Đêm Tiệc Mười Người

Chương 1: Tiếng Bi Lăn Trên Tầng



“Cạch….cạch…. cạch…. cạch….”

Hàng loạt tiếng bi lăn nối tiếp nhau khiến tôi choàng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi bực dọc mở mắt ra, trên đồng hồ hiển thị vừa đúng mười hai giờ đêm.

Kể từ lần thoát chết trong cái lò cao màu đen đó, tôi mắc chứng sợ bóng tối, nếu nửa đêm giật mình thức giấc thì sẽ rất khó để ngủ lại. Vậy mà tên sống ở tầng trên chỗ tôi ở cứ thích thả những viên bi xuống sàn nhà vào mười hai giờ mỗi đêm. Lần đầu tiên, tôi chỉ nghĩ rằng là vô ý, nhưng đến đêm tiếp theo chuyện này lại tiếp tục tái diễn, hơn nữa thời gian vừa đúng mười hai giờ, tôi bắt đầu hoài nghi là hắn ta cố tình làm vậy.

Đến tối hôm nay đã là lần thứ ba rồi, con người ta có câu “nhịn một lần không thể nhịn suốt đời”, nếu đêm nay tôi không dạy dỗ tên này một chút, hắn ta sẽ xem đó là thói quen mất.

Tôi tức giận xông thẳng lên tầng ba, căn nhà này có phần khá cũ kĩ, cầu thang gỗ vừa giẫm lên đã phát ra tiếng kẽo kẹt, giống như sắp gãy đến nơi.

Lúc đầu khi tôi thuê nhà ở khu này, hình dung trong tôi là nó rất cũ nát, những bức tường gạch bong tróc lộ ra khá nhiều mảng màu xanh, ô cửa sổ bằng gỗ hình mái vòm mang màu đỏ, mái ngói hình chóp nhọn, rất có không khí của một toà nhà ma ám. Nhưng khi dọn vào rồi tôi mới biết quả thật của rẻ là của ôi. Ngoại trừ sàn gác bằng gỗ cách âm kém ra, chủ nhà còn vô cùng keo kiệt. Một toà nhà lớn như vậy, cầu thang và lối đi trên hành lang lại không được trang bị một chiếc đèn nào. Buổi tối bật đèn pin di chuyển, giống như đang tìm vàng trong cổ mộ vậy, cảm giác rất đặc biệt.

“Mở cửa!” Tôi dùng sức đập mạnh vào cửa phòng 303, tiếng ‘rầm rầm’ vang động khắp tầng ba, nhưng trong phòng vẫn không có chút phản ứng nào.

“Ra đây, đồ khốn, tao biết mày ở bên trong.” Đối diện với sự im lặng, ngọn lửa giận trong lòng tôi càng bốc lên dữ dội, nhưng tôi đập cửa đến đau cả tay bên trong vẫn không có ai đáp lại.

Tôi không khỏi có chút nản lòng, một người dù có kích động la hét đấm đá vào không khí thế nào thì cũng không cách nào thoả mãn được cơn tức giận được. Lẽ nào trong phòng không có người? Nếu không trước sự tấn công hung hãn của tôi, đối phương chỉ cần vẫn còn là một người đàn ông thì cũng nên bước ra rồi chứ?

Tôi dán mắt sát vào trong lỗ khoá nhìn thử, loại cửa kiểu cũ này lỗ khoá rất lớn, trong phim trắng đen thường được dùng để nhìn trộm phụ nữ thay quần áo, thế nhưng bên trong lại tối đen như mực, ngay cả đèn cũng không mở.

Có lẽ người bên trong đang thức, cho dù ngủ vừa nãy cũng nên bị tôi đánh thức rồi. Nhất định là vì hắn đang sợ hãi cho nên mới không dám bật đèn, giả vờ như trong phòng không có người.

“Đồ khốn, mày mà dám thả bi xuống sàn lần nữa, tao sẽ đem chúng nhét vào trong miệng mày đấy, nghe rõ chưa?” Gặp phải đối thủ đểu giả như vậy tôi cũng đành bó tay, chỉ để lại một câu rồi mau chóng quay về phòng mình.

Tôi quay về nằm trên giường, nhưng lúc này thần kinh đã tỉnh táo hẳn không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, mãi đến khi trời sáng tôi mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, không ngờ lại bị chủ nhà gõ cửa đánh thức.

“Đêm qua cậu cãi nhau với ai ở lầu trên?” Chủ nhà hỏi ngay khi thấy tôi, “Khiến mọi người xung quanh đều giật mình tỉnh giấc, giờ ai nấy đều đang khiếu nại cậu trên uỷ ban phường kìa.”

“Ông nên đi hỏi tên khốn trên lầu ba trước chứ, làm gì mà cứ mười hai giờ đêm lại thả đồ xuống sàn nhà.” Chủ nhà đến vừa đúng lúc, tôi còn đang muốn khiếu nại với ông ấy đây.

“Có người thả đồ?” Chủ nhà kinh ngạc hỏi lại, “Thế nhưng trên đó không có ai mà.”

“Sao lại không có ai?” Tôi tức giận nói, “Trên lầu không phải có người thuê rồi sao?”

“Đúng là có người thuê.” Chủ nhà gật đầu, “Nhưng nửa tháng trước cậu ta về quê rồi, lúc đi còn dặn tôi không được động vào đồ đạc trong phòng nữa.”

“Đi rồi?” Lúc này tôi mới nhớ ra, sàn gỗ cách âm của toà nhà này rất kém, lúc trước tôi thường nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân. Nhưng sau khi đi du lịch trở về, mấy ngày liền quả thực không còn nghe thấy tiếng người di chuyển trên lầu nữa.

“Không thể nào.” Tôi ngờ vực nói, “Mấy ngày nay tôi đều nghe thấy tiếng ồn do ai đó gây ra mà.”

“Cũng có thể là do chuột không chừng?” Chủ nhà thấy sắc mặt tôi không được tốt lắm, liền an ủi nói: “Phòng cũ rồi có chuột cũng không có gì lạ, mai tôi đem cho cậu ít thuốc chuột, không sao đâu.”

“Ông giữ lại tự mình ăn đi.” Tôi cũng lười nói thêm với ông ta, toà nhà này đúng thật là có chuột, nhưng chuột không thể cứ đúng mười hai giờ đêm lại bò ra chơi bi được.

Tôi bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút thú vị, vẫn nên để bản thân tự điều tra thì hơn.

Tôi quay vào phòng của mình, giả vờ lấy điện thoại ra gọi cho ai đó: “Alo, được, tôi đến ngay đây!” Tôi cố ý nói thật to, nếu trên lầu có người thì chắc chắn sẽ nghe thấy được. Sau đó lúc ra khỏi cửa, tôi còn đặc biệt đóng cửa thật mạnh nữa.

Nhưng tôi không hề đi xuống cầu thang, mà ngược lại đang nhẹ nhàng trèo lên tầng ba. Tôi nghi ngờ trong căn phòng này vẫn còn người khác, có lẽ hắn ta muốn trốn tránh người khác vì mục đích nào đó, nhưng chỉ cần hắn là người sống, thì nhất định phải có những sinh hoạt căn bản như ăn uống, tắm rửa. Lúc tôi “không có” ở đây, có lẽ là thời điểm tốt nhất để hắn hoạt động.

Tôi lặng lẽ bước đến cửa phòng 303, ghé sát lỗ khoá nhìn vào bên trong lần nữa. Mặc dù là ban ngày nhưng trong phòng vẫn tối đen như cũ, rèm cửa sổ kéo kín không lọt được chút gió, nếu như tôi sống ở đây nhất định sẽ ngột ngạt bức bối đến không chịu nổi.

Phạm vi quan sát từ lỗ khoá rất hẹp, tôi chỉ có thể nhìn thấy một chiếc máy tính bàn đặt trước cửa sổ. Trên sàn có vài thứ đang lấp lánh sáng, là hạt thuỷ tinh, tôi không hề nghe nhầm, đó thật sự là tiếng bi lăn.

Phát hiện này đã củng cố niềm tin trong lòng tôi, tôi kiên nhẫn ghé sát vào lỗ khoá chờ đợi, đợi một bóng người đi ngang qua. Nhưng tôi đợi rất lâu, phía trước vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Xem ra là tôi đoán sai rồi, trong phòng quả thật không có người, nếu không hắn ta chẳng thể im lặng trong khoảng thời gian lâu vậy được. Có điều nếu như không có người, vậy ai đã ném bi xuống sàn vào mỗi đêm?

Chẳng lẽ có người lén chui vào phòng, sau khi thả bi xuống thì lập tức chuồn đi? Nếu là như vậy, thì người đó làm vậy vì điều gì? Từng câu hỏi giống như sương mù dày đặc vây lấy tôi, tôi cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đây.

Muốn chứng minh giả thuyết này cũng rất dễ, tôi buộc một sợi dây câu nhỏ trên chiếu nghỉ cầu thang, loại dây trong suốt, lối lên cầu thang rất tối, nếu như không biết trước thì sẽ không nhìn thấy được. Ở cuối dây câu tôi sẽ gắn một cái chuông nhỏ, chỉ cần có người đụng vào sợi dây, chuông nhất định sẽ reo lên và tôi có thể lập tức bắt được tên đó ngay.

Tôi quay trở về phòng, lặng lẽ đóng cửa lại. Suốt cả một ngày, tôi tập trung toàn bộ tinh thần để lắng nghe động tĩnh trên cầu thang, nhưng mãi đến hơn mười một giờ, cái chuông vẫn không phát ra chút âm thanh nào.

Tôi chán nản lướt trên diễn đàn tâm linh, đọc bài viết về những trải nghiệm kì lạ mà cư dân mạng đã đăng tải, tôi chợt tự hỏi, có người nào từng gặp phải trường hợp tương tự như tôi không?

Vì vậy tôi đã gõ “tiếng bi lăn trên tầng” vào thanh tìm kiếm, vừa nhấn enter, trên màn hình đã chạy ra rất nhiều kết quả.

Bạn đã từng nghe thấy tiếng bi lăn trên tầng chưa?

Tôi cũng thường nghe thấy âm thanh giống như tiếng bi lăn ở tầng trên vào nửa đêm, “cạch…. cạch cạch cạch….. cạch cạch….” Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao….

Tiếng bi lăn trên sàn lúc nửa đêm, chính là tiếng động của ma quỷ.

Hầu hết mọi người lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này đều cho rằng đó là do những đứa trẻ đang chơi đùa ở tầng trên, cho nên sẽ không quá để tâm. Có điều, lỡ như bạn tò mò muốn tìm hiểu sâu hơn, tôi e rằng bạn sẽ không thể ngủ ngon được mất…

Tôi không dám tưởng tượng âm thanh của những viên bi.

Thứ âm thanh rất khó để hình dung, nhưng tôi tin mọi người đều đã từng nghe thấy, mỗi lần tôi nghe thấy tiếng bi lăn phát ra trên tầng, thường tôi sẽ không nghĩ nhiều về nó để tránh phải mất ngủ.

Trên lầu lại truyền đến tiếng bi lăn.

Tôi đã chuyển nhà rất nhiều lần rồi, buổi tối khi đi ngủ tôi thường nghe thấy tiếng những hạt thuỷ tinh rơi trên sàn, âm thanh đó khiến da đầu tôi như tê dại đi.

Và tôi ngạc nhiên khi nhận ra, rõ ràng có rất nhiều người đã nghe thấy âm thanh đó, hơn nữa tình huống cũng khá tương tự nhau: Thứ nhất, trên lầu quả thực không có người ở, thứ hai, thời gian diễn ra thường là vào buổi đêm, thứ ba, cảm giác cực kì kinh khủng.

Cư dân mạng có rất nhiều suy đoán về nguồn gốc của tiếng bi lăn, lý giải khoa học thì đó là do sàn gỗ bị một lực đè nén hoặc cũng có thể là sự giãn nở về nhiệt của ống nước và những thanh thép, có điều cách này lại không thể lý giải được tình huống vì sao nó lại diễn ra vào đúng một thời điểm mỗi ngày được. Mà giả thuyết siêu nhiên được nhiều người đồng tình nhất chính là----tầng trên có ma.

Thế nhưng tất cả những suy đoán cũng chỉ là suy đoán, hầu như những người đã từng trải qua đều thành thật thừa nhận rằng bản thân họ không đủ can đảm hoặc khả năng (trường hợp cửa của tầng trên đã khoá) để lên lầu tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Tôi không mấy tin vào “thuyết ma quỷ”, ở đây lâu như vậy, nếu như tầng trên thật sự có “thế lực” nào đó tồn tại, trực giác sẽ nói cho tôi biết.

Đáp án thật sự có lẽ sẽ được công bố sau ít phút nữa, nhìn thời gian cũng dần đến mười hai giờ, tôi cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Nếu như nửa đêm thật sự có người lẻn lên tầng ba, hiện giờ có lẽ hắn đã đến rồi.