Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 147: Nạp càn khôn



“Còn làm thế nào được, nhịn đói trước đã, để sau nghĩ”, Dương Ân trả lời.

Sau đó, hắn cầm cái đầu người mà Từ Tiểu Cường đưa qua để đi tới lều ghi quân công của hắn.

Vào trong lều, vẫn là vị phó quan mặt lạnh ngồi trong đó, thấy Dương Ân đi vào, trong ánh mắt loé lên tia sáng không dễ phát hiện.

“Phó quan, tiểu nhân tới ghi quân công…”, Dương Ân giơ cái đầu người lên, nhưng hắn chưa nói xong thì phó quan đã nghiêm giọng nói: “Ai nói cho ngươi đây là chỗ ghi quân công, cút ngay cho ta!”

Dương Ân bỗng chốc ngây ngốc.

Hắn lại bị Lý Đại Chủy lừa rồi.

“Dương Ân cáo lui!”, Dương Ân tự biết đuối lý, vội vàng đáp lại một tiếng rồi muốn lui ra khỏi lều, nhưng hắn chưa lui được vài bước thì phó quan mặt lạnh đã mở miệng một lần nữa: “Đã tới rồi thì để xuống, phó quan ta sẽ đích thân ghi quân công này cho ngươi”.

Dương Ân chợt sững lại, mắng thầm trong lòng: “Chơi nhau à?”

“Phó quan ta ghi đầu cấp tướng!”, phó quan mặt lạnh liếc nhìn cái đầu trong tay Dương Ân, lạnh nhạt nói. Sau đó gã hỏi: “Số hiệu, tên?”

Dương Ân vội vàng nói: “Số 9999, Dương Ân!”

“Số 9999, Dương Ân đạt được 200 công!”, phó quan mặt lạnh tuyên bố.

“Cảm ơn trưởng quan!”, Dương Ân đáp lời rồi cầm cái đầu người rời khỏi lều.

Khi hắn rời khỏi cũng không nghe thấy phó quan mặt lạnh lẩm bẩm: “Lính ngục nô mới tới ngày đầu tiên đã giành được 200 công, hình như đã là chuyện của 20 năm trước nhỉ”.

20 năm trước, chiến vương Tử thần của hoàng Triều Đại Hạ vừa mới nổi lên!

Dương Ân ra khỏi lều thì đưa Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường tới một nơi rộng rãi ngồi xuống rồi nói: “Trong các ngươi, ai sẽ phụ trách đi nghe ngóng tình hình của quân đoàn Tử thần? Chúng ta không thể chỉ nghe một phía bên Lý Đại Chủy, gã đó không đáng tin, chỉ có hiểu được tình hình của quân đoàn Tử thần thì chúng ta mới có càng nhiều cơ hội tự cứu cái mạng mình”.

“Đại ca, chuyện này để ta làm!”, Khỉ Gầy lập tức nói.

Từ Tiểu Cường hất miệng sang nói: “Ngươi không được, để ta đi. Ta chỉ cần uốn ba tấc lưỡi là lấy được hết tin tức trong quân đoàn cho mà xem”.

Khỉ Gầy bỗng chốc phát hoả, nhưng Dương Ân không đợi hắn ta nói thì đã nói trước: “Các ngươi chia nhau ra làm đi, người của quân đoàn Tử thần không phải hạng lương thiện gì nhưng ta tin vẫn còn một số kẻ bình thường nên phải xem bản lĩnh của mỗi người các ngươi. Ta phải trị thương một lát, rồi nghĩ cách tìm đồ ăn”.

Khỉ Gầy nén lửa giận trong lòng trả lời: “Đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ làm rõ tình hình ở đây”.

Nói xong, hắn ta rời đi trước.

Từ Tiểu Cường cũng không nói nhiều, hắn ta đứng dậy rời đi, không biết lúc nào, hắn ta cũng nghe lời của tên ngục nô Dương Ân này. Trước đây, hắn ta là ngục nô cơ đấy.

Dương Ân khẽ vuốt đầu Tiểu Hắc vẫn luôn đi theo mình, cười khổ: “Tiểu Hắc, chuyện tìm đồ ăn giao cho mày nhé. Bây giờ thực sự tao không còn nhiều sức lực nữa”.

Nói xong, hắn nhắm mắt, ngồi thiền hồi phục vết thương.

Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao lực chiến đấu cực lớn, vết thương cực kỳ nghiêm trọng. Hắn vẫn luôn hồi phục nhưng vẫn chưa đủ.

Tiểu Hắc nghe hiểu lời chủ nhân, lắc lắc cái đuôi, sau đó biến mất trong đám cỏ.

Đêm muộn, gió lạnh nổi lên khắp khu vực gần đây, dường như có ma quỷ đang u u gọi nhau, khiến người ta sợ hãi.

Trên chiến trường này, không biết đã từng có bao nhiêu kẻ ngã xuống, vô số hồn thiêng, chiến quỷ.

Thương thế của Dương Ân đã có chuyển biến tốt hơn nhiều, điều này chính là ưu thế mà kẻ khác không thể nào so được.

Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường đã sớm quay trở lại cạnh hắn, hai người thấy Dương Ân đang ngồi thiền thì không làm phiền nữa mà tự ngồi để hồi phục thương thế của mình.

Sau khi Dương Ân tỉnh lại thì đúng lúc Tiểu Hắc quay về. Cái miệng nhỏ của nó không hiểu sao lại có thể nhổ ra một con thú đã chết.

Dương Ân kinh ngạc nói: “Tiểu Hắc, bản lĩnh nạp vật này của mày tuyệt quá, lúc nào dậy cho tao nhé”.

Dương Ân biết trên thế giới này có một loại vật không gian gọi là “nạp càn khôn”, là linh vật mà người phàm hiếm gặp, chỉ có những người như đại trấn trấn quốc hoặc hoàng thất, cường giả đỉnh cấp mới sở hữu vật đó.

Có thể thu nạp tất cả sự vật, ví dụ giống như Tiểu Hắc bây giờ, thân thể nhỏ bé của nó có thể dung nạp cả thân xác của một con dã thú. Chắc chắn là nó có năng lực “nạp càn khôn” thì mới làm được như vậy.

Tiểu Hắc không thể nói chuyện, chỉ đành liên tục sủa “gâu gâu” coi như đáp lời, sau đó lại nhổ ra một ngọn lửa ba màu, nướng chín con thú kia.

Lửa ba màu này uy lực kinh người. Đây không phải là lần đầu Dương Ân nhìn thấy ngọn lửa này, lúc đầu khi hắn có được thuật Long Quy lật biển thì chính ngọn lửa này đã hoá giải phong ấn trên phong ấn châu.

“Tiểu Hắc, nếu mày dùng ngọn lửa này để giết người thì một mồi thôi cũng đủ chết cháy đấy!”, Dương Ân không khỏi cảm khái nói.

Tiểu Hắc nghênh đầu lên, bộ dạng vô cùng đắc ý, còn nhìn Dương Ân với ánh mắt như muốn nói “chủ nhân rất có mắt nhìn đấy”, khiến Dương Ân dở khóc dở cười.

Dương Ân gọi Khỉ Gầy và Từ Tiểu Cường tới cùng ăn thịt.

Hai người tới ăn một miếng thịt thú nướng chín thì hai mắt phát sáng, vội vàng xé ăn ngấu nghiến.

“Ăn no rồi thì nói cho ta nghe tình hình của quân đoàn đi”, Dương Ân quệt tay lau mỡ trên miệng nói.

“Đại ca, tình hình không ổn chút nào!”, Khỉ Gầy lập tức trả lời.

“Ta cảm thấy chúng ta sắp chết rồi, sớm biết thế thì ta không gia nhập quân đoàn rồi”, Từ Tiểu Cường cũng mang vẻ mặt chán nản nói.