Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 513: Đừng trách ta không kính lão nữa!



Dương Ân không thể kìm nén được sức mạnh sơ khai trong cơ thể nữa rồi, hắn không chịu nổi bộ dạng buồn nôn nam không ra nam, nữ không ra nữ hiện giờ của Nam Như Nam nữa rồi, xấu mà sỉ nhục người nhìn luôn!

Sau khi hắn hét lên như thế, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Nam Như Nam cũng thế.

“Dương Ân, chàng… chàng vừa nói cái gì? Có phải ta nghe nhầm không?”, Nam Như Nam thấp thỏm hỏi.

Dương Ân nhìn Nam Như Nam lớn giọng nói: “Ta bảo cô cút, cô không nghe thấy à, các người đều cút hết cho ta!”

Sắc mặt Nam Như Nam trở nên trắng bệch, lòng đau như cắt, muốn ngất xỉu tại chỗ.

Trước đây, cô ta có thể không để tâm đến mấy lời của Dương Ân nhưng lần này, cha đã đích thân dẫn cô ta đến cửa cầu thân, đây không phải là chuyện mà một người phụ nữ nên làm, nó phải do đàn ông hoàn thành. Cô ta đã chủ động làm tới vậy, còn cởi bỏ áo giáp của mình, khoác lên mình tấm lụa mỏng mà cô ta không muốn mặc nhất nhưng giờ đổi lại là sự đả kích vô tình này, như thế ai mà chịu được!

Nam Tề Tần bước đến đỡ lấy con gái, cũng trợn mắt với Dương Ân nói: “Này, ta khuyên ngươi nên rút lại những lời vừa nói”.

“Nam tướng quân, ta kính trọng ông là trưởng bối, đừng ép ta phải nói những lời khó nghe, các ông đi hết đi!”, Dương Ân bình tĩnh nói với Nam Tề Tần.

“Xem ra không để ngươi chịu chút đau đớn thì ngươi không xem lão già này ra gì nhỉ. Hôm nay ta phải bắt ngươi cưới con gái ta cho bằng được!”, Nam Tề Tần đưa Nam Như Nam cho mấy binh sĩ của tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng, sau đó phóng ra sức mạnh bá đạo bao vây lấy Dương Ân.

Nam Tề Tần, Nam Thiên Phủ.

Ông ta là lão tướng chinh chiến hơn bốn mươi năm trên chiến trường, tuổi cao rồi mới có được một đứa con gái nên đối xử với con gái như viên minh châu mà nâng niu trên tay, luôn cưng chiều cô ta hết mực. Bây giờ sao ông ta có thể tha thứ cho Dương Ân đã sỉ vả con gái mình như thế được.

Dương Ân vẫn đứng vững vàng khi đối mặt với khí thế vương giả cao cấp Nam Tề Tần, hắn nói với Nam Tề Tần: “Nam tướng quân, ông hãy tự trọng”.

“Ta tự trọng cái mông ấy, bây giờ ta phải dạy dỗ ngươi cách làm con rể của ta!”, Nam Tề Tần tức giận đến mức không thể kìm chế được nữa, lao đến đánh Dương Ân không có vũ khí.

Cánh tay ông ta hóa thành một chiếc rìu bổ về phía Dương Ân từ trên cao, tia sáng màu vàng vô cùng sắc bén và hung hãn lóe lên.

Cũng từ lúc ông ta ra tay thì những người xung quanh cũng bị ép liên tục lùi về sau, sợ ông ta đánh trúng mình.

Dương Ân nhìn đòn tấn công đang đến gần, hắn tiện tay đẩy Lục Trí ra xa, đồng thời cũng ngưng tụ ra một móng vuốt, đỡ lấy chiếc rìu.

Sức mạnh của Dương Ân vẫn yếu hơn Nam Tề Tần rất nhiều, sau khi dùng sức bắt lấy rìu thì móng vuốt kia vỡ tan, cái rìu tiếp tục hừng hực khí thế bổ về phía Dương Ân.

Dương Ân nhướng mày, biến móng vuốt thành quyền, nhanh như chớp tấn công lại.

Ầm!

Lúc này, quyền của hắn đã đánh vỡ rìu của đối phương.

“Có bản lĩnh đấy, thế mà lại chịu được mấy rìu của ta!”, Nam Tề Tần nói. Hai cánh tay trái và phải đồng thời hành động, liên tục bổ xuống, hai cái rìu đánh tới tấp về phía Dương Ân với sức lực như đang chẻ núi làm đôi.

Mỗi lần chém xuống, uy lực có thể đánh đến một trăm trượng, đây chính là chiến lực đáng sợ của vương giả cao cấp.

“Nếu đã thế thì đừng trách ta không kính lão!”, ánh mắt Dương Ân tối sầm lại, hắn hét lên một tiếng, sau đó bày tư thế tấn Long Quy trấn thủy, thân hình như bàn căn đứng vững trên mặt đất, vung quyền ra.

Đấm thẳng về trước!

Một quyền, hai quyền, ba quyền...

Chỉ trong tích tắc, Dương Ân đã tung ra mười tám đường quyền. Mỗi một quyền đều tràn đầy quyền ý mạnh mẽ, huyền khí xen lẫn trong đó vô cùng bá đạo như thể đánh đến nỗi trời đất đều rung chuyển.

Ầm ầm!

Sau khi quyền kình và rìu chạm vào nhau thì gây ra chấn động to lớn, rất nhiều huyền khí điên cuồng bắn ra tứ phía, khiến các binh sĩ hoảng sợ phải tiếp tục lùi về sau.

Cùng lúc đó, các tướng quân trong quân doanh cũng cảm nhận được sự dao động của hai luồng khí tức nên nhanh chóng từ lều chạy đến chỗ trận chiến.

Chiếc rìu của Nam Tề Tần bị Dương Ân tiếp được hết lần này đến lần khác, không có đòn tấn công nào có thể đánh trúng Dương Ân.

Nam Tề Tần vô cùng kinh ngạc, thầm nói: “Quả nhiên tên này có võ công cao cường, xem ra phải liều cái thân già này mới được”.

Chẻ núi nứt rìu!

Nam Tề Tần lại ngưng tụ rìu bằng huyền khí, sau đó tung ra kỹ năng chiến đấu cấp vương nổi tiếng của mình, khí thế còn đáng sợ hơn lúc nãy gấp mấy chục lần, chiêu này đủ để làm nứt đôi một ngọn núi lớn.

Dương Ân lại đánh thêm một quyền nữa, vẫn là binh quyền như cũ, khí huyết trong người hắn dâng trào lên cực hạn, ý chí chiến đấu cuộn trào cả trời đất. Hắn cao giọng hô: “Chiến!”

Lúc này, Dương Ân không đè nén sự hiếu chiến trong máu của mình nữa mà chủ động công kích. Hắn liên tục sải bước chân ra, mỗi một bước, mặt đất lại xuất hiện rất nhiều hố khá sâu, trong mỗi cái hố đều có thêm một vũng nước ướt lạnh. Đôi nắm đấm của hắn tung ra tới tấp, mỗi một quyền đều là quyền ý kinh thiên, ý chí chiến đấu đáng sợ dâng cao tận trời.