Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 181: Luyện tay với gấu Hắc Cương



“Thất bại hay không thì thử thu viên đá này xem là biết”, Tiểu Hắc dùng vuốt trước chỉ vào hòn đá không to không nhỏ bên cạnh nói.

“Được, để ta thử!”, Dương Ân nhìn viên đá to như đầu người nói.

Sau đó, hắn nhìn chăm chú vào viên đá kia, một lần, hai lần, ba lần… một lát sau, hai mắt của hắn đều cảm thấy chua xót khó chịu rồi mà viên đá kia vẫn không có động tĩnh gì.

Dương Ân nhìn Tiểu Hắc nản lòng nói: “Quả nhiên là thất bại”.

“Thật là thất bại sao? Ngươi biết làm thế nào để thu nó lại không?”, Tiểu Hắc nghi ngờ hỏi.

“Hả… không phải là chỉ cần nhìn nó, nghĩ đến nó là có thể thu nó lại sao?”, Dương Ân ngờ vực hỏi lại.

Tiểu Hắc trợn trắng mắt, lăn ra trên mặt đất, bộ dạng như bị đánh bại mà nói: “Đồ ngu ngốc nhà ngươi, muốn thu nạp sự vật thì phải dùng lực tinh thần thần thức để cảm ứng nó, rồi triệu hồi nó vào trong không gian chứ”.

Dương Ân đỏ bừng mặt mũi, hắn ho nhẹ một cái rồi nói: “Khụ khụ, thế à… Ngươi không nói sớm, suýt nữa khiến ta trừng mắt đến nỗi phát khóc ra”.

“Ngu ngốc quá cứu thế nào được”, Tiểu Hắc lăn lộn trên mặt đất trừng mắt nói.

Dương Ân bị coi thường không còn biết nói gì, lập tức dùng lực tinh thần thần thức cảm ứng viên đá kia, sau đó hô lên: “Thu!”

Đúng vào lúc này, viên đá trước mắt hắn bỗng nhiên biến mất.

Dương Ân nhìn vào trong vị trí bụng của mình thấy ở trong không gian nhỏ bé đó đã có thêm một viên đá, mà viên đá này chiếm 1/10 không gian, theo tỷ lệ này mà tính thì không gian nhỏ bé kia có kích thước khoảng nửa mét vuông.

Dương Ân vui mừng hô lên: “Không gian càn khôn, thật sự có thể thu càn khôn này!”

“Bây giờ biết không gian lớn bao nhiêu rồi? Có phải là lớn bằng viên đá vừa mới thu được kia không?”, Tiểu Hắc ngồi lên hỏi.

Dương Ân trả lời: “Không, to hơn viên đá này”.

Tiểu Hắc thắc mắc: “Lẽ nào có thể dung nạp hai viên?”

“Ta cảm thấy có lẽ sẽ thu được khoảng mười viên”, Dương Ân tính toán một lát rồi nói.

Đôi mắt của Tiểu Hắc loé lên hai luồng ánh sáng sắc bén, nhìn thẳng vào cơ thể của Dương Ân. Dương Ân cảm thấy bản thân như không mặc quần áo, lồ lộ trước mắt Tiểu Hắc.

Hắn vội vàng ôm đũng quần của mình rồi cẳng thẳng nói: “Tiểu Hắc, ngươi làm gì đấy”.

“Che cái gì mà che. Ta không thèm để ý con chim nhỏ kia của ngươi. Ta chỉ nhìn xem ngươi có nói dối không. Lần đầu mở không gian càn khôn mới đạt tới nửa mét vuông thì nhận thức và tư chất cũng tàm tạm”, Tiểu Hắc coi thường nói, trên thực tế trong lòng nó thầm tặc lưỡi: “Nhóc con này thật sự thiên phú tu luyện không quá xuất sắc, nhưng tiềm lực về sau rất lớn, vừa mở không gian càn khôn đã lớn như vậy đủ để thấy lực tinh thần thần thức kết hợp hoàn mỹ với huyền khí, nhất định là có liên quan lớn đến hạch đào và huyền tinh khí Tiên Thai”.

Dương Ân cảm thấy tổn thương, hắn đá cho Tiểu Hắc một cái rồi nói: “Tiểu Hắc, ngươi sỉ nhục ta không sao nhưng không thể sỉ nhục tiểu đệ của ta, thật là thím nhịn được chứ chú chịu!”

Tiểu Hắc bị Dương Ân đá cho một cái nên hùng hổ uy hiếp: “Ngươi dám không kính trọng Tiên Hoàng ta như vậy, cẩn thận sau này ta không dạy ngươi bất cứ tiên thuật nào nữa, càng đừng mơ tưởng tới lão dược, hay thậm chí linh dược mà dùng”.

Trong chớp mắt, Dương Ân đã yếu thế nói: “Tiểu Hắc đừng giận, vừa rồi là lỡ chân thôi, đi, chúng ta đi xử lý con đầu to kia”.

Đương nhiên là Tiểu Hắc cũng lười tính toán với Dương Ân, nhanh chóng nhảy lên vai hắn, liên thủ với Dương Ân cùng tìm gấu Hắc Cương.

Trước khi rời đi, Dương Ân còn thu mấy cái đầu của tướng Man vào không gian càn khôn, tự mình an ủi nói: “Thu đầu người chết vào trong cơ thể có thể tích tà, ừ, nhất định là như thế”.

Không lâu sau, Dương Ân lại bước chân vào địa bàn của gấu Hắc Cương. Cây cối gần đó bị đổ ngã không ít, cỏ và đá vụn đều hỗn loạn không tưởng được, rõ ràng là vết tích của cuộc chiến hôm qua còn lưu lại.

“Tiểu Hắc, con kia đâu?”, Dương Ân hỏi Tiểu Hắc đang ngồi trên vai.

“Chính là hang núi trước mặt!”, Tiểu Hắc chỉ về một phía nói.

“Gấu Hắc Cương mau ra đây, Tử tước ta tới chơi với ngươi”, Dương Ân bùng lên khát vọng chiến đấu và hét lên.

Không biết tại sao, sau khi mạch Xung của hắn được đả thông thì khí huyết trong cơ thể phát ra ngày càng nồng đậm, có một cỗ ý chí chiến đấu dâng trào trong huyết mạch, dường như thôi thúc hắn, khiến hắn phải tìm nơi để chiến, giống như lúc này.

Đáp lại tiếng hét của Dương Ân, trong hang núi trước mặt có một con gấu lớn xông ra.

Chính là gấu Hắc cương mà hôm qua Dương Ân đã gặp.

Nó vung hai cánh tay gầm lên: “Con người kia, hôm qua ngươi tới khiêu thích ta, vật báu trong hang của ta có phải bị ngươi lấy mất rồi không?”

Dương Ân lại một lần nữa đối diện với gấu Hắc Cương nhưng không hề luống cuống mà trái lại ý chí dâng cao nói: “Tử tước ta không thèm ăn trộm đồ của ngươi, nhóc này mới là kẻ trộm này”.

“Gâu gâu, nhóc con đừng nói bừa, Tiên Hoàng ta có thể lấy một vài đồ của nó đã là phúc phận của nó rồi”, Tiểu Hắc khó chịu sủa vang.

“Tiểu Hắc, ngươi nói đúng, đó là phúc phận của con đầu to kia”.

“Sau này gọi ta là Tiên Hoàng đại nhân”.

“Cái tên này nghe không oai như tên Tiểu Hắc đâu”.



“Các ngươi đều đáng chết!”, gấu Hắc Cương nhìn một người một chó coi thường nó thì cuối cùng cũng phát điên lên xông tới giết Dương Ân.