cổ thì cũng vẫn dính một đao mà thôi.[2]

[2] Ý nói dù sao cũng chết, thà cứ làm theo ý mình, có khi lại tìm được đường sống.

Cô đưa tay chủ động ôm lấy Châu Liêm Nguyệt, thấp giọng nói: “Không cần để ý đến em, anh cứ tiếp tục đi.”

Không nhìn thấy biểu cảm của Châu Liêm Nguyệt, nhưng chỉ nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Tiếp tục thế nào?”

Áp vào lòng bàn tay cô, là lớp áo sơ mi trên người anh, có chút thô ráp. Cô mở to hai mắt, dù đã cố khống chế, nhưng vẫn không cách nào khiến mình thôi hít thở nặng nề.

Câu nói tiếp theo của Châu Liêm Nguyệt kề sát bên lỗ tai cô: Thế này thì làm sao mà tiếp tục được, một ngón tay cũng không cho vào nổi.

Nam Gia đành phải nói: “…Xin lỗi.”

Châu Liêm Nguyệt lại cười, “Em nói thật với tôi, tôi sẽ tha thứ cho em.”

“…Chuyện gì?”

“Em với tên họ Thiệu.”

Nam Gia như lấy lại được một tia lý trí trong nháy mắt, cô miễn cưỡng nở một nụ cười, “…Muốn nghe lời nói thật nào? Chi tiết à? Chẳng lẽ muốn dùng làm porn trợ hứng?”

Châu Liêm Nguyệt nói: “Ý kiến hay.”

Nam Gia cảm thấy không thể thở nổi.

Càng không tài nào mở miệng được.

Bởi động tác tiếp theo đó của Châu Liêm Nguyệt.

Trong phòng vô cùng ấm áp, nhưng cô lại như một con cá vừa được lấy ra khỏi tủ đông, đang dần tan chảy.

Cô như biến thành một cây accordion, một thiết bị hiển vi, một cuốn sách thủ công, một trò chơi tô màu rắc rối… hoặc giống như bất cứ thứ gì khác có thể điều khiển một cách chính xác tuyệt đối.

Cuối cùng, như vùng dậy khỏi mặt nước sau một hồi nín thở quá lâu, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, hít thở từng ngụm từng ngụm gấp gáp.

Sức lực toàn thân hệt như dòng nước trong bồn tắm bị tháo van xả hết đi, không chừa lại lấy một giọt.

Châu Liêm Nguyệt đưa tay bật đèn, rút khăn giấy ra lau tay.

Sau đó, anh nhẹ nhàng vỗ lên má cô và bảo: “Vẫn ổn, không đến nỗi hoàn toàn hết thuốc chữa.”

Nam Gia ngước mắt lên nhìn anh, quần áo anh vẫn chỉnh tề, không chút nhăn nhúm.

Môi cô khẽ mấp máy.

Châu Liêm Nguyệt không nghe rõ, bèn cúi người hỏi, “Hả?”

“Em nói, em rất sợ anh.”

“Sợ cái gì? Cho đến giờ em vẫn làm tốt đấy thôi.”

Nam Gia nhìn anh, “… Vậy anh không tiếp tục à? Em nói rồi, không cần để ý đến em.”

Ngón tay Châu Liêm Nguyệt nhẹ nhàng chạm lên mặt cô, “Nói với em thế này đi, Nam Gia, nếu tôi chỉ đơn thuần muốn tìm một người để giải quyết nhu cầu sinh lý, tôi sẽ không tìm em, hiểu chưa?”

Cô không hiểu.

Mà Châu Liêm Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rồi rời đi.

Nam Gia kéo chăn lên che mình, quay đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt đang đi thẳng ra khỏi phòng.

“Châu Liêm Nguyệt.”

Châu Liêm Nguyệt tạm dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn cô. Mà cô còn chưa mở miệng, anh đã biết cô muốn hỏi gì rồi, “Sáng mai liên lạc với trợ lý Hứa, cậu ta sẽ cho xe đến đón em.”

“Anh…”

“Tôi đi ngủ.”

“Ở đây…”

Ở đây không ngủ được à?

Châu Liêm Nguyệt bình thản nói: “Tôi quen ngủ một mình.”