Đếm Từng Ngày Yêu Anh

Chương 7: Làm thế nào để không mắc bệnh dính người?



“Nay thi giữa kì môn gì mày?”

Vừa bước vào lớp mà nghe mấy đứa bạn hỏi thế Lan Nhi cũng đến cạn lời.

Chã nhẽ hôm nay thi môn gì mà tụi nó không biết hay sao còn hỏi nữa? Không biết nay thi gì thì sao mà học bài hay chuẩn bị tài liệu đây?

Nhìn bạn cùng bàn cắm cúi học bài thì cô lại nhìn với con mắt khác, tán dương.

“Siêng thế! Ủa nhưng mà nay đâu có Sinh đâu mà mày lại học Sinh vậy?”

“Mày chưa tỉnh ngủ hả? Lát nữa thi Sinh mà cái gì vậy em?”

“What???”

Lan Nhi nghe nhỏ cùng bàn nói thế thì trố mắt ra, vội vàng đặt cặp xuống, lấy điện thoại ra kiểm tra lại lịch thi.

Quả thật là hôm nay có Sinh... mắt cô... không lẽ có vấn đề rồi ư?

Hôm nay thi Sinh mà cô thì lại “ngu” Sinh nữa mới ác. Phen này thì thảm rồi! Lan Nhi nằm gục xuống bàn, trầm cảm nhẹ. Thế nhưng chưa đầy ba giây...

“Ây da, Sinh thôi mà!”

“Chả có gì đáng ngại, lát vào phòng thì có anh em gánh cả mà lo gì. Xời!”

Nhìn bộ dạng thay đổi 180 độ đến chóng mặt của cô khiến bạn cùng bàn phải cạn lời.

“Sao mày lật mặt còn nhanh hơn tao lật sách vậy?”

“Tao mà lị!”

“Tự hào nhỉ?”

“Quá khen, haha!”

“Vô phòng mà gặp trúng thầy Thành hiệu phó thì tao xem đứa nào cứu được mày.”

“Sao mày nói chuyện muốn đánh lộn vậy? Trù tao rồi coi chừng ổng vô phòng mày thì hồi đó khóc nha!”

“Lười quan tâm tới mày.”

“Hứ!”

Lan Nhi có đứa bạn cùng bàn đúng thật muốn đấm nhau ghê. Mỗi ngày hai người đi học mà không gây gỗ, cãi cọ chắc hôm ấy mặt trời mọc đằng Tây.

...

“Ting”

Giờ giải lao, kết thúc hai tiết học sáng để chuẩn bị chuyển sang thi giữa kì hai môn thì cô liền nhận được tin của Trạch Kha.

[Sáng ấm, thi tốt nha vợ!]

Làm thế nào đây khi bài Sinh hôm nay thi cô lại chẳng có một chữ trong đầu? Phải oán thán với anh ngừ êu mụt chút thôi.

[Dạ!]

[Nhưng mà có điều... hôm qua xem nhầm lịch.]

[Học thiếu môn Sinh rồi!]

[Lát vô phòng bảo anh em gánh team thôi.]

Sau khi gửi tin nhắn đi thì cô liền vứt điện thoại vào cặp, nhanh chân di chuyển đến phòng thi đã được thông báo sẵn trên bảng tin trường.

...

“Ây da! Mệt chết mất!”

“Hôm nay cũng may mà mấy đứa cứu cánh chứ không chắc die rồi.”

Lan Nhi thi xong, về đến nhà thì liền ngả lưng ra giường, tận hưởng sự thư giãn, thỏa mái của lúc này sau một buổi sáng lắm chuyện.

“Ting”

“Ting”

Nghe âm thanh thôi cũng đủ hiểu là tin nhắn của ai gửi đến rồi. Lan Nhi liền nhanh chóng mò lấy điện thoại, mở ra xem xem anh người yêu đã nói gì.

[Có chồng cái loạn.]

[Nhớ vợ lắm á!]

Nhãn dán ôm ấp, yêu thương.

“Ái chà chà!”

“Bae cụa tui thấy cưng dữ ta!”

Cho dù đi học, đi thi có “áp lực” tới đâu, mệt mỏi cách mấy thì khi nghe được những lời như vậy tâm trạng ai cũng liền sẽ vui vẻ ngay thôi.

[Ghê vậy sao? Kaka!]

[Không loạn, vẫn ok nha!]

[Tưởng đâu quéo rồi, không ngờ trời cũng giúp.]

Trả lời Lão công

[Thương nha!]

Lão công gửi nhãn dán thương thương, ôm ôm nhìn cư tê không trật đi đâu được.

[Chiều này đi làm đồ tái chế.]

[Á nhầm, đi báo! Hihi!]

[…]

Ủa đang nói chuyện mà tên chồng ngố ngơ của cô đi đâu mất rồi?

[Đâu rồi?]

[Chồng đây.]

[Làm gì đoá?]

[Đang ngồi nghỉ xíu, ăn uống gì vô chưa á?]

[Ăn rồi. Anh ăn chưa?]

[Đen thui cũng đăng.]

Kèm nhãn dán tức giận nhưng không làm gì được.

… quạc quạc quạc. Trạch Kha đang nói cái gì thế nhỉ? Thôi kệ bỏ qua đi, dù gì cũng không ảnh hưởng.

Trả lời Lão công

[Nhìn cái nhãn dán đây buồn cười quá, haha]

Lão công gửi nhãn dán lần hai.

[Đang ăn ức gà xối mỡ.]

[Béo!]

[Chê chồng mập hử?]

[Đâu ra? Ý em nói ăn món đó béo.]

[Thì phải ăn béo, chê người ta ốm.]

[…]

Lan Nhi cứng họng. Đúng thật là cô bảo anh ốm, không những ốm bình thường còn ốm như que tăm. Thế bảo sao anh không đi kiếm món nhiều dầu mỡ ăn vào cơ chứ.

Trạch Kha thật bất lực khi có cô vợ hay ý kiến ý cò như thế này. Giống như câu mà mấy cặp yêu nhau hai nói:

“Ba phần bất lực, bảy phần như ba.”



[Làm thế nào để không mắc bệnh dính người nữa?]

Tự dưng vừa đi làm về, nhận được tin nhắn thế này của em người yêu khiến Trạch Kha có phần hoang mang, cố gắng bình tỉnh đáp lại.

[Dính có ai nói gì đâu?!]

[Không ổn!]

[Có dính không?]

[Nghĩ xem?]

Nghĩ xem? Cô bảo anh nghĩ là nghĩ thế nào đây? Cô dính người anh mừng còn không hết chứ ở đấy mà không ổn.

Tình yêu của một người đi làm và một người đi học vốn nhiều trắc trở, ấy vậy hai người còn là yêu xa nữa. Nếu cô không dính anh thì ai mà biết được khi nào đầu xanh cỏ đây.

Lão bà đang soạn tin…

[Mẹ bảo không được dính người.]

[Mới đầu không sao chứ lâu ngày sẽ khiến người ta cảm thấy phiền, mọi thứ cũng sẽ đổ vỡ từ đó.]

Lạy chúa! Trạch Kha gặp phải mẹ vợ khó nhằn rồi. Bà tư vấn cho con gái thế này thì anh biết làm thế nào mà lừa vợ về đây?

[Không có đâu! Rảnh chồng sẽ trả lời sau.]

[Không! Đợi rất khó chịu.]

[Muốn gì điện luôn á.]

[Điện có nghe đâu?]

[Chạy xe, vỏ điện thoại qua một bên òi.]

Lan Nhi cạn lời. Là bảo điện dữ chưa? Cô không biết nên nói sao với ông người yêu mâu thuẫn này nữa.

[Kệ mấy người!]

[Không quan tâm nữa!]

[Đi tắm, 11h online, làm gì làm đi.]

[…]

Cô đi tắm sao? Trạch Kha lộ ra nụ cười nham hiểm.

[Đi tắm sao?]

[Yes!]

[Call hông?]

[Ngứa đòn à?]

[Hứa không dòm đâu.]

[Lời hứa là lời nói dối ngọt ngào nhất! Bye cưng!]

[Hic!]

Thế là Lan Nhi dứt khoát off luôn mà không thèm dây dưa gì với Trạch Kha nữa, khiến anh chàng hụt hẫng.



Cô tắm xong vào nhìn thấy nhãn dán khóc huhu của anh thì mặt kiểu không cảm xúc.

[Khóc dề?]

[Tôi còn chưa khóc mà mấy người khóc trước giành đất diễn rồi à?]

Lão công gửi nhãn dán đang quạu…

[Muốn đánh người?]

Lão công đã gửi một ảnh.

[Tay vợ đâu? Ghép vào.]

[Chả ghép đấy! Làm gì nhau?]

Lão công gửi nhãn dán tức giận khiến cô cười no, dở trò trêu chọc. Anh bất lực từ đầu đến cuối, không nói nên lời.

[Rồi đang làm gì đó?]

[Đang làm đề thi ĐGNL. Một cái đề mà làm ba bốn ngày vẫn 670 điểm.]

[…]

Ủa gì dợ? Đang nói chuyện đâu mất tiêu rồi?

[Biểu người ta rep mà rep xong không trả lời là sao? Nết gì lạ vậy fen?]

[Có đâu?]

[Chứ sao?]

[U là trời! Không hiểu hả? Rep ảnh vợ với ảnh chồng tạo ảnh cặp trái tim ấy.]

[À, hiểu rồi! Đang ghép.]