Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 415: Người này sao mạnh kinh khủng vậy?



Dương Ân lĩnh ngộ được chiêu thức ở dưới đáy sông, thần đình của hắn cực kỳ rõ ràng sáng suốt, nhưng hắn cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác chỉ bởi vì lĩnh ngộ được chiêu thức, ngược lại hắn còn cảm ứng được rất rõ ràng mọi thứ dưới đáy sông, bao gồm cả sự công kích của con rùa vân bạc.

Sau khi Dương Ân lĩnh ngộ được vương kỹ, sức chiến đấu của hắn càng mạnh hơn, hơn nữa, hắn không những không bị môi trường làm cho ảnh hưởng một chút nào, mà ngược lại còn thuận lợi giống như cá gặp nước.

Rùa vân bạc không thể nhịn, nơi đây chính là địa bàn của nó, sao nó có thể để cho một thiếu niên loài người ngang ngược ở đây, cho dù nó đã bị thương, thì nó cũng nhất định phải cho đối phương một bài học.

Võng la thiên hạ

Đột nhiên, sau lưng rùa vân bạc, những vân bạc lần lượt nổi lên, đan vào nhau thành một tấm lưới bạc trói chặt Dương Ân.

Đây chính là yêu năng thiên phú của nó, chỉ bằng một đòn này, nó đã có thể khiến cho bốn vương giả trẻ tuổi bị thương nặng.

Khi tấm lưới được tung ra, Dương Ân không có cách nào né tránh, mà lúc này hắn đã lĩnh ngộ được kỹ năng chiến đấu đạt đến độ tinh thông, uy lực bộc phát khi phối hợp với Thương Tam Long hai lưỡi càng thêm cường hãn, từng đợt sóng ngầm từ bên dưới đáy sông hướng về phía tấm lưới bạc mà oanh kích dữ dội.

Đáng tiếc, tấm lưới bạc này quá cứng chắc, không bị công kích của hắn phá hủy, cuối cùng hắn cũng đã bị tấm lưới trói chặt, hơn nữa tấm lưới lại càng lúc càng siết vào, muốn nghiền nát hắn thành thịt vụn.

Rùa vân bạc điều khiển tấm lưới bạc, nét mặt dữ tợn gầm lên: "Đi chết đi cho ta!"

Nó càng lúc càng siết chặt tấm lưới, không cho Dương Ân cơ hội sống sót.

Dương Ân bị khống chế, thân thể đau đớn, da thịt bị siết đến bật máu, hắn nhận ra những đường vân bạc này cực kỳ sắc bén, nếu không phá vỡ ngay lập tức thì hắn chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Dương Ân vận hành phòng ngự cường đại nhất, bốn tầng huyền giáp thật dày chồng lên nhau, nhưng nó vẫn nứt ra từng tầng theo lực siết của tấm lưới, căn bản chẳng có ít lợi gì, nhất định hắn phải vận hành được nguồn năng lượng cường đại hơn thì mới có thể tự cứu mình.

"Không phải chỉ có ngươi mới có thiên phú, ta cũng có, chết cho ta!", trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Ân gầm lên một tiếng, năng lượng hội tụ ở vị trí thận, kích hoạt thành công cánh Băng Nhẫn trong hình thái công kích, cắt nát sự trói buộc của tấm lưới vân bạc, hơn nữa còn cắt trúng con rùa vân bạc ở phía sau.

Con rùa vân bạc không ngờ Dương Ân lại có thiên phú kỳ quái như vậy, chưa chuẩn bị kịp đã bị cắt trúng, vết cắt khiến cho nó đau đớn thét lên một tiếng, sức mạnh nhanh chóng giảm xuống, Dương Ân thoát khỏi sự khống chế, cầm Thương Tam Long hai lưỡi lao lên oanh tập điên cuồng.

Lãng Triều Sơ Trướng!

Lãng Hoa Kích Tiên!

Lãng Thế Thao Thao!

Ba chiêu thức trong bộ vương kỹ được hắn không ngừng tung ra, ngưng tụ thành hàng loạt xoáy nước điên cuồng oanh tạc con rùa vân bạc.

Rùa vân bạc thấy tình huống trở nên tồi tệ thì liền rụt đầu và tứ chi vào mai rùa để tránh bị thương thêm.

Từng đợt công kích ập vào mai rùa của nó, nhưng không có cách nào để làm nổ mai rùa của nó, nó cũng lợi dụng thế nước để lùi về động phủ của mình.

“Chạy đi đâu!”, Dương Ân quát lên, khí huyết sôi trào, sức mạnh tăng vọt đến cực hạn, cầm Thương Tam Long hai lưỡi tiếp tục truy giết.

Mục đích của hắn chính là đá Tích Hàn, tất nhiên hắn sẽ không trở về tay không.

“Tên nhóc loài người này sao lại mạnh kinh khủng như vậy!”, rùa vân bạc nghĩ thầm, thu mình vào mai.

Nó vừa tu luyện thành công, mới chỉ ra ngoài đi lang thang một chút, không nghĩ tới lại có thể chọc trúng một tên loài người mạnh như vậy, khiến cho nó cảm thấy rất đau thương.

Rùa vân bạc trở về động phủ nhưng không có đủ sức để chống lại Dương Ân đang lao theo truy giết, trước đó nó không hề đề phòng, cũng chưa từng nghĩ rằng loài người có thể oanh tạc nó ở dưới đáy sông.

“Loài người, dừng tay lại, đừng phá hủy động phủ của ta!”, rùa vân bạc phẫn nộ quát lên trong khi vẫn đang co rút bên trong mai rùa.

"Ha ha, lúc nãy ngươi còn muốn thịt ta, ta nhất định phải phá hủy nơi đây", Dương Ân cười lạnh nói, động tác không chậm lại một chút nào, liên tục oanh tạc động phủ, lật tung cả đáy sông lên, nếu không phải vì những phiến đá ở đáy sông này đã trải qua hàng ngàn năm kết tinh thì Dương Ân đã sớm có thể làm cho toàn bộ phải nổ tung.

"Bản vương liều mạng với ngươi!", con rùa vân bạc cũng rất nóng tính, nó gầm lên rồi phóng ra một lần nữa, từ trong miệng phun ra hàng loạt đòn công kích bằng băng lạnh, kình lực xoắn ốc phối hợp với khí tức băng giá đâm về phía Dương Ân.

Dương Ân cầm Thương Tam Long hai lưỡi đánh nát đòn công kích của rùa vân bạc, nhưng chính bản thân hắn cũng bị chấn động không nhỏ, Thương Tam Long hai lưỡi trong tay suýt chút nữa đã bị chấn động mà bật khỏi tay. Con rùa vân bạc này quả thực vô cùng mạnh mẽ, nếu như nó không bị thương thì hắn cũng đừng hòng chiếm được thế thượng phong.

“Mãnh liệt hơn một chút đi!”, Dương Ân không chút sợ hãi, ngược lại càng dũng mãnh xông lên phía trước, trong lúc sức mạnh bên trong cơ thể đang điên cuồng trút ra, thì hắn cũng nhanh chóng hấp thu huyền khí từ bên ngoài để bổ sung cho nguồn sức mạnh vô tận, trận chiến diễn ra vô cùng nghẹt thở, con rùa vân bạc liên tục phun ra từng đòn công kích bằng băng lạnh, nhưng nó vẫn không thể đông cứng được Dương Ân, khiến cho nó cũng dần kiệt sức.

Cuối cùng, nó không thể không phóng ra khỏi mai rùa lần nữa, đánh ra quyền Bá Vương, quyết liều cái mạng già cũng phải đánh bại được Dương Ân.