Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 182: Đại chiến gấu Hắc Cương



Đêm qua, gấu Hắc Cương vừa giao chiến với tướng Man đỉnh cấp, vết thương của nó không hề nhẹ, trên bụng còn lộ ra vết thương chưa khép miệng, vết máu vẫn còn rõ ràng.

Tuy nhiên, nó dường như không bị ảnh hưởng bởi vết thương mà chạy nhanh như một ngọn núi đang dịch chuyển, từng con gấu dẫm trên mặt đất, khiến những ngọn núi gần đó rung chuyển, tạo ra tiếng động vô cùng kinh khiếp.

Dương Ân nhìn mấy con gấu to, quát lớn một tiếng: "Tiểu Hắc, xem ta làm sao dọn dẹp mấy đứa to xác này".

Tiểu Hắc nhàn nhạt đáp: "Lần này ta không xuất thủ tương trợ nữa, nhìn ngươi bị đánh thành đầu heo".

"Ngươi lại không có lòng tin với ta đến vậy sao, giết!", Dương Ân khó chịu đáp một tiếng sau, liền hướng về phía gấu Hắc Cương nghênh chiến, thủ song chưởng, chưởng ra lực xoáy, phóng ra hai luồng huyền khí thẳng tới năm trượng, bạo ngược xông về phía gấu Hắc Cương.

Grào!

Gấu Hắc Cương gầm thét một tiếng, miệng phun ra huyền khí cường đại màu đen, nhanh như gió phóng tới, trực tiếp nghênh chiến luồng huyền khí phóng ra từ song chưởng của Dương Ân, hai luồng năng lượng cực mạnh đối chọi nhau, so xem bên nào mới có sức mạnh cường đại hơn.

Kết quả là sức mạnh của gấu Hắc Cương vẫn mạnh hơn rất nhiều, đã triệt tiêu luồng sức mạnh của Dương Ân mà vẫn còn thừa sức hướng về phía Dương Ân đánh tới.

Dương Ân liếc mắt một cái, bộ dáng như ma quỷ phóng ra chỗ khác, luồng huyền khí cường bạo của gấu Hắc Cương đã mất mục tiêu, đánh thẳng vào mấy cái cây phía sau, khiến cho mấy cái cây đó nổ tung thành bột vụn.

Gấu Hắc Cương truy kích tới, gầm lớn: "Tên loài người này phải chết!"

Gấu Hắc Cương nhắm vị trí của Dương Ân, bàn chân gấu phẫn nỗ đánh tới, yêu khí ngưng tụ thành một bàn chân gấu khổng lồ, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng ép xuống, không khí bốn phía đều bị ép thoát ra ngoài.

Một cú đánh này của nó ít nhất đạt tới bảy tám chục đỉnh lực, một khi bị đánh trúng, cho dù là cấp tướng cao cấp thì cũng chỉ có một con đường chết.

“Để ta thử xem thực lực của ta đã tăng thêm đến đâu rồi!”, Dương Ân tự lẩm bẩm, thân hình nảy lên như một cánh cung, hóp bụng thủ quyền, sau đó xuất quyền ra nhanh như chớp.

Thốn quyền!

Quyền này đánh ra luồng ánh sáng không quá dài, nhưng sức mạnh vô cùng tập trung, sức công phá ẩn chứa trong đó vô cùng mạnh mẽ.

Bang!

Sau khi hai luồng sức mạnh lại va chạm, chúng bị nổ tung gần như cùng một lúc, sức mạnh của cả hai bên đều tiêu tán, cỏ dại hóa thành cát vụn, bụi mù gợn sóng.

Gấu Hắc Cương thấy tên loài người nhỏ bé kia lại có thể cản lại sức mạnh của nó, nó hết sức bất mãn gầm thét một tiếng nữa, quay lưng về phía Dương Ân đánh tới.

Núi lưng gấu!

Gấu Hắc Cương vốn được biết đến với sức mạnh, thân hình cường tráng có thể dời núi lấp biển, sức mạnh lại càng thêm bạo ngược.

Dương Ân thầm quát một tiếng: "Ngươi tới đây cho ta luyện quyền chưởng!"

Sức mạnh chưởng pháp của Dương Ân ngưng tụ lại, rồi với một cú vung tay, song chưởng đánh ra như có thể dời núi lấp biển.

Băng sơn chưởng!

Dương Ân luyện thốn quyền cùng băng sơn chưởng, cả hai đều chỉ đạt tới trạng thái nhập vi, vẫn chưa thể phát huy uy lực hoàn toàn, bây giờ hắn muốn sử dụng chưởng pháp này để có thể luyện đến trạng thái tinh thông hoặc đại thành trong trận chiến.

Chưởng lực của Dương Ân vừa đánh tới gấu Hắc Cương, hắn liền cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại đối chọi lại, đánh cho hắn phải thối lui.

"Lại tới đây!", Dương Ân quát lên một tiếng, lại biến chưởng thành quyền, đánh về phía gấu Hắc Cương.

Gấu Hắc Cương hoàn toàn trên cơ Dương Ân, chân gấu khổng lồ không ngừng đánh tới, hoặc dùng chính thân thể cường tráng của nó để đánh, thậm chí là phun ra yêu lực cường đại từ trong miệng, có thể nói nó đã sử dụng hết tất cả mọi thủ đoạn, nhất định muốn xé xác tên loài người này.

Nhưng mà, sức mạnh của tên loài người này có vẻ yếu hơn nó, nhưng phản ứng lại giống như một con khỉ, nhảy loạn xung quanh, khiến cho nó hoàn toàn không thể đánh trúng đích, lại còn phải hứng bao nhiêu công kích của hắn, điều này thực sự khiến nó khó chịu.

Trong trận chiến, Dương Ân liên tục sử dụng thốn quyền và băng sơn chưởng để lĩnh hội được những điều còn chưa hiểu trong chiêu thức, đồng thời nâng cao hiệu quả của các đòn công kích.

Hắn đã tu luyện Bão Vũ Thương quyết và Ba Lãng Toàn Liệt chưởng đạt tới giai đoạn hoàn mỹ, sử hiểu biết của hắn đối với các kỹ thuật đánh nhau đã vượt xa trước kia, cứ sử dụng chiêu thức liên tục, thì tự nhiên cách đánh sẽ mượt mà hơn rất nhiều, mà sự lĩnh hội kỹ thuật chiếu đấu trước đó sẽ lại càng lúc càng sâu sắc hơn.

Thốn quyền, trọng tâm chính là tốc độ ra quyền, cùng với tính linh hoạt trong các đòn công kích, không ra quyền thì thôi, vừa ra quyền thì phải đánh trúng mục tiêu, tuyệt đối không được kéo dài thời gian, hơn nữa lực công kích phải tập trung vào một điểm, gây ra lực sát thương hết sức mạnh mẽ cho cục bộ.

Băng sơn chưởng chính là phải đem sức mạnh hội tụ ở trên chưởng pháp rồi bộc phát ra trong tích tắc, sức mạnh dời núi lấp biển, một kỹ thuật chiến đấu đối đầu.

Dương Ân lợi dụng tấn Long Quy trấn thủy để tăng tốc độ của mình.

Khi có thể né được đòn tấn công của gấu Hắc Cương, thì hắn sẽ dùng thốn quyền để tấn công.

Khi không thể né được, hắn sẽ sử dụng băng sơn chưởng, sức mạnh được đan điền trung tâm cung cấp liên tục, và sức mạnh bùng nổ ngày càng mạnh, cuối cùng thì hai kỹ thuật chiến đấu đó cũng đã đạt tới giai đoạn tinh thông.

Hắn làm được tất cả những điều này là do hắn đã đả thông thần đình và linh khiếu, khiến cho sức lĩnh hội và năng lực phán đoán của hắn vượt xa so với trước đây.

Gấu Hắc Cương càng đánh càng cuồng bạo, thể lực của nó đang tiêu hao, vết thương cũng càng lúc càng nặng lên, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn nó sẽ gục ngã trước, nó biết mình không thể tiếp tục chiến đấu như thế này được nữa, phải giải quyết trận chiến nhanh chóng.

Sau khi gấu Hắc Cương liên tục rống lên mấy tiếng, sức mạnh cơ giáp trên người nó đột nhiên bộc phát, một luồng năng lượng mạnh mẽ đánh ra, Dương Ân không kịp đề phòng đã bị chấn động đến mức nôn ra máu, ngay cả Tiểu Hắc trên vai hắn cũng đã sớm nhảy ra chỗ khác.