Đêm Tiệc Mười Người

Chương 2: Tiếng Bi Lăn Trên Tầng



Tôi nín thở lắng nghe thật kĩ âm thanh bên ngoài, kim giây trên mặt đồng hồ chỉ còn nhích một bước nữa là đúng mười hai giờ vậy nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Tôi thở phào một hơi, cũng không biết là trong lòng đang cảm thấy vui mừng hay thất vọng. Nếu lúc này không tới, có lẽ người đó sẽ không tới nữa. Nhưng khi kim giây vừa điểm đúng mười hai giờ, trên tầng bỗng vang lên một tiếng ‘cạch’.

Trong đầu tôi chợt nổ ầm, hệt như có một quả bom dội thẳng xuống người vậy.

Tiếng bi lăn liên tiếp nện vào dây thần kinh căng thẳng của tôi, viên bi nảy lên vài chục lần sau đó chuyển thành tiếng trượt dài, giống như hàng loạt những câu hỏi đang hiện ra trong đầu tôi lúc này, tại sao vẫn còn tiếng động?

Tôi lao khỏi cửa như một cơn gió, dùng đèn pin rọi một vòng, sợi dây câu vẫn còn đó, tôi dùng tay chạm nhẹ vào, lập tức phát ra tiếng chuông ‘ting ting’. Quả thật không có ai lên tầng ba, vậy âm thanh lúc nãy do đâu mà ra?

Lẽ nào thật sự như lời cư dân mạng đã nói, trên tầng có ma? Tôi lập tức cảm thấy có một cơn ớn lạnh xộc thẳng vào tim.

Không thể nào, tôi tin vào trực giác của bản thân, nhưng chẳng lẽ lại có người bị giam ở tầng ba sao? Nếu như toàn thân người đó bị trói, đương nhiên sẽ không cách nào phát ra được tiếng động nào khác, cho nên nửa đêm mới dùng cách đẩy những viên bi phát ra tiếng cầu cứu!

Từ lúc tôi dọn vào đây chỉ từng nhìn thấy người thuê nhà ở tầng ba một lần, hơn nữa còn là vào ban đêm, tên này hệt như từ trước đến giờ chưa từng lộ diện vào ban ngày vậy. Tôi nhớ đến khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, biểu cảm thờ ơ lạnh lùng của hắn, càng lúc càng cảm thấy tên này giống với một kẻ biến thái.

Có lẽ hắn đã bắt nhốt ai đó vào trong phòng rồi bỏ trốn đi mất, đợi một hai tháng sau chủ nhà thấy có gì đó không ổn đi vào kiểm tra, hoạ chăng sẽ phát hiện thấy một cái xác đang bốc mùi thối rữa.

Nghĩ đến những điều đó, tôi không kìm nén được nữa, đêm nay tôi nhất định phải tìm ra được lời giải cho chuyện này.

Thế là tôi lại đi lên tầng, đến trước cửa phòng 303. Lúc nhỏ tôi từng đi theo anh thợ sửa khoá què gần nhà học mở khoá, loại khoá kiểu đơn giản này chỉ cần một sợi dây kẽm là có thể mở được.

Vừa mở cửa, một bầu không khí nặng nề đã lập tức ập tới. May mà bên trong không có xác chết thối rữa hay mùi máu tanh nồng nặc như tôi đã nghĩ.

Tôi lấy đèn pin dò tìm công tắc đèn, sau khi đèn sáng tôi nhìn thấy mọi thứ bên trong đều được sắp xếp một cách ngăn nắp, không có dấu hiệu từng bị ai động vào. Sàn nhà rất sạch sẽ, ngoại trừ những viên bi rơi rớt dưới chân ra thì không còn thứ gì khác, nhìn thế nào cũng không giống như là nơi giấu người.

Tôi cẩn thận soi đèn pin xuống gầm giường, bên dưới trống không, bụi bám dày đặc. Sẽ ở đâu được nhỉ? Tôi đưa mắt nhìn qua chiếc tủ quần áo màu đen, diện tích của chiếc tủ này dư sức để giấu một người.

Tôi chầm chậm đi đến bên tủ quần áo, tay trái kéo tay nắm cửa bằng đồng, tay phải giữ lấy đèn pin sẵn sàng phòng thủ và sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Tôi dùng sức kéo cửa tủ ra, rọi đèn pin vào thẳng bên trong.

Sự lo lắng của tôi lại trở nên vô ích, bên trong tủ nhét đầy quần áo, muốn nhét thêm người nữa thì còn khó hơn lên trời.

Sao lại không có người chứ? Tôi ngơ ngác nhìn quanh, sau đó bỗng trượt chân ngã ‘rầm’ một cái xuống sàn nhà, đèn pin trong tay không biết đã văng đi đâu. Căn phòng cũ mục nát bị rung chuyển sau cú ngã của tôi, chùm đèn trên trần cũng theo đó mà rơi xuống.

Bỗng chốc tôi bị rơi vào trong bóng tối thăm thẳm, chỉ nghe phía trước truyền đến âm thanh của tiếng ma sát. Âm thanh đó là gì? Lông tơ trên người tôi đều dựng đứng hết cả lên, nhịp tim cũng tăng lên gấp năm lần. Nhưng điều đáng sợ nhất là, não tôi lại không ngừng tưởng tượng ra rất nhiều thứ---có thứ gì đó đang đến gần sao?

Trong tích tắc, tôi gần như đã lao ra khỏi cửa mà bỏ chạy. “Đừng sợ, đừng sợ.” Tôi cố hết sức dùng lý trí để đèn nén sự sợ hãi đang nổi dậy trong lòng, mặc dù tôi không thể xác định rõ điều gì đã tạo ra âm thanh đó, nhưng nhịp độ của nó rất ổn định, giống như là tiếng chuyển động của kim đồng hồ vậy.

Không sai, đó chính xác là tiếng đồng hồ, tôi mò mẫm tìm kiếm đèn pin. Sau khi bật được đèn lên, tôi hệt như người trôi dạt trên biển tìm thấy được khúc gỗ, cuối cùng tinh thần tôi cũng ổn định lại đôi chút. Tôi rọi đèn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trên tường treo một cái đồng hồ màu đen kiểu cũ, quả lắc vẫn không ngừng đong đưa qua lại.

Tôi nhớ ra rồi, lúc mới vào cửa hình như tôi đã nghe thấy âm thanh này rồi, chỉ là vì nó quá nhỏ nên tôi đã không quá chú ý tới, nhưng dưới tác động của chứng sợ bóng tối, sự nhạy cảm của tôi đã tăng lên gấp bội, cho nên âm thanh đó mới trở nên rõ ràng như vậy.

Hoá ra là tự mình hù mình! Nhưng tôi lại mệt lả người như vừa mới chết đi sống lại, không ngừng thở dốc, may mà tôi nhặt lại được cái đèn pin, nếu không hậu quả thế nào tôi thật không dám tưởng tượng.

Bác sĩ đã kê cho tôi vài loại thuốc áp chế chứng sợ bóng tối, nhưng tôi lại hiểu quá rõ tác dụng phụ của những loại thuốc thần kinh này, vậy nên tôi chỉ mong mình có thể dựa vào ý chí và nghị lực của bản thân để khắc chế nó. Nhưng sự hoảng loạn vừa rồi đã chứng minh, có lẽ tôi cần phải dùng những loại thuốc đó.

Sau khi ổn định được cảm xúc, tư duy của tôi đã hoạt động lại bình thường, tôi bắt đầu phát hiện ra một điểm vô lý: Nếu cái đồng hồ treo tường này vẫn luôn chạy, vậy sao từ đó đến giờ tôi chưa từng nghe thấy tiếng báo giờ của nó? Hơn nữa những viên bi trên sàn đều nằm ở nơi cách xa đồng hồ, nhưng tiếng bi lăn mà tôi nghe được đều bắt đầu từ dưới chân đồng hồ sau đó bi mới lăn đi những nơi khác.

“Nửa đêm đúng mười hai giờ bi mới bắt đầu lăn?” Đầu tôi chợt loé lên một tia sáng, lẽ nào những viên bi này có liên quan đến chiếc đồng hồ treo tường?

Tôi mở lớp cửa kính trên đồng hồ treo tường ra, đưa tay chỉnh kim giờ đẩy nó chạy thật nhanh, kim giờ quay một vòng sau đó về lại vị trí mười hai giờ. Ngay lập tức có tiếng ‘lạch cạch’ phát ra từ lò xo bên trong đồng hồ, kế đến một hạt thuỷ tinh từ trong khe hở rơi ra, lăn xuống sàn phát ra tiếng ‘cạch…cạch…”

“Quả nhiên là vậy.” Tôi thở phào một hơi, tất cả sự căng thẳng và nghi ngờ trong lòng đều cùng lúc tan biến. Hoá ra tên sống ở tầng trên này đã lắp đặt đồng hồ treo tường để mỗi khi kim giờ chỉ đúng mười hai giờ bên trong sẽ có một hạt châu tự động rơi ra.

Tên này thật sự quá biến thái rồi, khi không lại bày trò như vậy để hù doạ người ta. May mà ông đây còn có chút sức chịu đựng, nếu không người đang sống sờ sờ dám chừng đã bị doạ chết rồi.

Nghĩ đến đây tôi lập tức trở nên phẫn nộ, chỉ hận không thể đập nát chiếc đồng hồ này ngay tại chỗ, nhưng khi tôi vừa chạm tay vào nó, bất thình lình lại có một bức thư từ trên tường rơi ra.

Phía sau đồng hồ còn ẩn giấu thứ gì nữa? Tôi cúi đầu nhặt bức thư lên, bên trên viết: “Gửi người bạn ở tầng dưới.”

Tôi chợt ngẩn người, bức thư này viết cho tôi sao? Lẽ nào tên này cố ý chế tạo cơ quan trên đồng hồ chính là để thu hút tôi đến đây và tìm thấy bức thư này? Hắn ta có chuyện gì không thể nói trực tiếp với tôi mà phải dùng cách thức đặc biệt này để nhắn gửi chứ?

Nhưng bất luận thế nào, cách nhắn gửi độc đáo này đã khơi gợi sự hiếu kỳ mạnh mẽ trong tôi, tôi nôn nóng mở bức thư ra và đọc nội dung bên trong đó:

“Người bạn tầng dưới, xin chào!

Nếu như anh nhìn thấy bức thư này, nghĩa là có khả năng tôi đã xảy ra chuyện rồi. Ban đầu tôi hi vọng có thể cùng anh đến tham gia buổi tụ họp, đáng tiếc anh lại đi du lịch. Dây cót đồng hồ chỉ có thể trụ được mười lăm ngày, nếu như anh có thể tìm ra bí mật về những viên bi lăn trong thời hạn này và đọc được bức thư, vậy thì chứng tỏ tôi không nhìn lầm người. Anh có đủ năng lực để giải mã câu đố mà ngay cả tôi cũng chưa giải được.

Nội dung dưới đây chắc chắn sẽ mang lại cho anh sự thích thú nhưng nó cũng có thể mang đến những nguy hiểm không lường trước được, anh hãy tự mình quyết định xem có nên đọc tiếp hay không.”

Tôi vẫn chưa xem phần nội dung bên dưới, nhưng chỉ liếc mắt thấy những từ như ‘bí ẩn’, ‘không thể đoán trước’, ‘mạo hiểm’…đã đủ khiến sự tò mò của tôi dâng cao rồi. Tôi thầm cảm thấy may mắn, chủ nhà nói người sống ở tầng ba đã dọn đi nửa tháng rồi, cái đồng hồ treo tường này có thể ngừng chạy bất cứ lúc nào. Nếu như mấy đêm nữa tôi mới quay lại, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không thể biết được bí mật ẩn sau chiếc đồng hồ này.

Mặc dù vừa mới bắt đầu người này đã đưa ra một lời cảnh báo rất nghiêm túc, nhưng sau khi trải qua chuyện khiến tôi chết đi sống lại, tôi tự hỏi trên thế gian này còn chuyện nguy hiểm gì có thể doạ được tôi nữa? Cho nên tôi gần như không chút do dự mà đọc tiếp.

[Dưới đây là nội dung của bức thư]

Tôi không biết khi viết tiểu thuyết có thể cùng lúc dùng từ kinh hãi, hoảng sợ và phấn khích để hình dung tâm trạng của một người được không? Dù sao thì tâm trạng bây giờ của tôi cũng đang phức tạp như vậy đấy. Bởi vì vụ án bí ẩn xảy ra với tôi cuối cùng cũng lộ ra được manh mối.

Lý do tôi phải dùng bút để ghi lại những điều này, bởi vì máy tính đã không còn an toàn nữa. Nếu như có một ngày tôi lại “quên đi” tất cả, vậy thì bức thư này chính là bằng chứng duy nhất về vụ việc.

Chuyện bắt đầu khi một người lạ trên mạng nhắn tin cho tôi, dưới đây là toàn bộ nội dung của cuộc trò chuyện đó.

Mắt trái của mèo: Xin chào, tôi vừa xem xong tiểu thuyết dài kỳ mà bạn đăng tải trên mạng. Tôi muốn hỏi một chút, bạn là thành viên của hội đó đúng không?

Trương Viễn Quang: Hội nào?

Mắt trái của mèo: Bởi vì nội dung tiểu thuyết của bạn rất giống với những gì mà một người bạn đã kể cho tôi, cậu ấy đã nghe được chúng trong buổi tụ họp, cho nên tôi đoán có thể bạn cũng tham gia buổi tụ họp đó.

Trương Viễn Quang: Xin lỗi, trước giờ tôi chưa từng tham gia bất cứ buổi tụ họp nào, hơn nữa nội dung trong tiểu thuyết toàn bộ đều do tôi tự nghĩ ra, nếu như người bạn đó của bạn đã từng nghe qua câu chuyện tương tự, vậy thì chỉ có thể là do gặp quỷ rồi.

Mắt trái của mèo: Vậy thì thật đáng tiếc, bạn tôi ở trong buổi tụ họp đó đã nghe được rất nhiều sự việc lạ lùng, nhưng cậu ấy chỉ chịu kể cho tôi một vài chuyện trong số đó mà thôi.

Trương Viễn Quang: Bạn của bạn làm cách nào để tham gia được vào buổi tụ họp đó, có thể giới thiệu cậu ấy cho tôi làm quen được không?

Mắt trái của mèo: Tuyệt đối không thể, chỉ những thành viên trong hội đó mới có thể tham gia được thôi. Với lại bạn của tôi đã cảnh báo tôi không được nói với người khác những chuyện có liên quan đến buổi tụ họp đó. Tôi tưởng bạn cũng là thành viên trong hội nên mới nói với bạn, bây giờ tôi hối hận chết đi được, bạn tuyệt đối đừng nói với người khác, nếu không ngay cả cảnh sát cũng không bảo vệ nổi bạn đâu. 886.

Tôi còn muốn hỏi thêm, nhưng “mắt trái của mèo” đã đưa tôi vào danh sách chặn mất rồi, mặc dù lời của cô ấy nói rất mập mờ, thế nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để khơi dậy sự tò mò trong tôi rồi. Một buổi tụ họp mà bạn “có thể nghe thấy được rất nhiều những câu chuyện lạ lùng” đối với một người chuyên viết truyện trên mạng như tôi mà nói thật sự có sức hấp dẫn rất lớn. Nếu như tôi có thể tham gia dù chỉ một lần, chắc chắn tôi sẽ viết thêm được nhiều đề tài mới lạ hơn.

Để tìm hiểu kỹ hơn về “buổi tụ họp” đó, tôi đã khởi chạy một từ khoá tìm kiếm mới trên mạng. Giải thưởng hậu hĩnh, rất nhiều người đã tham gia trả lời, nhưng phần lớn bọn họ chỉ biểu hiện tính tò mò mà thôi, cũng có người đang phát huy trí tưởng tượng để bịa đặt thêm câu chuyện, nhưng trong đó lại có một câu trả lời thật sự khiến tôi phải quan tâm: Muốn tìm thấy hội, trước tiên phải nhìn thấy “dẫn linh đồ” đã.

Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, lại không có thêm bất kỳ lời giải thích nào. Tôi lại treo giải thưởng cho từ khoá “dẫn linh đồ” nhưng cũng không nhận được câu trả lời bổ ích nào. Lúc đang rơi vào bế tắc thì một người bạn của tôi là Ngưu Nhân lại gọi đến, khiến sự việc bắt đầu có tiến triển.

“Tao thấy mày treo giải thưởng trên trang web MB, không phải mày từng tham gia hội đó rồi sao? Sao còn phải đi hỏi người khác?”

“Tao từng tham gia rồi?” Lúc này tôi hệt như đang rơi vào trong một tầng không gian khác, “Sao mày biết mà tao lại không biết?”

“Cái đệch, não mày ăn nhiều shit quá rồi à? Là mày tự nói cho tao biết, chứ không sao tao lại biết?”

“Tao nói với mày lúc nào?”

“Mày thật sự quên rồi à, hay là đang giả vờ? Đêm giao thừa ngày 31 tháng 12 năm ngoái, ban đầu vốn hẹn với nhau là đến quán bar countdown, cuối cùng mày lại làm ra vẻ thần bí nói muốn đi tham gia buổi tụ họp gì đó, còn bảo tao đừng nói cho người khác….”

“Ngày 31 tháng 12?” Đầu óc tôi trống rỗng, ngày chuyển giao giữa năm cũ và năm mới quan trọng như vậy mà tôi lại không có chút ấn tượng nào. Đêm trước tết nguyên đán tôi đã làm gì, tôi không thể nhớ chút gì cả.

“Ngưu Nhân, mày có nhớ tao đã nói gì về chuyện liên quan đến dẫn linh đồ không?”

“Cái gì linh linh, mày tán tỉnh cô nào mới nữa à?”

“Không phải người, là dẫn linh đồ, có thể là một bức tranh.” Tôi kiên nhẫn nhắc nhở.

“Chưa từng nghe nói, có điều hôm đó tao đến tìm mày, chẳng phải mày đang xem một bức tranh rất kì lạ sao?”

“Bức tranh như thế nào? Ở đâu?” Tôi căng thẳng hỏi một cách dồn dập.

“Tao cũng không biết miêu tả thế nào, giống như một đám mây lại giống như lốc xoáy, có rất nhiều thứ trong đó, nhưng lại không chắc chắn là thứ gì. Bức tranh đó không phải ở trong cái máy tính hỏng kia của mày sao? Mà hôm nay mày sao thế? Như cắn lộn thuốc vậy.”

“Tao cũng không rõ nữa, cũng có thể là uống nhầm thuốc thật rồi.” Tôi cười khổ nói.

Sau khi nói chuyện với Ngưu Nhân xong, tôi lại chìm vào trong suy tư rất lâu. Nếu ngày thường không nhớ cũng chẳng có gì kì lạ, nhưng hôm đó là đêm giao thừa, không thể nào tôi lại không nhớ chút gì được. Còn có bức tranh mà Ngưu Nhân đã nói nữa, tôi hoàn toàn không có chút kí ức nào về nó cả, hơn nữa người lạ trên mạng kia cũng nói tiểu thuyết của tôi có tình tiết giống với nội dung được thảo luận trong buổi tụ họp đó, lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi sao?

Hay là một vài ký ức trong đầu tôi đã vô duyên vô cớ bị lãng quên?

Tôi chưa từng nhận ra bản thân mình lại trở nên xa lạ như vậy, trên người tôi lại có một “bí ẩn” mà chính tôi cũng không biết, thật hoang đường!