Đêm Tiệc Mười Người

Chương 5: Bữa Tiệc Tại Biệt Thự Thần Bí



“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.” Tôi nói với tài xế, sau đó quay vào phòng nghe máy.

Màn hình hiển thị người gọi đến là Tiết Nhu: “Giản Chân, cậu rảnh không?”

Lòng tôi khẽ lay động, giọng nói của Tiết Nhu có chút dè dặt, từ lúc nào cô ấy lại trở nên dịu dàng như vậy?

“Ừm, tôi đang định ra ngoài,…” Thấy tài xế đang đưa ánh mắt sáng rực nhìn mình, tôi lập tức không dám nhiều lời nữa, chỉ hỏi cô ấy: “Cậu có chuyện sao?”

“Thôi, bỏ đi, chuyện này vốn không nên tìm cậu. Bái bai!” Tiết Nhu nói xong liền cúp điện thoại.

Rốt cuộc cô ấy tìm tôi có việc gì? Tôi cảm thấy thái độ của Tiết Nhu có hơi bất thường, lẽ nào cô ấy gặp rắc rối rồi? Có điều cô ấy đã nói vốn không nên tìm tôi, có lẽ là muốn tìm Đường Khả rồi, tôi cũng không nên lo chuyện bao đồng làm gì.

Tôi bỏ điện thoại xuống, bước ra cửa nói: “Bây giờ có thể đi được rồi.”

Xe hơi nhanh chóng đưa tôi ra khỏi thành phố, đi về hướng Tây. Phía Tây là vùng núi, chúng tôi càng đi xa thành phố, núi non hai bên đường càng xuất hiện nhiều hơn, tài xế đánh lái rẽ vào một con đường nhỏ dẫn lên núi. Đường núi không có đèn, cây cối rậm rạp hệt như từng quân đoàn bóng đen đang áp sát về phía chúng tôi vậy.

Tôi bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, bèn hỏi tài xế: “Anh à, anh đang đưa tôi đi đâu vậy?”

“Biệt thự Phúc Lộc.” Tài xế không quay đầu lại, đáp.

Biệt thự Phúc Lộc? Trước giờ tôi chưa từng nghe qua cái tên này, tôi lại thử thăm dò tiếp: “Cái tên này nghe rất may mắn, có điều nơi đây hẻo lánh như vậy, ông chủ này sao lại muốn xây biệt thự ở đây chứ?”

“Chuyện này thì tôi không biết.” Tài xế lắc đầu nói, “Chúng tôi làm ở công ty cho thuê xe, chỉ phụ trách đưa người đến nơi đã được chỉ định thôi.”

“À, hoá ra là công ty cho thuê xe.” Tôi thở phào một hơi, cả đường lo lắng vô ích rồi.

“Ông chủ của biệt thự này không phải là bạn của ngài sao? Là ông ấy thuê xe của chúng tôi đến đón ngài mà.” Tài xế nghi hoặc hỏi.

“À, không sai!” Tôi mơ hồ giải thích, “Chỉ là anh ấy không nói cho tôi biết địa điểm gặp mặt thôi.”

“Ồ” Tài xế gật đầu nói, “Có điều bạn của ngài cũng thật kỳ lạ, mặc dù phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng sương mù quá dày đặc, thật sự không biết bình thường ông ấy làm thế nào lái xe ra vào nữa.”

Vừa nghe cậu ta nói vậy, tôi mới nhận ra phía trước sương mù dày đặc, tốc độ lái xe của tài xế đã chậm lại thấy rõ. Chiếc xe uốn lượn trên con đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu, cũng không biết đã đi hết bao nhiêu vòng, nếu như lúc này tài xế bỏ tôi xuống xe, tôi nghĩ mình nhất định sẽ không thể tìm được đường về nhà.

“Hơn nữa, cái tên này hình như cũng không được….may mắn cho lắm.” Tài xế nửa đùa nửa thật nói.

“Sao lại không may mắn, có phúc có lộc chẳng phải rất tốt ư?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Phúc lộc, không phải đang thiếu đi thọ sao?” Tài xế nói xong lập tức sợ bị tôi trách móc, vội nói tiếp: “Xin lỗi, tôi chỉ là tuỳ tiện nói bừa vậy thôi.”

“Có chút kỳ lạ.” Cứ như vậy tôi lại càng cảm thấy tò mò hơn về căn biệt thự trên núi bị bao phủ bởi sương mù dày đặc này.

Xe hơi lại đi thêm chừng 5 phút nữa, trước mặt xuất hiện một con mương sâu không thấy đáy, bên trên bắc một chiếc cầu sắt chỉ rộng chừng 3, 4 mét.

“Tìm thấy rồi, qua cầu là sẽ đến nơi.” Tài xế như trút được gánh nặng hô lên một tiếng, cẩn thận lái xe đi qua cầu.

Lúc qua cầu, tôi nhìn thấy bên dưới từng đợt sóng trắng xoá cuồn cuộn. Sóng lớn như thế này nhưng sao lại không có bất cứ âm thanh nào nhỉ? Tôi chăm chú nhìn kĩ lại, mới nhận ra những bọt nước trắng xoá đó không phải là nước thật mà là những đám mây dày đặc như bông.

Tài xế dừng xe xong liền chạy vòng sang mở cửa cho tôi, nói: “Ông Giản, đến nơi rồi, mời ông xuống xe!”

Tôi bước xuống xe, tức thì liền nhìn thấy một ngôi nhà cao lớn kiểu phương Tây đang ẩn hiện trong sương mù, đỉnh tháp màu đen gần như đã bị bóng tối che phủ không thể nhìn thấy được, mảng tường trắng loang lổ phủ đầy rêu, xem ra căn biệt thự này cũng khá là lâu đời rồi.

“Ông Giản, tôi về trước đây!” Tài xế vội chào tạm biệt tôi, “Sương mù càng lúc càng dày, muộn một chút sẽ rất khó xuống núi, nếu như ngày mai ngài cần xe đến đó cứ gọi tới công ty của chúng tôi nhé!”

“Được, đi đường cẩn thận!” Tôi gật đầu nói, sương mù đúng thật đang càng lúc càng dày hơn, thậm chí tôi còn không thể nhìn thấy được con đường vừa nãy chúng tôi đã đi.

Tài xế lái xe đi, một mình tôi bước đến trước căn biệt thự. Cánh cửa lớn màu đen đang đóng chặt, nhưng bên trong ô cửa số bằng kính có ánh sáng yếu ớt phát ra, có lẽ trong đó có người.

Tôi nắm lấy cái vòng cửa bằng đồng gõ xuống mấy cái, bóng tối bên ngoài này khiến tôi cứ luôn cảm thấy bức rức không yên, chỉ hận không thể lập tức mở cửa bước vào bên trong ngay. Không lâu sau liền có người ra mở cửa, là một gã béo trung niên bị hói nửa đầu.

Ông ta vừa nhìn thấy tôi lập tức niềm nở nói: “Cậu cũng tham gia buổi tụ họp sao? Vào trong đi, mọi người đều có mặt rồi.”

Tôi bước vào cửa, nhìn thấy bên trong là một phòng khách rất rộng rãi, trên bức tường chính giữa phòng khách treo một bức tranh sơn dầu vô cùng lớn. Tôi vừa nhìn thấy nó, lập tức giống như có một dòng nước lũ chảy xiết, mạch suy nghĩ tuôn trào mãnh liệt, không thể khống chế được.

Bức tranh sơn dầu này chính là bức dẫn linh đồ trên mạng kia, bởi vì tranh gốc là khổ lớn cho nên trông nó sắc nét và mang lại cảm giác mãnh liệt hơn so với bức ảnh thu nhỏ trên mạng.

Có tám người đang tụ tập trước bức dẫn linh đồ lớn đó, ai nấy đều trong tư thế ngẩng đầu lên, rõ ràng là đang say sưa thưởng thức bức tranh trước mặt. Người đàn ông béo vỗ tay mấy cái, sau đó nói với mọi người: “Này, lại có thành viên mới gia nhập rồi, mọi người nhìn qua đây chút đi.”

Tám người đó cùng nhau xoay lại, tôi bỗng phát hiện ra trong số đó có cả Đường Khả và Tiết Nhu.

“Các cậu…” Tôi nghẹn họng, chẳng trách lúc 8 giờ 30 Tiết Nhu gọi điện cho tôi, hoá ra cô ấy muốn nói với tôi về chuyện của buổi tụ họp. Nhất định cô ấy đã thấy được số QQ thông qua bức dẫn linh đồ trên trang web sau đó liên lạc với người trong hội. Nhưng còn Đường Khả? Sao cậu ấy lại có được thông tin về buổi tụ họp?

Tiết Nhu nhìn thấy tôi vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, cô ấy thè lưỡi cười với tôi rồi nói: “Cậu cũng đến rồi!”, thế nhưng Đường Khả lại nháy mắt với tôi, sau đó lắc đầu, ý muốn nói chúng tôi đừng nhận nhau. Tôi sững người, lẽ nào tên này đang nằm vùng?

“Có vẻ cũng sắp đến giờ rồi nhỉ?” Người đàn ông trung niên theo thói quen nhìn xuống cổ tay, nhưng trên cổ tay của ông ta lại trống không.

“Quên mất không được đeo đồng hồ.” Người đàn ông trung niên cười gượng, “Có phải chúng ta nên làm quen với nhau trước một chút không, tôi họ Nghiêm, mọi người đều gọi tôi là “Lão Yên”, hiện tôi đang tự mở một công ty chuyên về dịch vụ tổ chức tiệc nho nhỏ.”

“Chào mọi người, tôi là Ô Lệ, nhân viên văn phòng.” Người lên tiếng là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi, cô ấy mặc áo khoác đen, váy caro ngắn màu kem, trông rất điềm đạm.

“Sử Đan, nhà leo núi.” Đây là một thanh niên khá cao, cậu ta mặc bộ đồ thể thao cổ cao che kín mọi thứ từ cằm xuống. Có lẽ ở vùng núi hẻo lánh quá lâu, cho nên cậu ta chỉ ngồi khoanh tay trước mặt, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với người khác.

“E hèm, chào mọi người, tôi là Chu Tử Nhược.” Người này vừa lên tiếng đã khiến mọi người bật cười, anh ta có đôi mắt nhỏ nhưng cả gương mặt lại khá to, mũi tẹt, miệng thì rộng, nhìn cách nào cũng không thể liên hệ người này với Chu Chỉ Nhược trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký được.

“Này này, tên tôi là chữ Tử trong Khổng Tử, Nhược trong Văn Nhược nghĩa là nho nhã.” Chu Tử Nhược đưa tay đẩy gọng kính, nghiêm túc giải thích, sự chê cười của mọi người khiến anh ta có chút tức giận.

“E hèm, hiện tôi đang là nghiên cứu sinh.” Dường như anh ta đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “nghiên cứu sinh”, đáng tiếc trời sinh có vẻ yếu ớt, vậy nên cho dù anh ta có nhấn âm mạnh cỡ nào thì cũng không tạo ra được hiệu quả gì.

“E hèm” Tiết Nhu học theo điệu bộ của Chu Tử Nhược, hắng giọng một cái sau đó thè lưỡi cười, nói: “Tôi là tiểu thư Tiết Nhu, xinh đẹp mê người, cao quý phóng khoáng, hiện giờ tôi dành ra 2/3 thời gian để vui chơi, 1/3 còn lại thì làm việc ở nhà trẻ.”

Ha ha, mọi người đều bị cô ấy chọc cười, chỉ có Chu Tử Nhược là khó chịu không lên tiếng.

“Tôi là Hồ Điệp.” Đến lượt người tiếp theo nói, mọi người đều bất giác im bặt, bởi vì cô ấy quá sức xinh đẹp, đôi môi hồng hào căng mộng, mái tóc đen dài óng ả như thác nước, tràn đầy ý vị của một người phụ nữ trưởng thành.

“Tôi chỉ là một bà nội trợ thôi.” Tôi rất thích cách nói chuyện điềm tĩnh nhẹ nhàng của cô ấy, trong lòng thầm nghĩ, nếu như có thể cưới được một người vợ thế này thì thật tốt biết mấy. Có điều đôi hoa tai kim cương lấp lánh lộ ra khi cô ấy nghịch tóc cũng đủ chứng minh, người có thể lấy được cô ấy thân phận tuyệt đối không phải tầm thường.

Nếu nói Hồ Điệp mang đến cho người khác cảm giác kiều diễm mê hoặc, thì cô gái tiếp theo đây chỉ mang đến cho người đối diện cảm giác lạnh lùng. Đã là đầu hè, nhưng cô ấy vẫn mặc một bộ quần áo dài tay màu đen, khiến người khác bất giác tưởng rằng mùa đông vẫn chưa qua. Tóc cô ấy đen dài, nhưng lại che phủ đi toàn bộ khuôn mặt, trông có phần hơi khó coi.

“Tên của tôi các người không cần biết.” Câu trả lời của cô ấy càng lạnh lùng hơn.

“Vậy cứ gọi cô là Sadako nhé, dù sao hai người cũng không khác nhau là mấy.” Nhà leo núi Sử Đan châm chọc nói, cái tên Sadako này rất hợp với cô ấy nhưng e là chẳng có người con gái nào chịu chấp nhận việc này cả.

(*Sadako là ma nữ nổi tiếng trong bộ phim kinh dị Ringu hay The Ring, Kể từ khi ra mắt cho đến nay, hình tượng hồn ma Sadako với mái tóc dài thả xõa, lừ lừ chui ra khỏi giếng hoặc màn hình TV luôn gắn liền với sự kinh hoàng, sợ hãi tột độ mà fan kinh dị nào cũng phải nhắc đến.)

“Sadako” Đôi mắt ẩn dưới mái tóc đen dài chợt loé lên, tôi cho rằng cô ấy nhất định sẽ phản bác lại, chẳng ngờ cô ấy lại cúi thấp đầu nói: “Lạy Chúa, xin hãy tha thứ cho họ, vì họ không biết việc họ làm.”

“Được rồi, người tiếp theo.” Sử Đan thiếu kiên nhẫn giục.

“Tôi tên Đường Khả, là người chuyên vẽ tranh biếm hoạ.” Đường Khả đã dùng thân phận giả, xem ra thật sự là kẻ nằm vùng. Nhưng những người trước mặt tôi trông có vẻ rất bình thường, ngoại trừ cái người được gọi là Sadako đó ra, tôi không nhìn thấy ai đáng sợ hơn nữa. Buổi tụ họp lần này thật sự nguy hiểm sao? Tôi bắt đầu có chút hoài nghi.

“Tôi là Cao Băng Kiếm, bác sĩ ngoại khoa.” Người vừa lên tiếng là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, giọng của anh ta rất trầm tĩnh, nhưng lại rõ ràng dõng dạc, quả thật rất phù hợp với nghề nghiệp của mình.

“Đến lượt tôi rồi.” Tôi vội chiếm spotlight nói, “Cho phép tôi được trịnh trọng giới thiệu, trang web linh dị nổi danh khắp thiên hạ, người được mệnh danh là Chân ca, Chân hán tử, Giản Chân thuần khiết kiên cường của các vị, chính là tôi đây.”

Mọi người đều đáp lại tôi bằng một biểu cảm ngơ ngác, giáng một đòn cực mạnh vào sự tự tin của tôi, xem ra mức độ phổ biến của trang web do tôi tạo ra cần phải được cải thiện gấp mới được.

“Người đã đến đủ hết chưa? Có phải nên bắt đầu buổi tiệc rồi không?” Đường Khả đột nhiên hỏi.

Mọi người đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn sang Lão Yên, Lão Yên lật đật xua tay nói: “Này, các người nhìn tôi làm gì? Tôi có phải là chủ buổi tiệc đâu.”

“Không phải chủ bữa tiệc vậy ông chào hỏi mọi người nhiệt tình như vậy làm gì?” Tiết Nhu lấy làm lạ hỏi, tôi cũng giật mình kinh ngạc, bọn họ ở chỗ này lâu như vậy lẽ nào còn chưa biết rõ chủ nhân nơi này là ai sao?

“Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.” Lão Yên cười ngượng ngùng, nhất định là bình thường ông ấy quen làm người chủ trì hôn lễ rồi.

“Vậy rốt cuộc ai mới là chủ của ngôi nhà này?” Ánh mắt của bác sĩ Cao Băng Kiếm quét qua mặt tất cả mọi người, nhưng ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, không một ai thừa nhận mình chính là chủ nhân của bữa tiệc.

Đúng ngay lúc này, bên tai lại truyền đến một tiếng chuông, trong lòng mỗi người đều bất giác giật mình hoảng hốt. Sau đó “phụt” một tiếng, tất cả đèn trong phòng khách đều tắt ngấm.

“Aaaaaa…..” Tiếng hét đầu tiên là của một cô gái, kế đến là nhiều giọng nói hỗn loạn chen vào như “Ai tắt đèn vậy?, “Làm cái quái gì thế?”, nhưng lại không có ai trả lời được câu hỏi của bọn họ, chỉ có tiếng chuông càng lúc càng dồn dập hơn.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, chứng sợ bóng tối chết tiệt đó lại bắt đầu phát tác rồi, ngay lúc này đột nhiên có một người túm lấy tay tôi, theo bản năng tôi suýt chút nữa đã đấm cho hắn ta một cú, may mà người đó kịp lên tiếng: “Cẩn thận bảo vệ Tiết Nhu.”

Tôi vừa nghe thế, tâm trạng hoảng loạn lập tức dịu đi không ít, thật sự ở chỗ này người cần được bảo vệ nhất chính là Tiết Nhu.

“Đồ ngốc, cậu ở đâu?” Tôi hét gọi cô ấy.

“Nhỏ tiếng thôi, lỗ tai bị cậu hét sắp điếc luôn rồi đây!” Hoá ra Đường Khả đã kéo Tiết Nhu đến bên cạnh tôi rồi, trong bóng tối ba người chúng tôi đứng bên cạnh nhau, áp lực trong lòng tôi dần được nới lỏng.

“Ting…ting…” Tiếng chuông vang đến hồi thứ chín thì dừng lại, sau đó một tia sáng đột ngột xuất hiện. Ánh sáng ấy từ từ khuếch tán ra, cuối cùng chúng tôi cũng có thể nhìn rõ cánh cửa màu đen kia đã được mở ra. Sau cánh cửa là một căn phòng, bên trong phòng bày một chiếc bàn tròn màu đen rất có phong thái, xung quanh có mười chỗ ngồi, trước mỗi chỗ ngồi đều đã được thắp sẵn một ngọn nến.

Vừa thấy có ánh sáng, Đường Khả lập tức rời khỏi chúng tôi. Mọi người đều bị ánh nến thu hút bước chân vào căn phòng đó hệt như đám thiêu thân đuổi theo ánh sáng.

“Ồ, bên trên có tên của chúng ta.” Lão Yên là người đầu tiên phát hiện ra trên mỗi vị trí ngồi đều có một tấm thẻ gỗ màu đen kích cỡ chỉ bằng một tấm danh thiếp, bên trên viết “Chỗ ngồi của XXX”

“Đây là căn phòng mà chủ nhân ngôi nhà đã chuẩn bị cho chúng ta đúng không?” Tiết Nhu là người ngồi xuống ghế đầu tiên.

Mọi người cũng tuần tự ngồi vào chỗ của mình theo bảng tên đặt trên bàn, tôi rất muốn đến ngồi bên cạnh Tiết Nhu, nhưng đáng tiếc chỗ ngồi của tôi lại ở phía đối diện cô ấy, là vị trí cách xa cô ấy nhất.

Chu Tử Nhược cầm bảng tên của mình lên nhìn nhìn, sau đó cau mày nói: “Mọi người có thấy tấm thẻ này kỳ lạ thế nào không? Giống như là….”

Anh ta còn chưa kịp nói hết, Tiết Nhu đã chen vào: “Giống như là bài vị vậy! Bài vị của Tiết Nhu, ha ha, buổi tiệc này rốt cuộc cũng có chút cảm giác rồi.”

Đây vốn chỉ là lời đùa giỡn không đáng kiêng kị nhưng sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi, tục ngữ nói, ban ngày không buôn chuyện người, tối đến không kể chuyện ma. Bầu không khí trong căn phòng này vốn đã nhuốm màu kỳ quái, cô ấy lại ở đây nói chuyện về “bài vị” khó trách khiến cho người ta bị kích động.

“Ở đây cũng có chút mùi kỳ lạ.” Ô Lệ khịt mũi nói.

“Khứu giác của cô khá nhạy đấy.” Cao Băng Kiếm gật đầu nói, “Đây là mùi formalin trộn lẫn với vật bị thối rữa, nhưng mùi của nó đã nhạt đi rất nhiều rồi. Tôi cá là căn phòng này mười mấy năm trước đã từng chất đầy những mẫu thí nghiệm sinh vật, hoặc là…..xác chết.”

“Ôi.” Ô Lê sợ hãi đến nỗi lập tức lấy tay lên che miệng, những người còn lại đều im bặt, ngay cả người nói nhiều như Tiết Nhu giờ đây cũng không dám lên tiếng.

“Cho dù là nhà xác cũng không sao cả.” Cao Băng Kiếm cười cười, “Hồi còn học đại học, có khoảng thời gian một ngày ba bữa tôi đều ăn trong phòng giải phẫu, so với mùi của những cái xác thối rữa ở đó, formalin cũng không tệ lắm.”

“Anh đừng nói nữa.” Tiết Nhu đưa tay lên che miệng mình lại, những cô gái khác dường như cũng đang muốn nôn.

“Sợ thì đừng đến đây.” Sử Đan bày ra vẻ mặt khinh thường nói, “Đây vốn dĩ là một buổi tụ họp để bàn về những chuyện kỳ quái, nhà xác cũng rất tốt, tôi thích loại cảm giác này.”

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, có phải nên bắt đầu buổi tiệc rồi không?” Chu Tử Nhược thiếu kiên nhẫn nói.

“Tổng cộng có mười chỗ ngồi, chúng ta đã ngồi đầy hết rồi, vậy chủ nhà ngồi đâu?” Đường Khả bất chợt hỏi.

“Đúng vậy, chỉ có chúng ta vậy buổi tiệc này làm sao bắt đầu được?” Những người khác cũng nháo nhào bàn luận.

Tôi bình tĩnh quan sát từng người, rốt cuộc người điều khiển buổi tiệc có nằm trong số những người này hay không, hay hắn ta đang nấp trong bóng tối quan sát chúng tôi? Cuối cùng tôi cảm thấy phương diện thần bí của buổi tụ họp này đang dần lộ ra rồi.

“Lão Yên, quyển sổ trước mặt ông dùng để làm gì vậy, không phải là thực đơn chứ?” Tiết Nhu nghi hoặc hỏi.

Đó là một quyển sổ màu đen, bề ngoài quả thực giống với một cuốn thực đơn, mọi người đều đã nhìn thấy từ lâu chỉ là ai nấy đều nghĩ rằng chủ nhân của ngôi nhà này chưa đến, bọn họ cũng không muốn động chạm linh tinh vào đồ vật trên bàn.

“Nếu đã không có ai đứng ra làm chủ, vậy thì để tôi xem thử xem.” Lão Yên cười sau đó cầm quyển sổ lên, vừa hay tôi đang ngồi bên cạnh ông ấy cho nên cũng nhướn người qua xem thử.

Bìa sổ có lẽ làm bằng da thật, thoạt nhìn có cảm giác rất lâu đời, bên trên còn in hình một người khổng lồ đang đứng trên mặt đất giơ hai tay ra chống trời. Lòng tôi chợt chấn động, nhớ đến ý nghĩa của từ Công Hội mà giáo sư Cổ đã nói với tôi hôm trước, bức tranh này không phải đang diễn tả hình dáng của chữ “Công - 工” sao?

“Chương trình đầu tiên của buổi tụ họp.” Lão Yên mở trang đầu ra sau đó bắt đầu đọc, “Mời những người tham gia ký tên của mình lên các trang giấy tương ứng, sau đó kể lại một câu chuyện đáng sợ và kỳ lạ nhất từ trước đến giờ mà mình từng gặp phải.”

“Ồ, chỗ này còn có một cây bút.” Lão Yên lấy một cây bút máy kiểu cổ điển ở giữa quyển sổ ra.

“Có chút thú vị rồi.” Sử Đan hào hứng nói, “Tôi thích những kiểu sắp xếp thần bí thế này, ai là người bắt đầu trước đây?”

“Nếu tôi đã được xếp vào ghế đầu, vậy thì tôi cũng không khiêm tốn nữa, để tôi bắt đầu trước cho!” Lão Yên cầm bút ký tên của mình một cách ngay ngắn lên tờ giấy trắng ở trang đầu tiên.

“Ồ, mực trong cây bút này có màu đỏ.” Lão Yên hơi ngạc nhiên nói, “Màu đỏ là một màu sắc khá mâu thuẫn, trong quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, nó tượng trưng cho sự nhiệt tình và là điềm báo may mắn. Nhưng màu đỏ cũng đại diện cho máu, thấy máu nghĩa là có chết chóc và xui xẻo. Nhìn thấy màu đỏ này khiến tôi nhớ đến câu chuyện khủng khiếp đã xảy ra từ một lễ cưới nọ.”