Đêm Tiệc Mười Người

Chương 6: Âm Hôn



Mọi người hết sức chăm chú lắng nghe Lão Yên kể chuyện, nào ngờ ông ấy lại nhắc đến một vấn đề: “Khoảng thời gian trước, trên mạng có lan truyền một bức ảnh nghe nói là ảnh minh hôn, không biết mọi người đã từng thấy qua chưa?”

“Tôi biết!” Tiết Nhu giành trả lời trước, “Người ta nói bức ảnh đó được chụp vào những năm đầu thời Dân Quốc, cô dâu là con gái của một địa chủ giàu có, vốn dĩ được đính hôn với một anh chàng đẹp trai trong làng, chẳng ngờ còn chưa kịp thành thân thì cô ấy đã mắc bệnh rồi qua đời. Cha của cô dâu không muốn con gái mình sau khi chết phải chịu cảnh cô đơn quạnh quẽ liền bắt ép kẻ xui xẻo kia phải thành thân với thi thể con gái của mình. Lúc chụp bức ảnh kia, cô dâu đã chết được sáu ngày, cho nên mắt của cô ấy mới trợn ngược lên, khoé miệng còn có máu, hai chân cô ấy không chạm đất bởi vì cả cơ thể đều đang được chống đỡ bằng một khung gỗ. Câu đối ở phía sau lưng họ có viết dòng chữ chuyên dành cho người đã chết xem. Nghe đâu có người còn có thể nhìn thấy một cái đầu lâu kì quái ẩn trong bóng tối phía sau câu đối ấy….Chà, thật đáng sợ!”

“Ừm..” Lão Yên gật đầu, vốn dĩ ông ấy chỉ muốn thể hiện một chút mà thôi, nào ngờ Tiết Nhu vừa mở miệng đã gần như kể hết câu chuyện mà ông đang định kể luôn rồi.

Tôi vốn cho rằng đã đến lúc Lão Yên phải tắt đài, chuyện về bức ảnh minh hôn cũ rít như vậy mà ổng ấy vẫn đem ra kể trong buổi tụ hợp thế này, thật khiến người ta thất vọng khôn cùng.

“Đây đều là những chuyện xảy ra vào ban ngày lúc tổ chức hôn lễ, nhưng có ai biết được buổi tối khi đưa vào động phòng sẽ xảy ra chuyện gì chứ?” Lão Yên đột ngột chuyển chủ đề, lập tức đã thu hút được sự chú ý của mọi người.

Lão Yên nhìn thấy mọi người đều đang đợi nghe mình kể tiếp, thế là bèn mỉm cười nói: “Thật ra tôi cũng không biết! Bởi vì câu chuyện về bức ảnh minh hôn đó là giả, nó chỉ là một bức ảnh lịch sử trên trang bìa tạp chí National Geographic được chụp năm 2002 mà thôi, hơn nữa cặp đôi trên ảnh đều là người sống.”

“Xì….” Ngay lập tức đã có người bất mãn kêu lên một tiếng, “Thế nhưng…” Lão Yên đột nhiên nhấn giọng, “Câu chuyện mà tôi sắp kể đây lại là chuyện có thật, hơn nữa nó còn ly kì và đáng sợ hơn chuyện về bức ảnh minh hôn kia gấp nhiều lần.”

“Chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước.” Ánh mắt của Lão Yên dần trở nên xa xăm, “Khi đó, đừng nói là tôi chưa kết hôn, thậm chí ngay cả việc bên dưới lớp quần áo của phụ nữ có gì tôi cũng đều không biết. Khi đó xã hội không cởi mở như bây giờ, những phim giáo dục giới tính như “Sắc Giới” cứ lên mạng là có thể xem được, những đứa trẻ mới lớn bọn tôi hoàn toàn chỉ được khai sáng kiến thức bằng việc nghe lén mỗi khi có nhà nào đó động phòng kết hôn, he he, bây giờ ở thành phố mà làm vậy có thể bị coi là phạm pháp đấy. Thế nhưng đối với người ở vùng quê như chúng tôi khi đó thì đây là quy tắc do tổ tiên đặt ra, người đến nghe lén cô dâu chú rể động phòng càng nhiều thì đám cưới ấy lại càng náo nhiệt.

“Nói ra có hơi mất mặt, hồi đó thật sự cả ngày tôi đều mong mỏi chờ trong làng có người đám cưới, đèn trong phòng tân hôn vừa tắt, rèm cửa thả xuống, sau đó là một loạt những âm thanh ám muội truyền đến, một đám con trai mới lớn nhao nhao đứng ngoài cửa nghe lén, hệt như bị móng vuốt sắc nhọn của loài gà cào vào lồng ngực vậy. Chúng tôi thật sự rất muốn vén rèm lên, để nhìn rõ xem bên trong đang làm gì.”

“Có điều tôi cũng biết chuyện này chỉ có thể là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, nào ngờ sau đó thật sự có một lần để cho tôi nhìn thấy.” Giọng nói của Lão Yên không mang theo một chút vui sướng nào khi ý đồ xấu của mình đã thành hiện thực, ngược lại mang cảm giác hoảng sợ cùng cực.

“Hôm đó, tôi cùng đám bạn của mình đang hái lê dại dưới bờ sông, bỗng nghe thấy xa xa truyền đến tiếng kèn sona, sau đó tôi nhìn thấy trên bờ sông có một đội rước dâu đang từ từ tiến đến gần.”

“Kiệu hoa đen! Không biết là ai đã hét lên, những đứa bạn kia của tôi đứa nào đứa nấy đều như khỉ gặp phải hổ vậy, liều mạng trèo lên ngọn cây cao nhất. Tôi thì không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của họ khiến tôi đâm ra sợ theo, chỉ biết đứng trơ ra dưới gốc cây không nhúc nhích.”

“Kiệu rước dâu càng lúc càng tiến lại gần, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc kiệu này không phải màu đỏ, mà nó được bọc kín bằng một tấm vải lụa đen. Lúc kiệu hoa đi qua trước mặt chúng tôi, mấy đứa bạn tôi đều ôm chặt lấy gốc cây khô cằn, không dám thở mạnh. Đợi đến khi chiếc kiệu đã đi thật xa, tôi mới gom hết can đảm hỏi: “Anh Cẩu tử, sao chiếc kiệu hoa ban nãy lại có màu đen?”

“Đó là âm hôn.” Cẩu tử làm ra vẻ mặt thần bí nói với tôi.

“Âm hôn là cái gì?” Tôi lại hỏi.

“Chính là, người ngồi trong kiệu vừa nãy là người chết đấy. Mẹ tao nói rồi, bất kể khi nào cũng không được để đầu người chết cao quá đầu người sống, nếu như để người chết đè đầu thì nửa đêm linh hồn của họ sẽ xuất hiện ở đầu giường ám chúng ta.”

Tôi vừa nghe đến câu này, ngay lập tức sợ hãi đến oà khóc tại chỗ. “Anh Cẩu tử, anh nói bậy, người chết còn có thể kết hôn sao?” Ngay lúc này tôi thật sự hy vọng anh ấy chỉ hù doạ mình mà thôi.

“Nếu không sao gọi là âm hôn?” Cẩu tử nghiêm mặt nói với tôi, “Biết con trai của thím Dung không? Người chết vào hai năm trước đấy, thím Dung vẫn luôn nghĩ đến việc muốn tìm một mối âm hôn cho con trai mình, vừa hay mấy hôm trước có cô con gái nhà họ Dương ở thôn Liễu bị bệnh qua đời, bà ấy liền tìm đến, hai nhà bàn chuyện kết âm hôn xong xuôi rồi, chẳng phải hôm nay đã khiêng cô dâu vừa mới chết đến đây rồi sao.”

“Vậy phải làm sao mới được đây?” Tôi vô cùng hoảng loạn, tất cả bọn họ đều trèo lên cây, chỉ có mình tôi là đứng thấp hơn chiếc kiệu đen đó, vậy chẳng phải tối nay con ma đó sẽ chỉ đến tìm một mình tôi thôi ư? Tôi cho rằng bản thân chết chắc rồi, nhưng câu tiếp theo của Cẩu tử đã cho tôi một tia hy vọng.

“Chỉ có một cách có thể hoá giải được, chính là nghe-quỷ-động phòng, Cẩu tử nhấn mạnh từng chữ một, “Buổi tối cô dâu đã chết cùng với bài vị của chú rể sẽ được đưa vào động phòng, mày chỉ cần lén mò vào, sau đó đi đến bên cạnh xác của cô dâu, chỉ cần mày lật xác cô dâu rồi đè lên người cô ta, sau này cô ta sẽ không dám ám mày nữa.”

Tôi lập tức liều mạng lắc đầu, bình thường tôi vừa trông thấy người chết thì đã vô cùng sợ hãi rồi, Cẩu tử còn bảo tôi nửa đêm bước đến chỗ xác chết đó nữa, tôi liền nói tôi không dám, đánh chết tôi cũng không dám!

“Vậy mày đợi chết đi! Chỉ cần con ma đó theo ám mày mười đêm, ba hồn bảy vía của mày đều sẽ bị nghiền nát, cái mạng nhỏ của mày cũng không giữ được nữa!”

“Ở quê thời đó, âm hôn cũng được bày tiệc linh đình hệt như kết hôn thông thường vậy, tất cả mọi người trong làng đều được mời, nhà tôi cũng không ngoại lệ. Trong bữa tiệc, tôi hoàn toàn không có tâm trạng để ăn uống, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến những lời mà Cẩu tử đã nói. Cô dâu mới chết kia ngồi ở chính giữa nhà, gương mặt được che phủ bởi một tấm khăn đen, tấm khăn trùm đầu đó hình như đang di chuyển, tôi sợ đến nỗi không dám liếc mắt nhìn thêm nữa.

Sau khi tiệc tàn, bởi vì không thể náo tân phòng như hôn lễ bình thường cho nên mọi người đều ra về hết cả. Tôi lặng lẽ trốn ở phía sau cửa sổ nhà thím Dung, tim đập loạn xạ. Mặc dù tôi rất sợ người chết, nhưng tôi càng sợ bị ma ám mười ngày sau đó bị bắt ba hồn bảy vía đi hơn, cho nên bất kể thế nào, đêm nay tôi cũng phải áp chế con ma này.

Không bao lâu sau tôi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, kèm theo tiếng thở hổn hển, tôi biết nhất định là có người đang khiêng xác cô dâu vào động phòng rồi. Một lúc sau, tôi lại nghe thấy tiếng thím Dung nói: “Cậu ra ngoài đi, tôi cởi quần áo cho cô dâu.”

Sau đó, tôi nghe bên trong có tiếng sột soạt, còn có tiếng thím Dung đang lẩm bẩm một mình, đại khái là “Con trai ngoan của mẹ, mẹ đã cưới vợ cho con rồi đây.”

Nghe những người trong bữa tiệc nói, cô con gái nhà họ Dương này trông rất xinh đẹp, cô ấy cởi hết quần áo ra sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ? Tôi nhịn không được lại lén đưa mắt lại sát cửa sổ nhìn, chỉ thấy thím Dung thật sự đang cởi quần áo cho cô ấy, có lẽ do cô dâu mới chết chưa bao lâu, cơ thể vẫn còn mềm mại, lúc cởi đồ tôi có thể nhìn thấy phần thịt trên bầu ngực cô ấy hơi lắc lư nhẹ. Đời này của tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ như vậy, điều này khiến tim tôi suýt chút nữa thì nổ tung.”

Những người đàn ông nghe đến đây đều nở nụ cười tỏ ý ngầm hiểu, nhìn trộm phụ nữ khoả thân đã đủ kích thích rồi, nếu như còn là một xác chết xinh đẹp thì lại càng kích thích hơn nữa. Trong lúc ngó nghiêng xung quanh, tôi lại thấy Tiết Nhu đang trừng mắt nhìn mình một cách giận dữ.

“Sau khi thím Dung ra ngoài, trong phòng tân hôn chỉ còn lại thi thể cô dâu đang nằm trên giường, ánh lửa trên ngọn đèn màu đỏ tươi đang nhảy múa, phản chiếu lên người cô dâu mới như thể cô ấy vẫn còn sống vậy. Tôi thu hết can đảm cạy cửa sổ trèo vào, đi đến trước giường, trước tiên là thầm khấn vái trong lòng mấy câu, ý tứ chính là, tôi vốn không muốn mạo phạm cô, chỉ là không muốn bị cô theo ám chết mà thôi. Sau đó, tôi nhấc chân bước lên giường.”

“Lúc tôi bước ngang qua thi thể, đột nhiên tôi lại nảy ra một suy nghĩ sai lầm, đó là muốn nhìn thấy cô ấy rõ hơn một chút, quả nhiên….” Mặt Lão Yên lộ ra vẻ hối hận không kịp, tâm tình của mọi người vừa mới thả lỏng lúc này lại bắt đầu nhốn nháo.

“Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, hai má bầu bĩnh, miệng như quả anh đào, tôi nhìn đến thất thần, chân vô tình giẫm phải một thứ gì đó vừa trơn vừa cứng. Tôi nhìn lại, hoá ra là bài vị của con trai thím Dung. Trong lúc hoảng sợ, tôi liền trượt chân té ngã, cả người vừa hay đè lên xác cô dâu.”

“Cơ thể tôi áp sát vào thân thể trần truồng của cô ấy, không thể nói rõ loại cảm giác đó là lạnh hay là nóng nữa, sau đó mắt của cô ấy…..đột nhiên mở ra!” Giọng của Lão Yên đột nhiên tăng cao đến hai quãng tám, Ô Lệ bị doạ đến mức khẽ kêu lên một tiếng, còn Sadako thì lại không ngừng niệm gì đó trong miệng.

“Đó là ảo giác của ông sao?” Sử Đan nhàn nhạt hỏi.

“Ảo giác?” Lão Yên cười khổ, “Nếu như là ảo giác thì thật tốt, bộ dạng mở to mắt của cô ấy vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi đến tận bây giờ. Tôi nghe có người nói, đôi mắt của một người lúc sắp chết sẽ giống như một chiếc máy ảnh vậy, có thể chụp lại mọi thứ mình nhìn thấy vào giây phút cuối cùng và lưu giữ lại vĩnh viễn. Tôi nghĩ bộ dạng của mình nhất định cũng đã bị cô ấy chụp lại rồi, cho nên cô ấy mới nhìn chằm chằm tôi không buông.”

“Sau đó thì sao?” Tôi cố truy hỏi, câu chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc ở đó.

“Sau đó, tôi vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng tay chân dường như đã biến thành cục bông vậy, mềm nhũn không còn chút sức lực. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy….khuôn mặt cô ấy đang vặn vẹo.” Lão Yên che mắt mình lại, như thể cảnh tượng khủng khiếp đó đang xuất hiện trước mắt ông ấy vậy.

“Khuôn mặt cô ấy vặn vẹo trở nên rất khó coi, trong cổ họng còn phát ra tiếng khò khè, tay của cô ấy từ từ đưa lên, sờ vào mặt tôi. Xác chết sống dậy rồi! Tôi biết chỉ cần tay của cô ấy sờ đến cổ tôi, tôi nhất định sẽ bị cô ấy bóp chết! Trong lúc cấp bách, tôi chợt nhớ đến một cách xua đuổi ma quỷ truyền thống, tôi vội vàng cắn đầu lưỡi của mình, sau đó phun máu lên mặt cô ấy.

Cô ấy khẽ lắc đầu né tránh, như thể thật sự rất sợ máu của tôi vậy, ngay khi đầu lưỡi bị cắn rách cơ thể tôi cũng hồi phục lại sức lực như trước, tôi vội vã nhảy xuống giường bỏ chạy thục mạng. Vừa ra khỏi cửa, tôi liền đụng phải thím Dung lúc này cũng đang vội vã bước vào, tôi chẳng thèm giải thích tiếng nào, lập tức quay đầu bỏ chạy, ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét như tiếng mổ lợn của thím Dung phát ra sau lưng mình.

“Đêm đó trở về nhà tôi liền phát sốt, nằm mê man trên giường bảy tám đêm liền. Sau khi tỉnh lại tôi mới biết, vốn dĩ theo tục lệ về âm hôn, cô dâu phải ở trong nhà ba ngày mới đem đi chôn cất, nhưng ngay ngày hôm sau thím Dung đã vội vã chôn thi thể cô dâu rồi. Hơn nữa vào cái đêm mà tôi bỏ chạy đó, rất nhiều người đều nghe thấy tiếng khóc lóc và tiếng hét thất thanh của thím Dung nhưng không một ai dám đến xem thử cả.”

“Lúc đưa tang không xảy ra chuyện gì khác sao?” Cao Băng Kiếm, người vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên cất tiếng hỏi.

“Lúc chôn cất, những người khiêng quan tài đều nói rằng họ đã nghe được tiếng động ở bên trong, mấy ngày sau có người đi ngang qua mộ cũng nghe thấy trong mộ có tiếng người, sau đó cũng không còn ai dám lui tới nữa. Nhiều năm trôi qua, chuyện này cũng đã dần trôi vào quên lãng rồi, nhưng trước sau nó vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong lòng tôi. Đêm nay kể ra chuyện này cũng xem như là chấm dứt gánh nặng trong lòng rồi!”

“Hết rồi?” Cao Băng Kiếm hỏi.

“Hết rồi!” Lão Yên thở dài một hơi, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, kể xong câu chuyện này giống như là đánh xong một trận chiến sinh tử vậy.

“Nhưng tôi cảm thấy, ông vẫn chưa kể ra đoạn thật sự đáng sợ trong câu chuyện này.” Lời này của Cao Băng Kiếm khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, tôi và Đường Khả đưa mắt nhìn nhau, biết được cậu ấy cũng đoán ra rồi.

“Chỗ nào chứ?” Lão Yên cười, nhưng ai nấy đều nhìn ra được nụ cười đó có bao nhiêu gượng gạo, ánh mắt ông ấy tràn ngập nỗi sợ hãi không thể che giấu.

“Thật ra cô gái đó vẫn còn sống!” Cao Băng Kiếm bình tĩnh nói ra đáp án, “Có lẽ cô ấy chỉ rơi vào trạng thái hôn mê sâu giả chết mà thôi, cho nên dù không sờ được mạch đập và hơi thở của cô ấy, nhưng cơ thể vẫn mềm mại. Nếu như thật sự đã chết, thi thể sau mười hai tiếng đã hoàn toàn cứng đờ rồi.”

“Sau khi bị cơ thể ông đè lên kích động đến bản thân, cô ấy đã tỉnh lại. Nhưng thím Dung đó vì muốn hoàn thành lễ âm hôn, đã đóng người sống vào trong quan tài, chôn sống cô ấy. Cô ấy đã vật lộn trong chiếc quan tài tối đen và chịu ngột rất lâu, cuối cùng chết trong tuyệt vọng.”

“Vốn dĩ ông có thể cứu mạng cô ấy, tiếc là ông lại không làm vậy.” Giọng của Cao Băng Kiếm hệt như một con dao giải phẫu sắc nhọn vô tình, đem sự tình mổ xẻ một cách sinh động và đẫm máu.

“Không phải như vậy, cô ấy vốn đã là người chết.” Lão Yên luống cuống giải thích, nhưng mọi người đều nhìn ông bằng một ánh mắt lạnh lẽo, cuối cùng ông ấy chịu không nổi nữa, đứng dậy hét lớn: “Khi đó tôi chỉ là một đứa trẻ, tôi hiểu cái gì chứ? Hơn nữa cậu cũng không có mặt ở đó, cậu dựa vào đâu khẳng định như vậy?”

“Tôi chỉ dựa theo chuyên môn của mình mà suy đoán thôi, cũng có thể sự thật không phải như vậy.” Cao Băng Kiếm cười một cách nhã nhặn, “Tôi thấy, hay là đến lượt người tiếp theo đi!”

Cuốn sổ màu đen được truyền đến tay cô gái trầm lặng là Ô Lệ, có lẽ cô ấy là người nhát gan nhất trong số mười người ở đây, tôi nghĩ mãi cũng không ra tại sao cô ấy lại muốn tham gia một buổi tụ họp mạo hiểm như thế này nữa.

Sau khi ký tên mình lên quyển sổ, cô ấy ngẩng đầu nhìn ngọn nến trước mặt mình rồi nói: “Trước mặt mỗi chúng ta đều có một ngọn nến, nếu một trong số chúng tắt đi thì chuyện gì sẽ xảy ra?”