Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 503: Nguyện làm thân trâu ngựa để đền đáp cho Dương tướng quân



Lục Trí trước nay đều là người thành thật, hắn ta không bao giờ ăn gian nói dối.

Hắn ta luôn nói rằng mình đẹp trai, quả thật rất đẹp trai, hắn ta nói năm đó bởi vì tiểu thiếp của huyện lệnh gọi mình đi xem nàng ta thay quần áo, cái này cũng là thật, hắn ta nói mình trên thông thiên văn dưới tường địa lý cũng không sai, trong ngực hắn ta có hơn ngàn cuốn sách, phân biệt bừa cũng ra.

Hắn ta nói mình xem qua là nhớ, đây cũng không hề là giả dối, Dương Ân lấy ra một cuốn sách, đưa cho Lục Trí xem một lượt, hắn ta thật sự có thể đọc thuộc hết cả.

Năng lực thế này, không phải ai cũng có được.

“Ngươi quả thật rất giống với em trai ta!”, Dương Ân nhìn Lục Trí nói.

“Em trai ngài? Người đó cũng có năng lực xem qua là nhớ ư?”, Lục Trí ngạc nhiên hỏi.

Dương Ân gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ hoài niệm: “Tên nhóc đó, từ khi sinh ra đã là con cưng của đất trời, nó vừa ra đời, trên trời liền có dị tượng xuất hiện, dường như có một ngôi sao rơi xuống nhà bọn ta, cả trăm ngàn cuốn sách không gió mà lay động, từng tiếng hát không biết từ đâu ra vang lên trong nhà bọn ta, đợi nó lớn được hơn chút, thì đầu óc đã tốt hơn người lớn rất nhiều, suy nghĩ ranh ma tinh quái, học gì cũng nhanh, đến cả vận may cũng hơn người khác. Có một lần, ta và nó cùng trèo cây, cả hai cùng ngã xuống một lúc, ta thì ngã thẳng xuống đất, đau chết điếng, thế mà nó lại được một con linh hạc bay qua tha lấy, thả xuống đất an toàn, thế này đúng là vô lý quá đi mất, trước khi ta vào ngục, nó mới chỉ 15 tuổi, nhỏ hơn ta tuổi rưỡi, đã đạt được trạng nguyên văn với số điểm tuyệt đối, danh tiếng vang xa, nếu không phải là vì ta, giờ nó ắt có thể thuận buồm xuôi gió mà lăn lộn trong triều rồi, ôi!”

Trong cả nhà mình, hắn áy náy với người em trai ruột này nhất, nếu không phải em trai hắn hy sinh tiền đồ của mình thì cũng không đổi lại được tính mạng của cả nhà bọn hắn.

Hơn nữa, hắn vào ngục là do bị người ta hãm hại, người hãm hại hắn không chỉ muốn mạng của mình hắn, mà còn muốn mạng của cả nhà hắn. Cho dù thế nào thì hắn cũng phải đòi lại được lẽ phải này một cách quang minh chính đại.

“Em trai ngài quả thật rất giống ngài!”, Lục Trí vô cùng tán đồng, nói.

“Thôi không nhắc nó nữa, giờ nói chuyện ngươi đã, ở đây có mấy cái nước thuốc, ngươi đem về ngâm đi, nó có thể cải thiện được thể chất của ngươi. Ở đây có ba bình, lượng thuốc của mỗi bình khác nhau, ngươi ngâm từ cái ít trước, cách mỗi nửa tháng lại ngâm thêm lần nữa, tuy rằng không thể chữa khỏi được bệnh của ngươi, nhưng ít nhất có thể khiến cho xương cốt cơ thể ngươi cường tráng hơn người bình thường một chút”, Dương Ân chuyển sang vấn đề chính.

Thuốc mà hắn sắp cho Lục Trí có chút khác biệt, Lục Trí thân mang bệnh, không thể uống nước thuốc được, phải dùng nước thuốc bôi tăng mạnh thể chất của hắn ta đã, cách này ít nhất có thể kéo dài mấy năm tuổi thọ của hắn ta.

Lục Trí vô cùng cảm động nói: “Chủ công, ta có tư cách gì mà được ngài quan tâm như vậy”.

“Mấy lời cảm ơn khỏi cần nói nữa, sau này bán mạng cho ta tốt vào là được!”, Dương Ân đáp.

Lục Trí cúi gập người trước Dương Ân, cũng không nói thêm gì nữa, mọi thứ đều để xem biểu hiện sau này đi.

Dương Ân lại hỏi: “Ngươi có từng nghĩ đến việc sẽ trở thành một đại sư trận pháp xuất sắc chưa?”

“Ta cũng có chút hứng thú với trận pháp, có lẽ cũng có chút thiên phú, nhưng ta cũng không biết liệu mình có thể trở thành đại sư trận pháp được hay không”, Lục Trí đáp.

Lục Trí hiểu rõ đại sư trận pháp nghĩa là gì, một khi bày bố được các loại trận pháp, là có thể có được thân phận không kém gì luyện dược sư, sẽ được rất nhiều người tôn trọng.

Trận pháp có thể giết người, cũng có thể cứu người, trong lòng hắn ta cũng hướng đến điều đó.

“Vậy là được rồi, ta có thể giúp ngươi trở thành đại sư trận pháp”.

“Thật ư?”

“Ta có từng lừa ngươi sao?”

“Có đó ạ”.

“Ta lừa ngươi cái gì rồi?”

“Ngài lừa ta, nói rằng trong nhà tù sẽ không có ai hứng thú với ta, thế mà bất kể là lính gác ngục hay ngục nô đều chạy qua sờ ngực với mông của ta”.

...

Dương Ân vội rời phòng Lục Trí như đang chạy trốn, trên mặt hiện lên nụ cười lớn không kìm nén nổi.

Lúc vừa mới tới nhà tù, Dương Ân quả thực đã nói như vậy với Lục Trí, nhưng khi Dương Ân và Khỉ Gầy rơi xuống hố sâu, một mình hắn ta quay ngược trở lại tìm Trương Hùng, trên đường đã gặp không biết bao nhiêu là bàn tay tội ác, tí nữa thì bị người ta phá nát cả cúc hoa.

Đến tận bây giờ, trong lòng Lục Trí vẫn còn vô cùng giận dỗi.

Dương Ân đành phải sắp xếp cho cận vệ Châu Dũng của mình đến bên cạnh Lục Trí, để đảm bảo an toàn của hắn ta.

Sau khi Dương Ân rời khỏi chỗ Lục Trí, hắn liền đi tìm Trương Hùng.

“Bái kiến Dương tướng quân!”, Trương Hùng nhìn thấy Dương Ân, lập tức cúi chào.

Ông ta không còn dám đối đãi với Dương Ân như tên nhóc ngục nô nửa năm trước nữa, tư thái vô cùng đoan chính.

“Trưởng ngục Trương không cần đa lễ, ta đến đây là để tặng ông một món quà”, Dương Ân nói thẳng.

“Nào dám ạ!”, Trương Hùng vội vàng xua tay.

Nực cười, cấp của ông ta thấp hơn Dương Ân, hơn nữa lại còn chưa chính thức ngồi lên chức trưởng ngục, không tặng lễ cho Dương Ân đã là thất lễ rồi, nào còn dám nhận lễ của Dương Ân chứ.

“Thật sự không cần sao? Đây là linh đan có thể giúp ngươi đột phá lên cấp tướng đỉnh cấp đấy”, Dương Ân đung đưa viên Phá Huyệt đan trong tay, nói.