Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 42



Mạc Tiêu Tiêu cứng đờ cả người, toàn bộ ngốc lăng nhìn Liễu Khinh Huyền, mờ mịt nói

"Em vừa nãy nói chị thích Cảnh Nhan sao?"

Liễu Khinh Huyền sớm đã đoán được Mạc Tiêu Tiêu sẽ giả ngu, ý cười vẫn giữ nguyên xi trên mặt, thong thả lấy ra di động bấm vào một điểm trên màn hình

"...Lúc trước nếu không phải tại chị thích Cảnh Nhan, thì em căn bản cũng đâu có chú ý tới cô ấy! Em là yêu ai yêu cả đường đi mà..."

Mạc Tiêu Tiêu: "..." cư nhiên chơi trò ghi âm.

"Chị cư nhiên đi ghi âm?" Mạc Tiêu Tiêu cả người chết lặng, hoàn toàn không nghĩ tới Liễu Khinh Huyền sẽ kỹ tính tới mức này.

"Vô tình bấm trúng, chị cũng không nghĩ sẽ lại có tác dụng"

"Gạt người. Ghi âm là ứng dụng có thể tùy tiện bấm trúng sao?" Những lời này của Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu một chữ cũng không tin được.

"Cái này cũng không phải là file ghi âm, mà là mở camera trượt qua video quay" Liễu Khinh Huyền nhẹ nhàng chỉnh lại, cầm điện thoại quơ trước mặt Mạc Tiêu Tiêu một vòng, "Không tin, chính em xem. Hiện giờ toàn là điện thoại giải khóa bằng vân tay, vừa lúc mở khóa màn hình liền tiến thẳng đến ứng dụng camera, mở ra chương trình quay video. Cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, đúng không?"

Mạc Tiêu Tiêu suy nghĩ lời Liễu Khinh Huyền nói một lúc sau, cũng tán đồng gật gật đầu "Cũng đúng". Lúc trước bỏ di động trong túi, không phải cũng từng vô ý mở khóa tiến thẳng vào màn hình ứng dụng sao!

Mà khoan, cô đang làm gì đây? Thời điểm này không phải là cần suy nghĩ tìm cách nào đem câu nói hớ ban nãy lướt qua đi sao? Cái gì mà bị Liễu Khinh Huyền kéo tới chuyện vô tình giải khóa màn hình này nọ các loại tầm phào như vầy? Mạc Tiêu Tiêu còn chưa thoát khỏi cảm xúc ão não phiền muộn thì đã nghe bên tai vang lên tiếng nói thanh lãnh quen thuộc của Liễu Khinh Huyền.

"Cho nên, bây giờ có thể giải thích được chưa. Giải thích một chút, chị thích Cảnh Nhan từ hồi nào?" Liễu Khinh Huyền khẽ cười, tiếng cười vừa mê người vừa cực kỳ nguy hiểm. "Trước đây hình như chị chưa từng đề cập tới hai chữ Cảnh Nhan với người khác bao giờ"

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Đối diện với đôi mắt trong veo xuyên thấu nhân tâm của nàng, cả người Mạc Tiêu Tiêu đều ngây dại.

"Cái này...cái kia..." Mạc Tiêu Tiêu ấp a ấp úng một hồi, trái tim đều như treo ngang, "Nếu em nói, là, là em nằm mơ thấy. Chị sẽ tin sao?"

"Chị tin" Liễu Khinh Huyền thở dài một hơi, lưu quang trong ánh mắt dao động phức tạp khiến Mạc Tiêu Tiêu không sao hiểu được, "Tiêu Tiêu nói cái gì, chị cũng sẽ tin. Trở về đi, chị có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút"

"A?" Mạc Tiêu Tiêu ứng thanh, không hiểu sao có chút thất hồn lạc phách.

Rõ ràng là, đã che che lấp lấp lướt qua rồi, Liễu Khinh Huyền cũng không tiếp tục truy cứu, nhưng vì sao cô lại không có chút cảm giác nào nhẹ nhõm được đâu, ngược lại trên lưng vẫn cứ như còn sót lại nghìn cân gánh nặng?

Ấm áp ái muội dần dần bị không khí lạnh lẽo lấn át. Hai người tuy vẫn như trước đây, sánh vai bước rất gần bên nhau nhưng hai trái tim dường như cách một bờ vực thẳm, vô luận thế nào cũng không có cách nối liền với nhau được.

Mạc Tiêu Tiêu thật chán ghét cái loại cảm giác này. Nhiều lần muốn tìm cái đề tài nói chuyện để phá bỏ bầu không khí đang sắp kết băng, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt thủy chung thẳng tắp nhìn phía trước đường của Liễu Khinh Huyền, ngôn ngữ của cô lại kẹt ở cuống họng. Dù cho có chuẩn bị tốt bao nhiêu, dù cho cô nỗ lực bao nhiêu cũng đều phun không ra nửa chữ. Mạc Tiêu Tiêu chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi sương giá tự nó tan bớt, dũng khí của cô dường như cũng rơi rớt ở chỗ nào, tâm can dần dần biến lạnh.

Liễu Khinh Huyền giận!

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui hết N phương thức xong, Mạc Tiêu Tiêu suy sụp cúi đầu. Không giống ngày trước đánh đánh nháo nháo, ghen tuông đùa giỡn, lần này Liễu Khinh Huyền là thật sự giận. Nhưng mà...

Nhưng mà nàng giận cái gì vậy?

Mạc Tiêu Tiêu nghĩ không ra.

Giận cô để ý đến Cảnh Nhan?

Giận cô gọi Cảnh Nhan là nữ thần?

Giận cô buộc miệng nói bừa khen ngơi Cảnh Nhan mấy câu lúc trước?

Mạc Tiêu Tiêu không nắm trúng trọng tâm vấn đề, cũng không cách nào nghĩ tới Liễu Khinh Huyền để ý là chuyện khác kia, chuyện mà cô dự định chôn dưới đáy lòng cả đời, chuyện có quan hệ với bí mật của tiền kiếp.

Nhiệt độ không khí vẫn duy trì ở mức thấp cho đến tận khi cả hai đã về đến ký túc xá cũng không khởi nhiệt chút nào. Nhìn vẻ mặt lạnh tanh như cũ của Liễu Khinh Huyền, tâm tình Mạc Tiêu Tiêu nát bét, yên lặng mò lấy di động mượn cớ để né tránh xấu hổ, hồi sau mới bỏ xuống chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt cho bình tĩnh lại.

Không nghĩ tới đúng lúc này, Liễu Khinh Huyền vốn dĩ vẫn đang luôn im lìm trầm mặc lại vươn tay, cầm lấy cổ tay Mạc Tiêu Tiêu

"Chị có chuyện muốn nói với em"

Vừa nói, Liễu Khinh Huyền vẫn cúi đầu, cả người như bao phủ một tần âm ảnh vô cùng ủ dột.

Nhìn bộ dạng của nàng như vầy, trái tim Mạc Tiêu Tiêu như rơi xuống đáy vực, không hiểu sao lại có cảm giác khủng hoảng dâng trào lên, thanh âm cũng không khắc chế được run rẩy

"Chuyện gì vậy?"

"Ngồi xuống trước đã"

"..." Mạc Tiêu Tiêu lặng người, chợt nghĩ tới một khả năng, vội tránh thoát cái nắm tay của Liễu Khinh Huyền mà nhanh chóng nói. "Khoan đã, ta đi WC trước, có chuyện gì lát nữa nói sau đi". Vừa dứt câu, liền bay vào phòng tắm.

Liễu Khinh Huyền mới ấp ủ xong cảm xúc, thoắt cái bị bước chạy của Mạc Tiêu Tiêu đá tan tành trăm mảnh.

Tiêu Tiêu đang sợ sao? Nàng chỉ là muốn đổi một câu chuyện, đem khoảng cách giữa hai người lấp đầy lại. Mà Mạc Tiêu Tiêu lại bị dọa cho sợ đến mức này sao?

...

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Mạc Tiêu Tiêu xả một bồn nước lạnh, hai tay vốc nước vỗ vỗ tạt lên mặt, cố gắng đem cảm xúc bất an dìm xuống đáy.

Khẳng định là ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Liễu Khinh Huyền sủng ngươi yêu ngươi như vậy, làm sao mà có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà nói lời chia tay được!

Bình tĩnh một chút, đừng hồ tư loạn tưởng, suy nghĩ bậy bạ.

Mạc Tiêu Tiêu hết lần này tới lần khác tự ám thị mình tới N lần, cuối cùng cũng trấn định được một chút. Cô vươn tay cầm lấy khăn trên giá treo, thấm ướt rồi vắt khô lau đi vết nước trên mặt. Nhìn vào gương một lần nữa cổ động tinh thần cho bản thân xong mới thấp thỏm cất bước đi ra, ngồi lên sofa.

"Chị...hồi nãy ngươi muốn nói cái gì? Hiện tại, nói được rồi đi" Mạc Tiêu Tiêu miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh, nhưng thanh đới run run bán đứng ngụy trang của cô.

Liễu Khinh Huyền: "..."

"Em rất căng thẳng sao?"

"Em? Em đâu có đâu" Mạc Tiêu Tiêu theo bản năng cất cao giọng trả lời, che dấu sự bất an trong nội tâm. "Có cái gì đâu mà căng thẳng?"

"Vậy em ở đây run cái gì?"

"..." Mạc Tiêu Tiêu cường hành chớp mắt, "Em là bị lạnh mới run! Không phải tại căng thẳng"

"Bị lạnh?" Liễu Khinh Huyền nhướn mày, nhổm dậy "Để chị lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao chút"

"Không cần đâu" trạng thái này là đã từ do dự nhảy đến hạ xuống quyết tâm rồi sao? Nhìn thấy cảm xúc của Liễu Khinh Huyền biến hóa trước sau khác biệt, bất an trong lòng Mạc Tiêu Tiêu càng sâu vài phần. Cô đột nhiên tóm lấy tay Liễu Khinh Huyền, cưỡng chế nỗi đau xoắn gập ruột gan suýt nữa trào nước mắt mà giả vờ trấn định, nói: "Chị rốt cuộc muốn nói cái gì thì nói nhanh lên đi. Em có chút buồn ngủ. Chị nói xong, em mới ngủ được"

"Em sao vậy? Chỗ nào khó chịu sao?" Chẳng lẽ thật bị trúng gió lạnh? Vừa nghĩ tới điểm này, Liễu Khinh Huyền lập tức lo lắng mà vươn tay muốn sờ trán Mạc Tiêu Tiêu.

"Em không có sao..." Mạc Tiêu Tiêu vừa mới bị óc suy diễn sâu xa của bản thân quần qua quần lại cho mệt rũ rượi, vẻ mặt thương tâm hết sức, giờ đây nghe Liễu Khinh Huyền ôn nhu dịu dàng quan tâm lo lắng, ủy khuất đang kềm nén dưới đáy lòng phút chốc dâng trào lên như vỡ đê, hốc mắt nóng rực òng ọc nước.

Nhìn thấy nước mắt long lanh trên mặt Mạc Tiêu Tiêu, trái tim Liễu Khinh Huyền như bị bóp nghẹt. Nàng vội đem Mạc Tiêu Tiêu ôm vào lòng vừa vỗ nhẹ sau lưng vừa nhẹ nhàng trấn an, hỏi

"Làm sao vậy? Sao lại khóc? Ai bắt nạt em? Nói chị, chị giúp em đi giáo huấn người đó"

Liễu Khinh Huyền càng an ủi, Mạc Tiêu Tiêu càng cảm thấy buồn không chịu nổi

"Còn có thể là ai. Là chị đó. Chị bắt nạt em"

"???" Liễu Khinh Huyền nghe vậy vẻ mặt mờ mịt, "Chị bắt nạt em như thế nào?" Nàng chỉ muốn làm cho rõ chuyện giấc mộng kia cùng với câu chuyện truyền thuyết nọ mà thôi. Lời còn chưa hỏi ra miệng, sao lại biến thành bắt nạt rồi?

"Là chị bắt nạt em" Thấy Liễu Khinh Huyền không chịu thừa nhận, Mạc Tiêu Tiêu càng đau khổ khóc lên thành tiếng, tới mức trái tim Liễu Khinh Huyền đau sắp bể nát. Liễu Khinh Huyền tức khắc xếp de chịu thua, liên tục xin lỗi

"Được được được. Chị sai rồi" vừa nói vừa đỡ lấy vai Mạc Tiêu Tiêu, khẽ cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô, một đường trượt theo hàng nước mắt đi xuống, kéo dài qua hai bên vành tai. Nhìn thấy mục tiêu phủ một tầng hồng nhuận, Liễu Khinh Huyền nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Mạc Tiêu Tiêu làm sao mà ngờ được nàng sẽ đột ngột tập kích, toàn thân liền chấn động phát run lên, nặng nề phát ra một tiếng rên nho nhỏ.

Nghe thấy phản ứng của cô, Liễu Khinh Huyền thấp giọng khẽ cười, đè thấp âm thanh dụ dỗ nói

"Nói chị nghe, chị vừa nãy làm sao mà bắt nạt em, được không?"

"..." Nghe xong, cơn ngại ngùng vừa bốc lên ban nãy lập tức bị quét sạch sành sanh. Mạc Tiêu Tiêu né người trốn khỏi cái ôm của Liễu Khinh Huyền, ai oán kể lể

"Chị đều chuẩn bị cùng em chia tay còn hôn em làm gì? Chị là tên lưu manh, hỗn đản, tra nữ"

"???" Liễu Khinh Huyền vẻ mặt không thể hiểu nổi: "Không phải! Chị hồi nào muốn cùng em chia tay?" Trừ khi Mạc Tiêu Tiêu không cần nàng, nếu không cả đời này nàng cũng sẽ không bao giờ đề cập đến hai chữ chia tay này, được chưa!

"Biểu tình hồi nãy của chị, một hồi thì nghiêm túc, một hồi thì lạnh lùng...không phải muốn chia tay thì là gì?" Mạc Tiêu Tiêu ủy khuất cực kỳ, có trời mới biết lúc nãy cô sợ tới mức từ chân tới bụng đều phát run.

"Chị vốn là muốn cùng em nói một chuyện xưa, đang suy nghĩ tìm lời để nói thôi mà" thấy Mạc Tiêu Tiêu khóc không thành tiếng, Liễu Khinh Huyền vội vàng thả chậm thanh âm, liên miệng xin lỗi. "Chị sai rồi, đừng khóc nữa có được không? Chị cam đoan, từ nay về sau sẽ không bày ra bộ mặt nghiêm túc như vậy với em nữa. Cho dù là giận cũng phải cười, được không?"

Gương mặt nhỏ của Mạc Tiêu Tiêu căng cứng, thanh âm khóc thút thít còn chưa rút lui

"Chị còn muốn giận em nữa?"

Liễu Khinh Huyền nghe vậy thì ngạc nhiên

"Em đây là ngay cả quyền tức giận của chị cũng muốn tước đoạt luôn sao?"

Đã biết rõ Liễu Khinh Huyền không có cái ý tứ kia, tất cả đều là do tự bản thân biên đạo quá mức trật lất, tâm tình Mạc Tiêu Tiêu nháy mắt đều khôi phục không ít, thậm chí đã có thể thêm vài phần thuận thế trêu đùa cùng Liễu Khinh Huyền. Cô ngạo kiều hất cằm lên, ngang ngược ra lệnh

"Đúng vậy. Không được sao?"

"Em biết bây giờ giống cái gì không?"

"Cái gì?"

"Giống bà chủ khắc nghiệt vô lý của thời đại xa xưa" Liễu Khinh Huyền cười cười, vươn tay nhéo nhéo kéo lên gương mặt của cô.

"Nói như vậy, chị chính là kẻ làm thuê bị bà chủ bóc lột các loại rồi"

"Không, chị là địa chủ thời kỳ cuối, bị thê quản nghiêm" nàng cười rộ lên, "Cùng em là một đôi trời đất tạo nên"