Dị Thế Hoang Đảo Cầu Sinh Ký

Chương 13



Nhất thời, hiện trường trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có gió nhẹ thổi qua, bầy khỉ cúi đầu, Sheeper giơ tay, chờ mãi không thấy Olly và Lâm Ân đáp lại, nụ cười trên mặt Sheeper dần dần biến mất.

Mình tốt xấu gì cũng là một bán thần, hai người này có thể lễ phép tôn trọng mình chút không vậy?

Sheeper: "Đáp lại ta một tiếng đi, cứ thế này ta sẽ rất lúng túng."

Lâm Ân dùng cùi chỏ thúc vào cánh tay Olly một cái, trường hợp như này hẳn là để đại ca lên tiếng, kết quả không ngờ đại ca hoàn toàn không phối hợp, quay mặt đi và nói:

"Nó không bắt chuyện với ta, mà đang bắt chuyện với ngươi đó."

Trong chớp mắt, sự kiêu ngạo của thú nhân tai mèo hoàn toàn bày ra, Lâm Ân lẳng lặng liếc hắn một cái, giơ tay lên vẫy vẫy, nhìn Sheeper nở nụ cười mỉm:

"Chào buổi chiều, Sheeper."

Sheeper đang ngồi xe kéo chợt đứng dậy, hai chân đứng thẳng đi đến trước mặt bọn họ, khoanh tay nhìn khắp xung quanh, thấy ba gốc cổ thụ đã ngã xuống thì bất mãn kêu một tiếng be be be.

"Không trách được mấy ngày nay cảm thấy thiếu mất một số lớn khỉ, hóa ra đều ở chỗ ngươi."

Nó nhìn về phía Olly và hỏi:

"Khỉ nhà ta dùng ổn chứ?"

"Ba ngày mới chặt được ba cây, tiến độ rất chậm."

Olly thân là bên A khó tính, lạnh lùng đến cùng, bắt bẻ bên B là công ty outsource (1) khỉ đến mức tận cùng.

Ông chủ cừu của bên B nghẹn lời, không ngờ tên này thực sự không xem mình là người ngoài, mình dám hỏi hắn dám đáp, trầm mặc hai giây mới hỏi:

"Vậy ta khiển trách chúng nó một phen nhé!"

Bầy khỉ vốn đang cúi đầu cực kì hổ thẹn lập tức ngẩng đầu lên nhìn vua khỉ của mình, hai mắt trợn trừng đều đang muốn nói cùng một câu:

"Đừng có mà hoang đường quá."

Olly cũng không ngờ Sheeper lại nể mặt mình đến thế, sửng sốt một lát rồi lập tức nhíu mày, ngược lại còn nói đỡ cho khỉ:

"Không cần đâu, chúng nó đã cố gắng hết sức rồi."

Sheeper: "Cần mà, cần mà."

Olly: "Không cần, không cần."

Lâm Ân nhìn bộ dạng của bọn họ, nhịn không được mà trợn trắng mắt, thầm nghĩ cả hai người đừng đứng đây giả vờ giả vịt nữa, một bên là tư bản bóc lột, một bên là địa chủ phong kiến, còn đóng vai người tốt chốn đảo hoang cho ai xem?

Hai người chối đẩy một hồi, Sheeper bèn vẫy tay bảo bầy khỉ tản ra, ngồi trên gốc cây đi thẳng vào chủ đề:

"Rốt cuộc các ngươi cần nhiều cây như vậy để làm gì?"

Olly đưa mắt nhìn bầy khỉ tản ra bốn phía, khẽ nói:

"Sắp tới mùa đông rồi, ta muốn xây một căn nhà mới để chuẩn bị cho mùa Đông."

"Căn nhà gỗ rách nát của ngươi mười năm rồi không sửa, sao năm nay lại đột nhiên nghĩ đến chuyện sửa lại..."

Sheeper nói đến đây thì khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Ân đang yên tĩnh ngồi dưới đất, cổ họng phát ra một tiếng cừu kêu lanh lảnh.

Lâm Ân nhìn nó cười cười, chủ động nói:

"Tôi khác với Olly, không sửa lại nhà tôi sẽ chết rét trong mùa Đông mất."

"Nhưng dù không sửa nhà ngươi cũng sẽ chết trong mùa Đông này."

Cặp mắt tròn đen của Sheeper nhìn chằm chằm vào cậu, nheo mũi hít hà, lông dê màu vàng kim trên người hơi sáng lên, chậm rãi nói ra những lời có thể xem là ác độc:

"Ta ngửi được mùi Địa Ngục trên người ngươi càng ngày càng đậm."

Olly lập tức siết chặt nắm tay, nhưng Lâm Ân thì không phản ứng gì, mặt vẫn cười tủm tỉm nhìn Sheeper và nói:

"Đúng thế nha, vì vậy trước khi chết cũng phải hưởng thụ cho tử tế, không thể để lại tiếc nuối được."

Một người một cừu đối mặt một lát, Sheeper khẽ giương cằm lên và hỏi:

"Thế ngươi không muốn tiếp tục sống thật tốt à?"

"Đương nhiên là muốn sống tiếp rồi, nhưng tôi lang thang trên đảo này vài ngày rồi, cũng chưa nhìn thấy cây thần mà ông nói."

Lâm Ân nâng cằm, cố ý lẩm bẩm:

"Ai mà biết ông có nói thật hay không."

"Đương nhiên là thật!" Sheeper như bị giẫm phải chân đau, đột nhiên cao giọng nổi giận:

"Đó là cái cây mà Y thần Asclepius - con trai thần Mặt Trời tự tay trồng đó! Sao ngươi dám chất vấn sự tồn tại của nó!"

Lông trên người cừu vàng lập tức xù lên biến thành quả cầu cừu, Lâm Ân sửng sốt, vội vàng đáp:

"Tôi biết ông rất gấp nhưng mà ông đừng vội."

Mình thân là một kẻ xuyên việt từ bên ngoài đến, chỉ từng nghe Eason chứ chưa từng nghe Y thần (2), đương nhiên cũng không biết người ta đã trồng một cái cây lợi hại đến mức ấy.

Ngay khi Sheeper nhìn chằm chằm vào Lâm Ân cực kì hung dữ, Olly đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Đang mùa hè, ngươi bọc một thân lông thế không nóng à?"

Hắn đánh giá bộ lông hoàng kim này của Sheeper, ánh mắt dừng trên bộ lông chỉ nhìn đã thấy rất ấm của nó một hồi lâu, nghiêm túc hỏi:

"Có muốn thử cạo lông không?"

Sheeper vốn đang ngập tràn lửa giận đột nhiên cứng đờ, biểu cảm trên mặt cừu của nó cực kì phong phú, nhìn Olly đầy vẻ không dám tin, hai móng trước ôm lấy lồng ngực mình và hỏi:

"Ngươi muốn làm gì? Be be be be..."

"Ta chỉ thuận mồm hỏi một câu thôi." Olly thu ánh mắt có phần sắc bén của mình lại.

Linh tính bán thần của Sheeper nói cho nó biết, chuyện này tuyệt đối không đơn giản là Olly chỉ thuận mồm hỏi một câu vậy đâu, nhất thời người nó lạnh toát, cực kì không có cảm giác an toàn, vội vàng gọi hết sói tới vây xung quanh mình cho kín chút, bảo đảm khoảng cách an toàn đối với tên thú nhân nguy hiểm này.

Olly khẽ nhăn mũi trước hành động này của nó, hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường.

"Tóm lại, nếu ngươi muốn sống sót, chỉ cần một chiếc lá của cây thần, ngươi ăn lá cây là có thể giành lại mạng sống từ tay thần chết."

Sheeper quay đầu nhìn Lâm Ân, nghiêm túc nói.

Lâm Ân: "Vậy thì ông nói cho tôi biết cái cây kia ở đâu đi đã."

"Các ngươi còn chưa đến lãnh địa của người khổng lồ à?"

Sheeper dựa lưng vào người con sói đằng sau, chậm rãi nói:

"Cái cây kia ở ngay trung tâm rừng rậm, các ngươi đi xuyên qua lãnh địa của người khổng lồ là có thể thấy nó."

Lâm Ân - kẻ bị tiếng vung chùy người khổng lồ làm ồn hai ngày đến mức có ý định đi tìm hàng xóm nói lý lẽ nhưng đều bị Olly ngăn cản - nhíu mày, tuyệt đối không tin chuyện này đơn giản như lời Sheeper vừa nói.

"Lãnh địa của người khổng lồ là chỗ muốn đi xuyên qua thì đi xuyên qua được à?"

Vẻ mặt Olly cũng rất nghiêm túc:

"Chẳng lẽ ngươi quên lúc ngươi bị người khổng lồ đá một cái bay ra ngoài rồi à?"

Một câu chọc trúng nỗi đau không thể xóa nhòa trong đời cừu của Sheeper, nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Olly, đang định hỏi xem hắn nghe ai đồn thì Lâm Ân đột nhiên lên tiếng:

"Cho dù có xuyên qua lãnh địa của người khổng lồ thì việc hái lá cây thần cũng không đơn giản thế đúng không?"

"Bằng không, ông sẽ hái lá cây xuống tới thẳng chỗ tôi bàn chuyện giao dịch mới đúng."

Cặp mắt màu đen kia nhìn Sheeper, ấm giọng nói:

"Vì thế, còn cần điều kiện gì mới có thể hái lá cây thần?"

Sheeper trợn mắt nhìn cậu, không ngờ con người này lại nhạy cảm vượt xa dự kiến. Hay là vì đã quá lâu rồi nó không giao tiếp với loài người, giờ đã trở nên thiếu nhạy bén rồi?

Thấy con cừu vàng trước mặt trầm mặc không nói, Lâm Ân cũng không vội thúc giục, chỉ quay đầu nhìn về phía Olly đang mím chặt môi, hỏi hắn hôm nay muốn ăn gì.

"Xương lợn còn thừa có thể hầm một nồi canh, lấy nước dùng nấu cua được không?" Lâm Ân hỏi.

Olly gật đầu: "Ăn cá cũng được, con cá bắt được hôm nay rất to."

Lúc hai người đang bàn xem là nướng muối ngon hay là nướng ớt ngon, thì Sheeper cuối cùng cũng chịu trả lời:

"Một anh hùng, để hái lá cây kia cần một vị anh hùng."

Cũng giống như trong thần thoại, chỉ có nữ thần đẹp nhất trên thế giới mới xứng đáng có được quả táo vàng, thì lá cây thần mà thần y học Asclepius trồng cũng chỉ có thể bị anh hùng hái xuống.

Hắn sẽ vượt qua bờ biển bị người cá vây quanh, được cừu vàng dẫn đường đi vào rừng rậm, đạt được sự công nhận của người khổng lồ, có thể xuyên qua lãnh địa của ông ta, đi tới trước cây thần, nắm chặt lấy cành cây thắng lợi mà nó vươn ra, cho phép anh hùng hái xuống lá cây mọc trên đó làm chứng nhận anh hùng.

"Nếu như không có anh hùng, dù các ngươi đi đến trước mặt cây thần cũng không thể nào hái xuống lá cây." Sheeper nói.

Olly nhìn nó và hỏi: "Kể cả là bán thần như ngươi cũng không được à?"

"Rất đáng tiếc, mặc dù nhiệm vụ của ta là bảo vệ cây thần, ta lại không được phép tới gần nó."

Sheeper khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói với vẻ hơi xấu hổ:

"Dù sao, về bản chất ta vẫn là một con cừu, gặm lá cây là chuyện không thể bình thường hơn."

Rõ ràng hi vọng sống sót đang ở trước mắt, lại đột nhiên xuất hiện điều kiện giới hạn là anh hùng, tựa như một mảnh vải đen bịt kín mắt Lâm Ân, lòng cậu đau đớn vô cùng, thậm chí cậu muốn hỏi ông trời rốt cuộc có muốn cho cậu sống không.

Có thể đơn giản chút được không, cho cái biện pháp sống sót đơn giản một chút.

"Anh hùng?" Cậu lẩm bẩm:

"Trên cái hòn đảo rách này tìm đâu ra anh hùng?"

Mấy con khỉ này à? Hay là mấy con sói này? Thậm chí là...

Lâm Ân đột nhiên quay đầu nhìn Olly, trong nháy mắt đó, dường như cậu đã nhìn thấy cứu tinh.

Thân thế phức tạp, dáng người khỏe mạnh cân đối, dung mạo anh tuấn, từng kinh qua nhiều sóng gió nhấp nhô, những gì anh hùng có hắn đều có! Anh hùng không có tai thú lẫn đuôi, hắn cũng có!

Vì vậy, cậu nắm chặt lấy tay của cha nuôi Olly, nhìn chằm chằm vào cặp mắt tím kia, chân thành nói:

"Olly, anh chính là anh hùng."

Olly:...?

"Đừng nghĩ nhiều, hắn chắc chắn không phải." Sheeper trực tiếp lên tiếng chọc vỡ ảo tưởng của Lâm Ân, chống cằm hỏi đầy nghi hoặc:

"Vậy nên đến giờ này ngươi còn không biết tên thú nhân này vì sao bị lưu đày tới hòn đảo này ư?"

Nó nâng móng dê lên chỉ về phía Olly:

"Hắn là kẻ bất kính với Thần, không thể trở thành anh hùng."

"Hả?" Lâm Ân sửng sốt, không thể tin được người cha nuôi trung thực, cần cù của cậu có thể làm ra chuyện như thế, buột miệng hỏi:

"Bất kính như nào? Đừng nói là..."

Cậu nói đến đây thì im bặt, nhìn Olly với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, nhỏ giọng hỏi:

"Đừng nói anh ăn vụng đồ cúng của Thần đấy nhá?"

Olly:...

Olly: "Ngươi đừng áp dụng chuyện mà mình từng trải qua lên người ta, cảm ơn."

"Vậy rốt cuộc anh đã làm gì?" Lâm Ân nhìn hắn và hỏi.

"Ta..." Olly muốn nói lại thôi, cau mày mím môi một cái, dường như rất khó mở miệng, Sheeper ở bên cạnh hừ một tiếng, giúp hắn kể ra hết tất cả.

"Hắn đập nát miếu của thần biển cả Poseidon, đánh tế tự trong miếu, hơn nữa còn ném tượng thần biển cả xuống đất cho vỡ thành hai nửa, còn đạp thêm hai cái."

Lâm Ân nghe mà nghẹn lời, lòng thầm nghĩ chơi mạnh bạo như thế làm gì? Thế còn không bằng ăn vụng đồ cúng đâu. Nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, cẩn thận hỏi lại:

"Liệu có khả năng nào là thần biển cả đã tha thứ hắn rồi không?"

"Thần khác thì có thể, nhưng nếu là thần biển cả thì rất không có khả năng." Sheeper lắc đầu.

Lâm Ân nhìn nói:

"Vậy nên đây xem như ông đang nói xấu sau lưng thần biển cả, nói ông ta lòng dạ hẹp hòi à? Cẩn thận không người ta chơi ngáng chân ông, để cả đời này ông cũng không thể thăng cấp từ bán thần thành Thần đó."

Mặt cừu của Sheeper cũng méo cả rồi, nó nỗ lực tự nói với mình đừng so đo với người phàm. Hít sâu một hơi xong, Sheeper nặn ra một nụ cười giả tạo nói với Lâm Ân:

"Vì sao ngươi không nghĩ đó chính là ngươi?"

"Không thể nào." Lâm Ân quyết đoán phủ nhận:

"Anh hùng nói đánh là đánh, còn tôi nói chết là chết, đất sắp vùi đến ót rồi, khỉ của ông còn có khả năng là anh hùng hơn tôi."

Cậu hung hăng xua tay nói: "Tôi không có tư cách!"

Sheeper mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:

"Ngươi nói cũng vô ích, phải là người khổng lồ nói mới tính."

Người khổng lồ là thợ chế tác vũ khí cho anh hùng, có được năng lực nhận biết sự tồn tại của anh hùng, bọn họ vĩnh viễn tôn trọng kẻ mạnh, cũng vĩnh viễn tôn trọng anh hùng.

"Nếu muốn biết ngươi có phải anh hùng hay không, chúng ta đi gặp người khổng lồ một lần là biết ngay." Sheeper cười giả lả:

"Nếu ngươi muốn sống sót thì không còn lựa chọn khác đâu, bạn của ta."

Lời tác giả:

Olly: Cạo lông không đau, một người mười đồng, cừu miễn phí.

Sheeper: Đừng có mà hoang đường quá.

Chú thích:

(1) Outsource: Thuê ngoài. Chỉ hình thức một công ty thuê một công ty khác có chuyên môn trong một lĩnh vực nhất định hoàn thành công việc cho mình.

(2) Tác giả chơi chữ, Eason là tên tiếng Anh của ca sĩ Trần Dịch Tấn, đồng âm với Y thần, chỉ vị thần y học Asclepius theo lời Sheeper.