Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 608: Đúng là không mong đợi được gì



Các tướng lĩnh đều mang vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Ân, trong lòng không biết đang nghĩ gì, bọn họ đều là những người chinh chiến sa trường đã nhiều năm, có thể nhìn ra quan hệ giữa Dương Ân và Man tộc không hề tầm thường, nếu như Dương Ân thật sự là kẻ phản bội, thì bây giờ bọn họ vẫn còn đường sống hay sao? Mấy chục vạn đại quân ngoài kia vẫn còn đường sống hay sao?

Câu trả lời hiển nhiên là không thể.

Chính điều này đã khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó hiểu, Dương Ân và Man tộc đã đạt được thỏa thuận gì mà lại có thể khiến cho quân Man tộc đánh trống khua chiêng đến đây nghị hòa?

"Được rồi, các vị tướng quân cứ về nghỉ ngơi trước đi, chuyện tiếp theo để ta bàn bạc cùng bọn họ là được", Dương Ân nhìn sang những tướng lĩnh vừa được tháo gỡ xiềng xích nói.

Phần Thiên Hùng thở dài nói: "Dương Ân, hãy nhớ rằng ngươi đang mang trong người huyết mạch của Đại Hạ".

Sau đó, ông ta dẫn đầu đoàn người trở về quân doanh.

Hứa Đình Hoằng bước tới chỗ Dương Ân, trừng mắt nói: "Nếu ngươi dám phản quốc, ta sẽ không tha cho ngươi".

Tào Kiến Đạt vỗ vai Dương Ân, bỏ đi mà không nói gì.

Những tướng quân khác cũng không nhiều lời, bọn họ không còn mặt mũi nào ở lại đây.

Lần này quay về, thứ chờ đợi bọn họ chính là trừng phạt cách chức, thậm chí còn phải cáo lão hồi hương.

Ngay trước khi mọi người quay trở về, Dương Ân đã nói với Mạnh Hà Lương ở sau lưng: "Mạnh thống lĩnh, triều đình đối với lần nghị hòa này có ý kiến gì không?"

Mạnh Hà Lương sững người một lúc rồi mới trả lời: "Không có ý kiến gì, miễn là chúng ta có thể nghị hòa và tất cả tướng sĩ được thả ra là được".

“Đúng là không mong đợi được gì”, Dương Ân khẽ thở dài, sau đó phất tay, nói với Mạnh Hà Lương: "Được rồi, không còn chuyện gì nữa, thúc đi xuống trước đi, ta cùng với bạn bè Man tộc nói chuyện một chút".

Sau đó, hắn không để ý đến Mạnh Hà Lương nữa, đi theo Hoàng Phủ Chiến Hùng và Hoàng Phủ Đại Long về hướng của tam đại thiên yêu thủ hộ.

Mạnh Hà Lương nhìn Dương Ân sánh bước cùng người có địa vị cao nhất trong Man tộc, vừa nói vừa cười, nhất thời sinh ra một loại ảo giác, ông ta tựa như thấy được một con rồng nhỏ đang đang nhanh chóng lớn lên, trở thành một con rồng khổng lồ khiến cho người người khiếp sợ, ngay cả ông ta cũng vô cùng kính sợ.

"Con mợ nó, vốn tưởng rằng chỉ có Dương Nghĩa là yêu nghiệt thiên tài, không ngờ Dương Ân cũng mạnh khủng khiếp đến như vậy, hai huynh đệ một văn một võ, trên khắp Đại Hạ còn có ai có thể ngăn trở bọn họ bước ra ngoài ánh sáng", Mạnh Hà Lương thầm mắng trong lòng.

Lúc này, ông ta mới cảm thấy những chuyện mà mình làm lúc ở sơn ngục đúng là ngu xuẩn.

Rất nhanh, Dương Ân đã đi cùng mấy người Hoàng Phủ Chiến Hùng đến gặp tam đại thiên yêu, Dương Ân lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh nói: "Dương Ân có tài đức gì mà kinh động đến cả hai vị lão ca và tỷ tỷ cũng phải tới đây".

"Ha ha, chuyện của Dương Ân lão đệ cũng chính là chuyện của bọn ta, sau khi ngươi rời đi, bọn ta đã suy nghĩ, dứt khoát muốn giúp ngươi tới cùng, không để cho đám người Đại Hạ kia đâm ngươi một đao", Man ngưu yêu đi tới ôm Dương Ân một cái, cười to nói.

Sức lực của nó không nhỏ, cũng may thân thể của Dương Ân đủ khỏe, nếu không thì hắn đã bị cái ôm này đả thương rồi.

"Lão ngưu này dám lợi dụng lão đệ, ta cũng phải ôm một cái", con hổ cái không nói nhiều, liền đẩy Man ngưu yêu ra, ôm Dương Ân vào trong lòng. Thân hình của nó rất cao lớn, mặt của Dương Ân bị chôn sâu vào trong bộ ngực đầy đặn của nó, suýt chút nữa thì nghẹt thở mà chết.

“Tỷ, tỷ… buông ta ra, ta sắp tắt thở rồi”, Dương Ân chật vật nói.

"Ha ha, con hổ cái kia, muội mới là đang lợi dụng Dương Ân lão đệ đó", Man ngưu yêu bên cạnh cười nói.

Con hổ cái thả Dương Ân ra rồi nói: "Cái gì mà lợi dụng, ta và Dương Ân lão đệ thân như tỷ đệ ruột thịt".

"Tam muội nói không sai, Dương Ân lão đệ đã được thang trời của Man tộc ta chấp nhận, cũng chính là được thần linh tộc ta chấp nhận, sau này hắn chính là lão đệ của chúng ta, chuyện của hắn cũng chính là chuyện của chúng ta", thiên tượng yêu đặc biệt nói cho Hoàng Phủ Chiến Hùng cùng Hoàng Phủ Đại Long nghe.

Hoàng Phủ Chiến Hùng và Hoàng Phủ Đại Long đều gật đầu lia lịa, hiểu được ý của nó.

"Cảm ơn hai vị lão ca và tỷ tỷ, ta cũng không nhiều lời nữa, khi nào có thời gian sẽ mời các vị uống rượu", Dương Ân hướng về phía tam đại thiên yêu chắp tay, cảm kích nói lời cám ơn.

Hắn không ngờ tam đại thiên yêu lại trọng tình cảm đến như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy, đồng thời cũng muốn báo đáp thật tốt trong tương lai.

Tam đại thiên yêu chỉ nói chuyện với Dương Ân một lúc thì trả hắn lại cho Hoàng Phủ Chiến Hùng, chuyện Đại Hạ cùng Man tộc nghị hòa, bọn chúng sẽ không dính vào.

Hoàng Phủ Chiến Hùng không đợi Dương Ân lên tiếng, liền đem bản khế ước đã viết ra nói: "Dương Ân lão... Dương Ân tướng quân, ngươi tới xem một chút, bản khế ước nghị hòa này ngươi thấy có ổn không?"

Vốn dĩ ông ta định gọi hắn là "Dương Ân lão đệ ", nhưng tam đại thiên yêu thủ hộ đã gọi như vậy, ông ta cũng gọi như vậy thì có vẻ không thích hợp lắm, cho nên liền vội vàng thay đổi cách xưng hô.

Dương Ân nhận lấy bản khế ước, nghiêm túc xem xét.