Đêm Sương

Chương 18: Cảm giác cô độc



Bầu không khí như bị đóng băng.

Có điều cũng chỉ trong vài giây. Nam Gia lại cười, như thể anh chẳng phải là thanh đao, và cũng chẳng ai bị thương trong chuyện này cả.

Cô bảo: “Sao không nói sớm.”

Châu Liêm Nguyệt híp mắt.

Quả thật cô rất biết cách làm “nghề này”, năng lực điều tiết của bản thân được sử dụng một cách nhuần nhuyễn vô cùng.

Cái bóng trong gương thoáng vụt qua.

Ánh đèn nhạt màu chiếu lên làn da tái nhợt của cô, chỉ còn đúng màu son trên môi là còn đỏ thắm, thật giống như nét vẽ tô điểm cho một thi thể vô hồn.

Cô đưa tay, thản nhiên cởi bộ váy vừa mới mặc ra, tiện tay quẳng lên chiếc ghế ở bên cạnh. Cô bước lại gần anh, đưa cánh tay quàng lên vai anh, kiễng chân, nhìn thẳng vào hai mắt anh, “Nếu không muốn để em về, vậy thì đến đi.”

“Cái gì?”, anh cố ý.

Cô cười, thầm thì thật khẽ: Chơi – em.

Vẻ tươi cười hệt như bông hồng nằm lặng trong sương gió.

Lúc hai bờ môi gần chạm vào nhau, Châu Liêm Nguyệt đột nhiên dùng một tay bế thốc cô lên.

Cạnh khung cửa sổ sát đất là bồn tắm, anh quẳng cô vào, lại vặn vòi xả đầy nước.

Khoảnh khắc cuối cùng, Châu Liêm Nguyệt nâng đầu cô dậy, nhìn gương mặt ướt đầm đìa, cũng nhìn vẻ thống khổ pha lẫn sung sướng đến tột cùng của cô.

Đôi mắt kia thật giống như cũng bị nhấn chìm trong biển nước.

***

Châu Liêm Nguyệt mặc áo choàng tắm trở về phòng khách. Điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, đều là do trợ lý Hứa gọi tới.

Anh châm một điếu thuốc, ngồi xuống tay vịn sô pha, nhấn nút gọi đi.

Trợ lý Hứa: “Xin lỗi Châu tổng, về nguyên tắc thì không nên quấy rầy anh vào lúc này. Lý tổng, người sáng lập công ty khoa học kĩ thuật TG, ngồi đợi ở sảnh công ty mình cả một ngày, vì dù sao cũng từng có quan hệ hợp tác, bảo vệ không dám đuổi đi, nên họ xin ý kiến tôi có nên báo cảnh sát không. Lý tổng mong được gặp lại anh một lần, ông ta đã làm bản báo cáo khác, muốn nói về chuyện rót thêm vốn đầu tư.”

Châu Liêm Nguyệt nói bằng giọng đều đều: “Chuyển lời đến ông ta, không đầu tư thêm nữa là ý kiến thống nhất của bộ phận chiến lược. Còn chuyện gì khác muốn thương thảo, cứ theo quy trình thông thường, làm ầm lên rất mất thể diện.”

Trợ lý Hứa nói: “Tôi hiểu rồi. Vậy nếu Lý tổng còn không chịu đi…”

Châu Liêm Nguyệt: “Báo cảnh sát.”

Lúc sấy tóc, Nam Gia nghe thấy loáng thoáng bên ngoài có tiếng nói, đoán hẳn là Châu Liêm Nguyệt đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Đến khi sấy tóc xong, ra khỏi phòng tắm, liền trông thấy anh đang ngồi trên tay vịn sô pha hút thuốc, chiếc ghế kia đặt chéo, mặt anh quay ra cửa sổ, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.

Mơ hồ có chút cảm giác cô độc.

Không đợi cô mở miệng, Châu Liêm Nguyệt đã hờ hững nói: “Tài xế chờ em dưới hầm để xe.”

Nam Gia thoáng sửng sốt, “…Em có thể về rồi?”

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.

Nam Gia im lặng thay quần áo.

Trước khi đi, cô lại nhìn Châu Liêm Nguyệt. Anh vẫn ngồi như vậy, cánh tay vắt lên thành ghế, dường như bất động, chỉ có làn khói trắng từ điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh là chầm chậm bay lên.

***

Tiệc Giáng Sinh được tổ chức tại chỗ Diệp Tiển, vì rộng rãi, lại không sợ làm phiền người dân xung quanh.

Những người tham dự đa phần đều là bạn trong giới nhạc của Diệp Tiển, còn có cả Trần Điền Điền và mấy người trong đoàn kịch.

Thông thường, kiểu tiệc tùng thế này sẽ không thể kết thúc khi chưa tới hai ba giờ đêm, Nam Gia tới vào đúng lúc bầu không khí đã chính thức được khuấy động.

Đều là người làm nghệ thuật, phong cách tiệc tùng không hề tầm thường, ai nấy đều uống rượu, nhảy múa, ca hát, cứ thỉnh thoảng lại lên hát ngẫu hứng một bài.

Nam Gia bước vào cửa, vừa lúc Diệp Tiển đang ôm ghi-ta hát, dàn trống đệm cho anh, mọi người vây xung quanh, người đứng người ngồi, trông hệt như một buổi liveshow nhỏ.

Nam Gia tìm thấy bóng dáng Trần Điền Điền trong đám người, liền đi tới bên cạnh cô nàng.

Trần Điền Điền thì thầm: “Cậu đến rồi.”

Nam Gia gật đầu.

Diệp Tiển đang hát ca khúc anh mới viết gần đây, pha trộn giữa âm nhạc thịnh hành và nhạc Rock n’ Roll, giai điệu vô cùng tươi vui, cảm giác như ngồi trên xe đi xuyên qua đường hầm u tối, trong nháy mắt ra khỏi đường hầm, cả một bầu trời ánh sáng cùng ùa tới.

Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay, nhao nhao yêu cầu thêm một bài nữa, Diệp Tiển cười nói không được, chỉ còn mấy bài tồn kho, tối nay đã hát hết rồi.

Anh giao cây ghi-ta cho một người bạn, vừa xuống đã nhìn thấy Nam Gia, bèn tươi cười đi thẳng về phía cô.

Nam Gia cười chào: “Thầy Diệp.”

Diệp Tiển cười nói: “Cứ tưởng là em không đến được.”

“Em cũng tưởng thế. May mà xong việc rồi… Điền Điền gửi quà cho anh chưa?”

Trần Điền Điền đứng bên cạnh cười bảo: “Quên cái gì chứ không quên cái này được.”

Diệp Tiển cũng cười, “Cảm ơn, anh thích lắm. Vừa hay dạo này đang nghiên cứu đàn accordion.”

Bạn trai Trần Điền Điền gọi, cô nàng liền vỗ vai Nam Gia, “Hai người nói chuyện đi, mình sang đấy đây.”

Diệp Tiển hất cằm về phía bên kia, cười hỏi: “Đi lấy chút rượu nhé?”

Họ cùng đi, Nam Gia rót cho mình non nửa cốc Whiskey.

“Sang kia ngồi đi.”, Diệp Tiển chỉ ra cái cầu thang sắt thông lên tầng hai.

Hai người lên đến khúc giữa thang, lúc ngồi xuống, Nam Gia cố kéo xa khoảng cách với Diệp Tiển. Trên người cô có mùi thơm do mới tắm xong, cô không muốn để anh ngửi thấy.

Bạn bè của Diệp Tiển bắt đầu lên hát, từ đây vừa đủ tầm để nhìn thấy.

Nam Gia nhấp một ngụm rượu, lẳng lặng nghe, không nói câu nào.

Diệp Tiển nghiêng đầu nhìn cô, rồi chợt cười, “Hình như tâm trạng em đang không tốt cho lắm?”

“Thế ư?”, Nam Gia cười, “Chắc là chỉ hơi mệt thôi.”

“Đang bận gì thế?”

“Bận mấy việc linh tinh, đợi khai máy một bộ phim.”, Nam Gia quay đầu liếc anh một cái, rồi cười hỏi, “Còn anh? Làm xong vụ phối nhạc kia chưa?”

“Đang làm nốt mấy khâu hậu kỳ, sau đấy lại tiếp tục nhận một dự án khác, cũng là phim, là do đạo diễn của bộ phim tài liệu kia giới thiệu.”

“Tốt quá rồi… Rốt cuộc anh cũng có thể phát triển sự nghiệp rồi.”, bỗng chốc, Nam Gia cảm thấy những sợi dây thần kinh căng cứng có thể thả lỏng đôi chút, giống như khi ra khỏi dòng nước biển lạnh căm, bò lên bờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao xa xôi.

“Ừm.”, Diệp Tiển cười, gật đầu, lại quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, “…Có cảm giác trạng thái của em không tốt cho lắm. Nếu mệt quá thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân.”

Nam Gia cười đáp, “Vẫn ổn, không miễn cưỡng bản thân, chỉ là… chắc vẫn chưa quen được.”

Chưa quen được với việc hoàn toàn đánh mất lòng tự tôn trước Châu Liêm Nguyệt, chỉ đơn thuần tồn tại như một “món hàng”.

Có lẽ điều đáng để ăn mừng là, ít ra lên giường với anh rất sung sướng. Cũng là thời điểm duy nhất có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh.

Nam Gia rất mệt, không ở lại lâu đã muốn về ngủ.

Diệp Tiển dẫn cô sang một bên, lấy ra món quà Giáng Sinh đã chuẩn bị cho cô.

Đó là một đĩa nhạc, Diệp Tiển nói: “Làm một bài demo cho bộ phim tài liệu kia, đạo diễn không dùng. Nhưng anh lại rất thích, nên tự thu một bản. Cầm về nghe đi.”

Nam Gia nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiển, lúc sắp chạm đến ánh mắt anh thì lại vội cúi đầu.

Không thể nào hình dung nổi kiểu tâm trạng giống như xấu hổ đó.

Cô cười bảo: “Cảm ơn anh.”

Diệp Tiển tiễn cô ra đến cửa, chờ cho tới khi cô bắt được taxi mới thôi. Anh nhìn cô lên xe, vẫy tay cười nói: “Chăm sóc tốt cho mình nhé.”

Nam Gia ngồi trong khoang xe u tối, nhìn Diệp Tiển vẫy tay với cô, sau đó quay người, về lại nơi ngập tràn ánh sáng.

***

Chị Quan báo cho Nam Gia, đạo diễn Hà Nột đã chọn cô vào vai nữ hai.

Trong điện thoại, chị Quan cười cực kỳ vui vẻ, “Đạo diễn Hà còn đặc biệt sửa nhân vật nữ hai, ông ấy cảm thấy kiểu tính cách đấy vừa hay phù hợp cho em diễn.”

“Đổi thành kiểu gì?”

“Lát nữa chị gửi kịch bản cho. Kiểu cố chấp điên rồ, diễn hay là hút người xem lắm. Phim của đạo diễn Hà Đạo dễ nâng diễn viên lên lắm, Lương Tư Nguyệt vừa đóng phim của ông ấy đã nhận được giải nữ phụ xuất sắc nhất, có khi em cũng được thế đấy.”

Nam Gia cười bảo: “Mượn lời hay của chị nhé… Khi nào khai máy ạ?”

“Sang năm, tầm đầu tháng Hai. Nếu em không còn việc gì khác thì có thể về quê ăn Tết.”

Nam Gia không có việc gì cả, nhưng chẳng biết phía Châu Liêm Nguyệt thế nào.

Cô gửi tin nhắn cho Châu Liêm Nguyệt, tận ba hôm sau mới nhận được hồi âm: Tùy em.

Nam Gia lập tức thu dọn đồ đạc để về Nam Thành.

Trước Tết luôn là thời điểm các quán ăn bận rộn nhất.

Bố Nam Gia – Nam Trọng Lý là ông chủ, mời thêm một đầu bếp, ba bốn người phụ việc, bận tối tăm mặt mày từ sáng sớm đến tận tối mịt.

Ban ngày Nam Gia không có việc gì nên ra cửa hàng hỗ trợ, xếp ghế, rót nước.

Cô xinh đẹp đến mức cực dễ gây chú ý, có khách hàng trêu đùa gọi cô là “Tây Thi cá mực”, chẳng biết ai quay video đăng lên Douyin, khiến cho lượng thực khách kéo đến cửa hàng tăng vọt.

Vốn đã không tiếp xuể, Nam Trọng Lý chê cô vướng víu, bèn đuổi cô về nhà.

Nam Gia vốn không qua lại với đám bạn cấp ba, cũng chẳng có bạn bè gì ở Nam Thành.

Ban ngày cô ở nhà ngủ, đọc sách, đợi đến mười một giờ tối, Nam Trọng Lý đóng cửa hàng về nhà, hai bố con mới cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm.

Cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt, hai bố con nói qua nói lại một hồi, đơn giản là Nam Trọng Lý lại thúc giục cô, hai sáu hai bảy tuổi cũng trưởng thành rồi, vẫn nên suy tính đến chuyện riêng đi thôi.

Nam Gia liền cười, sao còn chưa nổi tiếng mà đã “sập nhà”[1] rồi.

[1] Thuật ngữ chỉ việc ngôi sao bị lộ tin hẹn hò hoặc dính scandal.

Nam Trọng Lý là người xuề xòa, nhưng ngày nào tắm rửa xong cũng cầm một miếng vải, cẩn thận lau khung di ảnh của mẹ Nam Gia một lượt, nói câu “Ngủ ngon!” rồi mới có thể đi ngủ.

Chờ Nam Trọng Lý ngủ, Nam Gia cầm chìa khóa ra cửa, rời tiểu khu, đi đến bờ sông gần đó vừa hút thuốc vừa tản bộ.

Sự vắng lặng và tịch mịch lúc đêm khuya không người mới có thể khiến cô nhập tâm vào nhân vật được.

Đảo mắt đã tới Tết, quán hải sản của Nam Trọng Lý cũng đóng cửa.

Hai bố con ở nhà lại càng mất tự nhiên hơn.

Cơm tất niên không được chú trọng mấy, Nam Trọng Lý mang ít tôm cua cá từ cửa hàng về, đem đi hấp tất, qua loa cho có.

Ăn xong, Nam Trọng Lý định đi tìm hàng xóm chơi mạt chược, hỏi Nam Gia có đi hay không.

Nam Gia cười bảo: “Chẳng buồn đánh với hội bố đâu, ki bo kẹt xỉ, cả tối cũng không ăn được hai mươi tệ.”

“Thế bố đi một mình nhé?”

“Đi đi. Không cần để ý đến con.”

Điện thoại của Nam Gia có một đống tin nhắn chờ hồi âm, vô số nhóm chat đều đang phát lì xì, có muốn giật cũng không giật nổi.

Chờ cho các nhóm chat yên lặng lại, Nam Gia gọi video call chúc Tết Giải Văn Sơn.

Giải Văn Sơn đang ở nhà hàng xóm, hớn hở làm sủi cảo cùng người ta. Nam Gia thấy ông không cô đơn thì yên tâm hơn nhiều.

Cuối cùng, mọi tin nhắn đều xử lý xong, Nam Gia chợt nghĩ đến Châu Liêm Nguyệt.

Dù sao cũng là “người chu cấp”, không để ý gì đến cũng không được, thế nên cô liền gửi một tin nhắn chúc Tết.

Chẳng có gì bất ngờ, Châu Liêm Nguyệt không hề trả lời cô.

Qua khoảng mười phút, bỗng có một cuộc gọi đến, số lạ.

Bắt máy rồi mới biết là Châu Hy.

Châu Hy cười nói: “Chúc mừng năm mới chị nhé.”

“Chúc mừng năm mới.”

“Chị đoán thử xem em gọi điện cho chị bằng cách nào?”

“…Siri? “

“Đúng!… Chị đang làm gì đấy?”

“Cướp lì xì. Còn em?”

“Em đang ở phòng khách nghe tivi. Anh em đang ở trong thư phòng nói chuyện điện thoại.”

“…Chỉ có hai anh em thôi à?”

“Vâng.”

Nam Gia cảm thấy rất lạ, Châu Liêm Nguyệt có vợ rồi, vậy mà ăn Tết cũng không ở cạnh nhau sao?

“Ý chị là, chỉ có hai anh em bọn em ăn Tết với nhau thôi à?”

“Đến chỗ chú tư ăn tối rồi về.”

Nam Gia không tiện hỏi nhiều, sợ hỏi thêm lại khiến người nào đó đề phòng.

Hai cô gái tán gẫu một lúc, bỗng Châu Hy hô lên: “Anh, em đang nói chuyện với Nam Gia này, anh có muốn chào một câu không?”

Nam Gia nghe thấy Châu Liêm Nguyệt ở đầu bên kia nói: “Không cần.”

Châu Hy trở lại chủ đề hai người đang nói dở, “Mai em đi chùa thắp hương, có gì muốn em xin hộ chị không?”

Nam Gia cười, “Lại còn xin hộ được cơ á? Không cần đâu, chị chẳng có tâm nguyện gì cả… Thôi thì chúc em khỏe mạnh đi. Trong chùa nhiều người, em chú ý an toàn.”

Châu Hy cười bảo: “Không sao đâu. Chùa đấy không mở cho người ngoài.”

Điều này hoàn toàn vượt quá tầm nhận thức của cô, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

Châu Hy hỏi cô: “Bao giờ chị về Bắc Thành?”

“Người đại diện không sắp xếp cho chị việc gì cả, nên cũng không nói chắc được, có khả năng là qua Nguyên Tiêu mới quay lại.”

“Muộn thế à?”

“Nếu em cần thì chị sẽ về sớm một chút.”

“Không cần, không cần, khó mới có dịp chị được về quê, cứ ở lại chơi với người nhà đi.”

Châu Hy nói đến lúc thỏa mãn mới cúp điện thoại.

Sáng mùng Ba, Nam Gia nhận được tin nhắn Wechat của trợ lý Hứa, báo với cô rằng đã đặt vé máy bay cho cô về Bắc Thành vào trưa ngày hôm sau, xe đón cô cũng đã xếp xong, đúng chín rưỡi sáng sẽ chờ cô ở dưới lầu.

Nam Gia gửi đi một dãy dấu chấm than.

Trợ lý Hứa cũng gửi đi một emoji dở khóc dở cười: Tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi, cô Nam thứ lỗi nhé.

Nam Gia nói với Nam Trọng Lý rằng có việc cần về Bắc Thành sớm.

Sáng mùng Bốn đi ra ngoài, quả nhiên đã có một chiếc xe đợi sẵn rồi.

Hạ cánh xuống Bắc Thành, xe đón cô cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, đưa cô về thẳng khách sạn Châu Liêm Nguyệt ở.

Nhưng Châu Liêm Nguyệt không có ở khách sạn.

Hỏi trợ lý Hứa mới biết anh đang bận. Trợ lý Hứa cho người mang một phần trà bánh lên, Nam Gia ăn qua loa rồi đi tắm, xong xuôi liền lên giường ngủ.

Dạo gần đây cô làm việc và nghỉ ngơi rất lộn xộn, hầu như là ngủ ngày làm đêm.

Không biết ngủ được bao lâu, cô mơ mơ màng màng có cảm giác ai đó đang vuốt tóc mình.

Nam Gia sợ hãi choàng tỉnh dậy, trước mắt là một khoảng tối tăm.

Cô ngửi thấy mùi tuyết tùng và hơi lạnh quen thuộc.

Trong bóng tối, ngón tay lạnh buốt áp vào má cô, nụ hôn cũng rơi xuống theo.

Nam Gia nhanh chóng có cảm giác, nhịp thở hỗn loạn, “Châu Liêm Nguyệt…”

Hình như anh bật cười, hơi thở phả vào chóp mũi cô.

Chỉ tạm dừng trong thoáng chốc, rồi lại cúi đầu lần nữa, nụ hôn càng mãnh liệt hơn, như muốn rút cạn hơi thở của cô vậy.