Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 136: Tàn đời



Tiểu Hắc xuất hiện rồi.

Thân hình gầy guộc của nó từ trên trời nhảy xuống, đáp ngay vai của Dương Ân, nhe răng hung dữ sủa liên tục.

Liệt Phong còn tưởng là Dương Ân có tuyệt chiêu gì, nhưng khi nhìn thấy con chó nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện, lão ta liền không nhịn được mà cười điên cuồng: “Ha ha, dọa trưởng ngục ta sợ hết hồn, ta còn tưởng có chuyện gì ghê gớm, không ngờ ngươi chỉ có thể triệu tập một con chó con vô dụng, thật là khiến cho trưởng ngục ta buồn cười chết mất!"

Chỉ đáng tiếc, lão ta còn chưa cười được bao lâu thì đã cảm nhận được trên đỉnh đầu có một luồng yêu khí đáng sợ, khiến cho cơ thể lão ta không thể nhúc nhích được.

Lúc này, lão ta mới thật sự biến sắc, chậm rãi nhìn lên trên, liền thấy phía trên chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con sói vàng, lão ta hoàng toàn không hề hay biết.

“Lang… lang Vương!”, Liệt Phong kêu lên trong tuyệt vọng.

Bàn tay của lão ta buông lỏng cổ họng Vạn Lam Hinh một cách vô thức, ngay lập tức lùi lại không cần suy nghĩ, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân để chạy.

Nhưng cho dù có mọc thêm vài cái chân nữa, lão ta cũng sẽ không thể thoát khỏi sự tấn công của lang Vương.

Cái miệng khổng lồ khủng khiếp cúi xuống cắn vào đầu của Liệt Phong, ngay lập tức đầu của Liệt Phong biến mất, chỉ còn lại một cái xác chết không đầu rơi xuống bùn.

Vạn Lam Hinh, Khỉ Gầy và Tiểu Man không khỏi rùng mình khi nhìn thấy cảnh này.

Liệt Phong vừa chết trước mặt họ như thế, liệu họ còn cách nào để sống sót?

Một tên sát thủ khác còn chưa trốn đi xa đã bị dọa đến thất kinh hồn vía, hắn muốn chạy trốn, nhưng đã bị lang Vương phun ra một luồng ánh sáng vàng trúng người, trực tiếp nổ chết.

Lang Vương xong việc thì đáp xuống đất, đi về phía Dương Ân, nói chính xác hơn là đi về phía Tiểu Hắc, cúi đầu cực thấp, trong miệng phát ra tiếng kêu nhỏ, giống như là đang kể công.

“Ẳng ẳng!”, Tiểu Hắc kêu lên đáp lại, sau đó nằm dài trên vai Dương Ân.

Lang Vương lại tới trước mặt Dương Ân, quay lưng thấp người xuống nói: Mời thiếu gia lên, Lang Kiệt sẽ hộ tống thiếu gia rời đi".

Lúc này, những người khác kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm.

Đây là lang Vương đó!

Sao nó lại có thể trở thành vật cưỡi của Dương Ân được?

Là một lang Vương, thì có nơi nào mà nó không thể xông pha, tự do tự tại, lại ở đây chịu nhục nhã, nó bị ngu sao?

Dương Ân không phải là không muốn cưỡi lang Vương, nhưng còn người nhà của hắn thì sao?

Hắn không màng đến tai tiếng, nhưng cũng không thể có lỗi với tổ tiên nhà họ Dương, có ngày hắn sẽ tự minh oan cho mình, yêu cầu bọn vương hầu trả lại công bằng cho hắn, nếu bọn chúng không đồng ý, thì hắn sẽ dùng nắm đấm này để lấy lại công bằng của mình.

Dương Ân không để ý đến Lang Kiệt, mà chạy về phía Vạn Lam Hinh, hắn lo lắng hỏi: "Tỷ, tỷ sao rồi?"

Vừa rồi Vạn Lam Hinh hết lần này đến lần khác đỡ đòn của Liệt Phong cho hắn, ngoài lo lắng, hắn còn cảm động, có một người phụ nữ luôn kiên trì bảo vệ hắn, đây là phúc khí trời ban cho hắn, hắn nhất định phải trân trọng.

“Vẫn… vẫn còn chưa chết”, Vạn Lam Hinh đáp lại bằng một nụ cười mạnh mẽ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Ân nhanh chóng nhấc Vạn Lam Hinh lên lưng, sau đó triệu hồi Lang Kiệt, đặt Vạn Lam Hinh lên lưng con lang Vương, rồi ra hiệu với Khỉ Gầy và Tiểu Man: "Chúng ta đi".

Khỉ Gầy và Tiểu Man đều bị thương, nhưng họ vẫn có thể đi lại được, họ bước tới và giúp đỡ lẫn nhau.

Khi Khỉ Gầy đi ngang qua xác Liệt Phong, hắn ta còn không quên nói: "Đại ca, chờ ta thu dọn chút của cải của người chết đã".

Sau đó, hắn ta cúi xuống lột sạch sẽ quần áo tư trang trên người Liệt Phong, đem những thứ của Liệt Phong còn có thể sử dụng được thu hết vào túi.

Những thứ mà Liệt Phong có gồm binh khí, áo giáp, ngọc bội, đan dược cùng với bạc vụn.

Từ Tiểu Cường xứng đáng là người có mạng con gián, hắn ta khó khăn đứng dậy và chạy đến chỗ những tên sát thủ đã chết khác để thu tiền của bọn chúng.

Nhưng Từ Tiểu Cường rất thất vọng, trên người mấy tên sát thủ này chẳng có bao nhiêu tiền, càng không có vật nào khác đáng tiền, vì vậy hắn ta bực mình mắng: "Con mẹ nó, mấy tên nghèo rớt mồng tơi làm lãng phí khí lực của ông đây".

Xong việc, Từ Tiểu Cường ôm mấy món binh khí đi theo nhóm người Dương Ân, cùng nhau rời khỏi nơi này.

Họ đã không còn xe ngựa, chỉ có thể đi bộ, sẽ mất khoảng hai ngày để đến nơi đóng quân trong thị trấn.

Dương Ân và những người khác đều bị thương, nên cũng không vội vàng, lại được lang Vương che chở nên có thể yên tâm tìm nơi nghỉ ngơi chữa trị vết thương.

Vạn Lam Hinh bị thương nặng, Từ Tiểu Cường và Khỉ Gầy cũng rất vất vả mới giữ được cái mạng ở dọc đường, chỉ có Tiểu Man là hơi khá hơn một chút.

Còn Dương Ân thì đi thẳng một đường, vết thương dần dần hồi phục, khi tìm đến một hang động để nghỉ ngơi, thân thể của hắn cũng đã hồi phục được đến sáu bảy phần.

Mọi người chen chúc trong hang, trong khi Khỉ Gầy lấy ra vài viên đan dược của Liệt Phong đưa cho mọi người.

Dương Ân nói: “Mọi người nghỉ ngơi ở đây đi, sẽ không còn ai dám làm phiền chúng ta nữa”.

Bọn họ thoát chết, nhưng tâm trạng của Dương Ân không hề tốt, hắn đã cảm nhận được có vài người nhất định phải giết hắn, nên cho dù hắn có tới quân đoàn Tử Thần chỉ sợ cũng sẽ không tốt lắm, hắn phải suy nghĩ thật kỹ đường đi kế tiếp mới được.