Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 514: Thủy Thần?



Cây rìu của Nam Tề Tần thế mà lại bị quyền kình của Dương Ân đánh bể nát tới phát nổ, rồi tiếp tục tấn công về phía ông ta.

Điều này khiến Nam Tề Tần khiếp sợ, cũng may ông ta phản ứng khá nhanh nên kịp thời tránh được đòn tấn công của Dương Ân.

Nhưng công kích của Dương Ân chỉ vừa mới bắt đầu, một vòng quyền kình cứ như mưa sa bão táp liên tục được tung ra, mỗi một nắm đấm đều chứa thốn quyền thốn kình khiến sức mạnh của quyền càng thêm mạnh mẽ.

Nam Tề Tần không hổ là lão tướng trên chiến trường, sức mạnh vương giả cao cấp được giải phóng ra toàn bộ, hoàn toàn lấn lướt Dương Ân.

“Ta không tin không đánh bại được tên nhóc ngươi!”, Nam Tề Tần không cam lòng hét lên, ông ta dùng hết sức, cánh tay như từng chiếc rìu bổ xuống liên tiếp, huyền khí màu vàng phủ lên người biến ông ta thành một chiến thần vàng đầy uy vũ.

Dương Ân cũng dùng hết sức, trong tình huống hắn không dùng tiềm năng thiên phú thì hắn cũng có thể đánh ngang tay với Nam Tề Tần. Điều này khiến các tướng quân nghe tin chạy đến đều thảng thốt.

“Sao họ lại đánh nhau thế? Còn ra thể thống gì nữa”, Phùng Đề Sâm nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Để ta qua đó can ngăn hai người họ lại!”, Hứa Đình Hoằng nói.

Phần Thiên Hùng ngăn lại: “Cứ để họ đánh đi, chắc chắn là vì chuyện của cô nhóc Như Nam rồi. Nếu không, với tính cách của lão Nam, bình thường sẽ không đến nỗi phải gây khó dễ cho Dương Ân đâu!”, sau đó ông ta dặn dò người bên cạnh: “Sơ tán những người khác đi, đừng để họ bị liên lụy”.

“Vâng thưa nguyên soái!”, thiên tướng bên cạnh Phần Thiên Hùng nói.

“Sức chiến đấu của Dương lão đệ thật là biến thái mà, không ngờ lại đánh ngang tài ngang sức với lão Nam!”, Tào Kiến Đạt khen ngợi.

“Có này có gì mà ngạc nhiên, Dương Ân là kẻ tàn nhẫn đã giết Thạch Khải Lỗi. Nếu hắn dùng đến ý chí Tử thần thì lão Nam cũng không phải là đối thủ của hắn!”, Thai Thụy ở bên cạnh nói.

Trong trận chiến với quân Man di, Thai Thụy bị thương khá nặng, qua một thời gian điều trị, cuối cùng bà ta cũng xem như khôi phục lại không ít khí huyết.

“Nói đúng lắm, nội lực của Dương Ân không hề ít, Nam Tề Tần chưa chắc thắng được hắn đâu!”, Phần Thiên Hùng cũng nghĩ như thế.

Quả nhiên, hai người kia đã nổi cơn thịnh nộ, đánh từ trên mặt đất lên đến trên không.

Nam Tề Tần dùng rìu Nam Thiên của mình, nhanh chóng dùng đến chiêu tuyệt sát, ông ta muốn đánh bại tên hậu bối trước mặt này.

Rìu đập cổng trời!

Đòn tấn công này Nam Tề Tần thật sự muốn chém nát hết Nam Thiên Môn trên thiên đình, ánh sáng rực rỡ tỏa sáng cả bầu trời, rất nhiều đám mây sặc sỡ bị chấn động đến tan ra, một vết rìu dài lướt qua.

Dương Ân có thể cảm nhận được sự đáng sợ của cú bổ rìu này, hắn đã không thể nương tay nữa. Hai cánh tay vung lên, một tay nắm chặt thành quyền, một tay biến thành chưởng, phía sau như có bóng dáng giao quy xuất hiện, muốn dời sông lấp biển.

Thuật Long Quy lật biển!

Sau khi Dương Ân hấp thụ tinh huyết của hai thiên yêu lớn thuộc tộc giao long và tộc rùa. Hắn đã lĩnh ngộ thức này sâu sắc hơn, đạt đến giai đoạn thông thạo, uy lực vừa ra là hắn có thể tung hoành mọi nơi.

Ầm ầm ầm!

Giữa không trung, hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau như thể thiên tai, chấn động đến mức dường như cả bầu trời sắp sập xuống.

Các binh sĩ bên dưới chạy tán loạn, chỉ sợ bị sức mạnh đáng sợ này đánh trúng rồi chết lềnh bà lềnh bềnh.

Cũng may có vương giả đã bước ra đánh tan sức mạnh này để họ không bị thương.

Trong hai chiêu này, long quy mạnh mẽ hơn nên đánh bay rìu Nam Thiên ra sau.

Nam Tề Tần bị đánh lùi về sau, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tức giận và kinh ngạc.

Ông ta đường đường là vương giả cao cấp, thế mà lại không thể đánh bại nổi một vương giả sơ cấp, đúng là trò cười!

Dương Ân cũng không nhân lúc đối thủ yếu thế mà tấn công dồn dập nhưng hắn cũng không hề thả lỏng cảnh giác, ai biết lão già đó có đánh hắn nữa hay không.

“Đủ rồi, dừng tay lại đi!”, Phần Thiên Hùng lên tiếng ngăn lại.

“Hừ, ngươi nhớ chuyện hôm nay đó, ngươi nhất định sẽ hối hận”, Nam Tề Tần hừ một tiếng với Dương Ân, sau đó đáp xuống đất, ôm lấy con gái đang thất thần của mình rồi bật nhảy vài bước quay về lều của ông ta.

Dương Ân thu lại khí tức của mình rồi cũng từ từ đáp xuống, gương mặt hiện lên sự bất lực.

“Dương Ân, ngươi cũng đừng so đo với lão Nam làm gì, ông ta chỉ có một đứa con gái rượu như thế, ngươi không thích con bé nên ông ta tức giận cũng là chuyện bình thường mà!”, Hứa Đình Hoằng nói với Dương Ân.

Dương Ân gật đầu nói: “Ta cũng có phần không đúng trong chuyện này, cứ để ông ta đi, mong ông ta đừng đến gây phiền phức cho ta nữa”.

“Ta sẽ lại nói chuyện này với lão Nam!”, Hứa Đình Hoằng có quan hệ rất tốt với Nam Tề Tần nên ông ta có tư cách nói như vậy.

“Làm phiền Hứa tướng quân rồi!”, Dương Ân chắp tay lại nói.

“Được rồi, mọi người giải tán hết đi!”, Phần Thiên Hùng thấy chuyện đã xong thì ra lệnh cho các binh sĩ đang hóng chuyện cách đó không xa giải tán.

Một trận phong ba nho nhỏ cứ thế qua đi.

Dương Ân không muốn phải trở mặt với ai, hắn là bị ép đến không thể không đánh. Hắn cũng không có tâm trạng ở lại trong lều để điều chế dược nữa nên đến chỗ cái hố sâu của quân đoàn Tử thần để đứng tấn Long Quy trấn thủy.

Trên người có thủy huyền châu, hắn dùng Long Quy trấn thủy để hút nước từ dưới đất lên, rồi đổ vào trong cái hố to chỗ mình đang đứng.

Hành động này khác thường.

Các binh sĩ xung quanh đều tròn xoe mắt theo dõi quá trình trong chỉ có một chút nước đến khi thành một hố nước lớn, cuối cùng trở thành một cái ao đầy nước.

“Lẽ nào đoàn trưởng là thủy thần à? Thế mà lại có thể triệu hoán nước nữa kìa, đúng là kỳ tích!”

“Đoàn trưởng đã không phải là người mà đám người thường chúng ta có thể suy xét nữa, đi theo hắn sẽ có hy vọng”.

“Bây giờ đoàn trưởng có thể đánh bại được cả Nam tướng quân, mấy năm nữa thôi, ngài ấy còn có đối thử trong quân nữa sao?”

“Không lâu sau, quân Man di nghe đến tên của đoàn trưởng sẽ sợ chết khiếp luôn cho xem”.