Dị Nhân Ăn Thịt Người

Chương 8: Ngoại truyện 2:



A Long đứng trên bục giảng nhìn xuống các dãy bàn, lướt mắt một lần, rồi lại lướt mắt lần hai, ánh mắt chợt dừng lại nơi Tiểu Bạch, khoé môi A Long có chút cong lên. Tiểu Bạch đang ngồi dưới lớp vẫn còn đang ngạc nhiên vì được gặp mỹ nam lần hai, nhìn thấy khoé môi cong lên của A Long, cậu chớp mắt vài cái tự hỏi: "Cậu A Long này vừa mới cười với mình à?"

Ở dưới lớp, mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ bàn tán vì sao một sinh viên giỏi như A Long lại chuyển đến lớp bình thường như lớp này. Tiểu Bạch vểnh tai nghe có đứa bảo rằng là vì A Long không thích học trong lớp chọn cùng với bọn mọt sách, suốt ngày chỉ biết cắm đầu học, chán lắm.

Giáo viên tằng hắng giọng rồi bảo A Long ngồi kế bên Tiểu Bạch, vì dù sao chỗ đó cũng là chỗ cuối cùng còn trống.

A Long vừa ngồi xuống ghế, Tiểu Bạch liền vui vẻ nói: "Rất vui khi gặp lại ông đó. Sau này là bạn cùng bàn rồi, mong giúp đỡ nhiều hơn nha!"

Nói xong Tiểu Bạch cười "hi hi" để lộ hàm răng trắng và đôi mắt híp lại hình cung. Khoảnh khắc ấy, những tia nắng sớm không biết từ đâu hay do A Long bị ảo giác mà cứ chiếu lên người của Tiểu Bạch, nhìn cứ như Tiểu Bạch đang tỏa nắng vậy.

Trong phút chốc, A Long chớp mắt vài cái lấy lại thần trí của mình rồi gật đầu "ừm" một cái, sau đó tập trung nghe giáo viên giảng dạy, không nói gì thêm với Tiểu Bạch.

Trong suốt buổi học, Tiểu Bạch cứ lén đưa mắt sang nhìn trộm A Long. Chẳng biết bản thân đã làm gì hay trên mặt có dính gì không mà cái tên này cứ nhìn cậu mãi thôi, nhưng mà vì Tiểu Bạch đẹp nên A Long sẽ bỉ qua.

Vì hôm nay là buổi học đầu tiên nên giáo viên cho cả lớp nghỉ sớm. Bảo ngồi phía sau Tiểu Bạch than đói, sáng giờ chưa kịp bỏ gì vào bụng. Tiểu Bạch quay người lại nói với đám bạn: "Vậy chúng ta ra ngoài kiếm gì đó ăn đi!"

Nói rồi cả bọn đứng dậy háo hức đi ra ngoài, còn A Long thì vẫn ngồi đó, cậu cảm thấy có chút lạc lõng. Vì lần trước gặp Tiểu Bạch và bị Tiểu Bạch thu hút nên A Long đã cố tình chuyển lớp, cứ ngỡ được mọi người chào đón nhưng lại không phải rồi.

Song A Long nhìn thấy có bóng người đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên mới thấy đó là Tiểu Bạch. A Long hơi tròn mắt nhìn Tiểu Bạch, không biết cậu ấy đứng đây từ khi nào.

"Đi ăn sáng với bọn tôi nha." Tiểu Bạch mỉm cười nói với A Long.

Trong lòng A Long như đang có áng mây che phũ chợt tan đi vì câu nói của Tiểu Bạch. Đi bên cạnh Tiểu Bạch, A Long nhìn thấy góc mặt của Tiểu Bạch khá nhỏ, trông rất nhỏ nhắn và đáng yêu.

Vừa mới nghĩ tới, A Long lại lắc lắc đầu xóa bỏ suy nghĩ đó. Tại sao cậu lại có suy nghĩ đó được cơ chứ. Một đứa con trai lại khen một đứa con trai khác đáng yêu là sao chứ, thật kì cục!

* * *

Sau gần một tuần, A Long cũng đã quen dần với lớp học mới, và bắt đầu chơi cùng với đám bạn của Tiểu Bạch. Nhờ Tiểu Bạch mà A Long cảm thấy vui hơn, không còn bị người khác phớt lờ nữa. Tuy cậu là con nhà giàu, nhan sắc cũng không đến nỗi tệ nhưng vì là mặt của cậu có hơi "đơ" nên thành ra nhìn dáng vẻ có chút hung tợn. Chính vì vậy mà không ai dám bắt chuyện với A Long.

Tối đến, vừa mới tắm ra thì điện thoại rung lên, A Long còn định phớt lờ thì đi đến lại nhìn thấy hai chữ "Tiểu Bạch", song cậu liền chụp lấy điện thoại bắt máy. Ở bên kia đầu dây liền phát ra giọng nói trầm bỏng êm tai.

"Alo, A Long ơi!"

"..."

A Long không nói gì, trong lòng chợt nhói lên như có dòng điện chạy ngang đánh thẳng vào tim. "Thình thịch, thình thịch", nhịp tim của A Long chợt đập nhanh hơn sau khi nghe Tiểu Bạch gọi tên mình. Không hiểu nổi tại sao giọng Tiểu Bạch bên ngoài đã êm tai rồi, qua điện thoại lại hay hơn như vậy. Lại còn thêm chữ ơi ở sau tên của cậu nữa, có phải ai Tiểu Bạch cũng gọi như vậy không?

"A Long, A Long ơi! Ông có nghe tôi nói không?" Tiểu Bạch bên kia đầu dây gọi tên A Long lớn hơn.

"Ơi, tôi nghe đây." A Long lúc này mới hoàn hồn đáp.

Tiểu Bạch rủ A Long ngày mai là chủ nhật, cả bọn sẽ đi khu giải trí chơi. Tiểu Bạch thông báo cho A Long biết để còn kịp chuẩn bị. Nói đoạn Tiểu Bạch hỏi A Long đang làm gì, A Long nói mình mới vừa tắm ra thôi. Cũng đúng lúc Tiểu Bạch vừa mới tắm ra liền gọi cho A Long.

A Long cười phì rồi im bặt, mỗi lần nói chuyện với Tiểu Bạch, tâm trí A Long lại rối lên, chẳng biết phải nói gì để cho Tiểu Bạch vui nữa. Tiểu Bạch ở bên kia chợt bắt chuyện nói: "Ông trước giờ đều kiệm lời như vậy à?"

"Ừm, tôi ít nói lắm, từ nhỏ đã vậy rồi, không sửa được." A Long gãi đầu đáp.

Tiểu Bạch phì cười nói "hiểu rồi", thật ra Tiểu Bạch có thể hình dung ra dáng vẻ ngốc nghếch của A Long bây giờ, kiểu con trai ngoài lạnh trong nóng này là quá đúng ý của Tiểu Bạch rồi còn đâu.

* * *

Ngày hôm sau, cả bọn cùng nhau đến khu giải trí. Sau khi chơi cùng nhau đủ rồi, mỗi đôi mỗi cặp chia nhau ra chơi riêng, chỉ bỏ lại Tiểu Bạch và A Long.

A Long ngại ngùng chả biết làm gì tiếp theo, vì trước giờ cậu chưa đến khu giải trí này bao giờ cả, chỉ có đi đến những nơi như sân golf, trại bắn súng, sân cưỡi ngựa.. Còn đang lúng túng thì Tiểu Bạch kéo tay A Long đi qua kia chơi bắn súng.

Tuấn với Hương ở góc tay phải thì chơi bowling, Thiên với Bảo ở góc tay trái thì chơi bóng rổ rồi còn đi chụp ảnh cặp. Thanh với Thảo thì nhẹ nhàng hơn, ở phía sau chơi gắp thú, còn Tiểu Bạch thì rủ A Long chơi bắn zombie.

Chơi xong một ván, Tiểu Bạch ngỡ ngàng với kỹ năng bắn súng của A Long. Mấy phút trước Tiểu Bạch còn mạnh miệng nói mình chơi trò này rất giỏi, trong nhóm bạn thì chưa ai chơi lại cậu trong trò này. Không ngờ hôm nay lại gặp được cao nhân, mong cao nhân chỉ giáo.

Nghe Tiểu Bạch nói vậy A Long liền mở miệng nói: "Cứ tập trung nhắm vào zoombie, khi nó xuất hiện liền bóp cò là được."

"Gì chứ? Cái đó ai mà không biết? Cái tôi muốn là ông chỉ cho tôi cách bắn như thế nào mà được điểm cao kìa."

Đuôi mày của A Long hơi nhếch lên, cậu nhìn Tiểu Bạch hỏi phải chỉ như thế nào mới được. Khoé miệng Tiểu Bạch cong lên đáp: "Đã là sư phụ rồi thì phải cầm tay chỉ dạy cho đồ nhi chứ?"

Vừa nói xong, Tiểu Bạch đi đến đứng trước ngực A Long, giơ tay cầm súng nhắm vào màn hình. A Long không nói gì, hai tay với tới nắm lấy tay Tiểu Bạch và bắt đầu hướng dẫn.

Đúng như ý muốn, Tiểu Bạch như được A Long ôm vào lòng, lúc này Tiểu Bạch cứ ngoái đầu nhìn A Long, không hề tập trung nghe A Long chỉ dạy.

Một lúc sau A Long như nhìn ra dáng vẻ của cả hai có chút không đúng đắn lắm nên vội buông Tiểu Bạch ra rồi quay mặt đi, viện cớ nói muốn chơi trò khác. Tiểu Bạch bỏ súng xuống chạy theo A Long hỏi A Long bị làm sao, không phải A Long thích chơi bắn súng lắm sao.

A Long lúc này chẳng dám nhìn Tiểu Bạch, chỉ sợ bản thân lại có suy nghĩ không đúng đắn. Vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì, tại sao khi thấy Tiểu Bạch quay mặt lại nhìn, A Long lại cảm thấy cả người nóng bừng như lửa đốt, lại còn xém chút coi cậu ấy là con gái mà muốn hôn lên bờ môi như cánh hoa anh đào đó nữa. Cái tên Tiểu Bạch này, tại sao đẹp còn hơn mấy đứa con gái trong lớp chứ, suýt nữa thì A Long quên mất Tiểu Bạch là con trai.

"Không được nghĩ điều lệch lạc được, Tiểu Bạch là bạn thân mình. Chỉ là bạn thân thôi, không được nghĩ lung tung!" A Long nhắm mắt lại, hai đầu mày cứ chau vào nhau.