Dị Thế Hoang Đảo Cầu Sinh Ký

Chương 12



Một con khỉ đi vào rừng, một bầy khỉ ra khỏi rừng.

Lâm Ân vốn tưởng là vụ giết heo dọa khỉ hôm qua đã phát huy công dụng to lớn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thuần thục của Olly khi giao lưu với khỉ, cậu lập tức khẳng định đây tuyệt đối không phải lần đầu tên này làm chuyện đó.

Sau khi bàn giao xong yêu cầu của mình cho khỉ nghe, để bày tỏ thành ý của mình, Olly còn lấy lá cây khều ít mứt quả ra cho khỉ kiểm hàng.

Khỉ thủ lĩnh vươn ngón tay chấm mứt nếm thử một ngụm, lập tức mắt trừng lớn quay đầu làm một tràng khỉ kêu báo cho đồng bọn rằng chất lượng hàng rất chuẩn, một đám khỉ kêu éc éc một hồi thương lượng với nhau xong mới quay sang chỗ Olly khẽ gật đầu.

Việc chỗ nào mà không phải việc? Làm việc cho Sheeper không được một xu tiền công, tất cả đều là lao động công ích, làm thuê cho tên quái thai này còn có mứt quả, dù là khỉ cũng phải ủng hộ luật lao động!

Olly cũng khẽ gật đầu với bầy khỉ: "Vậy thì bắt đầu đi."

Khỉ thủ lĩnh lập tức đưa tay chỉ về phía một cái cây to, bắt đầu kêu éc éc không ngừng phân công nhiệm vụ cho các đồng loại của mình.

Lâm Ân nhìn mà trợn mắt há mồm, cậu nghển cổ lên đếm thử số lượng khỉ, lại đưa tay ước lượng thử bình mứt quả kia của Olly, chỉ có thể nói mỗi con khỉ liếm một cái là hết sạch cái bình mứt quả đó.

Quả thực là ít càng thêm ít!

Cậu nhìn Olly lẩm bẩm:

"Anh phải cảm tạ ông trời rằng chỗ này không có tổ chức bảo vệ động vật đó, thật đấy."

"Cái gì cơ?" Olly nhíu mày hỏi, Lâm Ân lại đang nói những lời mình nghe không hiểu.

Lâm Ân cười cười:

"Không có gì, mà anh không đưa mứt quả cho bọn nó luôn bây giờ à?"

"Bầy khỉ này gian xảo lắm, bây giờ mà đưa luôn mứt quả, bọn nó sẽ không làm việc đâu."

Hiển nhiên Olly đã từng mắc bẫy của bầy khỉ này, giữ vững nguyên tắc "cây trao mứt múc".

Bầy khỉ phân tán bốn phía nhanh chóng bắt tay vào công việc, chúng nó nghiêm túc nghiên cứu búa đá của Olly rồi bắt đầu phỏng chế, đập mạnh tảng đá xuống đất cho vỡ thành các mảnh có cạnh sắc.

Có một số con khỉ chú trọng độ tinh xảo, còn dùng dây thừng bện bằng cỏ buộc đá và cành cây lại với nhau, phục chế hoàn hảo hình dạng cái búa. Có vài con không câu nệ tiểu tiết, cầm luôn tảng đá nện vào cây.

Lực lượng của một con khỉ thì có hạn, nhưng lực lượng của vô số con khỉ là vô tận.

Chúng nó không chỉ ở bên dưới điên cuồng nện cây, còn cắt cử một nhóm khỉ leo lên cành cây ngồi, dùng trọng lượng cơ thể mình đè cho cây oằn xuống, ý đồ tăng tốc độ chặt cây.

Nhưng thân cây như thế này quá to, bọn khỉ dốc hết sức lực cũng không thấy cây rung lấy một cái.

Chúng nó lao động khí thế ngất trời, mà Olly và Lâm Ân là con người lại đứng một bên nhìn, nhất thời Lâm Ân hơi cảm thấy lương tâm bất an, nghĩ mình còn không bằng con khỉ.

"Chúng ta phải đứng mãi ở đây đợi à? Có nên đi giúp một tay không?" Lâm Ân chủ động hỏi.

Olly lắc đầu hết sức lạnh lùng: "Không cần, ta trả thù lao cho chúng nó."

Lâm Ân nghẹn lời, đang định nói cái thứ mà anh gọi là thù lao kia chỉ là một bình mứt quả nhỏ xíu thôi, đại ca à anh đừng có ép người quá đáng, chỉ thấy Olly xoay người lôi hắn đi về một hướng khác:

"Chúng ta có việc khác phải làm."

Giữa các thanh gỗ chắc chắn sẽ có khe hở, nếu muốn xây một căn nhà gỗ có thể giữ ấm giữa trời băng đất tuyết, nhất định phải lấp kín những khe hở đó.

Bọn họ quẹo trái quẹo phải một hồi, đi đến một chỗ có loại thực vật tương tự cây cọ, Olly bảo Lâm Ân lấy dao ra, cầm tay chỉ việc dạy cậu làm thế nào để bóc được từng tầng vỏ cây.

Lâm Ân đứng dưới ngẩng đầu lên nhìn cây cối cao chót vót như cột chống trời, không nhìn thấy ngọn, cậu không nhịn được mà nói:

"Vỏ cây ở bên dưới thì em bóc được, chứ ở bên trên thì em không với tới đâu."

"Bên trên không cần ngươi lo, để ta."

Olly cởi áo ra vắt lên cây, để lộ dáng người rắn rỏi, săn chắc màu sô cô la, dùng cả chân lẫn tay thoăn thoắt bò lên cây ngay trước mặt Lâm Ân.

Rút chiếc dao đá giắt ở thắt lưng ra, rạch vào vỏ cây trước mặt, tay Olly dùng sức xé toạc vỏ cây ném xuống. Lâm Ân đứng dưới gốc cây vừa cẩn thận né tránh vỏ cây từ bên trên rơi xuống, vừa xé phần vỏ cây mà mình có thể với tới.

Hai người bận rộn làm việc, nhảy lên nhảy xuống như con khỉ cho tới tận trưa, trên mặt đất bốn xung quanh toàn là vỏ cây bị bàn tay vô tình của bọn họ xé xuống.

Olly nhảy từ trên cây xuống, phủi đi mảnh vụn bám trên tay, kiểm kê lại số lượng vỏ cây và nói:

"Chỗ này chắc là đủ cho chúng ta dùng, đợi lát nữa mang ra chỗ bãi biển phơi khô."

Ánh nắng trên bãi biển tầm chiều cực kì nóng bức và gay gắt, chỉ cần phơi nắng ba ngày là có thể hong cho nước trong vỏ cây bốc hơi hết, tiện cho việc sử dụng. Hơn nữa loài cây này trời sinh không bị phân hủy, vỏ cây sau khi phơi nắng còn tỏa ra một mùi hương kì diệu ngăn ngừa sâu mọt, quả thực là sản phẩm chất lượng không thể thiếu trong nhà cũng như khi du lịch!

Hai người ngồi trên đống vỏ cây nghỉ giải lao, mỗi người ôm một quả dừa bổ sung nước. Lâm Ân cúi đầu uống một ngụm to nước dừa ngọt lành, nhìn sang người bên cạnh và hỏi:

"Olly, đã bao giờ anh nghĩ mình sẽ xây một căn nhà thế nào chưa?"

"Không phải là nhà ở bình thường à? Rộng chút, đẹp chút là được." Olly hỏi ngược lại đầy nghi hoặc:

"Lẽ nào ngươi nghĩ rồi à?"

Đương nhiên là Lâm Ân đã nghĩ rồi, cậu cười hì hì nhặt một cành cây gần đó lên, bắt đầu vẽ vời trên mặt đất:

"Nhà ở không những phải rộng, mà còn phải thoải mái dễ chịu. Vì phải chống lại cái lạnh của mùa đông, nên tốt nhất là trong nhà chúng ta làm một cái bếp lò, như thế thì không chỉ ấm mà còn nấu được cơm..."

Ở thành phố, vất vả phấn đấu mười năm không mua nổi một cái nhà vệ sinh, mua nhà trả góp lại càng xa vời, bây giờ dạt tới hòn đảo hoang này, tự mình xây nhà cho mình không ai quản, không xây cái biệt thự Lâm Ân sẽ thấy có lỗi với mình.

Kết hợp những video xây hầm trú ẩn hay cắm trại ngoài hoang dã mà mình từng xem, Lâm Ân tự do thỏa thích vẽ lên mặt đất sơ đồ mặt bằng của một căn nhà bốn phòng, hai sảnh.

Thậm chí nếu điều kiện cho phép, cậu còn muốn xây nhà bên bờ biển, xây một căn villa view biển chân chính, mỗi sáng sớm mở cửa sổ ra, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở. Đáng tiếc, tố chất của hàng xóm người cá quá tồi, đêm nào cũng tụ tập trên bờ biển mở hòa nhạc quy mô nhỏ, chưa nói phiền hà nhiễu dân mà tính mạng mình cũng chưa chắc đã giữ được, nên kế hoạch villa view biển chỉ có thể tạm gác lại.

"... Tóm lại là thế, nếu như sau này chúng ta có điều kiện, còn có thể tiến hành cải tiến, chồng tầng, xây gác xép." Lâm Ân nói dứt lời, vừa quay đầu đã thấy Olly đang nhìn mình lom lom.

Lâm Ân: "Sao thế?"

Olly: "Ngươi tỉnh táo chút được không?"

Lâm Ân:...

Hai người đều không phải thợ xây chuyên nghiệp, không có tay nghề, cũng không thừa thời gian. Hiện giờ chỉ còn một tháng là đến mùa Đông, bọn họ không chỉ phải xây nhà, mà còn phải dự trữ lương thực, tất cả tài nguyên đều phải tận dụng một cách tối đa.

Olly rút cành cây trong tay Lâm Ân ra, xóa xóa sửa sửa trên sơ đồ mặt bằng mà cậu vẽ trên mặt đất, cuối cùng chỉ để lại một căn phòng lớn và một phòng nhỏ xem như nhà kho.

"Tạm thời như vậy đã, ngươi thấy sao?"

Olly nói những lời này, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kì diệu.

Dường như mình không phải kẻ tội đồ bị lưu đày tới hòn đảo hoang này, mà là một người bản địa đang tìm cách làm chất lượng cuộc sống của mình tốt hơn, thoải mái hơn.

Lâm Ân nghiêm túc đánh giá một hồi, nhìn bản vẽ mặt bằng gật đầu đáp:

"Nếu lượng thi công công trình giảm bớt, chúng ta sẽ có thời gian làm một ít đồ dùng trong nhà và bộ đồ ăn nữa."

"Xem tình hình thế nào đã, chắc là được." Olly cau mày đứng dậy gom hết vỏ cây lại một chỗ, dùng dây thừng bện bằng cỏ buộc thành từng bó để tiện vận chuyển.

Hai người cõng vỏ cây đi đến bờ biển, tìm trên bãi cát một chỗ bị nắng chiếu đến bỏng rát, giật lá dừa già trải một lớp xuống dưới để không bị dính cát, rồi mới xếp vỏ cây lên trên bắt đầu phơi khô.

Dù có gió biển hiu hiu thổi, ánh nắng quá gay gắt chiếu vào người làm nhiệt độ không ngừng tăng lên, chẳng mấy chốc hai người đã ướt đẫm mồ hôi. Lâm Ân quệt tay lau mồ hôi trên trán, hỏi Olly:

"Trên đảo này có chỗ nào tắm được không?"

"Có, đêm ta dẫn ngươi đi." Olly cởi trần, mồ hôi chảy dọc theo những đường rãnh trên cơ bắp nhỏ xuống, hắn phơi xong miếng vỏ cây cuối cùng, đứng thẳng lưng vuốt ve phần eo đã hơi nhức mỏi, đi tới bên cạnh Lâm Ân.

Lâm Ân ngồi trong bóng râm, mặt bị phơi nắng đến đỏ gay, đào một cái hố cát ở trước mặt rồi vùi chân vào cho mát.

Thấy Olly đi tới, cậu chủ động nói: "Làm thế này mát lắm, anh cũng thử đi."

Olly nghe lời, học theo bộ dạng của Lâm Ân vùi chân vào trong cát, cảm giác mát rượi khiến hai tai thú của hắn run lên, thư thái nhắm mắt lại.

Hai người không ai nói gì, mặc cho gió biển lùa vào mái tóc, cảm giác mát lạnh truyền từ dưới bàn chân lên, ánh nắng lốm đốm rơi trên mặt bọn họ. Rõ ràng là mùa hè nóng bức, lại khiến tâm trạng của Olly thấy yên bình đến lạ.

Hắn nhìn mặt biển lớn màu xanh trắng trước mặt, bờ cát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời như trộn lẫn hạt vàng, lần đầu tiên phát hiện hóa ra hòn đảo này trông như thế, hình như mười năm nay mình chưa từng cẩn thận ngắm nhìn nó bao giờ.

Nếu như không có Lâm Ân, có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không ngồi ở đây, yên lặng ngắm biển.

Cảm giác kì diệu ấy lại xuất hiện lần nữa, Olly vô thức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, lại phát hiện cậu đã nhắm mắt lại nằm trên bãi cát, đầu gối lên tay vẻ mặt cực kì nhàn nhã.

Nhất thời Olly thấy hơi không đành lòng lên tiếng đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng và an nhàn này, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, cho đến khi Lâm Ân hỏi:

"Sao thế? Cứ nhìn em làm gì?"

Cậu mở một mắt ra nhìn về phía Olly cười cười: "Em chỉ đang lim dim mắt thôi."

Olly ngừng một lát, đột nhiên hỏi:

"Ngươi không sợ à?"

"Sợ cái gì? Sợ chết trên hòn đảo này á?" Lâm Ân vươn vai một cái, nhìn lên bầu trời dịu giọng nói:

"Có gì đáng sợ chứ, ai mà chẳng phải chết, em chỉ sớm hơn người khác một chút thôi."

Cậu quay đầu nhìn về phía Olly, chớp chớp mắt, rồi đột nhiên ngồi dậy, đưa tay sờ cặp tai thú không biết tiu ngỉu xuống từ lúc nào của hắn, chậm rãi nói:

"Hơn nữa, không phải còn có cây thần có thể cứu mạng em à? Chưa chắc em đã chết đâu."

Cái tai lông đen mềm như nhung động đậy giữa các ngón tay trắng muốt, nhiệt độ cơ thể hơi cao của thú nhân truyền từ đầu ngón tay tới, làm Lâm Ân không nhịn được mà bóp mạnh một cái.

"Anh, em có một thỉnh cầu nho nhỏ." Lâm Ân lên tiêng.

Olly ngẩng đầu nhìn cậu, lặng lẽ đặt dấu chấm hỏi.

Lâm Ân: "Anh cho em nhìn đuôi anh với."

Olly:...

Olly đang ngồi yên ổn lập tức đứng dậy đi ngay, dùng hành động thực tế để từ chối thỉnh cầu của Lâm Ân, hơn nữa còn kêu cậu nhanh chân đuổi theo, xem bọn khỉ chặt cây thế nào rồi.

"Đừng nhỏ mọn như thế, nhìn một cái có làm sao đâu?"

Lâm Ân lập tức đuổi theo hắn, lải nhải suốt dọc đường Olly cũng không chịu nhượng bộ.

Hai người đuổi nhau suốt dọc đường tới chỗ khỉ chặt cây, mặc dù nhà thầu khỉ rất nỗ lực, nhưng kẻ địch là cây to mạnh hơn, giằng co một ngày cũng chỉ chặt được một cây mà thôi.

Hai ngày sau, bầy khỉ đều giữ nguyên tiến độ một ngày một cây, làm cho Olly - vốn dĩ chất lượng giấc ngủ không tốt hết sức bất mãn, cặp lông mày nhíu chặt chưa từng buông ra.

Ngày thứ ba, khi hai người thu thập vỏ cây đã hong khô mang về nhà gỗ rồi đi kiểm tra tiến độ làm việc của bầy khỉ, kinh ngạc phát hiện bầy khỉ không làm việc mà tập hợp lại một chỗ, con nào con nấy yên tĩnh như gà, vô cùng ngoan ngoãn.

Mà cừu lông vàng Sheeper đang ngồi trên một chiếc xe sói kéo, bị bầy khỉ vây xung quanh, cái miệng ba múi trên mặt cừu nặn ra một nụ cười mỉm, vẫy vẫy móng cừu và nói:

"Buổi chiều tốt lành, Lâm Ân, bạn của ta."

Lâm Ân:...

Ô kìa, có khỉ đi làm thêm ngoài bị ông chủ bắt được.

Lời tác giả:

Khỉ: Xong, bị bắt quả tang đi làm ngoài kiếm thêm.

Lâm Ân: Không sao đâu, chúng mày có biên chế, Sheeper không thể sa thải chúng mày.

Olly: Nghĩ đến chuyện cậu ta sẽ chết, thấy hơi khó chịu.