Đêm Sương

Chương 19: Thật sự có sao



Giống như một trò chơi đối kháng, trên một sân khấu tối tăm.

Không có ánh đèn, sẽ không cần phải nhìn vẻ mặt và đôi mắt anh. Cô chỉ cần cảm nhận, hơi thở, nhiệt độ cơ thể, độ mạnh nhẹ nông sâu.

Anh dừng lại cố ý hãm sự hưng phấn của cô, vào những lúc thế này, liêm sỉ chẳng là gì cả, cô bằng lòng nói ra những lời anh muốn nghe để đổi lấy sự thỏa mãn. Nam Gia sợ người đàn ông này, nhưng lại không thể không thừa nhận mình vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc làm cùng anh.

Anh là cao thủ trong trò chơi này.

Sau khi kết thúc, Nam Gia kiệt sức nằm rạp xuống, úp mặt vào gối, ngửi mùi mồ hôi thấm đượm, của cô, hoặc cũng có lẽ là của cả anh.

Một loạt những tiếng sột soạt vang lên, là do Châu Liêm Nguyệt ngồi dậy.

Anh giơ tay bật cái đèn đọc sách lên, ánh sáng dìu dịu, không hề chói mắt.

Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi đưa cho cô. Dường như giữa họ đã hình thành thói quen hút chung một điếu thuốc sau khi xong việc.

Nam Gia từ từ lấy lại nhịp thở bình thường, ngồi dậy vớ bừa một cái áo.

Là áo sơ mi của Châu Liêm Nguyệt.

Cô mặc kệ, xỏ vào, rồi quỳ trên giường, nhận lấy điếu thuốc.

Mái tóc đen dài của cô xòa xuống, rối tung, bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, mấy lọn còn dính trên má.

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm một lát, rồi bỗng giơ tay lên, ngón tay vén mấy lọn tóc kia ra.

Cô cũng đưa mắt nhìn anh, trong mắt vẫn còn sót lại màn sương mù mênh mang sau cơn sóng tình ban nãy.

Nam Gia rít thêm mấy hơi nữa rồi trả điếu thuốc lại cho Châu Liêm Nguyệt, “Châu Hy ở nhà một mình à? Vẫn đang Tết, sao anh không ở nhà với con bé?”

Châu Liêm Nguyệt thản nhiên liếc cô một cái, “Con bé đi xem phim với bạn rồi.”

Nam Gia gật đầu.

“Em cảm thấy cậu ta thế nào?”

“Ai cơ?”, Nam Gia thoáng ngây ra, “Tô Tinh Dư? Anh hỏi em à? Em mới gặp cậu ta có một lần.”

“Nói ấn tượng đầu tiên xem.”

Nam Gia ngẫm nghĩ, “Thoạt nhìn thì không phải là người lõi đời. Nhưng cũng không nói chắc được… Đánh giá ban đầu của em về người khác không chuẩn lắm, phải tiếp xúc lâu thì mới dám kết luận. Chắc anh đã điều tra về cậu ta rồi nhỉ?”

“Điều tra cũng không thể hoàn toàn hiểu hết một người được.”, Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Ví dụ như em với Thiệu Tòng An.”

Nam Gia cười, “… Có thể đừng nhắc đến Thiệu Tòng An nữa được không?”

Châu Liêm Nguyệt dùng ánh mắt để hỏi cô vì sao.

“Vì hắn không phải là chuyện đã qua của em.”, Nam Gia thản nhiên nói.

Tâm trạng của Châu Liêm Nguyệt hôm nay không tồi, không nhất thiết phải làm hỏng bầu không khí, anh giơ tay, vỗ nhẹ lên hai má cô, “Dậy đi.”

Nam Gia hỏi: “Còn việc gì à?”

“Ăn tối. Đưa em về.”

Nam Gia không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy đi tắm.

Châu Liêm Nguyệt xỏ quần dài, bỗng thoáng dừng lại và hỏi: “Lát nữa em định làm gì?”

“Không có việc gì cả. Tết nhất bạn bè đều có kế hoạch rồi, em còn làm gì được nữa. Chắc là sẽ đến chỗ thầy Giải.”

“Tối nay ông ấy không ở tiệm sách, đi chúc Tết bạn rồi.”

Nam Gia nhún vai, “Thế thì em về đi ngủ.”

Nam Gia tắm rồi thay quần áo. Để tiện lợi, cô mặc một chiếc áo len xám rộng thùng thình cùng quần bò, và đi một đôi boots cổ thấp, sau đó khoác thêm một chiếc áo gió màu trắng.

Châu Liêm Nguyệt tự lái xe.

Đi một lúc khá lâu, nhìn tuyến đường thì hẳn là ra khỏi thành phố, Nam Gia nhớ rõ hướng đi đến nhà ăn của anh, vì thế bèn hỏi: “Đi đâu ăn? Xa thế.”

Châu Liêm Nguyệt không trả lời cô.

Cuối cùng, xe chạy đến một villa nghỉ dưỡng nằm trên sườn núi ở vùng ngoại thành.

Sau khi đi vào, Nam Gia mới nhớ ra là mình đã từng đến đây, lần đó đúng vào dịp khai trương, cô được Trịnh Hạn mời tới, cũng bởi phong cách trang hoàng theo phong cách Nhật Bản nên mới có ấn tượng sâu đến thế.

Châu Liêm Nguyệt dẫn cô đi xuyên qua một dãy hành lang rất dài, rẽ bảy tám lần mới tới một phòng trà.

Đẩy cửa vào, hỗn hợp hương trà, hoa lạp mai, và mùi thuốc lá cuộn ra theo hơi bốc lên từ hệ thống sưởi.

Bên trong có bảy tám người, giữa phòng đặt một bàn trà có lò chìm ở dưới, bốn người ngồi chơi mạt chược, còn mấy người khác đang ngồi trên sô pha uống trà nói chuyện phiếm.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, toàn bộ những người trong phòng đều ngoảnh mặt qua, ai nấy đều thoáng sửng sốt.

Một người đàn ông ngồi ở chỗ bàn trà đứng dậy, đi về phía hai người.

Anh ta chào Châu Liêm Nguyệt, rồi lại nhìn sang Nam Gia và cười hỏi: “Lão Châu, không giới thiệu à?”

Châu Liêm Nguyệt ôm vai Nam Gia, cứ thế đi vào trong, chẳng thèm để ý đến Khuất Minh Thành.

Đương nhiên Khuất Minh Thành biết đây là ai, cố tình hỏi vậy chỉ là để trêu ghẹo Châu Liêm Nguyệt, không thực hiện được ý đồ cũng thôi, chỉ cười cười rồi chuyển sang hỏi Nam Gia: “Cô Nam muốn chơi gì không? Đánh mạt chược nhé? Hoặc là ở chỗ tôi có suối nước nóng, cô cũng có thể đi ngâm suối nước nóng.”

Châu Liêm Nguyệt nhìn Nam Gia, “Đói không?”

“Hơi hơi.”

Châu Liêm Nguyệt bảo Khuất Minh Thành gọi người mang đồ ăn lại đây.

Người ở chỗ sô pha tự động nhường chỗ cho Châu Liêm Nguyệt, mà Khuất Minh Thành cũng không còn tâm trạng đánh mạt chược nữa, bảo một người bạn đánh thay. Anh ta thật sự rất tò mò về Nam Gia, không chỉ bởi đây là người được Châu Liêm Nguyệt nâng đỡ, mà còn bởi tác phong nhất quán của Châu Liêm Nguyệt là không phô trương và coi trọng sự riêng tư, chưa bao giờ đưa tình nhân đến các buổi xã giao.

Khuất Minh Thành ngồi xuống đối diện hai người, vừa cười vừa tự giới thiệu, còn nói thêm: “Chỗ này do tôi mở, sau này cô Nam cần thì dẫn bạn đến đây ủng hộ nhé.”

Châu Liêm Nguyệt chế giễu anh ta, “Đi đâu cũng không bỏ được cái kiểu tiếp thị này.”

Nam Gia thì cười hỏi: “Báo tên anh có được giảm giá không?”

Khuất Minh Thành cười đáp: “Ai cũng báo tên tôi thì phân thật giả để tiếp đón làm sao được. Hay là thế này đi, để tôi dặn nhân viên, lần sau cô đến cứ báo tên Lão Châu, giảm cho cô bảy mươi phần trăm không tính số lẻ.”

Châu Liêm Nguyệt hờ hững liếc anh ta một cái.

Lát sau có nhân viên mang đồ ăn tới, Châu Liêm Nguyệt liền dắt Nam Gia sang ngồi riêng ở một góc bàn trà.

Nam Gia đang đói, ăn hết đĩa mì Udon xào, lại ăn thêm chút rau và thịt bò trong nồi Sukiyaki, cả người ấm lên vô cùng dễ chịu.

Ăn xong, Châu Liêm Nguyệt đi chơi mạt chược, Nam Gia cũng ngồi bên cạnh anh.

Đánh được một lúc thì Châu Liêm Nguyệt có điện thoại, anh lấy di động ra liếc nhìn một cái rồi hỏi cô: “Biết đánh không?”

“Biết.”

Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, bảo cô đánh thay một lúc.

Chú tư của Châu Liêm Nguyệt gọi điện đến, liên quan đến chút chuyện công việc, nói rất lâu.

Đến khi anh cúp máy rồi quay về phòng trà, Khuất Minh Thành liền bảo: “Cô Nam đây may thật đấy, vừa mới chơi thay ông một ván mà đã “giang thượng hoa”. Làm thế nào mà đánh được không biết.”

Nam Gia cười nói: “Thiên vận của tôi tốt lắm, các anh đấu với tôi chắc chắn là không lại được đâu.”

Khuất Minh Thành hỏi: “Thiên vận là cái gì?”

Nam Gia thấy Châu Liêm Nguyệt đi tới bên cạnh, đang định đứng dậy trả chỗ cho anh thì anh đã ấn vai cô xuống, bảo cô tiếp tục. Anh ngồi xuống cạnh cô, châm một điếu thuốc, nhìn bài của cô.

Bỗng nhiên, anh nhìn thấy trên đốt ngón tay của cô có một vết rách, anh nhấc tay cô qua, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế này?”

“À.”, Nam Gia liếc một cái, “Tối hôm qua ở nhà bóc vỏ tôm bị rạch một vệt.”, rồi lại quay về đề tài đang dở, giải thích với Khuất Minh Thành: “Vận may trong công việc, trong chuyện học hành, tôi gọi đấy là chính vận. Còn rút thăm trúng thưởng trên Weibo, trúng xổ số thể thao, xổ số phúc lợi, tôi gọi là thiên vận.”

“Thế tốt quá còn gì? Lúc nào cũng có bất ngờ.”, một người phụ nữ mặc bộ đồ Prada ở đối diện cười bảo.

Nam Gia cười, “Nếu dùng chính vận để đổi lấy, thì sẽ không cảm thấy tốt nữa.”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái.

Khuất Minh Thành lại nói: “Thiên vận này mà sử dụng khéo thì chẳng phải là phất lên vù vù hay sao? Bảo Lão Châu đưa cô đến Florida đi, đánh ván to vào.”

Nam Gia cười bảo: “Vậy nếu nhỡ mang hết vận may của cả quãng đời còn lại vào đấy hết thì làm sao đây? Ngẫm lại sau này thảm lắm, đi ngoài đường còn phải nơm nớp lo sợ ngộ nhỡ giẫm nhầm vào ống cống đang sửa.”

Tất cả mọi người đều phá lên cười.

Vận may của Nam Gia quả thật là tốt đến kỳ lạ, thắng liền bốn ván. Họ càng chơi càng lớn, riêng ván thứ tư tính ra cô thắng được số tiền đủ mua một chiếc túi Birkin.

Cô nàng Prada ở phía đối diện tỏ vẻ không vui, “Châu tổng, anh mời được vị thần tài này ở đâu đến đấy? Tôi đánh cả đêm toàn thua, đến giờ vẫn chưa ăn được đồng nào đây này.”

Châu Liêm Nguyệt cười bảo: “Ông cụ nhà cô thích bức tranh tôi đấu giá được năm ngoái đúng không? Hôm nào tôi cho người mang sang tặng.”

Cô nàng Prada hớn hở ra mặt, “Thế thì giờ chúng tôi không cho cô Nam ăn là không được rồi.”

Thế nên Nam Gia không thể không biết xấu hổ mà đánh tiếp được, lấy cớ mệt, bảo Châu Liêm Nguyệt đánh thay mình.

Châu Liêm Nguyệt đổi chỗ, đẩy hết chỗ xèng đổi tiền trên bàn cho cô.

Nam Gia nói không cần, cô cười bảo: “Giữ lại chút vốn này đi, để xem Châu tổng đánh mấy ván thì thua về lại gốc.”

Trong phòng rất ấm, Nam Gia ngồi một lúc thì mệt mỏi rã rời, ngáp ngắn ngáp dài, rốt cuộc cũng không chịu được nữa phải gục xuống bàn ngủ.

Lúc xào bài, tay phải của Châu Liêm Nguyệt suýt chút nữa huých vào cô, Khuất Minh Thành đề nghị đánh thức cô dậy rồi đưa vào phòng khách nghỉ. Châu Liêm Nguyệt lại nói không cần, chuyển hết cả đống quân bài về hẳn bên trái.

Anh đổi điếu thuốc sang tay trái, tay phải ra bài, lúc thu tay về còn nhân thể sờ đầu cô một cái.

Động tác này bị Khuất Minh Thành nhìn thấy, sao có thể buông tha được, anh ta giễu cợt: “Sờ thần tài của ông xong tay có khai quang được không?”

Châu Liêm Nguyệt chẳng thèm để ý đến anh ta.

Trong lúc chơi, thỉnh thoảng Châu Liêm Nguyệt lại liếc sang cô một cái.

Xung quanh ồn ào như vậy, thế mà cô vẫn ngủ ngon lành được.

Cô gối mặt lên cánh tay, môi mở hé, hàng mi dài đổ xuống thành cái bóng hình dẻ quạt. Được một lúc, tóc cô rủ xuống, anh liền đưa tay vén ra sau vai cho cô.

Đánh thêm mấy ván nữa, mọi người đều mệt mỏi, nhất trí ra uống trà nghỉ một lúc.

Châu Liêm Nguyệt giang tay ôm bả vai Nam Gia. Cô tỉnh giấc, mở hé mắt, ánh nhìn mơ mơ hồ hồ.

Châu Liêm Nguyệt hỏi cô: “Buồn ngủ rồi?”

Nam Gia ngáp một cái, vẫn nằm rạp trên bàn, không nhúc nhích, “Không buồn ngủ. Có chơi nữa không?”

“Không chơi nữa. Đi thôi, đi nghỉ.”

Nam Gia ngồi dậy, vì nóng nên làn da ửng đỏ, trên má hằn một vết do tì lên cánh tay. Cô liếc nhìn sang bàn mạt chược, số xèng còn nhiều hơn trước khi cô ngủ, xem ra Châu Liêm Nguyệt cũng thắng được không ít.

Châu Liêm Nguyệt hỏi cô: “Muốn không? Muốn thì đi đổi đi.”

“Không cần.”, cô cười, “Vẫn nên để lại cho chính vận thì hơn.”

Châu Liêm Nguyệt chào Khuất Minh Thành một tiếng rồi đưa Nam Gia đi.

Lúc về vẫn là anh tự lái xe.

Đêm khuya, trên đường gần như không có xe qua lại, cả thế giới tĩnh lặng như thể chỉ còn lại hai người họ.

Châu Liêm Nguyệt bỗng lên tiếng: “Trước đây em đón Tết thế nào?”

“Về nhà với bố em, đi chúc Tết họ hàng, đánh bài… Hình như chẳng có gì đặc biệt cả.”

“Với bố em? Chỉ có hai người?”

“Ừm. Mẹ em mất rồi.”

Châu Liêm Nguyệt quay sang nhìn cô, thoáng im lặng, “Chuyện từ khi nào?”

“Hồi em học năm hai đại học.”

“Bảy tám năm rồi.”

“Ừm.”, như bị bầu không khí tác động, cô bất giác nói, “Hình như cũng không nghe thấy Châu Hy nhắc đến bố mẹ anh.”

Cô vừa nói ra đã cảm thấy lo sợ, “Xin lỗi. Em không có ý kia.”

Bất ngờ là Châu Liêm Nguyệt không nói gì cả, chỉ thản nhiên bảo: “Họ cũng không còn nữa.”

Nhất thời chẳng còn ai lên tiếng nữa.

Một lát sau, Nam Gia mới hỏi: “Trên xe có nước không?”

“Trong cốp có.”

Châu Liêm Nguyệt dừng xe ở ven đường, xuống xe đi vòng ra phía sau. Nam Gia nhìn ra bên ngoài, ven đường có một hàng bạch dương, phía sau là đồng ruộng và thưa thớt mấy ngôi nhà, những bóng đèn phía xa trông chỉ như những chấm sáng li ti.

Cô cũng mở cửa xuống xe, lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi xách ra.

Châu Liêm Nguyệt mang nước ra, cô nhận lấy rồi vặn nắp uống một ngụm, lại nói với anh: “Đợi em hút điếu thuốc đã.”

Châu Liêm Nguyệt không nói gì, đứng dựa vào thân xe.

Ngón tay Nam Gia kẹp điếu thuốc, cô ngẩng đầu hít bầu không khí mát lành, im lặng một lát rồi chợt hỏi: “Kia là sao đúng không?”

“Ở đâu?”

Cô đi đến cạnh anh, ngửa mặt, nâng ngón tay lên chỉ cho anh xem.

Châu Liêm Nguyệt không nhìn lên bầu trời, mà là nhìn cô.

Cô cảm nhận được, bèn quay đầu lại.

Châu Liêm Nguyệt tóm lấy cánh tay cô, kéo mạnh một cái, rồi đè cô lên thân xe ở phía sau, một bàn tay đỡ gáy cô, dừng lại giây lát, anh cúi đầu cắn môi cô.

Dường như mọi chuyện diễn ra theo lẽ đương nhiên.

Họ trở lại trong xe. Hệ thống sưởi không bật, nhưng chỉ chốc lát nhiệt độ đã tăng cao, nóng bức đến nỗi toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Chẳng phải nơi hoang dã hoàn toàn không người, thỉnh thoảng vẫn có xe đi qua, đèn pha chớp nháy. Nam Gia vùi đầu vào cổ anh theo bản năng, lại nghe thấy anh thấp giọng cười.

Anh cố ý muốn mở cửa sổ, làm cô sợ hãi cuống quýt tóm lấy tay anh. Anh liền lật tay cô lại, đè lên mặt cửa kính, sau đó càng ác ý hơn.

Sau khi xong việc, Nam Gia mới mở cửa sổ ra, để không khí tươi mát tràn vào.

Cô ghé lên khung cửa sổ, nghe thấy tiếng quẹt bật lửa của Châu Liêm Nguyệt ở phía sau lưng.

Cô liền thấp giọng nói: “Thật sự có sao đấy.”

Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn cô.

“Thấy không?”

Châu Liêm Nguyệt chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, thật ra là không, nhưng kỳ lạ là hình như anh muốn dỗ dành tâm trạng của cô, “Thấy.”