Đẹp Là Được

Chương 4



Văn Dao Giai vốn dĩ đã dự định sẽ trang điểm thêm cho Lâm Kỳ Chi một chút, không ngờ rằng đến giờ hẹn, một chiếc Maybach xa hoa đã ngừng lại ở ven đường, tài xế mang bao tay trắng khom người mở cửa, cô nghi hoặc cúi người nhìn kỹ lại, hoá ra là Lâm Kỳ Chi.

Ngày xưa trước nay Lâm Kỳ Chi đường mặc quần áo tùy tiện rộng rãi, cũng không biết hôm nay đã lấy ở đâu ra một bộ vest Armani số lượng giới hạn, giơ tay nhấc chân chi đều thể hiện khí độ bất phàm, cộng thêm khuôn mặt điển trai kia, quả thực không khác gì một siêu mẫu nam có giá trị nhan sắc nghịch thiên trên các mẫu quảng cáo.

Văn Dao Giai không ngờ đối phương lại chuẩn bị chu đáo như vậy, cô hết sức hài lòng ngồi lên xe: “Thuê xe và quần áo sang trọng quá nhỉ? Tôi sẽ trả khoản tiền này cho cậu, hôm nay thật là phải cảm ơn cậu.”

Lâm Kỳ Chi dở khóc dở cười nhìn cô: “Ở trong mắt chị, đầu bếp thì nghèo lắm sao?”

Văn Dao Giai nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Cậu có thể xem là đầu bếp riêng của tôi, dựa theo chi phí nấu cơm một tháng vừa rồi cũng chỉ được khoảng mấy trăm nghìn, bộ quần áo và cái xe này, ít nhất cũng mất mấy tháng tiền lương của cậu.”

“Bà chủ à, tôi là một người đàn ông, đừng làm tôi mất mặt như vậy chứ.” Lâm Kỳ Chi mếu máo, lộ ra biểu hiện uất ức không phù hợp với bộ vest của hắn chút nào, “Hay là tôi làm món chân giò ướp tương đắc tội với chị?”

“Chuyện món chân giò ướp tương sau này cậu chú ý một chút, nhưng hai việc này khác nhau, đừng nhập nhằng là được.” Văn Dao Giai nghiêm mặt nói: “Cứ đưa hóa đơn cho tôi. Tôi sẽ trả tiền.”

Lâm Kỳ Chi không lay chuyển được cô, không biết nên khóc hay cười, đành phải đồng ý. Văn Dao Giai bắt đầu nói một lần tỉ mỉ từ đầu đến cuối những dự định của cô trong buổi họp mặt bạn bè lần này, cần có sự phối hợp của Lâm Kỳ Chi như thế nào, đặc biệt nhấn mạnh nhân vật mà hắn sắm vai chỉ là một bình hoa, nói nhiều sai nhiều, cứ ra vẻ lạnh lùng mỉm cười là được. Lâm Kỳ Chi liên tục gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, chờ khi Văn Dao Giai cảm thấy không ổn, Lâm Kỳ Chi đã tới gần đến mức chỉ cách cô hai xăng ti mét.

“Cậu… cậu làm gì vậy?” Lâm Kỳ Chi nhìn cô một cách đầy chăm chú, trái tim Văn Dao Giai đột nhiên đập lỡ một nhịp, Lâm Kỳ Chi mặc vest đã có gì đó không giống với lúc trước, khí thế của hắn quá mạnh mẽ, lại cố tình làm ra vẻ vô tội, khiến cô có hơi lo lắng phải lùi về phía sau một chút, còn có cảm giác muốn bỏ của chạy lấy người.

“Làm bạn trai của chị, chẳng lẽ chúng ta không nên luyện tập trước một chút hay sao?” Lâm Kỳ Chi nheo mắt, không đợi Văn Dao Giai kịp phản ứng lại, hắn nhẹ nhàng chạm một cái vào khóe môi cô: “Nếu không sẽ bị lộ tẩy thì sao?”

Mùi vị trên người Lâm Kỳ Chi vô cùng dễ ngửi, mùi hương gỗ tùng thoang thoảng chỉ trong khoảnh khắc đã bao bọc lấy cô. Văn Dao Giai hai má ửng đỏ, không ngờ lại có cảm giác tim đập thình thịch như mối tình đầu. Cô ngây ra một lúc, dường như có chút không thể tin tưởng được, lần đầu tiên mình có cảm giác rung độc sau năm năm, lại là ở trước mặt người đàn ông này. Cô còn đang thầm trách mình bị nhan sắc làm mê muội, thì xe đã vững vàng dừng lại ở trước cửa một biệt thự tư nhân, Lâm Kỳ Chi bẹo má cô một cái, rồi tỏ ra hết sức lịch sử xuống xe trước mở cửa cho cô, vươn tay ra đỡ cô bước xuống.

Cô vừa mới bị Lâm Kỳ Chi trêu cợt trên xe, giờ phút chỉ nghĩ đến chuyện trả đũa, vì thế cô cố ý liếc mắt đưa tình tới gần Lâm Kỳ Chi: “Tôi có đẹp không?”

Lâm Kỳ Chi không hề che giấu sự ngưỡng mộ trong đáy mắt, thuận thế sờ sờ đầu cô: “Đẹp.”

Văn Dao Giai vốn định mượn cơ hội áp sát vào hắn, hung hăng dẫm lên chân hắn, nhưng không ngờ một cái sờ đầu không khách sáo của đối phương, đã phá hủy toàn bộ dự định của cô. Cô lập tức nổi giận, cấu vào eo hắn một cái, không ngờ cảm giác dưới đây là cơ bắp cực kỳ săn chắc, cô còn đang kinh ngạc Vì sao những người ăn chân giò ướp tương đều có cơ bắp đẹp như thế, thì tất cả những động tác nhỏ của bọn họ đã bị đám người trong biệt thự quan sát rõ ràng, một người yêu chiều xoa đầu, một người nũng nịu cấu véo, mối quan hệ giữa hai người là gì không cần nói cũng hiểu.

Có lẽ là bị chiếc váy lấp lánh như sao trời kia làm chói mắt, cho nên một lúc sau mới có người nhìn thấy rõ mặt cô, bàng hoàng hỏi: “Cô là… Văn Dao Giai?!”

Trong sân bỗng nhiên yên tĩnh lạ kỳ, vô số ánh mắt bay về phía Văn Dao Giai, tình huống như thế này Văn Dao Giai đã gặp phải quá nhiều, cô hết sức tự nhiên mỉm cười với bọn họ: “Không ngờ mọi người vẫn còn nhớ tôi, thật là vinh hạnh vô cùng.”

Đúng là Văn Dao Giai, cô đã trở nên quá xinh đẹp, thậm chí ngay cả bạn trai của cô cũng chỉ hơn chứ không kém so với Tạ Vị Hi năm đó. Thần sắc trên mặt ai nấy đều phức tạp, cuối cùng cũng có người mở miệng: “Văn Dao Giai, có phải em đã đi hút mỡ, chỉnh hình khuôn mặt không?”

Sau khi câu nói này cất lên, thì tiếp theo liền có vài âm thanh châm biếm xuất hiện. Thân thể Văn Dao Giai cứng đờ, nhưng rất nhanh, cô càng kiêu ngạo hất cằm, cười lạnh một tiếng, ánh mắt như dao quét về phía người đàn ông ở trong đám người: “Tạ Vị Hi, đã lâu không gặp, quả nhiên anh vẫn là 'miệng chó không mọc được ngà voi'.”