Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 502: Sút nữa thì quên chuyện chính



Trong lòng Dương Ân thật sự hy vọng Vạn Lam Hinh sẽ ở lại trong sơn ngục, tình hình ngoài biên ải vẫn quá nguy hiểm, tuy rằng lần này quân Man tộc đã rút lui, nhưng không có nghĩa là bọn chúng sẽ không tái xuất.

Vạn Lam Hinh đã từng bị quân Man tộc bắt đi một lần và đã phải chịu rất nhiều tổn thương, đó là điều mà Dương Ân không muốn lặp lại lần nào nữa.

Vạn Lam Hinh lắc đầu nhẹ, rồi nói chắc nịch: "Ở đây quá an phận, không phải là cuộc sống mà ta muốn. Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn trở thành một vương giả giống như đệ".

Vạn Lam Hinh không phải là một người phụ nữ yếu đuối, tài năng tu luyện của cô ta không thua gì một thiên tài, chẳng qua mọi thứ đều do hoàn cảnh quyết định. Cũng may bây giờ bên cạnh cô ta đã có Dương Ân, nhưng Dương Ân lại càng lúc càng vượt trội hơn cô ta, hắn đã không còn cần cô ta bảo vệ nữa, cho nên cô ta càng không muốn rời xa hắn, nếu không hai người sẽ càng lúc càng trở nên xa lạ với nhau.

“Được, vậy ta sẽ giúp tỷ đột phá thành vương càng sớm càng tốt, khiến cho tỷ trở thành một nữ vương giả mà bọn quân Man tộc vừa nghe danh đã phải run sợ trên chiến trường!”, Dương Ân rất nghiêm túc nói.

Vạn Lam Hinh tiến lại gần Dương Ân, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Dương Ân, Dương Ân cũng để yên cho cô ta dựa vào, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn. Hắn ôm lấy eo của cô ta, mặc dù nội tâm không nghĩ chút gì bậy bạ, hai người chỉ im lặng không nói, như thể thời gian đã hoàn toàn đứng yên lại vào lúc này.

Nhớ lại những năm tháng xưa, khi cô ta đã là một thiếu nữ, còn hắn thì vẫn là một tên nhóc.

Khi đó, hắn một mực chạy theo cô ta thì bị vấp phải đá ngã nhào, chỉ có thể òa lên khóc. Khi đó, hắn thấy cô ta bị mấy thiếu niên khác trêu đùa, hắn can đảm đứng chắn trước mặt cô ta muốn làm tiểu anh hùng, kết quả bị người ta đánh thành đầu heo. Khi đó, hắn nhìn thấy cô ta thúc ngựa lao đi, hắn cũng muốn học theo, nhưng kết quả lại bị té xuống từ trên lưng ngựa không biết bao nhiêu lần, ngay cả xương sườn cũng bị gãy.

Bây giờ, cô ta đã trở thành một người phụ nữ thực sự, mà hắn cũng đã trở thành một thiếu niên dũng cảm.

Tên nhóc năm xưa muốn làm tiểu anh hùng che chắn ở trước mặt của cô ta bây giờ đã có đầy đủ năng lực thay cô ta che gió che mưa.

Cô ta tự hào về hắn, nhưng cũng buồn vì hắn, vì hắn không thuộc về cô ta.

Sau một hồi lâu, cô ta mới ngẩng đầu lên, nhìn người thiếu niên anh tuấn có thân thể cường tráng, ánh mắt lại trở nên có chút mê ly, đôi môi khẽ hướng lên trên.

Đột nhiên, Dương Ân nhẹ nhàng đẩy Vạn Lam Hinh ra rồi kinh hô lên: "Suýt chút nữa là quên chuyện chính, tỷ, chỗ này ta có một ít dược dịch, là do ta dùng linh dịch Xích Hỏa kết hợp với cực phẩm địa linh tuyền luyện chế thành, có thể tăng cường thể chất của tỷ".

Vạn Lam Hinh đang mê mẩn lại bị tiếng kinh hô của Dương Ân làm cho giật mình, làm cho cô ta còn tưởng thật sự có chuyện gì lớn đã xảy ra.

Cô ta rời khỏi vòng tay của Dương Ân, u ám nói: "Chuyện này để nói sau thì đệ sẽ chết à!"

Dương Ân gãi đầu cười nói: "Ta cũng là đột nhiên nhớ ra thôi".

Khi Vạn Lam Hinh nhìn thấy bộ dạng giả ngu của Dương Ân, cô ta cũng không còn tức giận nữa, nhưng cảm giác mất mát của cô ta lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Dương Ân có thể cảm nhận được tâm trạng của Vạn Lam Hinh, nhưng lúc đó trong tâm trí của hắn lại chợt hiện lên hình dáng của “Sên nhỏ”, trong lòng hắn cảm thấy có lỗi, đành phải tìm một cái cớ để đẩy cô ta ra.

Trong thâm tâm hắn vẫn luôn coi Vạn Lam Hinh là người thân, tất nhiên hắn cũng từng có suy nghĩ khác, nhưng người trong lòng hắn vẫn mãi là “Sên nhỏ”, cũng không biết bây giờ nàng thế nào rồi.

“Ước hẹn ba năm, đã qua một năm rồi, hãy chờ ta!”, trong lòng Dương Ân háo hức nghĩ.

Dương Ân đưa dược dịch cho Vạn Lam Hinh, có loại dùng để uống, có loại dùng để thoa, loại uống được luyện chế từ cực phẩm địa linh tuyền phối cùng với linh dịch Sương Tuyền, loại thoa bên ngoài luyện chế từ linh dịch xích Hỏa phối cùng với cực phẩm địa linh tuyền, cả hoai loại này đều được thêm vào thảo dược giúp phát huy tác dụng tốt hơn.

Sau khi Dương Ân dặn dò Vạn Lam Hinh rõ ràng thì hắn liền đi tìm Lục Trí. Vạn Lam Hinh nhìn hắn vội vàng rời đi, đôi mắt xinh đẹp liền trở nên ảm đạm, cô ta nắm hai bình thuốc trong tay kiên quyết nghĩ: "Ta không tin ta không thể sánh bằng cô nhóc đó".

Dương Ân nhanh chóng tìm được Lục Trí ở một gian phòng cách đó không xa, hắn ta đang bận nghiên cứu một số sách cổ.

“Đang xem cái gì vậy?”, Dương Ân vừa vào cửa đã hỏi.

"Ta lấy được từ chỗ trưởng ngục một quyển trận pháp, cảm thấy rất thú vị nên nghiên cứu một chút", Lục Trí nói.

Dương Ân bước tới, nhìn quyển sách trong tay Lục Trí, hình vẽ chằng chịt khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Ngươi còn đọc được trận pháp sao?"

"Người thông minh như ta, cái gì đã gặp qua chắc chắn sẽ không quên được, còn có cái gì mà ta không biết chứ", Lục Trí nghiêm túc nói.

Hắn ta không tự luyến, mà là hoàn toàn tự tin.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng Lục Trí đang khoác lác, nhưng Dương Ân lại rất tin hắn ta.